Liễu Vân Sương khẽ lắc đầu, thở dài. Chính vì sự chủ quan đó mà sau này mới sinh ra đủ chuyện thị phi.
"Em nghĩ lúc đó mình nên đứng ra vạch trần cô ta trước mặt người đàn ông kia cho xong. Nói thật, chị Vân Sương, người kia nhìn đâu có tệ, còn đeo kính, trông có vẻ học thức, đâu giống mấy tay quê mùa ở chỗ mình. Sao lại chọn Hứa Lam Xuân được nhỉ?"
Liễu Vân Sương cười nhạt, trong mắt chẳng gợn chút hứng thú.
"Không ai ngốc đến mức bị lừa mãi đâu. Người ta có đầu óc, tự sẽ tìm hiểu. Mình mà nói ra, ngược lại thành người nhỏ nhen, bị ghi hận thì không đáng."
Huống hồ, chuyện Hứa Lam Xuân kết hôn là điều bắt buộc. Dù là ai, chỉ cần có thể dứt khỏi cái danh "trinh tiết giữ cho đại gia Bắc Kinh" là tốt rồi. Cô ta gả cho ai, không quan trọng. Quan trọng là đừng quay lại làm phiền người khác nữa.
"Mẹ, con thấy rồi."
Hứa Tri Tình bất ngờ chen vào, giọng hơi run.
"Sao cơ?"
Liễu Vân Sương quay sang nhìn con gái.
"Vừa nãy lúc mẹ nói chuyện với dì Nguyệt Lan, con thấy Hứa Tri Vi cứ nhìn chằm chằm vào con."
"Nhìn chằm chằm à?"
"Vâng… ánh mắt rất dữ tợn, như kiểu hận con ghê gớm lắm."
Cô nhóc nói rồi rùng mình, mặt tái xanh.
Lý Nguyệt Lan nghe vậy liền hừ một tiếng:
"Hừ, tám phần là thấy Tri Tình hôm nay mặc đồ mới, ganh tỵ chứ gì. Con nhỏ đó trước giờ có ai ưa đâu!"
Câu nói ấy lại làm Liễu Vân Sương thấy đáng suy ngẫm. Hứa Tri Vi không phải dạng đơn giản, nếu để cô ta ghen tức với Tri Tình, chắc chắn sẽ ngấm ngầm bày trò.
Đứa nhỏ ấy – kiếp trước từng là bà hoàng, là nhân vật đứng sau hệ thống khống chế vận mệnh người khác – nếu giờ lại để cô ta phát hiện Tri Tình có điều gì "đặc biệt", thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
So với Hứa Tri Vi của kiếp trước, giờ con bé chỉ là một đứa trẻ con. Nhưng bản tính không đổi, nếu ghen ghét ai, nhất định sẽ trả thù.
Liễu Vân Sương càng nghĩ càng thấy khó chịu, suốt đoạn đường về chẳng nói năng gì.
Tới khi về đến nhà, nắng vẫn còn gay gắt, Hứa Tri Lễ đã đứng ngoài cửa chờ, vừa thấy mẹ về liền reo lên:
"Mẹ, chị, hai người về rồi! Mau vào nhà đi!"
"Tri Lễ, con ăn cơm chưa? Tri Ý đâu rồi? Ở nhà có chuyện gì không?"
Cô bước vào sân, hỏi dồn dập.
"Mẹ yên tâm, không có chuyện gì cả. Tri Ý ngủ rồi. Bọn con ăn cơm ở nhà bà Ba. Con còn đun sẵn nước nóng cho mẹ với chị rồi. Mẹ muốn ăn gì, để con đi làm cho!"
Cậu nhóc nói rành rọt, gương mặt sáng lên vì tự hào. Dù chỉ là bắt chước người lớn, nhưng cậu cũng đã cố gắng hết sức.
Liễu Vân Sương xoa đầu con trai, dịu giọng:
"Không cần đâu, để mẹ làm. Con lấy nước cho chị con rửa tay đi."
"Vâng ạ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô lấy ít mì ra, nước sôi đã có sẵn. Một lúc sau, mùi hành phi, trứng ốp la và rau diếp thơm lừng tỏa ra.
"Mẹ, thơm quá!" – Hứa Tri Lễ nuốt nước miếng.
"Mỗi người nửa quả trứng nhé, hôm nay là phần thưởng đặc biệt."
Hứa Tri Tình gật đầu, không một lời than phiền.
"Mẹ ơi, rau diếp nhà mình ít quá. Lần sau ra phiên chợ, mình phải trồng nhiều lên, bán cho sướng!"
Cô nhóc nói xong, cười khúc khích, rõ ràng bị món lời nhỏ hôm nay làm cho phấn khởi.
"Ừ, nhưng lần sau, con phải phụ mẹ bán nữa đấy."
"Con… con không biết đâu."
"Không biết thì học. Con biết đọc rồi, chiều mẹ dạy thêm phép cộng, trừ. Học xong là tính tiền được."
"Vâng, vậy con sẽ cố gắng học!"
"Con cũng học với mẹ nữa ạ!" – Hứa Tri Lễ không chịu thua.
"Được, ba mẹ con mình cùng học."
Chiều hôm ấy, Liễu Vân Sương mang ra một ít que tính, dạy hai đứa nhỏ học đếm. Mỗi đứa đều hăng say, tự ra đề cho nhau, còn biết kiểm tra chéo.
Đến khi Hứa Tri Ý tỉnh dậy, cô bé cũng nhập hội, nhìn hai anh chị mà hào hứng vỗ tay.
"Được rồi, ba đứa ở nhà học cho ngoan, mẹ tranh thủ lên núi một chuyến."
Mộng Vân Thường
"Mẹ đi đâu ạ?" – Hứa Tri Tình hơi lo lắng.
"Mẹ đi lấy thêm ít cành liễu, chúng ta đan đáy giỏ thêm. Sau này phải trồng rau, chuẩn bị bán tiếp."
"Vậy để con đi với mẹ!"
"Không cần đâu, con ở nhà nấu cơm đi. Nếu mẹ về muộn thì phải biết tự lo, được chưa?"
"Dạ vâng!"
Cô bé gật đầu, hiểu chuyện mà không mè nheo. Dù sao nhà cũng gần núi, chỉ cần không đi sâu vào rừng, thì vẫn an toàn.
Liễu Vân Sương xách theo một chiếc giỏ tre nhỏ, định bụng nếu may mắn gặp được nấm mộc nhĩ hay mấy loại nấm rừng thì cũng có chỗ để đựng. Mấy ngày gần đây, cô thường xuyên lên núi, lúc đầu còn thấy hơi mệt, nhưng càng đi lại càng thấy nhẹ nhàng, dễ chịu. So với việc cày cuốc trên ruộng, việc này quả thật dễ chịu hơn nhiều.
Cành liễu quanh khu vực gần nhà gần như đã bị cắt hết, cô đành đi xa hơn một chút. May mắn thay, chưa đi được bao lâu thì cô đã phát hiện ra hai bụi liễu xanh tốt, cành lá mơn mởn, nhìn là biết tươi non. Cô vui vẻ đặt chiếc giỏ xuống đất, bắt đầu dùng d.a.o cắt cành, tranh thủ khi trời vẫn còn sáng.
Mặt trời đã dần ngả về phía núi, ánh chiều tà rọi lên mặt đất những vệt sáng rực rỡ. Cô biết không thể nấn ná quá lâu — nơi này thường có thú rừng qua lại, nếu ở lại quá muộn thì cũng không an toàn.
Liễu Vân Sương hơi thắc mắc, sao hôm nay lại không thấy ai khác lên núi? Chẳng lẽ mọi người đều về sớm rồi? Hay là đều đi ra chợ bán đồ, chẳng còn ai lên rừng nữa? Cũng có lý. Hôm nay cô mới bán giỏ lần đầu, nếu tin này lan ra, chắc chắn sẽ có người học theo. Trong đội sản xuất đâu thiếu người biết đan giỏ?
Mọi khi vài đồng bạc lẻ chẳng đáng bận tâm, nhưng năm nay mất mùa, ai cũng cần tiền. Nếu ai cũng đổ xô đi đan giỏ bán, thì mấy bụi liễu quanh đây sớm muộn gì cũng bị khai thác cạn kiệt. Không được, ban ngày cô phải lên núi nhiều hơn, tìm cành liễu trước kẻo muộn.
Chuyện bán rau hôm nay cũng rất suôn sẻ. Rau do cô trồng bằng nước Linh tuyền, cây nào cây nấy mập mạp, tươi non, mùi thơm lại đặc biệt hơn hẳn so với rau bình thường. Vị ngọt đậm đà, chỉ cần ăn thử một lần là nhớ mãi. Cô tin chắc, lần sau đem đi bán sẽ có khách quen tìm đến.
Chỉ có điều, cách làm này không thể kéo dài mãi được. Số lượng rau ít, lại còn phụ thuộc vào thời tiết. Mùa đông sắp đến, trời lạnh, rau sẽ khó trồng hơn. Cô nhớ rất rõ, sau này rau xanh mùa đông thường phải vận chuyển từ miền Nam ra Bắc, rồi về sau lại có nhà kính để trồng rau trái mùa.
"Em nghĩ lúc đó mình nên đứng ra vạch trần cô ta trước mặt người đàn ông kia cho xong. Nói thật, chị Vân Sương, người kia nhìn đâu có tệ, còn đeo kính, trông có vẻ học thức, đâu giống mấy tay quê mùa ở chỗ mình. Sao lại chọn Hứa Lam Xuân được nhỉ?"
Liễu Vân Sương cười nhạt, trong mắt chẳng gợn chút hứng thú.
"Không ai ngốc đến mức bị lừa mãi đâu. Người ta có đầu óc, tự sẽ tìm hiểu. Mình mà nói ra, ngược lại thành người nhỏ nhen, bị ghi hận thì không đáng."
Huống hồ, chuyện Hứa Lam Xuân kết hôn là điều bắt buộc. Dù là ai, chỉ cần có thể dứt khỏi cái danh "trinh tiết giữ cho đại gia Bắc Kinh" là tốt rồi. Cô ta gả cho ai, không quan trọng. Quan trọng là đừng quay lại làm phiền người khác nữa.
"Mẹ, con thấy rồi."
Hứa Tri Tình bất ngờ chen vào, giọng hơi run.
"Sao cơ?"
Liễu Vân Sương quay sang nhìn con gái.
"Vừa nãy lúc mẹ nói chuyện với dì Nguyệt Lan, con thấy Hứa Tri Vi cứ nhìn chằm chằm vào con."
"Nhìn chằm chằm à?"
"Vâng… ánh mắt rất dữ tợn, như kiểu hận con ghê gớm lắm."
Cô nhóc nói rồi rùng mình, mặt tái xanh.
Lý Nguyệt Lan nghe vậy liền hừ một tiếng:
"Hừ, tám phần là thấy Tri Tình hôm nay mặc đồ mới, ganh tỵ chứ gì. Con nhỏ đó trước giờ có ai ưa đâu!"
Câu nói ấy lại làm Liễu Vân Sương thấy đáng suy ngẫm. Hứa Tri Vi không phải dạng đơn giản, nếu để cô ta ghen tức với Tri Tình, chắc chắn sẽ ngấm ngầm bày trò.
Đứa nhỏ ấy – kiếp trước từng là bà hoàng, là nhân vật đứng sau hệ thống khống chế vận mệnh người khác – nếu giờ lại để cô ta phát hiện Tri Tình có điều gì "đặc biệt", thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
So với Hứa Tri Vi của kiếp trước, giờ con bé chỉ là một đứa trẻ con. Nhưng bản tính không đổi, nếu ghen ghét ai, nhất định sẽ trả thù.
Liễu Vân Sương càng nghĩ càng thấy khó chịu, suốt đoạn đường về chẳng nói năng gì.
Tới khi về đến nhà, nắng vẫn còn gay gắt, Hứa Tri Lễ đã đứng ngoài cửa chờ, vừa thấy mẹ về liền reo lên:
"Mẹ, chị, hai người về rồi! Mau vào nhà đi!"
"Tri Lễ, con ăn cơm chưa? Tri Ý đâu rồi? Ở nhà có chuyện gì không?"
Cô bước vào sân, hỏi dồn dập.
"Mẹ yên tâm, không có chuyện gì cả. Tri Ý ngủ rồi. Bọn con ăn cơm ở nhà bà Ba. Con còn đun sẵn nước nóng cho mẹ với chị rồi. Mẹ muốn ăn gì, để con đi làm cho!"
Cậu nhóc nói rành rọt, gương mặt sáng lên vì tự hào. Dù chỉ là bắt chước người lớn, nhưng cậu cũng đã cố gắng hết sức.
Liễu Vân Sương xoa đầu con trai, dịu giọng:
"Không cần đâu, để mẹ làm. Con lấy nước cho chị con rửa tay đi."
"Vâng ạ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô lấy ít mì ra, nước sôi đã có sẵn. Một lúc sau, mùi hành phi, trứng ốp la và rau diếp thơm lừng tỏa ra.
"Mẹ, thơm quá!" – Hứa Tri Lễ nuốt nước miếng.
"Mỗi người nửa quả trứng nhé, hôm nay là phần thưởng đặc biệt."
Hứa Tri Tình gật đầu, không một lời than phiền.
"Mẹ ơi, rau diếp nhà mình ít quá. Lần sau ra phiên chợ, mình phải trồng nhiều lên, bán cho sướng!"
Cô nhóc nói xong, cười khúc khích, rõ ràng bị món lời nhỏ hôm nay làm cho phấn khởi.
"Ừ, nhưng lần sau, con phải phụ mẹ bán nữa đấy."
"Con… con không biết đâu."
"Không biết thì học. Con biết đọc rồi, chiều mẹ dạy thêm phép cộng, trừ. Học xong là tính tiền được."
"Vâng, vậy con sẽ cố gắng học!"
"Con cũng học với mẹ nữa ạ!" – Hứa Tri Lễ không chịu thua.
"Được, ba mẹ con mình cùng học."
Chiều hôm ấy, Liễu Vân Sương mang ra một ít que tính, dạy hai đứa nhỏ học đếm. Mỗi đứa đều hăng say, tự ra đề cho nhau, còn biết kiểm tra chéo.
Đến khi Hứa Tri Ý tỉnh dậy, cô bé cũng nhập hội, nhìn hai anh chị mà hào hứng vỗ tay.
"Được rồi, ba đứa ở nhà học cho ngoan, mẹ tranh thủ lên núi một chuyến."
Mộng Vân Thường
"Mẹ đi đâu ạ?" – Hứa Tri Tình hơi lo lắng.
"Mẹ đi lấy thêm ít cành liễu, chúng ta đan đáy giỏ thêm. Sau này phải trồng rau, chuẩn bị bán tiếp."
"Vậy để con đi với mẹ!"
"Không cần đâu, con ở nhà nấu cơm đi. Nếu mẹ về muộn thì phải biết tự lo, được chưa?"
"Dạ vâng!"
Cô bé gật đầu, hiểu chuyện mà không mè nheo. Dù sao nhà cũng gần núi, chỉ cần không đi sâu vào rừng, thì vẫn an toàn.
Liễu Vân Sương xách theo một chiếc giỏ tre nhỏ, định bụng nếu may mắn gặp được nấm mộc nhĩ hay mấy loại nấm rừng thì cũng có chỗ để đựng. Mấy ngày gần đây, cô thường xuyên lên núi, lúc đầu còn thấy hơi mệt, nhưng càng đi lại càng thấy nhẹ nhàng, dễ chịu. So với việc cày cuốc trên ruộng, việc này quả thật dễ chịu hơn nhiều.
Cành liễu quanh khu vực gần nhà gần như đã bị cắt hết, cô đành đi xa hơn một chút. May mắn thay, chưa đi được bao lâu thì cô đã phát hiện ra hai bụi liễu xanh tốt, cành lá mơn mởn, nhìn là biết tươi non. Cô vui vẻ đặt chiếc giỏ xuống đất, bắt đầu dùng d.a.o cắt cành, tranh thủ khi trời vẫn còn sáng.
Mặt trời đã dần ngả về phía núi, ánh chiều tà rọi lên mặt đất những vệt sáng rực rỡ. Cô biết không thể nấn ná quá lâu — nơi này thường có thú rừng qua lại, nếu ở lại quá muộn thì cũng không an toàn.
Liễu Vân Sương hơi thắc mắc, sao hôm nay lại không thấy ai khác lên núi? Chẳng lẽ mọi người đều về sớm rồi? Hay là đều đi ra chợ bán đồ, chẳng còn ai lên rừng nữa? Cũng có lý. Hôm nay cô mới bán giỏ lần đầu, nếu tin này lan ra, chắc chắn sẽ có người học theo. Trong đội sản xuất đâu thiếu người biết đan giỏ?
Mọi khi vài đồng bạc lẻ chẳng đáng bận tâm, nhưng năm nay mất mùa, ai cũng cần tiền. Nếu ai cũng đổ xô đi đan giỏ bán, thì mấy bụi liễu quanh đây sớm muộn gì cũng bị khai thác cạn kiệt. Không được, ban ngày cô phải lên núi nhiều hơn, tìm cành liễu trước kẻo muộn.
Chuyện bán rau hôm nay cũng rất suôn sẻ. Rau do cô trồng bằng nước Linh tuyền, cây nào cây nấy mập mạp, tươi non, mùi thơm lại đặc biệt hơn hẳn so với rau bình thường. Vị ngọt đậm đà, chỉ cần ăn thử một lần là nhớ mãi. Cô tin chắc, lần sau đem đi bán sẽ có khách quen tìm đến.
Chỉ có điều, cách làm này không thể kéo dài mãi được. Số lượng rau ít, lại còn phụ thuộc vào thời tiết. Mùa đông sắp đến, trời lạnh, rau sẽ khó trồng hơn. Cô nhớ rất rõ, sau này rau xanh mùa đông thường phải vận chuyển từ miền Nam ra Bắc, rồi về sau lại có nhà kính để trồng rau trái mùa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương