Nhưng khi ấy cô chưa kịp tách hộ ra riêng, bà già kia chắc chắn sẽ không chịu móc tiền.
Nếu cô tự bỏ tiền, không khéo sẽ bị người ta dòm ngó, bàn ra tán vào, nói cô mưu tính riêng tư, không chừng còn bị gán cho cái tiếng “bỏ rơi gia đình”.
Thôi thì muộn một năm cũng được, còn hơn là dây vào rắc rối không đáng.
Dù sao thì sang năm mọi thứ cũng sẽ khác. Đến lúc đó, có thay đổi gì, cũng chẳng còn là chuyện to tát nữa rồi.
"Ừ, bây giờ kỳ thi đại học cũng đã được khôi phục. Sau này, người ta sẽ càng coi trọng học hành, coi trọng tri thức với văn hóa."
Cô nói câu ấy, ánh mắt đượm chút kỳ vọng xen lẫn kiên định.
Dù cho không đủ điều kiện để thi đại học, ít nhất cũng phải có chút kiến thức. Chứ để dốt nát, sau này dễ bị người khác gạt gẫm, thiệt thân lúc nào không hay.
Ba chị em nhà cô – Liễu Vân Sương, Liễu Vũ Yên và em út – đều biết chữ.
Trong đội sản xuất, có không ít phụ nữ chẳng biết lấy một chữ. Muốn đi lên huyện mua đồ hay khám bệnh còn phải dắt díu nhau đi như trẻ nhỏ.
Thời cuộc bây giờ thay đổi từng ngày, không biết chữ thì đừng nói theo kịp thời đại, ngay cả cuộc sống thường ngày cũng thành ra khốn đốn.
"Đúng rồi, Kiến Quốc, thật ra năm ngoái... em cũng có thể đi thi đại học mà."
Liễu Vân Sương như nhớ ra điều gì, liền quay sang nói.
Lãnh Kiến Quốc nghe vậy chỉ cười khổ.
"Chị cả, em thi cử gì nữa chứ, nhà còn có vợ với con. Đi học rồi thì hai mẹ con ở nhà sống ra sao? Em mà cũng rời khỏi đội sản xuất thì ai làm việc? Thu nhập vốn đã chẳng bao nhiêu."
Học đại học thì được trợ cấp thật đấy, nhưng đàn ông mà không còn sức lao động, với một nhà như họ thì là tổn thất lớn.
Huống hồ, anh là lao động chính trong nhà, lại là nam giới, thiếu anh một ngày thì thiếu luôn trụ cột.
Liễu Vân Sương thở dài, giọng nói nhẹ mà nghiêm nghị:
"Chuyện này đâu phải không xoay xở được, nhà dè sẻn một chút là được. Học đại học là chuyện cả đời. Nếu em thi đậu, sau này được phân công công tác, thì mẹ con Thu Hương chẳng còn lo thiếu cái ăn cái mặc nữa."
Đây là một cơ hội đổi đời thực sự. Nhưng Lãnh Kiến Quốc chỉ lắc đầu:
"Không đi đâu chị cả, bây giờ em thấy cuộc sống của bọn em cũng tạm ổn. Để dành cơ hội cho Thu Hương vậy, sau này cho con bé học hành đàng hoàng."
Giọng anh ấy tuy nhẹ, nhưng lại lộ ra một sự bất lực khó giấu.
"Haiz... Em đừng bỏ hẳn ý định ấy. Chỉ cần em muốn, lúc nào cũng có thể thi mà."
Liễu Vũ Yên ở bên cạnh chen vào, nửa đùa nửa thật:
"Chị cả, chị đừng khuyên nữa. Em khuyên bao nhiêu lần rồi, mà ảnh có chịu đâu. Thi đại học rồi vào thành phố, nhỡ bị mấy cô sinh viên xinh xắn dụ mất hồn, thì em với con gái thiệt thòi à nghen, haha…"
Liễu Vân Sương liếc cô em một cái, bật cười:
"Em xem em nói kìa?"
Một câu đùa nhỏ khiến không khí trong phòng bếp bớt nặng nề, sự trầm mặc cũng tan đi.
Lãnh Kiến Quốc vốn là người có dáng vẻ nho nhã, dẫu quanh năm vất vả lao động vẫn giữ được khí chất trầm ổn.
Chỉ tiếc là tuổi đã không còn trẻ, chứ với vẻ ngoài ấy, chắc chắn không thiếu người theo đuổi.
"Thôi thôi, chị cả, lo đi nấu cơm đi!"
Liễu Vũ Yên nói, vừa cười vừa kéo chị mình vào gian bếp nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc nãy cô đã tranh thủ ngâm trước một mớ nguyên liệu.
Xương sườn với móng giò dễ xử lý, rửa sạch xong chỉ cần chần qua nước sôi rồi hầm là được.
Xương ống thì để dành buổi tối hầm kỹ, sáng mai lấy nước đó nấu mì là vừa thơm vừa ngọt.
Phần nội tạng cũng đã rửa sơ, cô lấy ít bột mì, bảo Hứa Tri Tình đổ nước ấm vào.
"Phải dùng nước ấm rửa mới sạch, rồi dội nước nhiều lần cho kỹ. Làm như vậy mới sạch sẽ."
"Chị cả, sao lại mua mấy thứ này làm gì, lòng lợn thì ăn sao nổi…"
Liễu Vũ Yên vừa nói vừa chau mày, rõ ràng không mấy hào hứng.
Liễu Vân Sương chỉ cười dịu dàng:
"Món này làm kỹ là ngon, em cứ yên tâm, lát nữa chị làm cho."
Mộng Vân Thường
"Vâng, vậy em phụ trách nồi xương. Lát nữa bỏ thêm vài củ khoai tây vào cho chắc bụng nhé!"
"Được!"
Khoai tây thấm nước xương thì đậm đà, ăn ngon hơn khoai tây luộc thường rất nhiều.
Giờ khó khăn, nhà nào chẳng phải chắt bóp. Dù có bao nhiêu xương cũng phải tiết kiệm, lo xa cho cả bữa sau.
Liễu Vân Sương tiếp tục cắm cúi rửa nội tạng, kỳ cọ đến mấy lần, cho đến khi sạch sẽ, bề mặt chuyển sang màu hồng nhạt mới tạm yên tâm.
Cô lại trộn thêm một ít bột mì, vừa rửa vừa vò kỹ, đảm bảo sạch đến từng kẽ nhỏ.
"Mẹ ơi, cái này thì mua rẻ thật, mà rửa thì tốn hết bột mì trắng, uổng quá."
Hứa Tri Tình ở bên cạnh không khỏi nhăn mặt, tay vẫn đổ nước giúp mẹ.
Liễu Vân Sương nghe vậy liền bật cười, giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành:
"Ừ, đúng là tốn thật. Thôi, sau này không mua nữa, được chưa?"
Câu ấy là nói cho có, để con bé đỡ băn khoăn. Chứ thực ra, cô vẫn cứ mua đấy – nghèo thì nghèo, vẫn phải ăn uống đàng hoàng.
Lúc này gan lợn đã được rửa xong, cô bắt đầu thái ra từng lát mỏng.
Lát nữa xào với cần tây, nếu có thêm chút hẹ tây thì càng thơm, nhưng tiếc là chưa có.
Sang năm, cô nhất định phải trồng một luống ngoài vườn.
Phần còn lại của nội tạng thì cho hết vào nồi kho.
Gia vị đã chuẩn bị đầy đủ, từ nước mắm, đường, xì dầu đến tiêu, gừng, hành.
Hứa Tri Tình đứng bên cạnh nhìn, ánh mắt không rời khỏi từng động tác của mẹ.
Gương mặt nghiêm túc, chăm chú của Liễu Vân Sương khi nấu ăn, trông thật cuốn hút.
Hai cái bếp lửa đỏ rực cùng lúc bập bùng cháy, không cần nhóm thêm lò sưởi.
Liễu Vũ Yên thì cứ đi qua đi lại, vừa làm vừa trò chuyện rôm rả.
Đã mấy năm không gặp, lần này đoàn tụ chưa đầy hai ngày là phải chia tay, cảm giác lưu luyến cứ lặng lẽ len vào từng cử chỉ, từng ánh mắt.
Nếu cô tự bỏ tiền, không khéo sẽ bị người ta dòm ngó, bàn ra tán vào, nói cô mưu tính riêng tư, không chừng còn bị gán cho cái tiếng “bỏ rơi gia đình”.
Thôi thì muộn một năm cũng được, còn hơn là dây vào rắc rối không đáng.
Dù sao thì sang năm mọi thứ cũng sẽ khác. Đến lúc đó, có thay đổi gì, cũng chẳng còn là chuyện to tát nữa rồi.
"Ừ, bây giờ kỳ thi đại học cũng đã được khôi phục. Sau này, người ta sẽ càng coi trọng học hành, coi trọng tri thức với văn hóa."
Cô nói câu ấy, ánh mắt đượm chút kỳ vọng xen lẫn kiên định.
Dù cho không đủ điều kiện để thi đại học, ít nhất cũng phải có chút kiến thức. Chứ để dốt nát, sau này dễ bị người khác gạt gẫm, thiệt thân lúc nào không hay.
Ba chị em nhà cô – Liễu Vân Sương, Liễu Vũ Yên và em út – đều biết chữ.
Trong đội sản xuất, có không ít phụ nữ chẳng biết lấy một chữ. Muốn đi lên huyện mua đồ hay khám bệnh còn phải dắt díu nhau đi như trẻ nhỏ.
Thời cuộc bây giờ thay đổi từng ngày, không biết chữ thì đừng nói theo kịp thời đại, ngay cả cuộc sống thường ngày cũng thành ra khốn đốn.
"Đúng rồi, Kiến Quốc, thật ra năm ngoái... em cũng có thể đi thi đại học mà."
Liễu Vân Sương như nhớ ra điều gì, liền quay sang nói.
Lãnh Kiến Quốc nghe vậy chỉ cười khổ.
"Chị cả, em thi cử gì nữa chứ, nhà còn có vợ với con. Đi học rồi thì hai mẹ con ở nhà sống ra sao? Em mà cũng rời khỏi đội sản xuất thì ai làm việc? Thu nhập vốn đã chẳng bao nhiêu."
Học đại học thì được trợ cấp thật đấy, nhưng đàn ông mà không còn sức lao động, với một nhà như họ thì là tổn thất lớn.
Huống hồ, anh là lao động chính trong nhà, lại là nam giới, thiếu anh một ngày thì thiếu luôn trụ cột.
Liễu Vân Sương thở dài, giọng nói nhẹ mà nghiêm nghị:
"Chuyện này đâu phải không xoay xở được, nhà dè sẻn một chút là được. Học đại học là chuyện cả đời. Nếu em thi đậu, sau này được phân công công tác, thì mẹ con Thu Hương chẳng còn lo thiếu cái ăn cái mặc nữa."
Đây là một cơ hội đổi đời thực sự. Nhưng Lãnh Kiến Quốc chỉ lắc đầu:
"Không đi đâu chị cả, bây giờ em thấy cuộc sống của bọn em cũng tạm ổn. Để dành cơ hội cho Thu Hương vậy, sau này cho con bé học hành đàng hoàng."
Giọng anh ấy tuy nhẹ, nhưng lại lộ ra một sự bất lực khó giấu.
"Haiz... Em đừng bỏ hẳn ý định ấy. Chỉ cần em muốn, lúc nào cũng có thể thi mà."
Liễu Vũ Yên ở bên cạnh chen vào, nửa đùa nửa thật:
"Chị cả, chị đừng khuyên nữa. Em khuyên bao nhiêu lần rồi, mà ảnh có chịu đâu. Thi đại học rồi vào thành phố, nhỡ bị mấy cô sinh viên xinh xắn dụ mất hồn, thì em với con gái thiệt thòi à nghen, haha…"
Liễu Vân Sương liếc cô em một cái, bật cười:
"Em xem em nói kìa?"
Một câu đùa nhỏ khiến không khí trong phòng bếp bớt nặng nề, sự trầm mặc cũng tan đi.
Lãnh Kiến Quốc vốn là người có dáng vẻ nho nhã, dẫu quanh năm vất vả lao động vẫn giữ được khí chất trầm ổn.
Chỉ tiếc là tuổi đã không còn trẻ, chứ với vẻ ngoài ấy, chắc chắn không thiếu người theo đuổi.
"Thôi thôi, chị cả, lo đi nấu cơm đi!"
Liễu Vũ Yên nói, vừa cười vừa kéo chị mình vào gian bếp nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc nãy cô đã tranh thủ ngâm trước một mớ nguyên liệu.
Xương sườn với móng giò dễ xử lý, rửa sạch xong chỉ cần chần qua nước sôi rồi hầm là được.
Xương ống thì để dành buổi tối hầm kỹ, sáng mai lấy nước đó nấu mì là vừa thơm vừa ngọt.
Phần nội tạng cũng đã rửa sơ, cô lấy ít bột mì, bảo Hứa Tri Tình đổ nước ấm vào.
"Phải dùng nước ấm rửa mới sạch, rồi dội nước nhiều lần cho kỹ. Làm như vậy mới sạch sẽ."
"Chị cả, sao lại mua mấy thứ này làm gì, lòng lợn thì ăn sao nổi…"
Liễu Vũ Yên vừa nói vừa chau mày, rõ ràng không mấy hào hứng.
Liễu Vân Sương chỉ cười dịu dàng:
"Món này làm kỹ là ngon, em cứ yên tâm, lát nữa chị làm cho."
Mộng Vân Thường
"Vâng, vậy em phụ trách nồi xương. Lát nữa bỏ thêm vài củ khoai tây vào cho chắc bụng nhé!"
"Được!"
Khoai tây thấm nước xương thì đậm đà, ăn ngon hơn khoai tây luộc thường rất nhiều.
Giờ khó khăn, nhà nào chẳng phải chắt bóp. Dù có bao nhiêu xương cũng phải tiết kiệm, lo xa cho cả bữa sau.
Liễu Vân Sương tiếp tục cắm cúi rửa nội tạng, kỳ cọ đến mấy lần, cho đến khi sạch sẽ, bề mặt chuyển sang màu hồng nhạt mới tạm yên tâm.
Cô lại trộn thêm một ít bột mì, vừa rửa vừa vò kỹ, đảm bảo sạch đến từng kẽ nhỏ.
"Mẹ ơi, cái này thì mua rẻ thật, mà rửa thì tốn hết bột mì trắng, uổng quá."
Hứa Tri Tình ở bên cạnh không khỏi nhăn mặt, tay vẫn đổ nước giúp mẹ.
Liễu Vân Sương nghe vậy liền bật cười, giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành:
"Ừ, đúng là tốn thật. Thôi, sau này không mua nữa, được chưa?"
Câu ấy là nói cho có, để con bé đỡ băn khoăn. Chứ thực ra, cô vẫn cứ mua đấy – nghèo thì nghèo, vẫn phải ăn uống đàng hoàng.
Lúc này gan lợn đã được rửa xong, cô bắt đầu thái ra từng lát mỏng.
Lát nữa xào với cần tây, nếu có thêm chút hẹ tây thì càng thơm, nhưng tiếc là chưa có.
Sang năm, cô nhất định phải trồng một luống ngoài vườn.
Phần còn lại của nội tạng thì cho hết vào nồi kho.
Gia vị đã chuẩn bị đầy đủ, từ nước mắm, đường, xì dầu đến tiêu, gừng, hành.
Hứa Tri Tình đứng bên cạnh nhìn, ánh mắt không rời khỏi từng động tác của mẹ.
Gương mặt nghiêm túc, chăm chú của Liễu Vân Sương khi nấu ăn, trông thật cuốn hút.
Hai cái bếp lửa đỏ rực cùng lúc bập bùng cháy, không cần nhóm thêm lò sưởi.
Liễu Vũ Yên thì cứ đi qua đi lại, vừa làm vừa trò chuyện rôm rả.
Đã mấy năm không gặp, lần này đoàn tụ chưa đầy hai ngày là phải chia tay, cảm giác lưu luyến cứ lặng lẽ len vào từng cử chỉ, từng ánh mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương