"Chị giỏi thật, kiếm đồng nào hay đồng đó. Chứ năm nay lương thực chẳng có gì để chia, mấy trăm miệng ăn của đội, giờ còn mỗi ít kho thóc ở Nam Sơn thôi. Không biết rồi sẽ ra sao!" – Một người phụ nữ thở dài thườn thượt.
Mọi người đã bắt đầu nhận ra thực trạng, chẳng còn hy vọng gì nhiều.
Lý Nguyệt Lan cũng thở dài:

"Em chỉ lo trên công xã cũng chẳng khá khẩm gì. Nếu thật sự thiếu lương thực, người c.h.ế.t đói sẽ không phải chuyện hiếm."
"Chị biết chứ. Nhưng còn cách nào khác đâu? Chỉ mong lên núi còn vớt vát được chút lâm sản. Có rau có củ cũng đỡ hơn là bụng đói cồn cào." – Liễu Vân Sương cũng buông một tiếng thở dài. Nhà người ta còn có chút dự trữ, nhà cô thì chẳng có gì ngoài đôi bàn tay.
Cứ như vậy, vừa nói chuyện vừa đi, chẳng mấy chốc cũng đến chợ trấn Thanh Dương.
"Chị dâu, chúng ta bày hàng ở đây nhé." – Lý Nguyệt Lan dẫn đầu chọn chỗ.
"Được." – Cô gật đầu, nơi này khá thuận tiện, lại thoáng đãng, đúng là vị trí tốt.
Cô gái kia chỉ bán trứng gà nên chiếm chỗ không nhiều, còn Liễu Vân Sương thì phải bày cả giỏ lẫn rau, diện tích cần rộng hơn đôi chút. Vừa mới trải túi ra, còn chưa kịp xếp hết đồ, đã nghe một giọng quen vang lên.
"Lý Quốc Phong? Anh cũng đến à?" – Cô ngẩng đầu nhìn, không ngờ gặp lại anh ta ở đây.
"Ừ, đồng chí Liễu Vân Sương, tôi mang ít lâm sản ra bán." – Anh ta đặt gùi xuống, trải túi ra và nhanh nhẹn bày từng loại nấm, mộc nhĩ, củ rừng lên.
Liễu Vân Sương không nói thêm, tập trung vào việc chính. Kiếm tiền mới là chuyện quan trọng nhất lúc này!
Cô cũng trải túi, lần lượt lấy rau trong gùi ra, xếp gọn từng loại.
Phiên chợ lần này tuy không đông đúc như thường lệ, nhưng người đến xem vẫn có. Mùa thu hoạch gần kề, giỏ vốn là thứ đắt hàng. Nhưng năm nay hoa màu bị thiệt hại nặng, mọi người đều cẩn thận từng đồng, chẳng ai dám chi bừa.
So ra, lâm sản của Lý Quốc Phong lại hút khách hơn. Anh ta bán rẻ, lại thật thà, khiến người ta tin tưởng.
"Rau xà lách này bao nhiêu một cây?"

Một bà cụ gánh chiếc túi lưới cũ kỹ, bước tới trước quầy rau của Liễu Vân Sương.
Nghe tiếng hỏi, cô vội đứng dậy, ánh mắt sáng rỡ.

"Bác gái, rau này là nhà cháu trồng đấy ạ. Cháu không có cân, nhưng tươi ngon lắm. Nếu bác lấy thì ba xu một cây ạ."
Cây rau xà lách xanh mơn mởn, tán lá tươi non mướt mát, nhìn là biết sạch sẽ, không thuốc. Ba xu không rẻ, nhưng cũng không quá đáng.
"Rau này trông ngon thật, thôi, cô bán cho tôi hai cây, tôi đưa năm xu nhé?"
"Vâng ạ, bác là khách đầu tiên mở hàng, năm xu là được rồi!"
Cô thật lòng vui mừng, không giấu nổi nụ cười. Từ nhỏ tới lớn, chưa từng buôn bán gì, toàn nghe cha kể chuyện kinh doanh ngày trước. Giờ đây tự tay bán được hai cây rau, lòng thấy tự hào, chẳng phải vì năm xu, mà vì bản thân đã tự đứng ra lo liệu.
Liễu Vân Sương cẩn thận chọn hai cây rau đẹp nhất bỏ vào túi lưới cho bà cụ. Nhận tiền rồi, tay vẫn còn hơi run.
Ngay cả Hứa Tri Tình cũng không giấu nổi hưng phấn, thì thào:

"Mẹ, bán được rồi, năm xu lận!"
Hai mẹ con cùng nở nụ cười, trong lòng vui như tết.
"Thôi nào, rau rối hết rồi, mau xếp lại đi con."

"Dạ!"
Mộng Vân Thường

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cả hai bắt tay vào bày biện lại quầy hàng, chẳng mấy chốc đã thu hút được vài người qua lại. Rau xà lách, rau cải thảo, rồi cả mấy cái giỏ nhỏ tự đan ở nhà – đều bắt đầu có người mua.
Giỏ nhỏ thì hai hào một cái, loại to hơn một chút thì hai hào rưỡi. Mỗi món không nhiều tiền, nhưng cộng dồn lại cũng được kha khá.
Lý Quốc Phong ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng quay sang trò chuyện.
"Đồng chí Liễu Vân Sương, rau của cô có thể bán giá cao hơn đấy. Bên này bị ngập lụt, dân mình mất mùa, rau sạch như này hiếm lắm."
Cô gật đầu, tất nhiên cô hiểu điều đó. Nhưng cười nhè nhẹ, đáp:

"Không sao đâu anh, bán như này là được rồi. Rau ít, bán lấy may thôi."
Lý Quốc Phong không nói gì thêm, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt có phần khâm phục.
Giữa lúc ấy, một người phụ nữ khoảng ngoài ba mươi tuổi, ăn mặc tươm tất, tay xách làn cói bước tới. Vừa thấy rau là hỏi ngay:

"Rau xà lách bao nhiêu một cây vậy đồng chí? Rau cải thảo kia thì sao?"
Người này rõ ràng không phải khách qua đường, chắc hẳn nghe người khác mách đến.
"Rau xà lách ba xu một cây, năm xu hai cây. Rau cải thảo nửa cân một bó, cũng là năm xu ạ." – Liễu Vân Sương trả lời rõ ràng.
Người phụ nữ gật đầu, chọn bốn cây xà lách, rồi tiện tay lấy luôn bó rau cải thảo. Nhìn quanh quầy hàng, cô ta chỉ vào chiếc giỏ nhỏ:

"Cái giỏ này bao nhiêu? Tôi lấy luôn, đựng rau cho tiện."
"Loại này hai hào thôi chị ạ, đủ để đựng rau rồi."
"Được, tính hết bao nhiêu đi."
Người phụ nữ sảng khoái trả tiền, không mặc cả. Hứa Tri Tình đứng bên nhìn chằm chằm, mắt sáng như sao:

"Mẹ ơi, nhiều tiền quá!"
Cô nhóc suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên, miệng cười đến tận mang tai.
Lý Nguyệt Lan cũng vừa bán xong hết trứng, chạy lại hí hửng:

"Chị Vân Sương, em bán sạch rồi! Chị cũng sắp xong rồi nhỉ? Em đi dạo một lát, tí gặp nhau ở đây, rồi cùng đi Cung Tiêu Xã xem đồ nhé?"
"Được, chị đợi em ở đây!"
Hai người phụ nữ nói chuyện với nhau khá hợp, giờ lại cùng mua bán ở chợ, tự nhiên thấy thân thiết.
Tới gần trưa, người vẫn đông, nhưng hàng của Liễu Vân Sương cũng gần hết. Cô dọn dẹp, đợi Lý Nguyệt Lan quay lại.
Sau khi chào Lý Quốc Phong, ba người – Liễu Vân Sương, Hứa Tri Tình và Lý Nguyệt Lan – cùng đi đến Cung Tiêu Xã.
Vừa bước vào cửa, một giọng nói làm cô lập tức khựng lại.
"Ngọc Lương, anh xem bộ váy này được không?"
Tiếng nói nhẹ nhàng như mèo kêu đó, không ai khác ngoài Hứa Lam Xuân. Cô ta đang cầm một chiếc váy liền, mặt đỏ ửng, tỏ vẻ e thẹn với người đàn ông đi bên cạnh – chính là thầy giáo mà cô ta đi xem mắt mấy hôm trước.
Quầy quần áo may sẵn nằm ngay bên tay phải khi bước vào cửa, là vị trí đập vào mắt đầu tiên.
"Giả tạo!" – Lý Nguyệt Lan hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không nói lớn.
Liễu Vân Sương không thèm để tâm, nắm tay con gái, bước thẳng về phía quầy muối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện