Đỗ Nhược Hồng không trả lời ngay, bởi vì bà biết, sự thật chính là như thế. Nhưng bà không thể nói toạc ra.
"Hứa Lam Giang, bây giờ không phải vấn đề vài trăm đồng! Ông thử nhìn lại đi, mẹ ông thiên vị ra sao, ông không thấy được à?"
Giọng bà bắt đầu lớn hơn, từng câu từng chữ như dội thẳng vào tai chồng.
"Tôi không nói đến chuyện chuẩn bị đồ cưới cho Hứa Lam Xuân nữa. Nhưng tại sao còn phải sắm sửa cho cả Hứa Tri Vi? Còn con tôi thì sao? Tri Niệm, Tri Tâm chẳng lẽ không phải con cháu trong nhà à? Sao đến lượt chúng nó, chẳng ai nhắc đến một câu?"
Hứa Lam Giang trầm mặc, không dám nhìn thẳng vợ.
"Rồi còn Tri Thành, là con trai trưởng mà lại phải ngồi chờ từng đồng. Trong khi đó, tiền tiết kiệm cả đời của mẹ ông lại đưa hết cho em gái ông lấy chồng. Cô ta là đi làm dâu chứ có phải ở rể đâu! Đem tiền đó sang nhà họ Tần, chẳng khác nào dâng luôn của cải nhà mình!"
Giọng bà run lên vì tức giận, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:
"Mấy năm nay tôi làm việc quần quật, có bao giờ nghĩ đến thân tôi đâu? Không phải tất cả đều vì ba đứa con hay sao? Nhưng nếu cái nhà này vẫn thiên vị đến như thế, thì cho dù có sống tiếp, tôi cũng không thấy có ngày nào yên ổn."
Hứa Lam Giang chống tay lên gối, cúi đầu suy nghĩ. Một hồi lâu sau, ông ta mới nói:
"Tôi là anh cả, cha mất sớm, tôi phải gánh vác nhiều hơn người khác, đó là điều đương nhiên."
Đỗ Nhược Hồng cười khẩy, trong ánh mắt chẳng còn chút nhẫn nhịn:
"Anh cả thì sao? Anh cả thì không được sống tử tế à? Bây giờ ai mà chẳng phải lo cho cuộc sống của riêng mình?"
Bà càng nói càng giận:
"Mẹ ông dốc hết tiền lo cho Hứa Lam Xuân, chẳng khác nào dâng tặng nhà họ Tần. Đến lúc ông cần đến, thử hỏi Tần Ngọc Lương có chịu bỏ ra cho ông không? Ông tự nghĩ lại đi!"
Bà nói ra một hơi, nước mắt lưng tròng, nhìn chồng mà nghẹn ngào:
"Hôm nay tôi nói rõ luôn. Nếu muốn tiếp tục sống chung, cái nhà này phải do tôi làm chủ. Tiền tôi giữ, tiêu gì cũng phải có sự đồng ý của tôi. Nếu không, tôi và hai đứa con gái sẽ dọn ra ngoài sống. Đừng tưởng tôi không dám!"
Nói đến đây, bà quay người lại, ôm mặt khóc nức nở.
Hai mươi năm hôn nhân, đi đến bước đường này, không ai không đau lòng.
Hứa Tri Tâm thấy mẹ khóc, vội lao tới, ôm lấy bà an ủi:
"Mẹ đừng khóc, con và chị nhất định đi theo mẹ!"
Hốc mắt cô đỏ hoe, giọng nghẹn lại.
Hứa Tri Niệm thì bình tĩnh hơn, quay sang nhìn cha:
"Bố, con và em đều muốn đi theo mẹ. Nếu anh con cũng muốn theo, thì ba mẹ con con sẽ rời khỏi nhà này."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng cô dừng một nhịp rồi mới nói tiếp, thái độ cứng rắn mà dứt khoát:
"Thật ra, chuyện bà nội thiên vị đâu chỉ lần này. Có nhiều hôm tan làm sớm, con và em còn thấy bà nội lén cho cô và Hứa Tri Vi đồ ngon. Thậm chí là bánh kẹo ở Cung Tiêu Xã – bọn con chưa từng được nếm qua một miếng."
Cô cười nhạt, trong mắt ánh lên sự tủi thân:
"Mỗi lần như thế, đến bữa cơm, con và em chỉ dám ăn một chút. Gắp thêm một đũa là bị bà nội trừng mắt. Bố nghĩ mà xem, tại sao mẹ nhất quyết không cho con và em ở nhà phụ nấu cơm?"
Cô dừng lại, chậm rãi nói:
"Vì trước khi bà nội đánh Tri Tình, bà cũng từng đánh con."
Mộng Vân Thường
Lúc này, Hứa Lam Giang mới thực sự sững người.
"Không thể nào… bà nội đều nói là tại nó không nghe lời..."
"Vậy bố nghĩ đi, Tri Tình là đứa hiền nhất nhà. Giặt giũ, nấu cơm, việc gì nó cũng làm. Trong nhà còn có bà nội, có cô, có cả Hứa Tri Vi, sao chỉ mỗi nó bị bắt ở nhà làm tất?"
Câu hỏi của con gái như lưỡi d.a.o cắt thẳng vào lý trí ông ta.
Đỗ Nhược Hồng lau nước mắt, cắn chặt môi, không nói thêm lời nào.
Chuyện trong nhà họ Hứa càng lúc càng rối như mớ bòng bong. Bình thường việc nấu cơm, quét dọn đều do một tay bà cụ làm, cũng chẳng ai phàn nàn gì. Nhưng ngẫm lại, đúng là con bé Hứa Tri Tinh kia rất ngoan, không hay nói nhiều, có lần còn lặng lẽ giặt quần áo cho Hứa Lam Giang. Những chuyện ấy ông ta đều nhìn thấy cả.
"Nhưng mà… như vậy thì vẫn chưa đến mức…" – ông ta lẩm bẩm, còn chưa nói xong đã bị Đỗ Nhược Hồng cắt ngang.
"Sao lại không? Ông nghĩ kỹ mà xem, vì sao vợ chú hai ông tình nguyện bỏ hết mọi thứ, cũng muốn dắt con ra sống riêng? Các con của cô ấy bị đối xử như thế nào, cô ấy nhìn thấy rõ mười mươi, sao mà không đau lòng cho được! Bà cụ ngoài việc thiên vị Hứa Tri Vi thì cháu gái nào cũng như nhau thôi. Nếu không phải tôi phát hiện sớm, Tri Niệm có khi cũng mất mạng từ lâu rồi!"
Giọng Đỗ Nhược Hồng càng lúc càng lớn, ngay cả người ngoài cũng có thể nghe thấy rõ mồn một.
"Đấy, đó chính là người mẹ mà ông luôn bênh vực đấy, Hứa Lam Giang! Nếu ông còn tiếp tục mù quáng, thì mời ông tránh xa mẹ con tôi ra!"
Những lời của Hứa Tri Niệm, rồi đến Đỗ Nhược Hồng, từng câu từng chữ như kim châm vào tim khiến ông ta không thể nào không lay động.
"Haiz..." – Hứa Lam Giang buông một tiếng thở dài, tâm trạng rối bời, không biết nên đáp thế nào. Nhưng tình hình lúc này, ông ta cũng hiểu, chuyện chia nhà là không thể tránh khỏi.
"Được rồi, chia thì chia. Dù sao mẹ cũng đã gật đầu. Nhưng có một điều, chia nhà thì chia, mẹ vẫn là mẹ tôi, chuyện hiếu kính vẫn phải làm cho trọn."
Nghe đến đây, Đỗ Nhược Hồng cũng dịu giọng lại đôi chút:
"Chỉ cần bà cụ không cố tình kiếm chuyện, tôi không ngăn ông hiếu kính. Nhưng nếu bà ấy lại giở trò, thì đừng trách tôi không nhẫn nhịn nữa!"
Câu nói nghe nhẹ nhàng nhưng cũng đầy cảnh cáo. Hứa Lam Giang nghe xong, nghẹn họng không biết đáp ra sao.
"Thôi được rồi, ông cũng đừng ngồi đây nữa. Đi thông báo cho đội trưởng và cán bộ đi. Sáng mai đến làm chứng, chia nhà cho đàng hoàng. Mấy người đó đến, còn phải mời cơm nữa. Bước này không thể tiết kiệm, không thì sau này có chuyện cũng chẳng ai đứng ra bênh đâu."
"Hứa Lam Giang, bây giờ không phải vấn đề vài trăm đồng! Ông thử nhìn lại đi, mẹ ông thiên vị ra sao, ông không thấy được à?"
Giọng bà bắt đầu lớn hơn, từng câu từng chữ như dội thẳng vào tai chồng.
"Tôi không nói đến chuyện chuẩn bị đồ cưới cho Hứa Lam Xuân nữa. Nhưng tại sao còn phải sắm sửa cho cả Hứa Tri Vi? Còn con tôi thì sao? Tri Niệm, Tri Tâm chẳng lẽ không phải con cháu trong nhà à? Sao đến lượt chúng nó, chẳng ai nhắc đến một câu?"
Hứa Lam Giang trầm mặc, không dám nhìn thẳng vợ.
"Rồi còn Tri Thành, là con trai trưởng mà lại phải ngồi chờ từng đồng. Trong khi đó, tiền tiết kiệm cả đời của mẹ ông lại đưa hết cho em gái ông lấy chồng. Cô ta là đi làm dâu chứ có phải ở rể đâu! Đem tiền đó sang nhà họ Tần, chẳng khác nào dâng luôn của cải nhà mình!"
Giọng bà run lên vì tức giận, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:
"Mấy năm nay tôi làm việc quần quật, có bao giờ nghĩ đến thân tôi đâu? Không phải tất cả đều vì ba đứa con hay sao? Nhưng nếu cái nhà này vẫn thiên vị đến như thế, thì cho dù có sống tiếp, tôi cũng không thấy có ngày nào yên ổn."
Hứa Lam Giang chống tay lên gối, cúi đầu suy nghĩ. Một hồi lâu sau, ông ta mới nói:
"Tôi là anh cả, cha mất sớm, tôi phải gánh vác nhiều hơn người khác, đó là điều đương nhiên."
Đỗ Nhược Hồng cười khẩy, trong ánh mắt chẳng còn chút nhẫn nhịn:
"Anh cả thì sao? Anh cả thì không được sống tử tế à? Bây giờ ai mà chẳng phải lo cho cuộc sống của riêng mình?"
Bà càng nói càng giận:
"Mẹ ông dốc hết tiền lo cho Hứa Lam Xuân, chẳng khác nào dâng tặng nhà họ Tần. Đến lúc ông cần đến, thử hỏi Tần Ngọc Lương có chịu bỏ ra cho ông không? Ông tự nghĩ lại đi!"
Bà nói ra một hơi, nước mắt lưng tròng, nhìn chồng mà nghẹn ngào:
"Hôm nay tôi nói rõ luôn. Nếu muốn tiếp tục sống chung, cái nhà này phải do tôi làm chủ. Tiền tôi giữ, tiêu gì cũng phải có sự đồng ý của tôi. Nếu không, tôi và hai đứa con gái sẽ dọn ra ngoài sống. Đừng tưởng tôi không dám!"
Nói đến đây, bà quay người lại, ôm mặt khóc nức nở.
Hai mươi năm hôn nhân, đi đến bước đường này, không ai không đau lòng.
Hứa Tri Tâm thấy mẹ khóc, vội lao tới, ôm lấy bà an ủi:
"Mẹ đừng khóc, con và chị nhất định đi theo mẹ!"
Hốc mắt cô đỏ hoe, giọng nghẹn lại.
Hứa Tri Niệm thì bình tĩnh hơn, quay sang nhìn cha:
"Bố, con và em đều muốn đi theo mẹ. Nếu anh con cũng muốn theo, thì ba mẹ con con sẽ rời khỏi nhà này."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng cô dừng một nhịp rồi mới nói tiếp, thái độ cứng rắn mà dứt khoát:
"Thật ra, chuyện bà nội thiên vị đâu chỉ lần này. Có nhiều hôm tan làm sớm, con và em còn thấy bà nội lén cho cô và Hứa Tri Vi đồ ngon. Thậm chí là bánh kẹo ở Cung Tiêu Xã – bọn con chưa từng được nếm qua một miếng."
Cô cười nhạt, trong mắt ánh lên sự tủi thân:
"Mỗi lần như thế, đến bữa cơm, con và em chỉ dám ăn một chút. Gắp thêm một đũa là bị bà nội trừng mắt. Bố nghĩ mà xem, tại sao mẹ nhất quyết không cho con và em ở nhà phụ nấu cơm?"
Cô dừng lại, chậm rãi nói:
"Vì trước khi bà nội đánh Tri Tình, bà cũng từng đánh con."
Mộng Vân Thường
Lúc này, Hứa Lam Giang mới thực sự sững người.
"Không thể nào… bà nội đều nói là tại nó không nghe lời..."
"Vậy bố nghĩ đi, Tri Tình là đứa hiền nhất nhà. Giặt giũ, nấu cơm, việc gì nó cũng làm. Trong nhà còn có bà nội, có cô, có cả Hứa Tri Vi, sao chỉ mỗi nó bị bắt ở nhà làm tất?"
Câu hỏi của con gái như lưỡi d.a.o cắt thẳng vào lý trí ông ta.
Đỗ Nhược Hồng lau nước mắt, cắn chặt môi, không nói thêm lời nào.
Chuyện trong nhà họ Hứa càng lúc càng rối như mớ bòng bong. Bình thường việc nấu cơm, quét dọn đều do một tay bà cụ làm, cũng chẳng ai phàn nàn gì. Nhưng ngẫm lại, đúng là con bé Hứa Tri Tinh kia rất ngoan, không hay nói nhiều, có lần còn lặng lẽ giặt quần áo cho Hứa Lam Giang. Những chuyện ấy ông ta đều nhìn thấy cả.
"Nhưng mà… như vậy thì vẫn chưa đến mức…" – ông ta lẩm bẩm, còn chưa nói xong đã bị Đỗ Nhược Hồng cắt ngang.
"Sao lại không? Ông nghĩ kỹ mà xem, vì sao vợ chú hai ông tình nguyện bỏ hết mọi thứ, cũng muốn dắt con ra sống riêng? Các con của cô ấy bị đối xử như thế nào, cô ấy nhìn thấy rõ mười mươi, sao mà không đau lòng cho được! Bà cụ ngoài việc thiên vị Hứa Tri Vi thì cháu gái nào cũng như nhau thôi. Nếu không phải tôi phát hiện sớm, Tri Niệm có khi cũng mất mạng từ lâu rồi!"
Giọng Đỗ Nhược Hồng càng lúc càng lớn, ngay cả người ngoài cũng có thể nghe thấy rõ mồn một.
"Đấy, đó chính là người mẹ mà ông luôn bênh vực đấy, Hứa Lam Giang! Nếu ông còn tiếp tục mù quáng, thì mời ông tránh xa mẹ con tôi ra!"
Những lời của Hứa Tri Niệm, rồi đến Đỗ Nhược Hồng, từng câu từng chữ như kim châm vào tim khiến ông ta không thể nào không lay động.
"Haiz..." – Hứa Lam Giang buông một tiếng thở dài, tâm trạng rối bời, không biết nên đáp thế nào. Nhưng tình hình lúc này, ông ta cũng hiểu, chuyện chia nhà là không thể tránh khỏi.
"Được rồi, chia thì chia. Dù sao mẹ cũng đã gật đầu. Nhưng có một điều, chia nhà thì chia, mẹ vẫn là mẹ tôi, chuyện hiếu kính vẫn phải làm cho trọn."
Nghe đến đây, Đỗ Nhược Hồng cũng dịu giọng lại đôi chút:
"Chỉ cần bà cụ không cố tình kiếm chuyện, tôi không ngăn ông hiếu kính. Nhưng nếu bà ấy lại giở trò, thì đừng trách tôi không nhẫn nhịn nữa!"
Câu nói nghe nhẹ nhàng nhưng cũng đầy cảnh cáo. Hứa Lam Giang nghe xong, nghẹn họng không biết đáp ra sao.
"Thôi được rồi, ông cũng đừng ngồi đây nữa. Đi thông báo cho đội trưởng và cán bộ đi. Sáng mai đến làm chứng, chia nhà cho đàng hoàng. Mấy người đó đến, còn phải mời cơm nữa. Bước này không thể tiết kiệm, không thì sau này có chuyện cũng chẳng ai đứng ra bênh đâu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương