Liễu Vân Sương không nói gì, chỉ cúi xuống tiếp tục gỡ chỉ.
Nhưng rõ ràng, câu chuyện vẫn chưa kết thúc.
"Tri Niệm, dẫn hai em ra ngoài chơi một lát đi."
Đỗ Nhược Hồng vừa nói, ánh mắt liền nhìn về phía ba đứa nhỏ.
Hứa Tri Tình ngước mắt nhìn mẹ, nhận được cái gật đầu nhẹ của Liễu Vân Sương, liền kéo hai em ra ngoài.
Căn phòng chỉ còn lại người lớn.
Mộng Vân Thường
Ngay lập tức, Đỗ Nhược Hồng hạ giọng than vãn:
"Em không biết đâu, nhà chị bây giờ loạn hết cả lên rồi.
Mấy năm nay, hai mẹ con đó không làm được gì, chỉ biết ăn xài phung phí.
Khó khăn lắm mới kiếm được chút tiền, vậy mà chẳng nghĩ gì đến người khác."
Bà ta ngừng một chút, giọng nói càng thêm uất ức:
"Vân Sương à, em nói rất đúng, bọn họ thật sự quá ích kỷ!"
Liễu Vân Sương vừa chỉnh lại nếp vải vừa cười nhẹ:
"Chị dâu, đừng lôi em vào chuyện này. Chị cũng biết, em chẳng muốn dính dáng gì đến người bên đó."
Lời nói bình thản, nhưng cũng là lời cảnh cáo.
Nhắc nhở Đỗ Nhược Hồng rằng: cô chịu tiếp chuyện hôm nay, chẳng qua là nể mặt hai đứa nhỏ.
Còn muốn lôi kéo cô về phía mình ư? Đừng mơ.
"Được rồi, được rồi! Tại chị nóng tính, ăn nói không suy nghĩ. Em đừng để bụng nha, chị chỉ đang giận quá mà nói bừa. Em nghĩ xem, chuyện tốt gì cũng đến tay nhà đó, bảo chị không tức mới lạ!"
Đỗ Nhược Hồng lửa giận vẫn còn bốc lên, nói xong liền hậm hực bưng chén trà lên uống một ngụm.
"Em không biết đâu, cái bà già kia hôm đó bày trò ầm ĩ cả lên, tưởng đâu ép người ta được gì, ai ngờ lại phản tác dụng. Cuối cùng danh tiếng của Hứa Tri Vi lại nổi như cồn. Bao nhiêu người trong đội đều khen, ngay cả mấy cán bộ ở xã cũng nói, sau này có chuyện gì thì cứ tìm đến họ. Em nói xem, tức c.h.ế.t người ta chưa chứ!"
Liễu Vân Sương nghe đến đây, chỉ cười nhạt. Tâm tư của Đỗ Nhược Hồng, cô hiểu rõ hơn ai hết. Chuyện nhân sâm tuy là của Hứa Tri Vi, nhưng không lọt vào tay gia đình họ, không dính líu đến ai trong nhà, tất nhiên khiến người khác cảm thấy ấm ức là phải.
"Cũng chẳng có gì không tốt. Dù sao con bé cũng định lên thị trấn sống, nếu có quan hệ với người ở xã thì sau này cũng dễ thở hơn nhiều."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thời buổi này, cấp xã coi như trên đầu trên cổ rồi, nói gì cũng có trọng lượng.
"Hừ! Chính vì chuyện đó mà chị càng bực đây này. Ban đầu nhà họ Tần còn không chịu cho con bé theo lên thị trấn đâu!"
Liễu Vân Sương nhíu mày, hơi bất ngờ: "Cái gì? Không cho theo? Sao có thể? Hứa Lam Xuân mà bỏ con lại dưới quê à?"
"Chứ sao nữa! Mấy hôm trước, bà mối đến truyền lời, bà cụ tức lắm, cô út cũng không đồng ý. Nhưng rồi cũng đành chịu, nhà họ Tần đã có một trai một gái rồi. Con bé thì cũng lớn, người ta còn nói trắng ra là: nuôi con gái lớn chẳng bằng nuôi con người ta. Em nghĩ xem, điều kiện người ta tốt, lại cho bao nhiêu sính lễ, ai còn muốn rước thêm một đứa con riêng về nhà?"
Liễu Vân Sương trầm ngâm một lát: "Thế Hứa Tri Vi có biết không?"
"Biết chứ! Con bé đó cũng không phải dạng vừa đâu. Không khóc lóc, không làm loạn, chỉ lặng lẽ nhốt mình trong phòng. Sau đó, nó bảo muốn ra ngoài giải khuây, rồi quay về với một củ nhân sâm to đùng!"
Đỗ Nhược Hồng thao thao bất tuyệt, nhưng trong đầu Liễu Vân Sương đã nhanh chóng xâu chuỗi mọi sự việc lại với nhau. Quá rõ ràng rồi.
Con bé đó lo mình bị bỏ rơi, nên mới bày mưu tính kế, lấy củ nhân sâm làm bước đệm gây tiếng vang. Tần Ngọc Lương là giáo viên, lại coi trọng danh tiếng, kiểu gì cũng mềm lòng trước thành tích “con gái riêng mới mười tuổi đã tự lo được cho mẹ”.
Không chừng, cái màn kịch hôm đó vốn chỉ là diễn xuất của bà cụ để gây sức ép, ai ngờ lại giúp Hứa Tri Vi làm nên chuyện lớn, vô tình mà hữu ý.
Bây giờ nhìn lại, đúng là nước cờ cao tay. Hệ thống kia rõ ràng chẳng hề đơn giản, mỗi bước đi đều đã tính kỹ.
"Thôi thì cũng chẳng sao. Dù gì đó là của nó tự đào được, nó muốn cho Hứa Lam Xuân thì cứ cho."
Liễu Vân Sương tuy hơi tiếc, nhưng điều quan trọng nhất trước mắt vẫn là để Hứa Lam Xuân nhanh chóng đi lấy chồng.
"Chị cũng nghĩ vậy. Nếu chỉ có chuyện nhân sâm thì chị chẳng nói làm gì. Nhưng em biết không, giờ cô ta còn đang nhăm nhe đòi sáu trăm đồng kia kìa! Lúc đầu nói là để mua ti vi, rồi lại kêu thiếu cái này cái kia. Bà cụ thì vui như tết, không hề từ chối gì cả."
Đỗ Nhược Hồng nói đến đây, mặt đỏ bừng vì tức. "Vừa ăn xong mâm cơm là bà cụ đã dúi ngay cho cô ta cái vòng tay với cái khóa bạc rồi đấy!"
Liễu Vân Sương trong bụng biết tỏng, nhưng vẫn giả vờ bất ngờ: "Trời ơi, hai món đó chẳng phải là đồ cổ à? Chắc cũng đáng giá lắm!"
"Đúng thế! Đáng lý đồ trong nhà thì phải chia đều cho mấy đứa chứ! Cớ sao lại đưa hết cho Hứa Lam Xuân? Bộ hai đứa con gái nhà mình không phải con ruột à? Chị tức muốn c.h.ế.t luôn đấy, mà anh cả em thì lại cấm chị nói gì hết!"
Liễu Vân Sương khẽ gật đầu, giọng dịu xuống như đổ thêm dầu vào lửa: "Chị dâu, chị đừng giận quá. Dù gì người ta cũng là em gái, lại sắp lấy chồng. Trong nhà ưu tiên cho nó một chút cũng không lạ."
Nghe vậy, Đỗ Nhược Hồng càng bốc hỏa: "Ưu tiên, ưu tiên cái gì chứ! Lúc nào cũng nói em gái vất vả, còn chị đây thì sao? Ba đứa con sinh ra, ngày nào cũng làm quần quật, ăn chẳng đủ no, mặc chẳng đủ ấm, cuối cùng lại bị đối xử thế à?"
Đúng rồi, tức giận đi, càng tức càng tốt.
"Chị dâu, giờ vẫn còn đang ăn cùng một nồi cơm. Việc lớn trong nhà vẫn do bà cụ với đám đàn ông quyết định. Vì hai đứa nhỏ, chị cố gắng nhịn một chút đi."
Liễu Vân Sương vừa nói, vừa âm thầm quan sát phản ứng của chị dâu. Không ngoài dự đoán, lửa giận trong lòng Đỗ Nhược Hồng vẫn không có dấu hiệu nguôi ngoai, trái lại càng bùng lên dữ dội hơn.
Tốt, như vậy mới dễ có biến. Nhà họ Hứa muốn yên ổn? Còn lâu!
Nhưng rõ ràng, câu chuyện vẫn chưa kết thúc.
"Tri Niệm, dẫn hai em ra ngoài chơi một lát đi."
Đỗ Nhược Hồng vừa nói, ánh mắt liền nhìn về phía ba đứa nhỏ.
Hứa Tri Tình ngước mắt nhìn mẹ, nhận được cái gật đầu nhẹ của Liễu Vân Sương, liền kéo hai em ra ngoài.
Căn phòng chỉ còn lại người lớn.
Mộng Vân Thường
Ngay lập tức, Đỗ Nhược Hồng hạ giọng than vãn:
"Em không biết đâu, nhà chị bây giờ loạn hết cả lên rồi.
Mấy năm nay, hai mẹ con đó không làm được gì, chỉ biết ăn xài phung phí.
Khó khăn lắm mới kiếm được chút tiền, vậy mà chẳng nghĩ gì đến người khác."
Bà ta ngừng một chút, giọng nói càng thêm uất ức:
"Vân Sương à, em nói rất đúng, bọn họ thật sự quá ích kỷ!"
Liễu Vân Sương vừa chỉnh lại nếp vải vừa cười nhẹ:
"Chị dâu, đừng lôi em vào chuyện này. Chị cũng biết, em chẳng muốn dính dáng gì đến người bên đó."
Lời nói bình thản, nhưng cũng là lời cảnh cáo.
Nhắc nhở Đỗ Nhược Hồng rằng: cô chịu tiếp chuyện hôm nay, chẳng qua là nể mặt hai đứa nhỏ.
Còn muốn lôi kéo cô về phía mình ư? Đừng mơ.
"Được rồi, được rồi! Tại chị nóng tính, ăn nói không suy nghĩ. Em đừng để bụng nha, chị chỉ đang giận quá mà nói bừa. Em nghĩ xem, chuyện tốt gì cũng đến tay nhà đó, bảo chị không tức mới lạ!"
Đỗ Nhược Hồng lửa giận vẫn còn bốc lên, nói xong liền hậm hực bưng chén trà lên uống một ngụm.
"Em không biết đâu, cái bà già kia hôm đó bày trò ầm ĩ cả lên, tưởng đâu ép người ta được gì, ai ngờ lại phản tác dụng. Cuối cùng danh tiếng của Hứa Tri Vi lại nổi như cồn. Bao nhiêu người trong đội đều khen, ngay cả mấy cán bộ ở xã cũng nói, sau này có chuyện gì thì cứ tìm đến họ. Em nói xem, tức c.h.ế.t người ta chưa chứ!"
Liễu Vân Sương nghe đến đây, chỉ cười nhạt. Tâm tư của Đỗ Nhược Hồng, cô hiểu rõ hơn ai hết. Chuyện nhân sâm tuy là của Hứa Tri Vi, nhưng không lọt vào tay gia đình họ, không dính líu đến ai trong nhà, tất nhiên khiến người khác cảm thấy ấm ức là phải.
"Cũng chẳng có gì không tốt. Dù sao con bé cũng định lên thị trấn sống, nếu có quan hệ với người ở xã thì sau này cũng dễ thở hơn nhiều."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thời buổi này, cấp xã coi như trên đầu trên cổ rồi, nói gì cũng có trọng lượng.
"Hừ! Chính vì chuyện đó mà chị càng bực đây này. Ban đầu nhà họ Tần còn không chịu cho con bé theo lên thị trấn đâu!"
Liễu Vân Sương nhíu mày, hơi bất ngờ: "Cái gì? Không cho theo? Sao có thể? Hứa Lam Xuân mà bỏ con lại dưới quê à?"
"Chứ sao nữa! Mấy hôm trước, bà mối đến truyền lời, bà cụ tức lắm, cô út cũng không đồng ý. Nhưng rồi cũng đành chịu, nhà họ Tần đã có một trai một gái rồi. Con bé thì cũng lớn, người ta còn nói trắng ra là: nuôi con gái lớn chẳng bằng nuôi con người ta. Em nghĩ xem, điều kiện người ta tốt, lại cho bao nhiêu sính lễ, ai còn muốn rước thêm một đứa con riêng về nhà?"
Liễu Vân Sương trầm ngâm một lát: "Thế Hứa Tri Vi có biết không?"
"Biết chứ! Con bé đó cũng không phải dạng vừa đâu. Không khóc lóc, không làm loạn, chỉ lặng lẽ nhốt mình trong phòng. Sau đó, nó bảo muốn ra ngoài giải khuây, rồi quay về với một củ nhân sâm to đùng!"
Đỗ Nhược Hồng thao thao bất tuyệt, nhưng trong đầu Liễu Vân Sương đã nhanh chóng xâu chuỗi mọi sự việc lại với nhau. Quá rõ ràng rồi.
Con bé đó lo mình bị bỏ rơi, nên mới bày mưu tính kế, lấy củ nhân sâm làm bước đệm gây tiếng vang. Tần Ngọc Lương là giáo viên, lại coi trọng danh tiếng, kiểu gì cũng mềm lòng trước thành tích “con gái riêng mới mười tuổi đã tự lo được cho mẹ”.
Không chừng, cái màn kịch hôm đó vốn chỉ là diễn xuất của bà cụ để gây sức ép, ai ngờ lại giúp Hứa Tri Vi làm nên chuyện lớn, vô tình mà hữu ý.
Bây giờ nhìn lại, đúng là nước cờ cao tay. Hệ thống kia rõ ràng chẳng hề đơn giản, mỗi bước đi đều đã tính kỹ.
"Thôi thì cũng chẳng sao. Dù gì đó là của nó tự đào được, nó muốn cho Hứa Lam Xuân thì cứ cho."
Liễu Vân Sương tuy hơi tiếc, nhưng điều quan trọng nhất trước mắt vẫn là để Hứa Lam Xuân nhanh chóng đi lấy chồng.
"Chị cũng nghĩ vậy. Nếu chỉ có chuyện nhân sâm thì chị chẳng nói làm gì. Nhưng em biết không, giờ cô ta còn đang nhăm nhe đòi sáu trăm đồng kia kìa! Lúc đầu nói là để mua ti vi, rồi lại kêu thiếu cái này cái kia. Bà cụ thì vui như tết, không hề từ chối gì cả."
Đỗ Nhược Hồng nói đến đây, mặt đỏ bừng vì tức. "Vừa ăn xong mâm cơm là bà cụ đã dúi ngay cho cô ta cái vòng tay với cái khóa bạc rồi đấy!"
Liễu Vân Sương trong bụng biết tỏng, nhưng vẫn giả vờ bất ngờ: "Trời ơi, hai món đó chẳng phải là đồ cổ à? Chắc cũng đáng giá lắm!"
"Đúng thế! Đáng lý đồ trong nhà thì phải chia đều cho mấy đứa chứ! Cớ sao lại đưa hết cho Hứa Lam Xuân? Bộ hai đứa con gái nhà mình không phải con ruột à? Chị tức muốn c.h.ế.t luôn đấy, mà anh cả em thì lại cấm chị nói gì hết!"
Liễu Vân Sương khẽ gật đầu, giọng dịu xuống như đổ thêm dầu vào lửa: "Chị dâu, chị đừng giận quá. Dù gì người ta cũng là em gái, lại sắp lấy chồng. Trong nhà ưu tiên cho nó một chút cũng không lạ."
Nghe vậy, Đỗ Nhược Hồng càng bốc hỏa: "Ưu tiên, ưu tiên cái gì chứ! Lúc nào cũng nói em gái vất vả, còn chị đây thì sao? Ba đứa con sinh ra, ngày nào cũng làm quần quật, ăn chẳng đủ no, mặc chẳng đủ ấm, cuối cùng lại bị đối xử thế à?"
Đúng rồi, tức giận đi, càng tức càng tốt.
"Chị dâu, giờ vẫn còn đang ăn cùng một nồi cơm. Việc lớn trong nhà vẫn do bà cụ với đám đàn ông quyết định. Vì hai đứa nhỏ, chị cố gắng nhịn một chút đi."
Liễu Vân Sương vừa nói, vừa âm thầm quan sát phản ứng của chị dâu. Không ngoài dự đoán, lửa giận trong lòng Đỗ Nhược Hồng vẫn không có dấu hiệu nguôi ngoai, trái lại càng bùng lên dữ dội hơn.
Tốt, như vậy mới dễ có biến. Nhà họ Hứa muốn yên ổn? Còn lâu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương