Về đến nhà, cô vừa mới đặt xe xuống thì Hứa Tri Tình đã chạy ra đỡ.
"Mẹ, mẹ vừa đi nhặt củi à?"
"Ừ, giúp mẹ dỡ xuống nào."
"Vâng ạ!"
Con bé nhanh nhẹn đến giúp, còn không quên rót cho mẹ bát nước. Liễu Vân Sương vào bếp, vừa thấy bột đã ủ nở, không khỏi sửng sốt.
"Sao nở nhanh vậy chứ..."
Cô chớp mắt, nghĩ tới nước Linh tuyền. Không lẽ nó thực sự có tác dụng kỳ diệu?
Không còn thời gian suy đoán, cô lập tức thay đổi kế hoạch: không làm bánh cuốn nữa, chuyển sang hấp bánh bao.
Hứa Tri Tình nhóm lửa, lo dọn dẹp bếp núc, mọi việc đâu ra đấy. Vỉ hấp trong nhà không có, phải mượn tạm từ nhà sau.
Cô nghĩ bụng, đợi ổn định, phải vào huyện một chuyến, mua lấy vài thứ cần dùng.
Trong lúc hấp bánh, mấy đứa nhỏ loanh quanh trong bếp, không ngớt tỏ vẻ tò mò.
Hứa Tri Lễ tuy vẫn còn vết thương, nhưng sắc mặt hồng hào hơn trước. Cô thầm đoán, chắc cũng nhờ nước Linh tuyền. Rau cô vừa trồng cũng đã nhú mầm, sức sống mạnh mẽ.
Ước lượng thời gian, bánh bao đã chín tới.
Cô dùng đũa gắp từng chiếc, trắng mẩy tròn xoe, xếp ngay ngắn lên hai chiếc đĩa lớn. Nhân bánh chia làm hai loại, vì Tri Ý chưa nhai được cần tây, nên cô gói riêng.
"Thơm quá!"
Hứa Tri Lễ hít hít mũi, mắt sáng rực, không đợi mẹ nhắc đã chạy đi rửa tay, còn dẫn em gái theo.
"Nhanh lên, ăn cơm thôi!"
Cô nhẹ giọng nhắc.
"Vâng ạ!"
Bánh bao vừa mềm vừa nóng, cắn vào có mùi thịt, có hương rau, khiến người ta ăn một lần là không muốn ngừng.
"Mẹ, cái này ngon quá!"
Hứa Tri Lễ ngồi trước bàn, không sợ nóng, ăn lấy ăn để.
"Ngon thì ăn từ từ, nhiều như vậy, đâu có ai giành của con đâu."
"Đúng đó Tri Lễ, chậm thôi kẻo nghẹn."
Hứa Tri Tình vừa nói, vừa đẩy đến bát nước đun để nguội.
"Vẫn là tay nghề của mẹ giỏi nhất! Chờ con lớn, kiếm được tiền, ngày nào cũng mua bột mì trắng cho mẹ làm bánh bao!"
Liễu Vân Sương bật cười, ánh mắt thoáng dịu lại.
Mộng Vân Thường
Đứa con trai này, chỉ cần một cái bánh bao là đã đủ để hạnh phúc. Nhưng cô hiểu rõ, cậu không phải kẻ hồ đồ.
Kiếp trước, Hứa Tri Lễ từng vì Hứa Tri Vi mà đánh nhau, dẫn tới bị thương suốt đời. Nhưng khi cô bị người ta hành hạ tàn phế, chính cậu là người duy nhất không rời bỏ.
Lúc ấy, cả người cô chẳng còn hình dáng con người, vậy mà cậu vẫn chạy khắp nơi, chỉ để xin một liều thuốc cứu mẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghĩ đến đây, cổ họng cô nghèn nghẹn.
Đời này, dù có gian khó thế nào, cô cũng phải bảo vệ mấy đứa nhỏ thật tốt. Không để chúng lại phải chịu nỗi đau như kiếp trước.
Dưới ánh nắng buổi sáng, không khí trong nhà Liễu Vân Sương vẫn còn đượm chút ấm áp hiếm hoi. Cả nhà quây quần bên mâm cơm, tiếng nói cười vang lên không ngớt, khiến người ta có cảm giác như cuộc sống rốt cuộc cũng tìm lại được chút yên bình giữa những ngày giông gió.
Nhưng trong lòng Liễu Vân Sương lại không hoàn toàn thảnh thơi. Hình ảnh của kiếp trước, cái đêm định mệnh đó, vẫn như một bóng ma đeo bám trong tim cô. Hứa Tri Vi năm xưa không chỉ cản trở cô mà còn kéo theo người khác dựng nên trùng trùng lớp lớp rào cản, cuối cùng ép cô đến đường cùng. Cô c.h.ế.t rồi, mà đứa con trai ngốc nghếch của mình, lại theo mẹ nhảy sông tự vẫn.
Nay cả nhà còn nguyên vẹn, sống lại một lần nữa, đó không phải là điều gì tầm thường — mà là một món quà trời cao ban xuống, là cơ hội cô không thể lãng phí.
Cơm nước xong xuôi, Liễu Vân Sương cẩn thận gói bốn cái bánh bao trắng vào lá cải tươi, phủ thêm khăn vải, đặt vào giỏ mây. Trước khi bước ra cửa, cô quay đầu dặn dò:
"Tri Lễ, Tri Tình lát nữa nhớ dọn dẹp nhà cửa. Với lại, múc thêm ít nước vào chum phơi nắng nhé."
"Vâng ạ, mẹ cứ yên tâm. Mẹ đi đâu vậy ạ?"
"Đi thăm Tri Niệm một chút. Con bé bị bà nội đánh là vì con, chúng ta không thể không bày tỏ gì, như thế là vô ơn bạc nghĩa."
Thằng bé gật đầu, không nói gì thêm. Lời mẹ nói nó hiểu, mà lòng cũng thấy có lỗi với cô chị họ.
Lúc này, trong thôn không thiếu người còn dùng nước lạnh. Tranh thủ lúc mặt trời còn chói chang, chuẩn bị nước phơi sẵn, tối về rửa mặt, giặt giũ đều dễ chịu.
Liễu Vân Sương xách giỏ bước ra ngoài, men theo con đường mòn dẫn về phía chân núi. Hỏi thăm mấy người già trong thôn, cô biết hôm nay lũ trẻ được phân đi cắt cỏ ở ruộng dưới chân núi — vậy là chẳng ngại ngần gì, cô đi thẳng tới đó.
Vừa thấy bóng cô từ xa, Hứa Tri Niệm đã ngạc nhiên reo lên:
"Thím hai! Thím tới đây ạ? Tri Lễ thế nào rồi, m.ô.n.g còn đau không thím?"
"Đã đỡ rồi. Cũng bắt đầu khô miệng vết thương, nếu không đụng tới chắc không sao."
Cô nói, tiện tay phủi mấy chiếc lá nhỏ vướng trên tóc Hứa Tri Niệm.
"Thế thì tốt rồi. Đóng vảy là sắp khỏi hẳn."
"Ừm. Còn cháu, mấy ngày nay bà nội có gây khó dễ gì không?"
Tri Niệm lắc đầu, thở ra một hơi:
"Cũng chỉ mắng vài câu. Cháu lơ đi là được."
"Đứa nhỏ ngoan… để cháu chịu khổ rồi. Hôm nay có đi một mình không?"
Tri Niệm không hiểu vì sao thím hai lại hỏi vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời:
"Còn có Tri Tâm đi cùng. Chúng cháu làm cùng một tổ."
"Vậy gọi con bé lại đi, chúng ta sang bên kia nói chuyện."
Nói xong, cô chỉ tay về phía mấy bụi cây thấp bên lề ruộng. Mảnh đất này rộng, nhưng người làm cũng không ít, nếu bị bắt gặp, sợ lại rước chuyện không hay tới tai bà cụ Hứa.
"Vâng, thím hai đi trước đi, bọn cháu đến ngay."
Liễu Vân Sương gật đầu, nhanh chóng lẩn vào khu đất trũng gần rìa núi. Chỗ này râm mát, lại kín đáo, rất thích hợp để nói chuyện riêng.
"Thím hai!"
Từ xa, Hứa Tri Tâm chạy lại, miệng cười tươi, khí chất hoạt bát hơn hẳn chị gái. Cô vẫy tay, không đáp lời ngay, chỉ lặng lẽ ra hiệu đừng nói lớn.
Khi cả ba đã đứng sát bên nhau, Liễu Vân Sương mới mở giỏ, gỡ lớp khăn phủ và lá cải trắng ra, lộ ra mấy cái bánh bao trắng nõn.
"Bánh bao trắng ạ?"
"Mẹ, mẹ vừa đi nhặt củi à?"
"Ừ, giúp mẹ dỡ xuống nào."
"Vâng ạ!"
Con bé nhanh nhẹn đến giúp, còn không quên rót cho mẹ bát nước. Liễu Vân Sương vào bếp, vừa thấy bột đã ủ nở, không khỏi sửng sốt.
"Sao nở nhanh vậy chứ..."
Cô chớp mắt, nghĩ tới nước Linh tuyền. Không lẽ nó thực sự có tác dụng kỳ diệu?
Không còn thời gian suy đoán, cô lập tức thay đổi kế hoạch: không làm bánh cuốn nữa, chuyển sang hấp bánh bao.
Hứa Tri Tình nhóm lửa, lo dọn dẹp bếp núc, mọi việc đâu ra đấy. Vỉ hấp trong nhà không có, phải mượn tạm từ nhà sau.
Cô nghĩ bụng, đợi ổn định, phải vào huyện một chuyến, mua lấy vài thứ cần dùng.
Trong lúc hấp bánh, mấy đứa nhỏ loanh quanh trong bếp, không ngớt tỏ vẻ tò mò.
Hứa Tri Lễ tuy vẫn còn vết thương, nhưng sắc mặt hồng hào hơn trước. Cô thầm đoán, chắc cũng nhờ nước Linh tuyền. Rau cô vừa trồng cũng đã nhú mầm, sức sống mạnh mẽ.
Ước lượng thời gian, bánh bao đã chín tới.
Cô dùng đũa gắp từng chiếc, trắng mẩy tròn xoe, xếp ngay ngắn lên hai chiếc đĩa lớn. Nhân bánh chia làm hai loại, vì Tri Ý chưa nhai được cần tây, nên cô gói riêng.
"Thơm quá!"
Hứa Tri Lễ hít hít mũi, mắt sáng rực, không đợi mẹ nhắc đã chạy đi rửa tay, còn dẫn em gái theo.
"Nhanh lên, ăn cơm thôi!"
Cô nhẹ giọng nhắc.
"Vâng ạ!"
Bánh bao vừa mềm vừa nóng, cắn vào có mùi thịt, có hương rau, khiến người ta ăn một lần là không muốn ngừng.
"Mẹ, cái này ngon quá!"
Hứa Tri Lễ ngồi trước bàn, không sợ nóng, ăn lấy ăn để.
"Ngon thì ăn từ từ, nhiều như vậy, đâu có ai giành của con đâu."
"Đúng đó Tri Lễ, chậm thôi kẻo nghẹn."
Hứa Tri Tình vừa nói, vừa đẩy đến bát nước đun để nguội.
"Vẫn là tay nghề của mẹ giỏi nhất! Chờ con lớn, kiếm được tiền, ngày nào cũng mua bột mì trắng cho mẹ làm bánh bao!"
Liễu Vân Sương bật cười, ánh mắt thoáng dịu lại.
Mộng Vân Thường
Đứa con trai này, chỉ cần một cái bánh bao là đã đủ để hạnh phúc. Nhưng cô hiểu rõ, cậu không phải kẻ hồ đồ.
Kiếp trước, Hứa Tri Lễ từng vì Hứa Tri Vi mà đánh nhau, dẫn tới bị thương suốt đời. Nhưng khi cô bị người ta hành hạ tàn phế, chính cậu là người duy nhất không rời bỏ.
Lúc ấy, cả người cô chẳng còn hình dáng con người, vậy mà cậu vẫn chạy khắp nơi, chỉ để xin một liều thuốc cứu mẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghĩ đến đây, cổ họng cô nghèn nghẹn.
Đời này, dù có gian khó thế nào, cô cũng phải bảo vệ mấy đứa nhỏ thật tốt. Không để chúng lại phải chịu nỗi đau như kiếp trước.
Dưới ánh nắng buổi sáng, không khí trong nhà Liễu Vân Sương vẫn còn đượm chút ấm áp hiếm hoi. Cả nhà quây quần bên mâm cơm, tiếng nói cười vang lên không ngớt, khiến người ta có cảm giác như cuộc sống rốt cuộc cũng tìm lại được chút yên bình giữa những ngày giông gió.
Nhưng trong lòng Liễu Vân Sương lại không hoàn toàn thảnh thơi. Hình ảnh của kiếp trước, cái đêm định mệnh đó, vẫn như một bóng ma đeo bám trong tim cô. Hứa Tri Vi năm xưa không chỉ cản trở cô mà còn kéo theo người khác dựng nên trùng trùng lớp lớp rào cản, cuối cùng ép cô đến đường cùng. Cô c.h.ế.t rồi, mà đứa con trai ngốc nghếch của mình, lại theo mẹ nhảy sông tự vẫn.
Nay cả nhà còn nguyên vẹn, sống lại một lần nữa, đó không phải là điều gì tầm thường — mà là một món quà trời cao ban xuống, là cơ hội cô không thể lãng phí.
Cơm nước xong xuôi, Liễu Vân Sương cẩn thận gói bốn cái bánh bao trắng vào lá cải tươi, phủ thêm khăn vải, đặt vào giỏ mây. Trước khi bước ra cửa, cô quay đầu dặn dò:
"Tri Lễ, Tri Tình lát nữa nhớ dọn dẹp nhà cửa. Với lại, múc thêm ít nước vào chum phơi nắng nhé."
"Vâng ạ, mẹ cứ yên tâm. Mẹ đi đâu vậy ạ?"
"Đi thăm Tri Niệm một chút. Con bé bị bà nội đánh là vì con, chúng ta không thể không bày tỏ gì, như thế là vô ơn bạc nghĩa."
Thằng bé gật đầu, không nói gì thêm. Lời mẹ nói nó hiểu, mà lòng cũng thấy có lỗi với cô chị họ.
Lúc này, trong thôn không thiếu người còn dùng nước lạnh. Tranh thủ lúc mặt trời còn chói chang, chuẩn bị nước phơi sẵn, tối về rửa mặt, giặt giũ đều dễ chịu.
Liễu Vân Sương xách giỏ bước ra ngoài, men theo con đường mòn dẫn về phía chân núi. Hỏi thăm mấy người già trong thôn, cô biết hôm nay lũ trẻ được phân đi cắt cỏ ở ruộng dưới chân núi — vậy là chẳng ngại ngần gì, cô đi thẳng tới đó.
Vừa thấy bóng cô từ xa, Hứa Tri Niệm đã ngạc nhiên reo lên:
"Thím hai! Thím tới đây ạ? Tri Lễ thế nào rồi, m.ô.n.g còn đau không thím?"
"Đã đỡ rồi. Cũng bắt đầu khô miệng vết thương, nếu không đụng tới chắc không sao."
Cô nói, tiện tay phủi mấy chiếc lá nhỏ vướng trên tóc Hứa Tri Niệm.
"Thế thì tốt rồi. Đóng vảy là sắp khỏi hẳn."
"Ừm. Còn cháu, mấy ngày nay bà nội có gây khó dễ gì không?"
Tri Niệm lắc đầu, thở ra một hơi:
"Cũng chỉ mắng vài câu. Cháu lơ đi là được."
"Đứa nhỏ ngoan… để cháu chịu khổ rồi. Hôm nay có đi một mình không?"
Tri Niệm không hiểu vì sao thím hai lại hỏi vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời:
"Còn có Tri Tâm đi cùng. Chúng cháu làm cùng một tổ."
"Vậy gọi con bé lại đi, chúng ta sang bên kia nói chuyện."
Nói xong, cô chỉ tay về phía mấy bụi cây thấp bên lề ruộng. Mảnh đất này rộng, nhưng người làm cũng không ít, nếu bị bắt gặp, sợ lại rước chuyện không hay tới tai bà cụ Hứa.
"Vâng, thím hai đi trước đi, bọn cháu đến ngay."
Liễu Vân Sương gật đầu, nhanh chóng lẩn vào khu đất trũng gần rìa núi. Chỗ này râm mát, lại kín đáo, rất thích hợp để nói chuyện riêng.
"Thím hai!"
Từ xa, Hứa Tri Tâm chạy lại, miệng cười tươi, khí chất hoạt bát hơn hẳn chị gái. Cô vẫy tay, không đáp lời ngay, chỉ lặng lẽ ra hiệu đừng nói lớn.
Khi cả ba đã đứng sát bên nhau, Liễu Vân Sương mới mở giỏ, gỡ lớp khăn phủ và lá cải trắng ra, lộ ra mấy cái bánh bao trắng nõn.
"Bánh bao trắng ạ?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương