- Minh Viễn, cháu có chắc không vậy? Cái này có giá hơn một trăm ngàn tệ, không chắc thì đừng làm lộn xộn đó.
Triệu Kiến Quốc đứng phía sau Minh Viễn nhỏ giọng dặn đi dặn lại. Ông ta cảm thấy hối hận vì hôm nay đã dẫn Phương Viễn đến. Lúc này đang xem máy tính hư thế nào, Phương Minh Viễn không thèm để ý đến những lời đó. Đây không phải là vật có giá mấy triệu tệ mà là vật có giá hơn một tytệ, hơn nữa có tiền cũng không chắc đã mua được. Hắn đã nghe Lôi Tín nói qua, loại máy tính này không có nhiều ở tỉnh Tần Tây, chỉ có một số doanh nghiệp nhà nước lớn mới được cấp cho mấy cái.
- Dạ.
Phương Minh Viễn khẽ gật đầu, chuyện lợi hại thế nào hắn tự biết rõ. Nhưng không xem thử mà đã chịu bỏ qua như vậy hắn cảm thấy không cam lòng. Nếu hắn đoán không sai thì Lôi Tín đang nợ một ân tình lớn. Sau này, chiếc máy tính này sẽ không phải cho hắn tùy ý mang đi sao?. Đây mới chính là mục đích chính của hắn. Có máy tính rồi, có rất nhiều việc hắn có thể đưa lên lịch trình làm việc mà không phải để một nơi chỉ có thể trơ mắt ra nhìn nó bị người nước ngoài công khai lấy đi, sau đó đến Hoa Hạ để kiếm tiền.
Ba người trong phòng thay áo, lại thay cả giày rồi mới bước vào phòng. Phòng không lớn, cùng khoảng trên dưới 20m2, có hai người thanh niên đang vây quanh một chiếc máy tính.
- Trương Hải, Lý Lộ đã tìm ra nguyên nhân chưa? Lôi Tín hỏi với tia hy vọng cuối cùng. Còn Phương Minh Viễn, hắn vẫn nghĩ trong đầu rằng có thể không dùng thì sẽ không dùng.
Một người thanh niên quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt lắc đầu lia lịa. Lôi Tín trong lòng cảm thấy khó chịu.
- Anh à, máy tính sau khi khởi động, mọi người có nghe thấy tiếng “bíp” nào không? Phương Minh Viễn ngồi bên cạnh hai người nói, máy vẫn còn tốt chỉ có điều BM của máy hơi cũ, không có ổ đĩa quang, chỉ có ổ đĩa mềm, hộp máy tuy to nhưng cồng kềnh. Có lẽ màn hình đen trắng khoảng 14 inch, Phương Minh Viễn sở hữu máy tính đầu tiên là 586, cái máy tính này hắn đã nhìn thấy ở trong trường học.
- Âm thanh gì?
Hai người kia kinh ngạc hỏi.
- Bỏ đi, tự tôi sẽ đi xem
Đầu tiên hắn kiểm tra lại nguồn điện một, sau đó lại xem chỗ ổ cắm, đều không có vấn đề gì cả. Lúc hắn muốn khởi động máy tính thì hai thanh niên chẳng ai bảo ai đều ngăn hắn lại.
- Đừng có nghịch linh tinh, đây không phải là đồ chơi dành cho trẻ con.
Người thanh niên bên trái tức giận nói, người thanh niên bên phải tuy không nói nhưng có vẻ mặt cau có khó chịu.
- Trưởng phòng Lôi!
Phương Minh Viễn quay lại gọi Lôi Tín.
Lôi Tín nghiến chặt răng, giọng nói trầm xuống:
- Trương Hải, Lý Lộ hai anh sửa được không?
- Trưởng phòng Lôi, nguồn điện và ổ cắm đều bình thường, các chỗ khác cũng không có vấn đề gì, xem ra hỏng hóc này là do máy chủ
Người thanh niên bên trái nói.
- Tổ trưởng Lôi, anh cũng biết chúng ta mới chỉ bắt đầu, dựa vào những tài liệu mà chúng ta tìm thấy, chúng ta cũng đã đem những tài liệu này in ra mấy bản nhưng cũng không thể tìm được ví dụ phù hợp với tình hình hiện nay
Người thanh niên bên phải giải thích nho nhỏ.
Hai người đều là thanh niên tiêu biểu của nhà máy, có thể được chọn đến đây cũng là dựa vào thực lực của chính họ, sự việc ngày hôm nay khiến họ phần nào cảm thấy nản lòng.
Lôi Tín cau mày, ông ta sao có thể nghe không hiểu, hai thanh niên đang giải thích cho ông ta rõ.
- Vậy hai anh tránh sang một bên, hắn chỉ khởi động máy thôi mà.
Nghe Lôi Tín nói, hai thanh niên chỉ còn biết bất đắc dĩ mà tránh ra. Chỉ có điều nhìn họ Phương Minh Viễn với ánh mắt tràn đầy sự hoài nghi.
Phương Minh Viễn ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó ấn vào nút khởi động, nhưng không nghe thấy âm thanh gì. Phương Minh Viễn lại tắt máy tính đứng dậy nói:
- Trưởng phòng Lôi, xảy ra sự cố là do máy chủ…
- Nói cũng bằng thừa!
Người thanh niên không thể kìm nén tức giận nói. Bọn họ vừa rồi đã nói, màn hình, nguồn điện và giao diện đều hoàn tất kiểm tra, tất cả đều bình thường. Còn xảy ra sự cố đương nhiên là do máy chủ , đâu cần Phương Viễn nhấn mạnh thêm lần nữa.
- Có thể sửa được không?
Lôi Tín dường như không quan tâm đến những điều đó, hắn chỉ quan tâm xem máy tính có thể hoạt động bình thường được không.
- Có thể sửa
Phương Minh Viễn nói chắc như đinh đóng cột. Thời gian sử dụng máy không lâu, nhưng những người bán lại khẳng định nó giống như những cái máy khác. Trong phòng có đầy đủ tiện nghi, nhưng cũng cần lưu ý lắng nghe, khi khởi động máy, nguồn điện CP và quạt gió đều vận chuyển, có thể nói nguồn cung ứng điện vẫn hoạt động bình thường. Như vậy vấn đề có thể do bộ nhớ hoặc card đồ họa. Nhưng đây là máy mới, khả năng hư là rất nhỏ, vậy khả năng nhất là chính là chỗ tiếp xúc không đúng. Trong máy tính này có rất nhiều lỗi thông thường, những người sử dụng máy tính ở đời sau, không ai là không biết.
- Có thể sửa được?
Lôi Tín thở phào một cái, có thể sửa được thì tốt rồi.
- Có thể sửa được? Sửa như thế nào?
Trương Hải và Lý Lộ đồng thanh nói.
- Hai anh trước tiên đi tìm một ống sắt ngắt tĩnh điện trên người, sau đó mở hộp máy ra…
Phương Minh Viễn nói với hai thanh niên.
- Không thể mở hộp máy, mở hộp máy sao có thể sửa chữa được?
Người thanh niên vừa cướp lời khi nãy phản bác.
Phương Minh Viễn nhìn Lôi Tín, điều này hắn đương nhiên biết nhưng làm như thế nào đều dựa vào ý kiến của Lôi Tín.
Lôi Tín lưỡng lự một lúc. Trương Lộ nói không sai, điều này trong sách hướng dẫn có nói đến, hắn không thể không có chút do dự.
- Trưởng phòng Lôi, mở hộp máy chỉ mất ba phút có thể giải quyết được vấn đề, chú vẫn muốn đóng gói nó gửi về thủ đô, sau đó lại mất nửa tháng đem nó về, sau đó lại bị những người ở thủ đô cười nhạo cho một trận.
Phương Minh Viễn nhìn ông ta đang chần chừ, lại nhỏ giọng nói:
- Hãy cẩn thận cái tem bảo hành, đừng có làm rách nó, sau đó dựa vào bản gốc mà dán nó như cũ là được.
Lôi Tín thở phào một cái vung tay lên nói:
- Hãy làm theo những gì anh ấy nói, hãy cẩn thận khi bóc cái tem bảo hành đó ra.
Cuối cùng đã mở được hộp máy, Phương Minh Viễn liếc mắt một cái có thể nhìn thấy bộ nhớ nói:
- Trưởng phòng Lôi, đây là bộ nhớ, là một trong những bộ phận quan trọng của máy tính, nó là điểm kết nối với CP, vận hành tất cả chương trình của máy tính đều được lưu trong bộ nhớ. Chúng ta bình thường nhập một đoạn văn bản hoặc là chạy một chương trình nào đó đều lưu lại bên trong bộ nhớ. Nó giống như một thư viện lưu trữ sách, tủ đựng sách giống như ổ cứng và ổ mềm của máy tính, màn hình chính là bàn để chúng ta đọc sách và mượn sách, mà bộ nhớ chính là thư viện sách gồm giá sách và tủ sách. Nếu như nói không hoạt động thì đương nhiên màn hình sẽ không hiện ra gì cả.
Phương Minh Viễn từ trên bàn tìm thấy một cục tẩy lau sạch bộ nhớ sau đó lại cắm trở lại, tiện tay mở nguồn máy tính, nguồn điện và CP có tiếng quạt quay vù vù. Hộp máy phát ra một tiếng “bíp”, sau đó màn hình đen bắt đầu xuất hiện thông tin trong Bos..
Triệu Kiến Quốc đứng phía sau Minh Viễn nhỏ giọng dặn đi dặn lại. Ông ta cảm thấy hối hận vì hôm nay đã dẫn Phương Viễn đến. Lúc này đang xem máy tính hư thế nào, Phương Minh Viễn không thèm để ý đến những lời đó. Đây không phải là vật có giá mấy triệu tệ mà là vật có giá hơn một tytệ, hơn nữa có tiền cũng không chắc đã mua được. Hắn đã nghe Lôi Tín nói qua, loại máy tính này không có nhiều ở tỉnh Tần Tây, chỉ có một số doanh nghiệp nhà nước lớn mới được cấp cho mấy cái.
- Dạ.
Phương Minh Viễn khẽ gật đầu, chuyện lợi hại thế nào hắn tự biết rõ. Nhưng không xem thử mà đã chịu bỏ qua như vậy hắn cảm thấy không cam lòng. Nếu hắn đoán không sai thì Lôi Tín đang nợ một ân tình lớn. Sau này, chiếc máy tính này sẽ không phải cho hắn tùy ý mang đi sao?. Đây mới chính là mục đích chính của hắn. Có máy tính rồi, có rất nhiều việc hắn có thể đưa lên lịch trình làm việc mà không phải để một nơi chỉ có thể trơ mắt ra nhìn nó bị người nước ngoài công khai lấy đi, sau đó đến Hoa Hạ để kiếm tiền.
Ba người trong phòng thay áo, lại thay cả giày rồi mới bước vào phòng. Phòng không lớn, cùng khoảng trên dưới 20m2, có hai người thanh niên đang vây quanh một chiếc máy tính.
- Trương Hải, Lý Lộ đã tìm ra nguyên nhân chưa? Lôi Tín hỏi với tia hy vọng cuối cùng. Còn Phương Minh Viễn, hắn vẫn nghĩ trong đầu rằng có thể không dùng thì sẽ không dùng.
Một người thanh niên quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt lắc đầu lia lịa. Lôi Tín trong lòng cảm thấy khó chịu.
- Anh à, máy tính sau khi khởi động, mọi người có nghe thấy tiếng “bíp” nào không? Phương Minh Viễn ngồi bên cạnh hai người nói, máy vẫn còn tốt chỉ có điều BM của máy hơi cũ, không có ổ đĩa quang, chỉ có ổ đĩa mềm, hộp máy tuy to nhưng cồng kềnh. Có lẽ màn hình đen trắng khoảng 14 inch, Phương Minh Viễn sở hữu máy tính đầu tiên là 586, cái máy tính này hắn đã nhìn thấy ở trong trường học.
- Âm thanh gì?
Hai người kia kinh ngạc hỏi.
- Bỏ đi, tự tôi sẽ đi xem
Đầu tiên hắn kiểm tra lại nguồn điện một, sau đó lại xem chỗ ổ cắm, đều không có vấn đề gì cả. Lúc hắn muốn khởi động máy tính thì hai thanh niên chẳng ai bảo ai đều ngăn hắn lại.
- Đừng có nghịch linh tinh, đây không phải là đồ chơi dành cho trẻ con.
Người thanh niên bên trái tức giận nói, người thanh niên bên phải tuy không nói nhưng có vẻ mặt cau có khó chịu.
- Trưởng phòng Lôi!
Phương Minh Viễn quay lại gọi Lôi Tín.
Lôi Tín nghiến chặt răng, giọng nói trầm xuống:
- Trương Hải, Lý Lộ hai anh sửa được không?
- Trưởng phòng Lôi, nguồn điện và ổ cắm đều bình thường, các chỗ khác cũng không có vấn đề gì, xem ra hỏng hóc này là do máy chủ
Người thanh niên bên trái nói.
- Tổ trưởng Lôi, anh cũng biết chúng ta mới chỉ bắt đầu, dựa vào những tài liệu mà chúng ta tìm thấy, chúng ta cũng đã đem những tài liệu này in ra mấy bản nhưng cũng không thể tìm được ví dụ phù hợp với tình hình hiện nay
Người thanh niên bên phải giải thích nho nhỏ.
Hai người đều là thanh niên tiêu biểu của nhà máy, có thể được chọn đến đây cũng là dựa vào thực lực của chính họ, sự việc ngày hôm nay khiến họ phần nào cảm thấy nản lòng.
Lôi Tín cau mày, ông ta sao có thể nghe không hiểu, hai thanh niên đang giải thích cho ông ta rõ.
- Vậy hai anh tránh sang một bên, hắn chỉ khởi động máy thôi mà.
Nghe Lôi Tín nói, hai thanh niên chỉ còn biết bất đắc dĩ mà tránh ra. Chỉ có điều nhìn họ Phương Minh Viễn với ánh mắt tràn đầy sự hoài nghi.
Phương Minh Viễn ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó ấn vào nút khởi động, nhưng không nghe thấy âm thanh gì. Phương Minh Viễn lại tắt máy tính đứng dậy nói:
- Trưởng phòng Lôi, xảy ra sự cố là do máy chủ…
- Nói cũng bằng thừa!
Người thanh niên không thể kìm nén tức giận nói. Bọn họ vừa rồi đã nói, màn hình, nguồn điện và giao diện đều hoàn tất kiểm tra, tất cả đều bình thường. Còn xảy ra sự cố đương nhiên là do máy chủ , đâu cần Phương Viễn nhấn mạnh thêm lần nữa.
- Có thể sửa được không?
Lôi Tín dường như không quan tâm đến những điều đó, hắn chỉ quan tâm xem máy tính có thể hoạt động bình thường được không.
- Có thể sửa
Phương Minh Viễn nói chắc như đinh đóng cột. Thời gian sử dụng máy không lâu, nhưng những người bán lại khẳng định nó giống như những cái máy khác. Trong phòng có đầy đủ tiện nghi, nhưng cũng cần lưu ý lắng nghe, khi khởi động máy, nguồn điện CP và quạt gió đều vận chuyển, có thể nói nguồn cung ứng điện vẫn hoạt động bình thường. Như vậy vấn đề có thể do bộ nhớ hoặc card đồ họa. Nhưng đây là máy mới, khả năng hư là rất nhỏ, vậy khả năng nhất là chính là chỗ tiếp xúc không đúng. Trong máy tính này có rất nhiều lỗi thông thường, những người sử dụng máy tính ở đời sau, không ai là không biết.
- Có thể sửa được?
Lôi Tín thở phào một cái, có thể sửa được thì tốt rồi.
- Có thể sửa được? Sửa như thế nào?
Trương Hải và Lý Lộ đồng thanh nói.
- Hai anh trước tiên đi tìm một ống sắt ngắt tĩnh điện trên người, sau đó mở hộp máy ra…
Phương Minh Viễn nói với hai thanh niên.
- Không thể mở hộp máy, mở hộp máy sao có thể sửa chữa được?
Người thanh niên vừa cướp lời khi nãy phản bác.
Phương Minh Viễn nhìn Lôi Tín, điều này hắn đương nhiên biết nhưng làm như thế nào đều dựa vào ý kiến của Lôi Tín.
Lôi Tín lưỡng lự một lúc. Trương Lộ nói không sai, điều này trong sách hướng dẫn có nói đến, hắn không thể không có chút do dự.
- Trưởng phòng Lôi, mở hộp máy chỉ mất ba phút có thể giải quyết được vấn đề, chú vẫn muốn đóng gói nó gửi về thủ đô, sau đó lại mất nửa tháng đem nó về, sau đó lại bị những người ở thủ đô cười nhạo cho một trận.
Phương Minh Viễn nhìn ông ta đang chần chừ, lại nhỏ giọng nói:
- Hãy cẩn thận cái tem bảo hành, đừng có làm rách nó, sau đó dựa vào bản gốc mà dán nó như cũ là được.
Lôi Tín thở phào một cái vung tay lên nói:
- Hãy làm theo những gì anh ấy nói, hãy cẩn thận khi bóc cái tem bảo hành đó ra.
Cuối cùng đã mở được hộp máy, Phương Minh Viễn liếc mắt một cái có thể nhìn thấy bộ nhớ nói:
- Trưởng phòng Lôi, đây là bộ nhớ, là một trong những bộ phận quan trọng của máy tính, nó là điểm kết nối với CP, vận hành tất cả chương trình của máy tính đều được lưu trong bộ nhớ. Chúng ta bình thường nhập một đoạn văn bản hoặc là chạy một chương trình nào đó đều lưu lại bên trong bộ nhớ. Nó giống như một thư viện lưu trữ sách, tủ đựng sách giống như ổ cứng và ổ mềm của máy tính, màn hình chính là bàn để chúng ta đọc sách và mượn sách, mà bộ nhớ chính là thư viện sách gồm giá sách và tủ sách. Nếu như nói không hoạt động thì đương nhiên màn hình sẽ không hiện ra gì cả.
Phương Minh Viễn từ trên bàn tìm thấy một cục tẩy lau sạch bộ nhớ sau đó lại cắm trở lại, tiện tay mở nguồn máy tính, nguồn điện và CP có tiếng quạt quay vù vù. Hộp máy phát ra một tiếng “bíp”, sau đó màn hình đen bắt đầu xuất hiện thông tin trong Bos..
Danh sách chương