-Lại đây giúp đi đồ khốn khiếp!
Nhìn thấy các nhân viên vệ sinh đang bận rộn trong bếp còn Tôn mập đứng ở ngoài cửa bếp, Phương Bân không kìm nổi tức giận mắng to.
Từ hôm đó, liên tiếp bốn năm ngày liền, mỗi ngày cứ đến buổi trưa hoặc đến buổi chiều, chỉ cần không có lãnh đạo thị trấn hay là lãnh đạo nhà máy tới ăn cơm thì Tôn mập lại đứng đó đợi mọi người đi hết, hoặc là kiểm tra vệ sinh, hoặc kiểm tra đối chiếu với giấy chứng nhận của nhân viên, còn không thì muốn kiểm tra chứng nhận sức khỏe. Hơn nữa công việc lại lộn xộn, lôi thôi, nên cũng đã cảm thấy quán ăn nhà họ Phương mấy ngày nay đều không thể kinh doanh bình thường được. Đến lúc này, ai cũng biết bộ kiểm dịch vệ sinh trên tỉnh đang có ý định nhằm vào nhà họ Phương.
Nhưng Phương Bân nghĩ thế nào cũng không hiểu, nhà mình đắc tội gì với những người đó. Những khoản cần giao tế thì đã nộp, tất cả những chi phí cần nộp đều đã nộp, cái bọn ăn không ngồi rồi này còn không giải quyết.
Không phải tìm xương trong trứng gà thì cũng là bới lông tìm vết. Sau khi thật sự không thể tìm được bất cứ lỗi nào, bèn cố ý sắp xếp mấy người ở cửa sau phòng bếp đi đi lại lại không ngừng, cố ý thả ruồi nhặng từ bên ngoài vào, sau đó lại gây chuyện. Quán ăn nhà họ Phương này có thể cam đoan trong phòng ăn không có ruồi và cũng có thể đảm bảo ngoài bên ngoài cũng không có ruồi sao? Mấy ngày nay, nhà họ Phương cũng nhờ các mối quan hệ để nghe ngóng tin tức, nhưng bất kể là Triệu Kiến Quốc hay là Chu Đại Quân nhờ người quen nghe ngóng tin tức nhưng cũng đều giống nhau. Việc này do một vị có thực quyền phó chủ tịch thị trấn Thành Công bày mưu tính kế, mà vị phó chủ tịch thị trấn Thành Công này không những là người có quyền lực nhất thị trấn mà nghe nói còn có quan hệ thân thiết với một vị lãnh đạo ở tỉnh Bình Xuyên, trong chính quyền thị trấn này rất có uy tín, nói một là một không nói hai lời. Thái độ của phó chủ tịch thị trấn Thành rất rõ ràng, chỉ cần nhà họ Phương ngoan ngoãn nhường lại 60% cổ phần, như vậy tất cả đều thuận lợi, nếu như không đồng ý thì chỉ còn biết chờ đến ngày đóng cửa. Đến cả Chu Đại Quân và Triệu Kiến Quốc cũng lực bất tòng tâm, không thể giúp được gì.
- Ông chủ Phương, đây là ý kiến về đợt kiểm dịch vệ sinh lần này, ông hãy ký vào đây.
Tôn mập gọi Phương Bân lại nói.
Phương Bân nhận lấy biên bản, nhìn qua sơ lược, hay thật, có khoảng mười lăm mười sáu mục. Phương Bân xem từng mục một. Anh ta dẫu sao cũng đã làm việc trong một thời gian dài như vậy, nên đối với việc kiểm dịch vệ sinh cũng đã khá thành thục, vì vậy rất nhanh phát hiện ra chỗ kỳ quặc trong đó.
- Trưởng khoa Tôn, ở điều thứ nhất có viết “diện tích sử dụng nhỏ nhất không được nhỏ hơn 25m2, có 1.5m trở lên gạch men sứ hoặc các vật liệu chống nước, chống ẩm, chân tường nên xây dựng bằng những chất liệu không thấm nước, không hút ẩm, có thể rửa được, có độ dốc nhất định, dễ dàng tẩy rửa”, tôi nhớ rõ điều lệ này không có trong điều thứ nhất. Phòng bếp này không nhỏ hơn 25m2, như vậy muốn phục vụ cho khách ăn thì phải phục vụ ở nhiều nơi? Chỉ dựa vào điều thứ nhất này, thì 90% quán ăn ở thị trấn này đều bị đóng cửa không thể kinh doanh được nữa. Hơn nữa, các quán ăn trong thị trấn này, bếp nhà ai lại dùng gạch men sứ, nhiều nhất là vách tường dùng sơn chống thấm nước là được rồi.
- Còn nữa, “giữa nơi phân chia thức ăn và phục vụ phải được khử trùng bằng tia cực tím, bật đèn tiêu độc đúng giờ, nơi làm chính thực phẩm phải khử trùng bằng tia cực tím, đúng giờ phải lập biên bản tiến hành xử lý khử độc”, mấy cái tia tử ngoại khử trùng này là cái gì vậy?
Phương Bân càng xem càng thấy khó hiểu, những yêu cầu trong này làm sao lại đều là những điều lệ trong hạng mục kiểm dịch vệ sinh ở thị trấn Hải Trang.
Ví như ở điều thứ nhất có nói bột mỳ và các loại lương thực khác cần phải có giấy chứng nhận đạt tiêu chuẩn vệ sinh an toàn thực phẩm. Sử dụng các chất phụ gia như lên men nhất thiết phải có giấy chứng nhận. Ở thị trấn Hải Trang, bột mỳ và các loại lương thực khác đều do vùng nông thôn xung quanh cung cấp, những người dân này lấy đâu ra giấy chứng nhận đạt tiêu chuẩn vệ sinh an toàn thực phẩm? Hay là, mỗi lần đi mua lương thực nhất thiết phải giao cho bộ phận kiểm dịch vệ sinh kiểm tra? Nếu toàn bộ đều buôn bán theo cơ cấu quốc doanh, như vậy không những khó có thể bảo đảm được chất lượng, mà giá thành sản phẩm chắc chắn sẽ cao hơn.
Lại nói đến điều khoản thứ nhất, ở mỗi nhà hàng nhất thiết phải có tủ lạnh chuyên dụng để đựng thịt, Về tủ lạnh Phương Bân cũng đã biết, cũng đã gặp qua, nhưng giá cả của nó không phải nhà hàng nào cũng có khả năng mua được. Nhà hàng nhà họ Phương chủ yếu lấy thịt từ các đồ tể, chỉ cần nói cho bọn họ thì đến ngày hôm sau đã có số lượng và loại thịt yêu cầu, sáng sớm sẽ được đưa tới. Đến mùa hè lại càng nên dùng bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, chợ rau cải lớn nhất nằm ngay trong thị trấn, có cần vì vậy mà lắp tủ lạnh chuyên dụng không? Dường như các quán ăn ở huyện Bình Xuyên không có thứ hàng xa xỉ như vậy?
Ví như nói ở điều khoản một, dầu thải cần được đựng trong bình kín mít bên ngoài đề chữ “dầu thải” để tập trung xử lý. Dầu thải chỉ có thể gửi cho đơn vị gia công dầu thải tiêu thụ và không được bán cho đơn vị và cá nhân khác. Để xử lý dầu thải này cần thành lập hồ sơ, ghi chép lại tỉ mỉ thời gian tiêu thụ, chủng loại , số lượng, đơn vị thu mua, sử dụng, người liên hệ, số điện thoại, địa chỉ, chữ ký của người thu mua. Không được tùy tiện xử lý loại bỏ những các loại dầu ăn.
Việc loại bỏ các loại dầu ăn, Phương Bân nghĩ có lẽ là dầu còn lại sau khi chiên thưc phẩm mỗi ngày. Phương Minh Viễn đã nói dầu không thể dùng lại, vì như vậy rất có hại cho sức khỏe, cho nên Phương Gia bình thường đều bỏ đi. Tuy rằng người khác có chút đau lòng nhưng Phương Minh Viễn vẫn kiên trì cùng với sự ủng hộ của ông Phương. Phương Bân trước giờ chỉ có thể chấp hành. Nếu như dựa theo ý kiến của Trưởng khoa Tôn để xử lý, thì huyện Hải Trang này, ở đâu có đơn vị gia công dầu thải và đơn vị thu mua dầu thải ở ngay trong huyện Bình Xuyên, Phương Bân cũng chưa hề nghe qua. Còn nếu có, chẳng lẽ từ huyện hải Trang kéo dài mười mấy dặm đến huyện Bình Xuyên cũng không được phép hay sao?
- Khụ!
Nhìn thấy sắc mặt Phương Bân càng ngày càng tái nhợt, trưởng khoa Tôn ho nhẹ hai tiếng rồi mới nói:
- Ông chủ Phương, đây là hạng mục kiểm tra mới nhất của bộ phận kiểm dịch vệ sinh thị trấn Hải Trang chúng ta, theo tiêu chuẩn cao. Quán ăn nhà họ Phương của các anh hiện là bảng hiệu lớn của thị trấn Hải Trang ta, nên không để sơ suất được. Có như vậy các anh mới có thể làm làm tốt được, những khách hàng đến ăn cũng cảm thấy yên tâm hơn, lãnh đạo đến cũng an tâm hơn, những người như chúng ta cũng bớt lo lắng hơn đúng không?
- Đúng vậy, sau đó chúng tôi còn bận rộn với việc khai trương một số cửa hàng. Trạm kiểm dịch vệ sinh của các anh sau khi có những quy định này, muốn đạt được những tiêu chuẩn này cũng rất khó, vậy còn những chi phí cho cửa hàng thì sao?
Phương Bân lạnh lùng cười đưa biểu mẫu lại chỗ Trưởng khoa Tôn. Anh ta nhìn ra được, Tôn mập hôm nay tới để gây chuyện.
- Được rồi, vẫn còn quên một việc, ở chỗ các anh làm giấy chứng nhận sức khỏe cho nhân viên không hợp lệ, nhất định phải kiểm tra sức khỏe lại một lần nữa.
Tôn mập vỗ đầu một cái, viết thêm mấy chữ vào bản ý kiến..
- Giấy kiểm tra sức khỏe không hợp lệ? Chúng tôi đều tiến hành kiểm tra ở bệnh viện của nhà máy, có chỗ nào không hợp lệ chứ?
Phương Bân vội nói. “Con mẹ nó, nhất định không để yên.”
- Căn cứ theo quy định mới nhất của thị trấn, từ hôm nay về sau, việc kiểm tra sức khỏe nhân viên của quán ăn nhà họ Phương nhất thiết phải kiểm tra ở bệnh viện huyện Bình Xuyên. hơn nữa mỗi một tháng đều phải đi kiểm tra một lần. Đó cũng là lo lắng đảm bảo cho sức khỏe của các vị lãnh đạo đến đây dùng cơm, các vị lãnh đạo công việc bộn bề, chúng ta đương nhiên vì bọn họ mà đảm bảo tốt công tác hậu cần. Cần bảo đảm hợp khẩu vị cho bọn họ, đảm bảo sức khỏe. Nếu bởi vì nhân viên của các ông mắc bệnh nghề nghiệp, để xảy ra sai sót gì, các ông có gánh được trách nhiệm không?
Trưởng khoa Tôn dù bận bịu vẫn ung dung nói.
- Một tháng một lần?
Phương Bân nghĩ, quán ăn nhà họ Phương bây giờ cũng có hơn mười nhân viên. Chi phí kiểm tra sức khỏe mỗi một tháng cũng tiêu tốn mất vài trăm tệ, đây không phải là chi phí nhỏ.
- Được rồi, ông chủ Phương, đây là toàn bộ quy định. Anh có thể chất vấn, nhưng chỉ cần anh mở quán ăn này, thì nhất thiết phải chấp hành.
Trưởng khoa Tôn không nghi ngờ gì nữa liền đem bản ý kiến đến trước mặt Phương Bân nói:
- Tôi cho các anh thời gian là năm ngày, năm ngày sau chúng tôi sẽ lại đến kiểm tra. Nếu như không đạt tiêu chuẩn, các anh sẽ phải đóng cửa để chấn chỉnh lại..
Nhìn thấy các nhân viên vệ sinh đang bận rộn trong bếp còn Tôn mập đứng ở ngoài cửa bếp, Phương Bân không kìm nổi tức giận mắng to.
Từ hôm đó, liên tiếp bốn năm ngày liền, mỗi ngày cứ đến buổi trưa hoặc đến buổi chiều, chỉ cần không có lãnh đạo thị trấn hay là lãnh đạo nhà máy tới ăn cơm thì Tôn mập lại đứng đó đợi mọi người đi hết, hoặc là kiểm tra vệ sinh, hoặc kiểm tra đối chiếu với giấy chứng nhận của nhân viên, còn không thì muốn kiểm tra chứng nhận sức khỏe. Hơn nữa công việc lại lộn xộn, lôi thôi, nên cũng đã cảm thấy quán ăn nhà họ Phương mấy ngày nay đều không thể kinh doanh bình thường được. Đến lúc này, ai cũng biết bộ kiểm dịch vệ sinh trên tỉnh đang có ý định nhằm vào nhà họ Phương.
Nhưng Phương Bân nghĩ thế nào cũng không hiểu, nhà mình đắc tội gì với những người đó. Những khoản cần giao tế thì đã nộp, tất cả những chi phí cần nộp đều đã nộp, cái bọn ăn không ngồi rồi này còn không giải quyết.
Không phải tìm xương trong trứng gà thì cũng là bới lông tìm vết. Sau khi thật sự không thể tìm được bất cứ lỗi nào, bèn cố ý sắp xếp mấy người ở cửa sau phòng bếp đi đi lại lại không ngừng, cố ý thả ruồi nhặng từ bên ngoài vào, sau đó lại gây chuyện. Quán ăn nhà họ Phương này có thể cam đoan trong phòng ăn không có ruồi và cũng có thể đảm bảo ngoài bên ngoài cũng không có ruồi sao? Mấy ngày nay, nhà họ Phương cũng nhờ các mối quan hệ để nghe ngóng tin tức, nhưng bất kể là Triệu Kiến Quốc hay là Chu Đại Quân nhờ người quen nghe ngóng tin tức nhưng cũng đều giống nhau. Việc này do một vị có thực quyền phó chủ tịch thị trấn Thành Công bày mưu tính kế, mà vị phó chủ tịch thị trấn Thành Công này không những là người có quyền lực nhất thị trấn mà nghe nói còn có quan hệ thân thiết với một vị lãnh đạo ở tỉnh Bình Xuyên, trong chính quyền thị trấn này rất có uy tín, nói một là một không nói hai lời. Thái độ của phó chủ tịch thị trấn Thành rất rõ ràng, chỉ cần nhà họ Phương ngoan ngoãn nhường lại 60% cổ phần, như vậy tất cả đều thuận lợi, nếu như không đồng ý thì chỉ còn biết chờ đến ngày đóng cửa. Đến cả Chu Đại Quân và Triệu Kiến Quốc cũng lực bất tòng tâm, không thể giúp được gì.
- Ông chủ Phương, đây là ý kiến về đợt kiểm dịch vệ sinh lần này, ông hãy ký vào đây.
Tôn mập gọi Phương Bân lại nói.
Phương Bân nhận lấy biên bản, nhìn qua sơ lược, hay thật, có khoảng mười lăm mười sáu mục. Phương Bân xem từng mục một. Anh ta dẫu sao cũng đã làm việc trong một thời gian dài như vậy, nên đối với việc kiểm dịch vệ sinh cũng đã khá thành thục, vì vậy rất nhanh phát hiện ra chỗ kỳ quặc trong đó.
- Trưởng khoa Tôn, ở điều thứ nhất có viết “diện tích sử dụng nhỏ nhất không được nhỏ hơn 25m2, có 1.5m trở lên gạch men sứ hoặc các vật liệu chống nước, chống ẩm, chân tường nên xây dựng bằng những chất liệu không thấm nước, không hút ẩm, có thể rửa được, có độ dốc nhất định, dễ dàng tẩy rửa”, tôi nhớ rõ điều lệ này không có trong điều thứ nhất. Phòng bếp này không nhỏ hơn 25m2, như vậy muốn phục vụ cho khách ăn thì phải phục vụ ở nhiều nơi? Chỉ dựa vào điều thứ nhất này, thì 90% quán ăn ở thị trấn này đều bị đóng cửa không thể kinh doanh được nữa. Hơn nữa, các quán ăn trong thị trấn này, bếp nhà ai lại dùng gạch men sứ, nhiều nhất là vách tường dùng sơn chống thấm nước là được rồi.
- Còn nữa, “giữa nơi phân chia thức ăn và phục vụ phải được khử trùng bằng tia cực tím, bật đèn tiêu độc đúng giờ, nơi làm chính thực phẩm phải khử trùng bằng tia cực tím, đúng giờ phải lập biên bản tiến hành xử lý khử độc”, mấy cái tia tử ngoại khử trùng này là cái gì vậy?
Phương Bân càng xem càng thấy khó hiểu, những yêu cầu trong này làm sao lại đều là những điều lệ trong hạng mục kiểm dịch vệ sinh ở thị trấn Hải Trang.
Ví như ở điều thứ nhất có nói bột mỳ và các loại lương thực khác cần phải có giấy chứng nhận đạt tiêu chuẩn vệ sinh an toàn thực phẩm. Sử dụng các chất phụ gia như lên men nhất thiết phải có giấy chứng nhận. Ở thị trấn Hải Trang, bột mỳ và các loại lương thực khác đều do vùng nông thôn xung quanh cung cấp, những người dân này lấy đâu ra giấy chứng nhận đạt tiêu chuẩn vệ sinh an toàn thực phẩm? Hay là, mỗi lần đi mua lương thực nhất thiết phải giao cho bộ phận kiểm dịch vệ sinh kiểm tra? Nếu toàn bộ đều buôn bán theo cơ cấu quốc doanh, như vậy không những khó có thể bảo đảm được chất lượng, mà giá thành sản phẩm chắc chắn sẽ cao hơn.
Lại nói đến điều khoản thứ nhất, ở mỗi nhà hàng nhất thiết phải có tủ lạnh chuyên dụng để đựng thịt, Về tủ lạnh Phương Bân cũng đã biết, cũng đã gặp qua, nhưng giá cả của nó không phải nhà hàng nào cũng có khả năng mua được. Nhà hàng nhà họ Phương chủ yếu lấy thịt từ các đồ tể, chỉ cần nói cho bọn họ thì đến ngày hôm sau đã có số lượng và loại thịt yêu cầu, sáng sớm sẽ được đưa tới. Đến mùa hè lại càng nên dùng bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, chợ rau cải lớn nhất nằm ngay trong thị trấn, có cần vì vậy mà lắp tủ lạnh chuyên dụng không? Dường như các quán ăn ở huyện Bình Xuyên không có thứ hàng xa xỉ như vậy?
Ví như nói ở điều khoản một, dầu thải cần được đựng trong bình kín mít bên ngoài đề chữ “dầu thải” để tập trung xử lý. Dầu thải chỉ có thể gửi cho đơn vị gia công dầu thải tiêu thụ và không được bán cho đơn vị và cá nhân khác. Để xử lý dầu thải này cần thành lập hồ sơ, ghi chép lại tỉ mỉ thời gian tiêu thụ, chủng loại , số lượng, đơn vị thu mua, sử dụng, người liên hệ, số điện thoại, địa chỉ, chữ ký của người thu mua. Không được tùy tiện xử lý loại bỏ những các loại dầu ăn.
Việc loại bỏ các loại dầu ăn, Phương Bân nghĩ có lẽ là dầu còn lại sau khi chiên thưc phẩm mỗi ngày. Phương Minh Viễn đã nói dầu không thể dùng lại, vì như vậy rất có hại cho sức khỏe, cho nên Phương Gia bình thường đều bỏ đi. Tuy rằng người khác có chút đau lòng nhưng Phương Minh Viễn vẫn kiên trì cùng với sự ủng hộ của ông Phương. Phương Bân trước giờ chỉ có thể chấp hành. Nếu như dựa theo ý kiến của Trưởng khoa Tôn để xử lý, thì huyện Hải Trang này, ở đâu có đơn vị gia công dầu thải và đơn vị thu mua dầu thải ở ngay trong huyện Bình Xuyên, Phương Bân cũng chưa hề nghe qua. Còn nếu có, chẳng lẽ từ huyện hải Trang kéo dài mười mấy dặm đến huyện Bình Xuyên cũng không được phép hay sao?
- Khụ!
Nhìn thấy sắc mặt Phương Bân càng ngày càng tái nhợt, trưởng khoa Tôn ho nhẹ hai tiếng rồi mới nói:
- Ông chủ Phương, đây là hạng mục kiểm tra mới nhất của bộ phận kiểm dịch vệ sinh thị trấn Hải Trang chúng ta, theo tiêu chuẩn cao. Quán ăn nhà họ Phương của các anh hiện là bảng hiệu lớn của thị trấn Hải Trang ta, nên không để sơ suất được. Có như vậy các anh mới có thể làm làm tốt được, những khách hàng đến ăn cũng cảm thấy yên tâm hơn, lãnh đạo đến cũng an tâm hơn, những người như chúng ta cũng bớt lo lắng hơn đúng không?
- Đúng vậy, sau đó chúng tôi còn bận rộn với việc khai trương một số cửa hàng. Trạm kiểm dịch vệ sinh của các anh sau khi có những quy định này, muốn đạt được những tiêu chuẩn này cũng rất khó, vậy còn những chi phí cho cửa hàng thì sao?
Phương Bân lạnh lùng cười đưa biểu mẫu lại chỗ Trưởng khoa Tôn. Anh ta nhìn ra được, Tôn mập hôm nay tới để gây chuyện.
- Được rồi, vẫn còn quên một việc, ở chỗ các anh làm giấy chứng nhận sức khỏe cho nhân viên không hợp lệ, nhất định phải kiểm tra sức khỏe lại một lần nữa.
Tôn mập vỗ đầu một cái, viết thêm mấy chữ vào bản ý kiến..
- Giấy kiểm tra sức khỏe không hợp lệ? Chúng tôi đều tiến hành kiểm tra ở bệnh viện của nhà máy, có chỗ nào không hợp lệ chứ?
Phương Bân vội nói. “Con mẹ nó, nhất định không để yên.”
- Căn cứ theo quy định mới nhất của thị trấn, từ hôm nay về sau, việc kiểm tra sức khỏe nhân viên của quán ăn nhà họ Phương nhất thiết phải kiểm tra ở bệnh viện huyện Bình Xuyên. hơn nữa mỗi một tháng đều phải đi kiểm tra một lần. Đó cũng là lo lắng đảm bảo cho sức khỏe của các vị lãnh đạo đến đây dùng cơm, các vị lãnh đạo công việc bộn bề, chúng ta đương nhiên vì bọn họ mà đảm bảo tốt công tác hậu cần. Cần bảo đảm hợp khẩu vị cho bọn họ, đảm bảo sức khỏe. Nếu bởi vì nhân viên của các ông mắc bệnh nghề nghiệp, để xảy ra sai sót gì, các ông có gánh được trách nhiệm không?
Trưởng khoa Tôn dù bận bịu vẫn ung dung nói.
- Một tháng một lần?
Phương Bân nghĩ, quán ăn nhà họ Phương bây giờ cũng có hơn mười nhân viên. Chi phí kiểm tra sức khỏe mỗi một tháng cũng tiêu tốn mất vài trăm tệ, đây không phải là chi phí nhỏ.
- Được rồi, ông chủ Phương, đây là toàn bộ quy định. Anh có thể chất vấn, nhưng chỉ cần anh mở quán ăn này, thì nhất thiết phải chấp hành.
Trưởng khoa Tôn không nghi ngờ gì nữa liền đem bản ý kiến đến trước mặt Phương Bân nói:
- Tôi cho các anh thời gian là năm ngày, năm ngày sau chúng tôi sẽ lại đến kiểm tra. Nếu như không đạt tiêu chuẩn, các anh sẽ phải đóng cửa để chấn chỉnh lại..
Danh sách chương