Diễm Tinh bên này không quan tâm đến oán niệm của Chu Thiên Ân bên kia. Nói xong cô liền đi tìm Diệu An và Mạn Nhu.

Diệu An và Mạn Nhu cung chưa đi xa, những chuyện phát sinh bên này đều có thể thấy rất rõ ràng. Khi nhìn bộ dáng Chu Thiên Ân và Thẩm Tử Mặc không nghe họ cũng hiểu là hai người kia bị Diễm Tinh chọc cho tức đến dựng lông mà không làm gì được.

"A Tinh nhà chúng ta miệng lưỡi càng ngày càng sắc bén." Diệu An cảm thán.

"Còn không phải sao. Ngày trước chưa bên cạnh Tần thiếu cậu ấy đã không phải đối tượng dễ tới trêu chọc. Hiện tại có thêm Tần thiếu đường đường chính chính chống lưng, tớ cảm thấy cậu ấy không cần kiêng nể bất kì ai." Mạn Nhu cười nói, lại không để ý đến tháng sắc của Diệu An đằng sau hơi sững lại, ánh mắt của cô thoáng chốc hiện lên vẻ mất mát nhưng ngay sau đó lại khôi phục lại vẻ bình thường. Diệu An cong môi: "Đúng vậy, hiện tại A Tinh không cần e sợ bất kì ai nữa. Cậu không biết đâu, ngày mà cậu bị Chu Thiên Ân hại, tớ ngồi trong xe của Tuấn Khải và A Tinh, hai người họ nói đến chuyện gϊếŧ Chu Thiên Ân mà mặt không đổi sắc luôn đó."

Nghe vậy, tai Mạn Nhu bỗng dưng đỏ bừng. Sao đang nói đến chuyện của A Tinh lại lôi Tuấn Khải vào rồi! Diệu An chơi với Mạn Nhu từ nhỏ, cho nên khi cô có biểu hiện khác thường thì ngay lập tức liền phát hiện ra có cái không đúng, cô hỏi: "Nhu Nhi, sao vậy? Cậu không khỏe chỗ nào à?" Thấy mặt Mạn Nhu đỏ ửng, Diệu An lại nghĩ theo hướng khác. Dù sao hiện tại Mạn Nhu vẫn là bệnh nhân cần chăm sóc.

"Không...không có gì, tớ chỉ là...hơi nóng." Mạn Nhu bị Diệu An hỏi như vậy lại càng mất tự nhiên, lắp bắp nói. Đúng lúc này Diễm Tinh cũng đã đi tới đây, thấy Diệu An ở một bên lo lắng cũng tiến lên quan tâm hỏi: "Nhu Nhi, cậu sao vậy?"

"Không, tớ không sao. Các cầu đừng lo lắng." Mạn Nhu lúc này đúng là chỉ muốn chui xuống đất cho đỡ xấu hổ.

"Thật không?" Cả Diễm Tinh và Diệu An cùng đồng thanh.

"Thật mà, tớ muốn đi dạo, chúng ta đi thôi." Vì xấu hổ, lại đang gấp, giọng của Mạn Nhu bất giác cao thêm một chút.

Nghe Mạn Nhu nói vậy, Diễm Tinh và Diệu An nhìn nhau khó hiểu nhưng rốt cuộc cũng không nói gì nữa, ba cô gái bắt đầu cuộc càn quét đồ của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"A Tinh, không phải cậu là nhà thiết kế sao? Thiết kế của cậu đâu, sao lại giành đồ với mình chứ!" Diệu An đi vệ sinh vào, còn chưa thấy mặt hai người bạn đã nghe thấy giọng nói ai oán của Mạn Nhu. Diệu An vẻ mặt bất lực lắc đầu thở dài một hơi. Lần nào đi với nhau cũng là cái tình trạng này, cô cũng đã sớm quen thuộc.

Tiếng của Diễm Tinh vang lên: "Tớ là nhà thiết kế nhưng đâu nhất thiết phải mặc đồ tớ thiết kế chứ. Ngược lại là cậu, lâu lắm tớ mới đến đây, lại nhìn thấy cái váy ưng ý, cậu ở nhà có cả tủ đồ còn chưa mặc kìa, cậu mua vậy làm gì có chỗ treo chứ!"

Diệu An mỉm cười đi vào, nhìn thấy hai cô bạn mình đang trừng nhau, cô nhân viên ở giữa cũng là vẻ mặt khó xử không biết nên làm thế nào cho phải. Diệu An đến chỗ cô gái đó cười nói: "Cô cứ gói bộ váy này vào đi, tôi mua." Nói xong cô đưa cho cô nhân viên thẻ của mình.

"Vâng ạ." Cô nhân viên kia như gặp được vị cứu tinh, nhận thẻ trên tay Diệu An ngay lập tức gật đầu nói.

"Các cậu cãi nhau cũng vô ích, mình mua rồi." Diệu An sau khi xử lý xong xuôi mới quay sang hai cô bạn vẫn đang đo mắt đằng kia.

"Cậu..." Mạn Nhu chỉ vào Diệu An, bộ dáng không cam lòng, sau đó cô quay sang Diễm Tinh: "Tớ biết rồi, hai cậu liên thủ để bắt nạt tớ, được lắm!"

Diễm Tinh đang ngồi yên bị điểm tên lại nói lại: "Cậu với An An mới là liên thủ để bắt nạt tớ."

"Thôi đi, hai cậu nói vậy cũng không biết ngượng à. Chuyện này xảy ra còn ít lần sao? Lần nào cũng là chị đây trả tiền rồi đưa váy lại cho Nhu Nhi, nói cho đúng ra thì tớ mới là bị các cậu liên thủ bắt nạt." Diệu An lạnh mặt trừng hai cô bạn của mình.

"Haha..." Diễm Tinh và Mạn Nhu cười ngượng hai tiếng sau đó yên lặng, không nháo nữa. Hai cô âm thầm nháy mắt với nhau đằng này, còn Diệu An thì thanh toán chiếc váy kia.

Đi dạo một vòng xong ba cô gái lại đi ăn, đến tận tối vẫn chưa chịu về nhà. Cũng may vệ sĩ mà cha mẹ Giản đưa đến nói rằng Mạn Nhu đã hết thời gian đi chơi, cần phải về lại bệnh viện thì các cô mới chịu đi về. Nếu không e là ba cô gái sẽ ở lại đây cả đêm không về.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện