Đỗ Nhược Hồng không chờ thêm nữa, quay đầu nhìn thẳng Hứa Lam Hà và Hứa Lam Hải.
"Lão Nhị, Lão Tam, hôm nay mọi người đều có mặt, vậy chia nhà luôn đi. Còn tôi với anh cả, chúng tôi tự giải quyết."
Câu này chẳng khác nào lời tuyên bố chính thức. Cũng coi như cho chồng bà một bậc thang để bước xuống mà giữ lại thể diện.
"Cút hết đi! Muốn chia nhà, trừ phi tao chết!" – Bà cụ Hứa lại rống lên, giọng như kéo cả nóc nhà sụp xuống.
Bà cụ Hứa tức đến tím mặt, không chịu nổi nữa, định đứng dậy mắng tiếp thì bất ngờ có người lên tiếng:
"Con đồng ý chia nhà."
Câu nói dõng dạc khiến cả phòng lặng ngắt. Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Hứa Lam Hải.
"Lão Tam, con đang nói gì đấy?" – Bà cụ không tin vào tai mình, trợn mắt hỏi lại.
"Mẹ," – Hứa Lam Hải đáp, giọng bình thản nhưng đầy kiên quyết – "chia nhà đi là vừa. Sau này, ba anh em tụi con thay phiên nhau chăm sóc mẹ. Vẫn ở gần nhau cả, có khác gì đâu. Mẹ lớn tuổi rồi, nên nghỉ ngơi, đừng vướng bận mấy chuyện rối ren này nữa."
Nghe thì có vẻ hiếu thuận, nhưng bà cụ Hứa đâu có dễ lừa. Mụ ta lập tức hiểu ngay dụng ý sau lời nói đó, tức khắc dựng tóc gáy, nghiến răng:

"Hừ, các người chỉ mong tôi c.h.ế.t sớm bớt nợ đúng không? Tôi đã làm gì nên tội mà sinh ra lũ con cái bất hiếu như thế này chứ!"
Mụ ta lại định ngồi bệt xuống đất gào khóc ăn vạ như thường lệ, nhưng lần này, chưa kịp giở chiêu, đã bị chặn họng.
Hứa Lam Xuân bỗng bước ra, giọng trách móc đầy uất ức:

"Anh cả, anh hai, anh ba, em thấy chuyện cưới hỏi của em là chuyện nhỏ, còn chia nhà mới là chuyện lớn thật đấy! Chẳng lẽ các người... đang nhòm ngó số tiền của mẹ sao?"
Cô ta liếc nhìn từng người một, rồi quay sang bà cụ, nũng nịu:

"Mẹ, mẹ cứ để họ chia đi. Nếu không, chờ con đi lấy chồng rồi, ai biết họ sẽ đối xử với mẹ thế nào?"
"Lam Xuân..." – Bà cụ Hứa hơi mềm lòng, định ngăn lại.
"Mẹ, nghe con, cứ để chia đi." – Hứa Lam Xuân ôm lấy tay mẹ, dịu dàng thì thầm. Cô ta đã tính trước nước đi này từ lâu.
Bà cụ chần chừ một chút, rồi đột ngột thở dài:

"Thôi thì... chia thì chia. Mọi người về hết đi. Ngày mai gọi trưởng thôn và cán bộ lại đây, chia cho rõ ràng đàng hoàng!"
Nói xong, bà ta ngồi phịch xuống ghế, thở hắt ra một hơi thật dài. Trong đầu mụ đã tính tới hàng chục khả năng, nhưng vẫn không tránh được kết cục này.
Thấy tình hình hôm nay không giải quyết gì thêm, Đỗ Nhược Hồng cũng không muốn dây dưa, dắt hai con về trước. Lâm Thanh Thanh cũng kéo Hứa Lam Hải về phòng. Trong lòng mỗi người đều đang âm thầm tính toán.
Thật ra, Hứa Lam Hải đồng ý chia nhà không phải vì thương mẹ. Anh ta chỉ sợ số tiền kia bị bà cụ lén đưa hết cho Hứa Lam Xuân. Nếu chia đều, dù có mất cũng không thiệt thòi. Sau này anh ta còn có thể mượn lại từ hai người anh.
Chờ khi trong sân chỉ còn lại hai anh em Hứa Lam Giang và Hứa Lam Hà, bà cụ Hứa mới trút giận ra hết, mắng xối xả cả hai. Vẫn là mấy câu lặp đi lặp lại như: "Đồ bất hiếu", "Chúng bay muốn tao chết", khiến ai nấy nghe mà phát ngán.
"Mẹ, vào nhà nghỉ đi." – Hứa Lam Xuân đến đỡ bà cụ dậy, khẽ vỗ về. Hứa Tri Vi cũng theo sát phía sau, cùng vào nhà.
Hai anh em còn lại thấy không khí nặng nề thì cũng lặng lẽ rút về phòng.
Trong phòng, bà cụ Hứa giận đến nỗi suýt đập bàn đập ghế, nhưng nghĩ đến của cải thì lại tiếc, chỉ biết lẩm bẩm:

"Lam Xuân, sao con lại bảo mẹ đồng ý? Chia nhà rồi thì còn được sống sung sướng như bây giờ nữa sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Mẹ, mẹ cũng thấy đấy, lúc nãy nếu không đồng ý, chị dâu cả và chị dâu ba còn chưa nuốt sống mẹ mới lạ!" – Hứa Lam Xuân đáp, sau đó liếc mắt ra hiệu với Hứa Tri Vi.
Cô cháu gái liền hiểu ý, chen vào:

"Đúng thế, bà ngoại. Bọn họ chỉ nhắm vào số tiền kia thôi. Nếu không chia, chưa chắc họ đã chịu buông tha. Đến lúc đó biết đâu còn làm ra chuyện lớn hơn nữa!"
Bà cụ đập tay xuống bàn:

Mộng Vân Thường

"Tao xem đứa nào dám! Tao còn sống đây! Muốn phản, chúng bay bị trời đánh à?"
"Bà ngoại, đừng nóng, hại sức khỏe." – Hứa Tri Vi vội ngồi xuống mép giường, nắm tay bà cụ.
"Chia thì chia, nhưng tuyệt đối không được đưa tiền cho bọn họ. Sau này, mỗi nhà vẫn phải có trách nhiệm phụng dưỡng bà. Như thế, con và mẹ mới yên tâm đi lấy chồng."
Cùng lúc đó, ở gian phòng khác, không khí cũng không yên ổn gì.
Lâm Thanh Thanh ngồi khoanh chân trên giường, nhìn chồng chằm chằm:

"Anh đồng ý chia nhà là sao? Không phải chị dâu chỉ muốn tiền thôi à?"
"Anh biết chứ. Nhưng cho dù chia, mình vẫn sống được. Danh ngạch vào nhà máy anh cũng đã nhờ người liên hệ xong rồi. Giờ chỉ cần có tiền là ổn."
"Nhưng tiền vào tay bọn họ rồi thì biết đường nào mà lấy lại?" – Lâm Thanh Thanh lo lắng.
"Yên tâm đi, có anh cả đứng giữa, sau này anh mượn lại được. Còn anh hai thì... khỏi lo, không dám làm khó anh đâu."
Lâm Thanh Thanh ngẫm nghĩ một lúc, mắt cũng dần sáng lên:

"Anh tính được là tốt. Em chỉ sợ lần này mà để lỡ, thì không biết phải đợi tới bao giờ mới có cơ hội vào thành nữa."
Hứa Lam Hải mỉm cười, siết tay vợ:

"Yên tâm đi, lần này anh sẽ không để tuột khỏi tay đâu."
Hứa Lam Hải ôm chặt Lâm Thanh Thanh vào lòng, giọng nói đầy quả quyết:
"Em cứ yên tâm, anh nhất định sẽ lo cho em và các con được sống sung túc, không để em phải chịu khổ nữa."
Anh ta luôn tự tin cho rằng mình tài giỏi hơn người, dù sao cũng học đến cấp ba, so với người trong đội sản xuất cũng đã coi là trí thức. Lại cưới được vợ là thanh niên trí thức từ thành phố, bây giờ còn chuẩn bị vào nhà máy cán thép, tương lai đương nhiên là khác biệt.
Bên kia, Hứa Lam Giang ngồi ở góc phòng, tay cầm tẩu thuốc, mắt nhìn vào hư không, gương mặt mỏi mệt.
Đỗ Nhược Hồng đứng trước mặt ông, ánh mắt bình tĩnh, nhưng giọng thì không chút nhượng bộ:
"Ông không cần thở dài như thế đâu. Hôm nay tôi đã nói rõ ràng hết cả rồi. Chính ông là người lựa chọn, sau này đừng trách tôi nhắc lại."
Hứa Lam Giang đưa mắt nhìn vợ, thản nhiên cười nhạt:
"Bà đang muốn học theo Liễu Vân Sương có phải không? Ly hôn rồi sống sung sướng ra mặt?"
"Thế nào là sung sướng, tôi không dám chắc. Nhưng ít ra, người ta không bị đánh chửi, muốn làm gì thì làm, tiền tự kiếm, không phải ngửa tay xin từng đồng một!"
Vừa nghe đến chuyện tiền nong, Hứa Lam Giang liền sa sầm mặt mày, giọng trở nên gắt gỏng:
"Rốt cuộc bà cũng chỉ vì tiền đúng không? Nói thẳng ra, tôi không bằng mấy trăm đồng đó phải không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện