"Được rồi, đừng dài dòng nữa, nơi này cách Tuyết Hổ tộc không xa, nếu không nhanh chóng thì sẽ không còn cơ hội đâu" Một nam nhân đầu trọc mang theo đại đao đi ra, những người khác cũng vội vàng chạy tới tấn công hổ con cùng chiến sĩ thành niên của Tuyết Hổ tộc.

"Yên tâm, ta không ngu ngốc như vậy, ta đã thiết lập ma pháp hạn chế rồi, bọn họ sẽ không đi đâu được." Nữ nhân trung niên vừa nói xong thì nét tươi cười đã cứng đờ ở trên mặt.

Không biết từ lúc nào, đám hổ con của Tuyết Hổ tộc đã dùng ánh mắt hung ác vây quanh bọn họ, càng khiến cho người ta không dám tin chính là xung quanh còn xuất hiện một số lớn Huyết hổ tộc thành niên.

"Không xong, chúng ta bị bán đứng!" Nữ nhân trung niên kia lướt ánh mắt hung ác nhìn về phía Mộ Vũ, Mộ Vũ sợ hãi vội vàng nói: "Không, không phải ta!"

"Ngươi đúng là thứ ngu xuẩn!" Người đàn ông đầu trọc cũng nhịn không được mà mắng một câu.

Chỉ có điều, hiện tại mắng chửi cũng vô dụng, bởi vì những Tuyết Hổ tộc thành niên đã lao về phía này! "Mau mau mau, mau ném cầu lửa, không thể để những Tuyết Hổ tộc này lại gần người." Gã hô lớn, đáng tiếc lúc này không còn ai nghe nữa, cho dù là đạo tặc, kỵ sĩ hay vẫn là ma pháp sư, tất cả đều đã vội chạy ra ngoài.

Đáng tiếc là bọn họ không thể chạy trốn, vì lúc vừa mới nhìn thấy đám hổ con của Tuyết Hổ tộc, ma pháp sư trong đội cũng đã vội phong tỏa không gian này lại.

Không hề nghi ngờ, tuy đám người này ở bên ngoài cũng hống hách ngang ngược, nhưng ở trước mặt của Tuyết Hổ tộc thì căn bản không thể chịu đựng sau một hiệp.



Tần Tiểu Ngư nhận ra, ngay cả sức chiến đấu của đám hổ con cũng không thể xem thường, vì chính mắt nàng đã nhìn thấy đám hổ con này ấy đơn vị là tổ, một đám bao vây đánh một đại kỵ sĩ cũng không cảm thấy khó khăn, có thể nói là rất mạnh mẽ.

Sau khi giải quyết xong đám người bọn họ, Tần Tiểu Ngư cũng đi qua đó nhìn, thật hay, một hàng ba mươi người này, bao gồm Mộ Vũ cùng với những người khác đều bị lột sạch.

Còn lột rất sạch sẽ, chẳng những quần áo đều được lột ra, mà còn thu hoạch được hai không gian trữ vật khí, một cái là lấy từ chỗ của Mộ Vũ, Tần Tiểu Ngư nhìn qua vật tư cũng chỉ bình thường, cơ bản đều là thức ăn và đồ dùng, nhưng mà những người ở Tuyết Hổ tộc thì vô cùng phấn khích.

Ngoài ra còn có một không gian trữ vật lấy xuống từ chỗ của ma pháp sư kia, bên trong phần lớn đều là chút đồ dùng ma pháp, các chiến sĩ không có chút hứng thú nào với mấy món đồ này nên độ chú ý cũng rất ít.

Nhưng Khác thấy Tần Tiểu Ngư vẫn luôn nhìn không gian trữ vật kia thì hắn lập tức đưa cho nàng, nói: "Cầm chơi đi, chỉ là không ăn được."

"Được." Tần Tiểu Ngư nhận lấy không gian trữ vật nhỏ như chiếc nhẫn ấy.

Trong tay Bưu đang cầm thức ăn, hắn vừa ăn vừa ở một bên nói với Tần Tiểu Ngư: "Ngươi ngốc thật, cái này không thể ăn, mau đi đổi cái khác đi."

"Ta cần dùng, Bưu, ngươi vừa rồi thật lợi hại, chỉ một quyền đã có thể đánh bật vũ khí ra khỏi bên hông của kỵ sĩ kia, thật sự quá giỏi." Tần Tiểu Ngư không ngừng khen ngợi hắn.

Mặt của Bưu đỏ bừng, cũng không còn để ý đến chuyện người này lấy không gian trữ vật nữa, mà ưỡn ngực nói: "Tất nhiên rồi, ta là người lợi hại nhất."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện