Mạn Nhu vừa lên xe đi khỏi thì xe của Tần Phong và xe của Mã gia cũng tới nơi. Diệu An và Diễm Tinh chào tạm biệt nhau sau đó ai lên xe của người đó về nhà.

"Hôm nay đi chơi vui không?" Tần Phong nhìn Diễm Tinh gương mặt nhỏ nhắn đầy ý cười, cũng cong khóe miệng hỏi.

"Vui lắm nha, lâu rồi em mới được đi chơi như vậy. Đợt vừa rồi công việc bận quá, không thả lỏng được chút nào." Diễm Tinh vui vẻ nói.

"Em vui là tốt rồi." Tần Phong đưa tay ra ôm lấy Diễm Tinh, đầu rúc vào cổ cô hít thở mùi hương chỉ thuộc về cô.

"Phong ca ca, chiều này cha mẹ em gọi, nói rằng ngày kia về nhà chính ăn tất niên." Diễm Tinh ghé vào tai hắn nói.

"Ừ, Hạo Hiên cũng vừa nói với anh chiều nay." Tần Phong gật đầu, giọng nói hắn không chút khác lạ. Nhưng Diễm Tinh đã cạnh hắn lâu, cô biết hắn hiện tại không cao hứng. Có điều cô cũng không thể không về nhà. Chỉ là hôm đó, Tần Phong có mỗi một mình, có phải sẽ rất cô đơn hay không? Hai ngày sau, đã là ngày cuối năm rồi. Hôm nay Tần Phong cũng không cần đến tập đoàn nữa. Ánh sáng chiếu qua chiếc rèm cửa trong phòng, chỉ thấy hai thân ảnh đang nằm ôm nhau ngủ. Lúc sau, cô gái trên giường mới động đậy đôi mi công vυ"t. Chút sau, dưới hàng mi đen dài kia lộ ra đôi mắt mơ màng trong vắt.

Diễm Tinh ừm một tiếng cựa quậy thì bàn tay đang ôm eo cô siết chặt lại, ngay sau đó một thanh âm trầm khàn vì vừa tỉnh ngủ vang lên: "Còn sớm, ngủ thêm một chút nữa."

Diễm Tinh liếc mắt nhìn cái đồng hồ để bàn, thấy hiện tại mới có 7 rưỡi sáng, cô cũng nhắm mắt đi vào giấc ngủ tiếp. Đến khi cô tỉnh dậy lần thứ 2 nhìn giờ thì đã là 10 giờ. Diễm Tinh liền vội vàng sửa soạn rồi xuống tầng. Vì là gần tết, cho nên nhà cửa cũng có thêm không khí, người làm ra vào rất nhiều, mỗi một người nhìn thấy Diễm Tinh đều sẽ cung kính gọi một tiếng: "Tiểu thư." Có điều đến chiều họ sẽ đi hết, để lại Tần Phong một mình tại tòa biệt thự rộng lớn này. Diễm Tinh nghĩ đến đây không khỏi đau lòng một trận. Tần Phong chắc chắn sẽ không về Tần Gia, mà ở đây cũng chỉ có mỗi dì Trần, hắn sẽ cảm thấy rất cô đơn.

Diễm Tinh vừa đi vừa suy nghĩ cho đến lúc xuống dưới nhà. Tần Phong đang ngồi trên ghế sofa xem cái gì đó. Thấy cô liền cười nhẹ: "Dậy rồi."

"Vâng." Diễm Tinh cũng cười lại với hắn rồi rất tự nhiên đi đến bên cạnh Tần Phong ngồi xuống. Đây là thói quen của cô từ khi cô chấp nhận Tần Phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Phong đưa tay ôm cô vào ngực, cảm giác được hôm nay cô gái nhỏ có chút khác thường, hắn ôn nhu hỏi: "Sao vậy? Em mơ thấy ác mộng?"

"Không, chỉ là ngủ nhiều quá nên người có hơi lười một chút. Vận động thêm là không sao rồi." Diễm Tinh cười nhẹ lắc đầu, dựa vào l*иg n.g.ự.c rắn chắc của Tần Phong.

"Phong ca ca, chốc nữa gặp ngài David và phu nhân Rishima xong chắc em sẽ đến nhà chính Triệu gia luôn." Diễm Tinh giật giật vạt áo hắn nói. Cô cảm nhận được, vòng tay của Tần Phong siết chặt hơn một chút. Nhưng ngay sau đó, giọng nói nam tính đầy cưng chiều vang lên bên tai cô: "Anh đưa em đi."

Diễm Tinh gật đầu, không nói gì thêm. Cô biết Tần Phong đối với cô có sự chiếm hữu rất mạnh. Nhưng trừ lần hắn cho cô thời gian 1 tháng suy nghĩ để chấp nhận hắn kia, thì Tần Phong chưa một lần nào ép buộc cô làm những việc cô không thích. Hắn tôn trọng quyết định của cô, thậm chí còn tôn trọng hơn ý kiến của chính bản thân hắn. Điều này khiến Diễm Tinh không thể không mềm lòng.

Trưa hôm đó ngài David hẹn Diễm Tinh và Tần Phong đi ăn, coi như là bữa tiệc tất niên của hai người họ ở đây. Phu nhân Rishima vừa thấy Diễm Tinh tới liền vui vẻ đứng dậy kéo tay Diễm Tinh ngô xuống cạnh mình: "Aida, cuối cùng cũng đến rồi. Mau ngồi, mau ngồi."

Phu nhân Rishima rất yêu quý Diễm Tinh, gặp được cô là nói rất nhiều chuyện.

Diễm Tinh đối với phu nhân Rishima cũng thật tâm kính trọng. Nói chuyện với bà ấy khiến cô cảm thấy rất thoải mái.

"Cậu xem, có tiểu thư Doris đến là bà xã của tôi cũng chẳng cần tôi nữa." Ngài David thấy vợ mình và Diễm Tinh trò chuyện vui vẻ, cười nói với Tần Phong.

"Doris nhà tôi cũng đồng dạng không chú ý tới tôi." Tần Phong gật đầu, lạnh nhạt đáp lại một câu.

"Cậu...hai người..." David sống đã hơn nửa đời người, thân phận cũng không phải tầm thường, chỉ chốc lát ông đã nhận ra ẩn ý của Tần Phong. Hai người này, hình như thành rồi!

"Haha, chúc mừng chúc mừng, tôi chờ tin vui của hai người đấy." Thấy ánh mắt Tần Phong, David biết mình đã đoán trúng rồi, ông cầm ly rượu lên cười nói. Chuyện này là chuyện trọng đại đó, lão đại Death sắp sửa lấy vợ, xem ra ông cần chuẩn bị tốt quà mừng từ bây giờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện