Bọn họ đang rắp tâm nhắm đến của cải trong nhà cô. Mười đồng bà cụ Hứa vừa đưa, chắc chắn không chia phần cho mẹ con họ, nên giờ lại muốn moi thứ khác.
"Mợ, cháu biết mợ không thích cháu. Nếu vậy, cháu đi đây." Hứa Tri Vi giọng ấm ức, quay đầu bỏ đi, như thể chính cô ta mới là người bị tổn thương.
Cô ta vừa bước chân ra khỏi cửa, hệ thống đã nói tiếp:

"Bà ta mà đã bán cái vòng đi, trong nhà chắc chắn còn tiền. Không tiêu hết nhanh như vậy đâu. Có thể giấu rồi."
Hứa Tri Vi liền gật gù:

"Vậy tôi phải về hỏi mẹ tôi đã, không dính dáng gì nữa."
Nói là làm, cô ta thật sự rời đi, không buồn ngoái đầu.
Liễu Vân Sương lặng lẽ nhìn theo bóng lưng kia, cơn lạnh lan dần khắp lồng ngực. Cô biết, chuyện này chưa kết thúc. Một khi đã để lộ sơ hở, đám người kia sẽ còn quay lại – có khi còn không từ thủ đoạn.
Mộng Vân Thường

Trong đầu cô đã bắt đầu tính toán: tiền phải giấu kỹ hơn, tuyệt đối không để rơi vào tay những kẻ lòng dạ khó lường như Hứa Lam Xuân.
Trong nhà trở nên trầm mặc, ba đứa trẻ cũng không nói gì, không khí nặng nề như phủ một lớp sương lạnh.
"Thôi được rồi, đừng buồn nữa." Liễu Vân Sương dịu giọng, quay sang dỗ dành. "Ăn đi, sủi cảo để nguội thì không ngon đâu."
Cả ba cúi đầu lặng lẽ ăn, không còn hào hứng như lúc đầu. Trong lòng cô cũng buồn bực, nhưng có những việc, trốn tránh mãi cũng không giải quyết được gì. Bọn nhỏ rồi cũng phải học cách đối diện với hiện thực này.
"Tri Lễ, con nghe lời mẹ vừa nói rồi chứ?" Giọng cô trầm lắng nhưng nghiêm nghị. "Chị hai con bảo cô ta nghĩ ra cách giúp, con tin thật sao? Là Tri Tình cầm d.a.o đứng ra. Là Tri Niệm luộc trứng cho con, rồi bị bà nội đánh. Còn cô ta, từ đầu đến cuối, chẳng làm gì, cũng chẳng hề bị thương. Có những việc, không thể chỉ nghe bằng tai, mà phải nhìn bằng tim."
Hứa Tri Lễ lặng lẽ gật đầu:

"Mẹ, con biết rồi."
Vẻ mặt nó vẫn chưa hoàn toàn vui vẻ trở lại, nhưng trong mắt đã không còn mơ hồ như trước.
"Nhà mình giờ chỉ còn bốn mẹ con mình." Liễu Vân Sương dằn từng chữ. "Tri Ý còn nhỏ, hai con đã lớn rồi, phải học cách nghĩ xa hơn. Bà nội con đưa mười đồng, trong bụng nhất định là không cam tâm. Lỡ sau này lại gây chuyện, muốn quay về như trước, thì chúng ta chẳng còn gì để ăn."
Giọng cô dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

"Ban ngày mẹ phải ra ngoài làm việc, trong nhà chỉ còn lại ba đứa. Các con phải nhớ kỹ – đừng tin ai hết."
Nghe vậy, Hứa Tri Tình và Hứa Tri Lễ nhìn nhau, gật đầu thật mạnh.
"Mẹ yên tâm!" Hứa Tri Tình nắm chặt tay. "Cho dù là ai đến, con cũng không mở cửa. Con sẽ bảo vệ Tri Lễ và Tri Ý, không để mẹ phải lo."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hứa Tri Lễ cũng hăng hái tiếp lời:

"Con cũng vậy, dù ai đến nói gì, con cũng không tin. Không để ai làm mẹ buồn, không để chúng ta c.h.ế.t đói."
Từ khi chuyển ra riêng, tay trắng không mang theo gì, hai đứa trẻ hiểu rất rõ – nếu không tự lo, sẽ chẳng ai lo thay mình.
"Ừ, các con hiểu vậy là tốt rồi." Liễu Vân Sương nhẹ gật đầu. Cô biết, chỉ một lần dạy là chưa đủ, nhưng ít nhất, hôm nay bọn trẻ đã trưởng thành hơn một chút.
Còn về Hứa Tri Vi? Giờ chắc hận cô đến tận xương tủy.
Không sao, cô cũng đâu có ý định ở gần nữa. Mạng sống quan trọng hơn. Sau này, tránh được thì tránh, rời đi được thì rời.
Trong lòng đầy suy nghĩ, cô càng thêm bực bội. Nghĩ vậy, liền tranh thủ lúc trời còn sáng, mang chỗ cành liễu còn lại ra, tiếp tục đan nốt cái rổ lớn. Những việc tay chân như thế, lại giúp cô bình tĩnh lại.
Hứa Tri Tình vẫn luôn ở bên cạnh cô, ngoài trông em gái, còn có thể giúp một tay. Biết cô nhóc cũng muốn tự mình học, Liễu Vân Sương nói qua vài kỹ thuật. Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng cô đã dậy.
Dưới bầu trời xám nhợt của một buổi sớm còn chưa kịp bừng sáng, Liễu Vân Sương đã xắn tay áo, rửa sạch rau cải trắng và cần tây mua từ hôm qua. Thịt ba chỉ còn lại từ bữa trước cũng được cô băm nhuyễn, chuẩn bị làm bánh cuốn nhân rau thịt. Lần này, cô chủ ý tăng thêm phần rau, vì trong nhà không còn nhiều thịt, mà khẩu phần thì lại phải chia cho bốn miệng ăn.
Cô làm nhanh như gió, đến khi nhào xong mẻ bột, trời cũng vừa kịp hửng sáng.
Ba đứa nhỏ vẫn còn đang ngủ say, cô gọi dậy rồi liền vội ra khỏi nhà.
Tại nhà Trương Trường Minh, khói bếp đã bắt đầu tỏa ra từ phía sau. Không ngờ vừa mới bước vào sân, Trần Sở Nga đã tất bật chạy ra từ bếp.
"Vân Sương, cô đến sớm thế? Có chuyện gì gấp không?"
Liễu Vân Sương mỉm cười, dù vẻ mặt có chút mệt mỏi.
"Sở Nga, không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là trong nhà hết củi rồi. Tôi muốn mượn xe đẩy nhà cô, định ra núi nhặt một ít."
Nghe vậy, Trần Sở Nga thở phào nhẹ nhõm: "Làm tôi hết hồn, cứ tưởng có chuyện gì nghiêm trọng. Cô đợi một lát, tôi ra sau nhà kéo xe cho."
Hai người cùng đi, xe đẩy trong nhà không lớn, nhưng gọn nhẹ, đủ dùng.
"Sở Nga, bên kia không làm khó gì đâu, cô yên tâm. Tôi có thể lo được. À, mấy ngày nay nhà còn lộn xộn, chắc tôi chưa đi làm được. Nếu cô có tiện, giúp tôi nói với đại đội trưởng một tiếng, để anh ấy khỏi thắc mắc."
"Ừ, chuyện nhỏ mà, để tôi nói giúp. Cô cũng đừng cố quá, người cũng phải dưỡng, chứ không phải cái máy."
"Được rồi, hôm nào rảnh rỗi đến nhà tôi chơi, tôi làm bánh bao bằng bột mì trắng đãi cô."
Nghe thế, Trần Sở Nga bật cười: "Thôi đi cô, tôi ăn gì chẳng được. Cô sống yên ổn là tôi mừng rồi."
Hai người tạm biệt nhau, Liễu Vân Sương kéo xe đi lên núi. May sao nhà cách rừng không xa, cành khô rơi vãi khắp nơi, chẳng mấy chốc cô đã nhặt đầy một xe. Thời gian cũng không còn nhiều, mấy đứa nhỏ còn đang chờ ăn sáng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện