Nghe Liễu Vân Sương nói xong, sắc mặt Đỗ Nhược Hồng thay đổi rõ rệt. Trong mắt bà ta thoáng hiện một tia hoảng hốt, như vừa nhận ra điều gì kinh khủng. Giọng nói cũng trở nên thấp hẳn:
"Vân Sương này... Chị dốt nát, nhiều chuyện nghĩ mãi không ra. Nhưng em nói xem, có khi nào... bà già kia thực sự định đưa hết tiền cho Hứa Lam Xuân không? Mấy ngày nay, con nhỏ đó cứ nói sẽ đón bà cụ lên thị trấn Thanh Dương, bảo là để dưỡng già gì đó.

Bà ta... chẳng lẽ thật sự hồ đồ rồi sao?"
Tuy hỏi là vậy, nhưng ánh mắt Đỗ Nhược Hồng đã cho thấy bà ta cũng không còn nghi ngờ gì nữa. Trong lòng đã có câu trả lời, chỉ là cần ai đó xác nhận thêm cho vững tâm.
Liễu Vân Sương khẽ nhếch môi:
"Chị dâu, chị nói mình không thông minh, em thấy... em cũng đâu hơn gì. Nếu không thì sao lại để người ta dắt mũi suốt bao năm trời, sống chẳng khác gì con trâu con bò để họ sai bảo?
Còn bà cụ ấy... thương Hứa Lam Xuân ra mặt, ai cũng thấy. Còn chuyện bà ta sẽ làm gì tiếp theo, thì chỉ có trời mới biết được.

Nhưng mà giờ em đâu còn sống chung với họ nữa, em cũng chẳng muốn bận tâm thêm làm gì.

Chị xem, bao bông này chất lượng thế nào, có phải rất dày không?"
Cô vừa nói, vừa nhấc thử một bao bông lên, động tác không vội, nhưng đủ để khiến đối phương nhìn mà nuốt nước bọt.
Đỗ Nhược Hồng trầm ngâm một lúc, ánh mắt cứ dán chặt vào đống bông sạch sẽ, phồng lên như mây trắng trong nắng sớm. Trong lòng bà ta, không biết đã toan tính điều gì.

Không đàn ông, không chồng bên cạnh, mà vẫn sống yên ổn, thậm chí còn thong dong làm chăn, làm đệm, mặc đẹp ăn ngon, có quần áo mới cho con.

Thử hỏi, bà ta có gì thua kém? Tại sao lại phải chịu ấm ức, cúi đầu nhịn nhục mãi như vậy?
"Vân Sương này, cũng muộn rồi, chị về trước đây."
Liễu Vân Sương gật đầu, cười nhẹ:
"Ừ, chị về đi. Kéo dài lâu quá, lát nữa bà cụ không thấy người nhóm lửa lại la om sòm đấy."
Nghe vậy, sắc mặt Đỗ Nhược Hồng càng khó coi, cắn răng gọi Hứa Tri Niệm và Hứa Tri Tâm rồi quay bước ra khỏi sân.
Chuyện này mà nói, bà cụ Hứa đúng là làm ra được.

Hễ đội sản xuất nghỉ làm, mấy nàng dâu mà không có mặt ở nhà là y như rằng bị mắng lên bờ xuống ruộng.

Chơi cũng bị mắng, làm việc riêng cũng bị chửi.

Miệng mụ ta độc đến mức chó trong làng nghe còn phát bực.
Nhưng trong khi mẹ mình còn ấm ức, thì Hứa Tri Tâm lại chẳng hiểu gì, cứ vui vẻ kể:
"Tri Tình dạy cho con đan sọt rồi, mẹ ạ! Một cái sọt nhỏ bán được hẳn hai hào lận đó.

Mẹ, sau này con với chị Niệm cũng đến nhà thím hai đan sọt nhé?

Khi nào kiếm được tiền rồi, con sẽ mua tặng mẹ một chai nước hoa Hữu Nghị!"
Thực ra, con bé muốn mua một bộ quần áo mới, nhưng nói vậy chắc mẹ lại mắng. Thế là cô bé đổi sang nước hoa – cái thứ mà mẹ vẫn ao ước hồi trẻ.
Đỗ Nhược Hồng nhìn hai đứa con gái, ánh mắt bỗng trầm xuống.

Quần áo tụi nhỏ đang mặc đều chật ních, cái ngắn cái dài, phần lớn là đồ cũ của Hứa Lam Xuân hoặc của chính bà ta thời con gái được sửa lại.
"Con ngoan, nếu muốn học nghề thì cứ học. Tự tay kiếm cơm thì có gì phải xấu hổ chứ."
"Thật không mẹ? Mai con đi nói với thím hai nhé? Nhưng không được để bà nội biết đâu.

Nếu bà ấy biết, chắc chắn sẽ bắt lấy hết tiền của tụi con!"
Nghe tới đây, sắc mặt Đỗ Nhược Hồng bỗng đanh lại.

Mộng Vân Thường

"Giết người tru di..." – bà ta chửi thầm trong lòng, không kìm được mà khựng lại giữa đường.
"Mẹ ơi, sao mẹ không đi nữa vậy?"

Hứa Tri Niệm lo lắng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đỗ Nhược Hồng ngẩng đầu, nhìn hai đứa con gái chằm chằm rồi đột ngột hỏi:
"Tri Niệm, Tri Tâm... Các con có muốn được như nhà thím hai, ra ở riêng không?"
Một câu hỏi, mà giống như một lời khơi dậy khát vọng đã bị đè nén bấy lâu trong tim tụi nhỏ.

Hai đứa đều đã lớn, cũng hiểu chuyện. Một khi ra ở riêng, thì chúng chính là chỗ dựa của mẹ.
"Thật ạ?! Mẹ, con nằm mơ cũng muốn được như vậy!

Mẹ xem nhà thím hai mà coi, bây giờ sống hạnh phúc, vui vẻ, không ai bắt nạt!"
So sánh, chính là vết d.a.o cắt vào lòng.

Người sống cùng nhau, một bên sáng sủa rạng rỡ, một bên âm u tăm tối – ai chẳng động lòng?
"Được rồi, mẹ biết rồi. Về nhà thôi."
Bên kia, Liễu Vân Sương đang gấp đệm cũng thấy lòng nhẹ tênh.

Cô không hề xúi giục, mọi lời nói ra đều có chừng mực.

Đỗ Nhược Hồng có muốn ra riêng hay không, là tự bà ta nghĩ, tự bà ta quyết.
Nếu cứ như Hứa Lam Hà, ngu hiếu đến chết, thì cho dù có là thần tiên cũng chẳng khuyên nổi.

Còn cô, chỉ là vô tình gieo một hạt mầm mà thôi.
"Mẹ, sao bác cả trông có vẻ không vui vậy?"
Liễu Vân Sương ngồi xổm xuống, vuốt tóc con gái, giọng nhẹ nhàng như gió xuân:
"Không sao đâu. Chuyện nhà họ Hứa thôi mà, con đừng lo."
Đứa bé này, rõ ràng là đang lo lắng hai người lớn cãi nhau.

Không nghe thấy tiếng ồn, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.
Vừa đúng lúc, Hứa Tri Ý cũng thức dậy.

Hai anh em kéo nhau ra ngoài sân, chơi trên mấy chiếc ghế con.

Liễu Vân Sương và con gái tiếp tục đan phần cành liễu còn lại.

Hứa Tri Lễ cũng chẳng rảnh rỗi, vui vẻ giúp một tay.
Bỗng, từ ngoài sân vọng vào một giọng nói lớn:
"Đồng chí Liễu Vân Sương, có nhà không?"
Hôm nay là ngày gì mà người đến nhà cô cứ như trẩy hội thế này?
Cô chưa kịp đứng dậy, thì người ngoài đã đẩy cửa bước vào.

Là Lý Quốc Phong – nhưng lần này, anh ta không đi một mình.

Phía sau còn có một người phụ nữ.
"Lý Quốc Phong? Sao anh lại đến đây?"

Liễu Vân Sương ngạc nhiên, nhưng chưa kịp hỏi thêm, ánh mắt cô đã rơi lên người phụ nữ đi phía sau.
Là chị gái của anh ta – Lý Thủy Tiên.
"Thủy Tiên à, vào nhà đi, đứng ngoài đó làm gì?"
Cô gái đó rất ít khi ra ngoài.

Dù đi làm cũng luôn lặng lẽ, chẳng mấy ai chú ý.

Không chồng, lại sống với mẹ già, thành ra càng hướng nội.
Lần này, nghe Liễu Vân Sương mời vào, Lý Thủy Tiên chỉ cười ngượng ngùng, ánh mắt lộ rõ vẻ bối rối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện