Tần Tiểu Ngư nói ra những lời nịnh hót xuôi như nước chảy, cho đến khi Bưu rời đi cũng không còn nhớ đến việc bản thân hắn vốn dĩ muốn khuyên nàng lấy không gian trữ vật để đổi đồ ăn.

Sau khi Tần Tiểu Ngư tiễn Bưu đi, nàng cũng dùng cách này để đuổi những chú hổ con khác đang chuẩn bị khuyên nàng dùng không gian trữ vật để đổi lấy thịt ăn.

Nhìn đám hổ con được khen ngợi đến đần ra, Tần Tiểu Ngư cười khúc khích, nàng đi đến trước mặt Khác, nói:" Khác, đám người đó phải làm sao bây giờ?"

"Hay cứ để họ lại ở nơi này? Chứ còn có thể làm sao được nữa?" Khác vừa di chuyển mắt hổ vừa hỏi: "Ngươi muốn giết bọn họ?"

Tay hắn giật giật như chuẩn bị bước về phía trước, Tần Tiểu Ngư vội nói: "Khoan đã, có thể đổi thành tiền đó."

Sát ý của Khác phút chốc tan biến, hắn nhìn Tần Tiểu Ngư rồi lại nhìn những tên đã bị lột sạch kia, hỏi nàng: "Chẳng lẽ trên người bọn họ còn có vật tư?"

Lời này vừa nói ra, những chiến sĩ khác đã vội vàng đi lên tìm, bộ dáng như thề phải tìm ra tất cả thứ tốt trên người mấy người kia.

Tần Tiểu Ngư vội vàng nói: "Không phải bọn họ muốn bán hổ con của chúng ta sao? Ma pháp sư, chiến sĩ, đại kỵ sĩ này có lẽ cũng có thể bán được với cái giá tốt đúng không? Bán bọn họ rồi, chúng ta có thể đổi lấy thịt ăn."

"Dường như là vậy.... nghe nói con người rất khó để bồi dưỡng ra những người này, không tệ, không tệ!"

Toàn bộ chiến sĩ của Hổ tộc phút chốc hai mắt đã sáng long lanh, ánh mắt của bọn họ nhìn đám người kia cũng không còn sự ghét bỏ.

Đúng vậy, những người này đối với chiến sĩ Tuyết Hổ tộc mà nói chỉ là những kẻ yếu ớt, nhưng nếu mang ra ngoài thì cũng là một tay chiến đấu tốt, quả thật có thể bán lấy tiền.



Khác vội vàng bảo những người khác trói bọn họ lại: "Đi, mang họ về bộ lạc."

Tần Tiểu Ngư cũng không vội vàng, dù sao cho dù không bán bọn họ đi được thì những người thân của bọn họ cũng sẽ đến chuộc người, nàng thà mất thời gian lâu một chút chứ cũng không muốn để người khác có cơ hội làm trung gian mua bán.

Vốn dĩ khi trở về là phải mang theo những người này về cùng, nhưng vận mệnh xem như không tệ, sau khi bọn họ truyền đạt ý muốn đòi tiền chuộc thì người ở bên kia đã nhanh chóng mang ba rương đồng vàng đến đây.

Nhưng mà bọn họ không dám trực tiếp đối mặt với Tuyết Hổ tộc, vì sợ không chuộc được người mà bản thân cùng tiền chuộc cũng bị bắt theo vào, nên chỉ nói chuyện thông qua thủy tinh cầu chuyên dùng để liên lạc. Ngay cả khi những người này đến thì họ cũng chỉ ngồi ở trên ma sủng rồi đem rương đồng vàng vứt xuống, quan trọng là nếu phát hiện ra chỗ nào không thích hợp là họ sẽ lập tức bỏ chạy.

Khác nhìn cách cư xử hẹp hòi của bọn họ, nhìn thế nào cũng thấy hành động của những người này đều không được.

Bọn họ là Hổ không có chữ tín sao? Cả cái đại lục này cũng chưa từng nghe nói có con hổ nào lật lọng đúng không?

"Được rồi, cứ đứng ở nơi đó đi, các ngươi đừng nhúc nhích." Thanh âm có chút hoảng sợ tử trong thủy tinh liên lạc truyền đến, tất nhiên người ở bên kia đã nhìn thấy bọn họ.

Một đám đại lão hổ như vậy, quả thật là rất dọa người, nhất là danh tiếng hiển hách của bọn họ đã sớm truyền khắp đại lục.

"Được rồi, người đang ở đây, tiền chuộc đâu?" Khác híp mắt, tỏ vẻ nguy hiểm nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện