Liễu Vân Sương nghe vậy, chỉ khẽ cười – chuyện này, bà cụ Hứa hoàn toàn có thể làm. Trong mắt mụ ta chỉ có Hứa Lam Xuân với Hứa Tri Vi là con vàng con bạc, còn mấy đứa khác chỉ là thừa thãi.
"Thôi, đừng để bụng. Tiền đó chẳng phải của bà ta đâu, toàn là tiền bà ấy vét từ mồ hôi nước mắt tụi mình mà có. Không cho thì thôi, sau này tụi cháu lớn rồi, lấy chồng rồi thì cũng chẳng cần phải hiếu thảo với bà ấy làm gì. Khi bà ấy già, cứ để cô Lam Xuân với Tri Vi lo hết."
Hứa Tri Niệm hiếm khi nói năng cứng rắn như vậy, xem ra lần này thật sự uất ức không ít.
Ban đầu còn định khoe chiếc áo mới mình được may, giờ Hứa Tri Tình cũng tự thấy chột dạ. May mà hôm nay đi làm, cô bé mặc đồ cũ, không bị để ý nhiều.
"À mà, chắc Hứa Tri Vi sẽ đi cùng cô út đến trấn Thanh Dương chứ? Đừng để nó ở nhà nữa, cháu phát điên vì nó rồi!"
Liễu Vân Sương không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi. Nhân vật "nữ chính" này – Hứa Lam Xuân – xem ra chẳng mấy ai trong nhà ưa nổi. Còn cái gọi là "hệ thống" gì đó, nếu thật sự tồn tại, e rằng cũng là một thứ cùng giuộc với cô ta thôi. Càng nghĩ, ánh mắt Liễu Vân Sương càng sâu thẳm, như vừa sực nhớ ra điều gì đó không thể tin nổi.
"Thím hai? Thím sao thế?" – Hứa Tri Tâm giật mình hỏi khi thấy sắc mặt cô khựng lại.
"Không sao đâu." – Liễu Vân Sương lắc đầu, giọng nhẹ nhàng. – "Thím chỉ đang nghĩ đến phiên chợ ở trấn Thanh Dương. Mưa lũ vừa rồi, không biết phiên có còn tổ chức không nữa."
Hai đứa nhỏ nghe vậy thì không nghi ngờ gì, chỉ nói thêm vài câu rồi đứng dậy chuẩn bị về. Liễu Vân Sương cũng không giữ lại – ở lâu quá dễ khiến bà cụ Hứa sinh nghi.
Trước khi về, cả mấy đứa đều giúp cô trải đá lên con đường nhỏ giữa sân. Không cần làm quá rộng, chỉ lát một lối đi chính để trời mưa không bị lầy là đủ. Đống đá còn lại, để dành sang năm trồng rau.
"Mẹ ơi, ngày kia có phiên chợ lớn ở trấn Thanh Dương, mẹ có định đi không?" – Hứa Tri Tình vừa xếp xong đá, vừa ngẩng đầu hỏi.
"Đi chứ. Hai ngày nay mình tranh thủ đan thêm mấy cái giỏ, mang ra đó bán. Tiện thể mua thêm ít đồ dùng. Vở học của mấy đứa cũng sắp hết rồi, mua luôn một thể."
"Vâng ạ, con làm xong cái này sẽ đi đan giỏ ngay."
Lần này, Liễu Vân Sương không định đi một mình. Cô muốn dẫn Hứa Tri Tình đi cùng – vừa phụ giúp, vừa để con bé tiếp xúc thêm với thế giới bên ngoài. Nhưng hai đứa còn lại phải dỗ dành cho ổn.
"Tri Lễ, lần này đi bán giỏ, mẹ muốn dẫn chị con đi cùng, được không?"
"Hả? Chị đi với mẹ ạ? Vậy… còn con?" – Cậu bé hỏi xong, thoáng sững người, rồi nhanh chóng cười hì hì. – "À mà không sao, con hiểu mà! Giỏ nặng lắm, chị đi còn phụ mẹ được. Ở nhà cứ để con lo, con sẽ trông nom em với Đại Tráng, mẹ cứ yên tâm mà đi đi!"
Hứa Tri Lễ ngồi bên cạnh, miệng cười toe toét nhưng trong mắt lại vương chút buồn buồn. Liễu Vân Sương đưa tay xoa đầu cậu nhóc, dịu dàng nói:
"Con ngoan, đừng vội, sau này cơ hội còn nhiều. Con hiểu chuyện như thế, mẹ thật sự rất vui."
Nghe mẹ khen, cậu bé liền nhoẻn miệng cười, ánh mắt lại sáng hơn mấy phần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Mẹ, con biết mẹ và chị phải đi làm chuyện quan trọng. Nhà mình như thế này, con không giúp được gì thì cũng sẽ không làm phiền. Mẹ cứ yên tâm."
Nghe con nói mà trong lòng Liễu Vân Sương vừa ấm vừa xót. Cô vỗ nhẹ vào vai con, dịu giọng:
"Ừm, mẹ hiểu, mẹ cũng sẽ nhờ bà Ba ở nhà sau trông giúp mấy đứa. Không thì mẹ không yên lòng đâu, bên nhà họ Hứa kia toàn là hạng người không biết phân phải trái, mình vẫn nên đề phòng."
Mọi thứ chuẩn bị gần xong, hai mẹ con bắt tay vào đan giỏ. Chỉ còn tối nay và ngày mai, bởi phiên chợ sẽ bắt đầu vào sáng mốt. May mắn là tay nghề đã khá lên nhiều, hai mẹ con cố gắng làm cho đến tận khuya, cuối cùng cũng đan xong sáu cái giỏ. Cành liễu trong nhà cũng vừa vặn hết sạch.
Tuy sáu cái giỏ này không cái nào thật sự to đẹp, nhưng cũng có thể bán được đồng nào hay đồng nấy. Nghĩ đến mùa đông sắp tới, trong lòng cô càng thêm lo lắng. Không có thu nhập thì làm sao giải thích được số tiền trước kia?
Cơm tối nấu xong, cô ăn vội mấy miếng rồi vào phòng phía Đông, tranh thủ nhổ thêm ít rau. Không nhiều, chỉ một bó rau chân vịt tươi xanh, thêm vài cây rau diếp lớn hơn, chắc chắn vẫn bán được ít tiền.
Cô cẩn thận đặt rau vào gùi, thầm nghĩ cũng nên nhân cơ hội này thử xem loại rau được tưới bằng nước suối Linh Tuyền có khiến người ta thích không.
"Mẹ, mình còn bán cả rau nữa à?" – Hứa Tri Tình ló đầu vào hỏi.
"Ừ, rau tươi như vậy, mang đi thử xem. Nếu không bán được thì đem về ăn cũng chẳng sao."
"Không đâu! Rau mẹ trồng là ngon nhất!" – Tri Tình vội phản bác, gương mặt đầy tin tưởng.
Mộng Vân Thường
Ngay sau đó, Hứa Tri Lễ cũng chạy vào phụ họa:
"Rau nhà mình non thế này, đảm bảo ai cũng thích."
Liễu Vân Sương bật cười, trong lòng vui như mở hội.
"Được rồi, vậy thì bán nhiều thêm chút. Kiếm thêm đồng nào thì cuộc sống cũng đỡ hơn một chút."
"Mẹ, chừng nào mẹ rảnh thì dạy con đan giỏ nữa nhé. Phiên chợ sau mình lại cùng nhau đi bán!" – Tri Lễ reo lên.
"Được!" – Cô đáp lời, ánh mắt đầy dịu dàng. Một nhà ba người, đơn sơ nhưng ấm cúng. Dường như trong sự vất vả ấy, họ vẫn có thể nhìn thấy chút ánh sáng hy vọng le lói phía trước.
Trước khi đi, cô tranh thủ ghé sang nói một tiếng với bà Ba nhà sau. Vẫn như mọi lần, bà không hề do dự, sẵn sàng giúp trông nom mấy đứa nhỏ. Đúng là hàng xóm tốt trong thời buổi này hiếm có khó tìm.
Sáng hôm sau, hai mẹ con xuất phát không sớm lắm. Trên đường, vừa đi vừa gặp vài người cùng đội sản xuất, đều quen biết nên chào hỏi rôm rả. Gặp cả Lý Nguyệt Lan đang trên đường ra chợ.
"Mọi người đi bán giỏ à?" – Có người hỏi.
"Ừ, rảnh rỗi không có việc gì, tranh thủ đan ít giỏ đem bán." – Liễu Vân Sương đáp lời, nụ cười nhàn nhạt.
"Thôi, đừng để bụng. Tiền đó chẳng phải của bà ta đâu, toàn là tiền bà ấy vét từ mồ hôi nước mắt tụi mình mà có. Không cho thì thôi, sau này tụi cháu lớn rồi, lấy chồng rồi thì cũng chẳng cần phải hiếu thảo với bà ấy làm gì. Khi bà ấy già, cứ để cô Lam Xuân với Tri Vi lo hết."
Hứa Tri Niệm hiếm khi nói năng cứng rắn như vậy, xem ra lần này thật sự uất ức không ít.
Ban đầu còn định khoe chiếc áo mới mình được may, giờ Hứa Tri Tình cũng tự thấy chột dạ. May mà hôm nay đi làm, cô bé mặc đồ cũ, không bị để ý nhiều.
"À mà, chắc Hứa Tri Vi sẽ đi cùng cô út đến trấn Thanh Dương chứ? Đừng để nó ở nhà nữa, cháu phát điên vì nó rồi!"
Liễu Vân Sương không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi. Nhân vật "nữ chính" này – Hứa Lam Xuân – xem ra chẳng mấy ai trong nhà ưa nổi. Còn cái gọi là "hệ thống" gì đó, nếu thật sự tồn tại, e rằng cũng là một thứ cùng giuộc với cô ta thôi. Càng nghĩ, ánh mắt Liễu Vân Sương càng sâu thẳm, như vừa sực nhớ ra điều gì đó không thể tin nổi.
"Thím hai? Thím sao thế?" – Hứa Tri Tâm giật mình hỏi khi thấy sắc mặt cô khựng lại.
"Không sao đâu." – Liễu Vân Sương lắc đầu, giọng nhẹ nhàng. – "Thím chỉ đang nghĩ đến phiên chợ ở trấn Thanh Dương. Mưa lũ vừa rồi, không biết phiên có còn tổ chức không nữa."
Hai đứa nhỏ nghe vậy thì không nghi ngờ gì, chỉ nói thêm vài câu rồi đứng dậy chuẩn bị về. Liễu Vân Sương cũng không giữ lại – ở lâu quá dễ khiến bà cụ Hứa sinh nghi.
Trước khi về, cả mấy đứa đều giúp cô trải đá lên con đường nhỏ giữa sân. Không cần làm quá rộng, chỉ lát một lối đi chính để trời mưa không bị lầy là đủ. Đống đá còn lại, để dành sang năm trồng rau.
"Mẹ ơi, ngày kia có phiên chợ lớn ở trấn Thanh Dương, mẹ có định đi không?" – Hứa Tri Tình vừa xếp xong đá, vừa ngẩng đầu hỏi.
"Đi chứ. Hai ngày nay mình tranh thủ đan thêm mấy cái giỏ, mang ra đó bán. Tiện thể mua thêm ít đồ dùng. Vở học của mấy đứa cũng sắp hết rồi, mua luôn một thể."
"Vâng ạ, con làm xong cái này sẽ đi đan giỏ ngay."
Lần này, Liễu Vân Sương không định đi một mình. Cô muốn dẫn Hứa Tri Tình đi cùng – vừa phụ giúp, vừa để con bé tiếp xúc thêm với thế giới bên ngoài. Nhưng hai đứa còn lại phải dỗ dành cho ổn.
"Tri Lễ, lần này đi bán giỏ, mẹ muốn dẫn chị con đi cùng, được không?"
"Hả? Chị đi với mẹ ạ? Vậy… còn con?" – Cậu bé hỏi xong, thoáng sững người, rồi nhanh chóng cười hì hì. – "À mà không sao, con hiểu mà! Giỏ nặng lắm, chị đi còn phụ mẹ được. Ở nhà cứ để con lo, con sẽ trông nom em với Đại Tráng, mẹ cứ yên tâm mà đi đi!"
Hứa Tri Lễ ngồi bên cạnh, miệng cười toe toét nhưng trong mắt lại vương chút buồn buồn. Liễu Vân Sương đưa tay xoa đầu cậu nhóc, dịu dàng nói:
"Con ngoan, đừng vội, sau này cơ hội còn nhiều. Con hiểu chuyện như thế, mẹ thật sự rất vui."
Nghe mẹ khen, cậu bé liền nhoẻn miệng cười, ánh mắt lại sáng hơn mấy phần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Mẹ, con biết mẹ và chị phải đi làm chuyện quan trọng. Nhà mình như thế này, con không giúp được gì thì cũng sẽ không làm phiền. Mẹ cứ yên tâm."
Nghe con nói mà trong lòng Liễu Vân Sương vừa ấm vừa xót. Cô vỗ nhẹ vào vai con, dịu giọng:
"Ừm, mẹ hiểu, mẹ cũng sẽ nhờ bà Ba ở nhà sau trông giúp mấy đứa. Không thì mẹ không yên lòng đâu, bên nhà họ Hứa kia toàn là hạng người không biết phân phải trái, mình vẫn nên đề phòng."
Mọi thứ chuẩn bị gần xong, hai mẹ con bắt tay vào đan giỏ. Chỉ còn tối nay và ngày mai, bởi phiên chợ sẽ bắt đầu vào sáng mốt. May mắn là tay nghề đã khá lên nhiều, hai mẹ con cố gắng làm cho đến tận khuya, cuối cùng cũng đan xong sáu cái giỏ. Cành liễu trong nhà cũng vừa vặn hết sạch.
Tuy sáu cái giỏ này không cái nào thật sự to đẹp, nhưng cũng có thể bán được đồng nào hay đồng nấy. Nghĩ đến mùa đông sắp tới, trong lòng cô càng thêm lo lắng. Không có thu nhập thì làm sao giải thích được số tiền trước kia?
Cơm tối nấu xong, cô ăn vội mấy miếng rồi vào phòng phía Đông, tranh thủ nhổ thêm ít rau. Không nhiều, chỉ một bó rau chân vịt tươi xanh, thêm vài cây rau diếp lớn hơn, chắc chắn vẫn bán được ít tiền.
Cô cẩn thận đặt rau vào gùi, thầm nghĩ cũng nên nhân cơ hội này thử xem loại rau được tưới bằng nước suối Linh Tuyền có khiến người ta thích không.
"Mẹ, mình còn bán cả rau nữa à?" – Hứa Tri Tình ló đầu vào hỏi.
"Ừ, rau tươi như vậy, mang đi thử xem. Nếu không bán được thì đem về ăn cũng chẳng sao."
"Không đâu! Rau mẹ trồng là ngon nhất!" – Tri Tình vội phản bác, gương mặt đầy tin tưởng.
Mộng Vân Thường
Ngay sau đó, Hứa Tri Lễ cũng chạy vào phụ họa:
"Rau nhà mình non thế này, đảm bảo ai cũng thích."
Liễu Vân Sương bật cười, trong lòng vui như mở hội.
"Được rồi, vậy thì bán nhiều thêm chút. Kiếm thêm đồng nào thì cuộc sống cũng đỡ hơn một chút."
"Mẹ, chừng nào mẹ rảnh thì dạy con đan giỏ nữa nhé. Phiên chợ sau mình lại cùng nhau đi bán!" – Tri Lễ reo lên.
"Được!" – Cô đáp lời, ánh mắt đầy dịu dàng. Một nhà ba người, đơn sơ nhưng ấm cúng. Dường như trong sự vất vả ấy, họ vẫn có thể nhìn thấy chút ánh sáng hy vọng le lói phía trước.
Trước khi đi, cô tranh thủ ghé sang nói một tiếng với bà Ba nhà sau. Vẫn như mọi lần, bà không hề do dự, sẵn sàng giúp trông nom mấy đứa nhỏ. Đúng là hàng xóm tốt trong thời buổi này hiếm có khó tìm.
Sáng hôm sau, hai mẹ con xuất phát không sớm lắm. Trên đường, vừa đi vừa gặp vài người cùng đội sản xuất, đều quen biết nên chào hỏi rôm rả. Gặp cả Lý Nguyệt Lan đang trên đường ra chợ.
"Mọi người đi bán giỏ à?" – Có người hỏi.
"Ừ, rảnh rỗi không có việc gì, tranh thủ đan ít giỏ đem bán." – Liễu Vân Sương đáp lời, nụ cười nhàn nhạt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương