Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng rõ, Liễu Vân Sương đã lặng lẽ ra khỏi nhà.
Từ năm 1976, nhà nước đã cho phép mở chợ phiên, cho dân mang sản vật tự làm ra đến trao đổi, buôn bán tự do. Trấn Thanh Thạch lập tức hưởng ứng, lấy ngày mùng một và ngày rằm hàng tháng làm phiên chợ chính.
Mỗi dịp chợ họp, dân trong vùng kéo về đông như trẩy hội. Với Liễu Vân Sương, hôm nay là dịp không thể bỏ lỡ, vì trong nhà, còn quá nhiều thứ cần mua sắm.
Dù là thời bao cấp, người dân vẫn quen mang nông sản nhà trồng ra chợ đổi lấy chút tiền. Tuy nhiên, những thứ do Nhà nước quản lý như gạo, dầu, thịt... thì không được phép bày bán ở chợ. Muốn mua mấy thứ ấy, bắt buộc phải đến cửa hàng cung ứng. Cũng may trên trấn Thanh Thạch có một cửa hàng như vậy, mua bán tuy hơi phiền nhưng vẫn xem là tiện.
Hôm nay, Liễu Vân Sương khoác chiếc gùi to. Nhà vừa dọn về, còn thiếu trăm thứ linh tinh, cô định bụng lần này sẽ mua sắm cho đàng hoàng.
Trời vừa hửng sáng, cô đã lên đường. Dù vậy, cũng không tránh khỏi gặp mấy người quen cùng đội sản xuất Hồng Tinh đang đi họp chợ. Tin hôm qua nhà họ Hứa xảy ra chuyện đã lan truyền khắp nơi. Người gặp cô, chẳng ai không cất tiếng hỏi han đôi ba câu. Có người tò mò, có người xoi mói, cũng có người thiệt lòng lo lắng. Cô không muốn dây dưa, nhưng trong số đó cũng có người hôm qua từng ra tay giúp đỡ, nên đành miễn cưỡng đáp lại vài câu lấy lệ.
Đường từ đội sản xuất ra trấn chỉ tầm sáu dặm, đi bộ cũng không đến nửa canh giờ. Gần tới nơi, cô tách khỏi đám người, ai cũng mang rau củ trứng gà nhà làm ra để bán kiếm đồng lẻ. Cô thì khác, đi để mua sắm nên không cần chen chúc ngoài chợ trước.
Đầu tiên, cô ghé qua cửa hàng cung ứng. Giờ này còn sớm, người chưa đông, mua bán sẽ thuận tiện hơn, đỡ gặp người quen nhiều chuyện. Người ta thường bán xong mới ghé cửa hàng, cô thì làm ngược lại, cho nhanh gọn.
Quầy thịt nằm riêng một góc, cô mua trước hai cân thịt ba chỉ rồi mới bước vào trong. Cửa hàng ở trấn nhỏ tất nhiên không thể đầy đủ như ở huyện, nhưng mấy món đồ thiết yếu thì vẫn có đủ.
Cô mua thêm một cân dầu đậu nành, một cân muối, một chai nước tương. Không có đồ đựng, nên tiện tay mua luôn hai chiếc lọ nhỏ và một quả bầu khô để đựng dần. Cô còn lấy thêm hai chiếc chậu nhôm và một cái kéo mới. Nhìn kỹ lại, trong nhà thiếu nhiều lắm, nhưng cô không muốn tiêu hết tiền trong một lần. Thời buổi này đồng tiền kiếm chẳng dễ, vả lại cô không muốn vừa được sống lại đã hấp tấp, tiêu xài không tính toán.
Sau khi tính tiền, cô rảo bước tới trạm lương thực, dùng phiếu mua năm cân bột mì. Lần trước ông chủ Kiều đưa phiếu tới, còn dư một ít, hôm nay dùng là vừa. Có thịt rồi, có bột rồi, về nhà cô sẽ làm sủi cảo, coi như mở đầu cho cuộc sống mới.
Ra khỏi trạm lương thực, cô hòa vào dòng người tấp nập ngoài chợ phiên. Người từ các đội sản xuất xung quanh đổ về đông nghịt, người bán kẻ mua rộn ràng. Ngoài tiền mặt, người ta còn đổi hàng lấy hàng, tiếng mặc cả vang khắp chợ.
Trong không khí náo nhiệt ấy, bước chân Liễu Vân Sương cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Cô đi thêm một vòng, mua năm chiếc chổi rơm, ba hào một chiếc, không cần phiếu. Năm nay không chắc kiếm được thân cây cao lương, thấy có là cô mua trước. Thêm một chiếc chổi nhỏ quét giường nữa là vừa đủ. Về nhà, cô sẽ tự buộc thêm vài cây chổi lớn để quét sân.
Cô mua ba chiếc gáo dừa để múc nước — mấy hôm nay toàn phải dùng bát múc, bất tiện không chịu được. Thêm vào đó là hai cây cải thảo, năm cân cần tây, toàn rau tươi mới hái, về nấu canh thì ngọt lịm.
Mộng Vân Thường

Chuẩn bị quay về thì cô để ý thấy sạp đầu chợ có một bác gái bán dưa chuột non.
"Bác gái, dưa chuột này bao nhiêu một cân ạ?"
"Năm xu cháu ạ. Dưa nhà bác non lắm, quả nào già tí là bác không hái đâu."
Dưa quả nào quả nấy nhỏ xíu, bấm vào còn lún cả dấu tay — đúng là tươi thật. Tuy năm xu một cân không rẻ, nhưng đồ ngon thì đáng tiền. Xung quanh người xem nhiều, mà người mua thì chẳng mấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Cho cháu hai cân nhé."
"Ôi dào, được quá!" – bác gái cười tươi, vui mừng thấy có người sảng khoái như vậy. Cân cho cô thêm được chút, còn hào phóng tặng thêm một quả.
Liễu Vân Sương cười, không từ chối. Cô lại mua thêm một bó hành rồi mới thong thả quay về. Lần đi chợ này quả thật chẳng uổng công, bao nhiêu đồ đều đã sắm đủ.
Cô nghĩ, lần tới có phiên chợ chắc chắn phải đi tiếp. Mua dần cho đầy đủ, còn phải tính chuyện sửa sang cái bếp nữa.
Trên đường về, người qua lại không còn đông như lúc sáng. Gió nhẹ thổi qua, cô nghĩ tới ba đứa nhỏ đang ở nhà ngóng trông mình, lòng bỗng dưng mềm ra.
Cô bước nhanh hơn, bước chân nhẹ tênh như có gió nâng.
"Keng keng ~"
Tiếng chuông xe đạp vang lên làm cô giật mình, vội nép vào ven đường. Hai chiếc xe đạp vụt qua như gió. Liếc một cái, cô bất giác cau mày — người đội mũ kia chẳng phải trông rất giống ông chủ Kiều sao?
Chẳng lẽ họ cũng đi chợ phiên? Người huyện thành thiếu gì đâu mà phải lặn lội đến trấn nhỏ này?
Hay là… có chuyện gì khác?
Liễu Vân Sương cũng không suy nghĩ nhiều. Cô phải nhanh chóng trở về nhà. Ba đứa nhỏ ở nhà, cô không yên tâm chút nào.
Dưới ánh nắng trưa oi ả, Liễu Vân Sương vừa đặt chân về đến sân thì đã nghe tiếng bước chân vội vã từ trong nhà vọng ra. Trong lòng thầm nghĩ: “Nếu nhà họ Hứa mò đến gây sự, ba đứa nhỏ sao mà chống đỡ nổi đây…”
May thay, trong nhà vẫn yên ắng. Vừa bước vào, cô đã bắt gặp Hứa Tri Lễ đang loay hoay gần cửa sổ, mặt mày tươi tỉnh.
"Tri Lễ, con sao lại dậy rồi hả?"
Nghe thấy giọng mẹ, cả ba đứa nhỏ liền quay phắt lại, vẻ mặt như vừa trút được gánh nặng.
"Mẹ! Mẹ về rồi à?" –Ba đứa nhỏ đồng thanh vang lên, ánh mắt ngập tràn vui mừng.
Hứa Tri Ý là người đầu tiên lao tới. Đôi chân nhỏ xíu chạy loạng choạng, nhưng gấp gáp như sợ chậm một giây thôi mẹ sẽ lại biến mất. Liễu Vân Sương vội buông bó hành xuống, khom người đón con gái út, lòng trào dâng xúc động.
"Mẹ!"
Tiếng gọi mềm mại của con bé như xoa dịu cả một ngày mệt mỏi. Hứa Tri Ý chui tọt vào lòng cô, vòng tay nhỏ bé quấn lấy cổ mẹ không buông.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện