Vũ Yên gật đầu:
"Chắc cũng chỉ mươi năm nữa thôi, xã hội sẽ thay đổi cả thôi. À mà, em út năm nay cũng không viết thư về, không biết tình hình thế nào."
"Chắc vẫn ổn. Dù gì bên đó cũng an toàn hơn ở đây. Cô ấy ít liên lạc, chắc cũng chỉ vì không muốn liên lụy đến gia đình."
Liễu Phi Tuyết – em út của họ – từng bỏ cả quê để vào đoàn văn công, ngày đi cũng là do ép buộc, từ đó thư từ thưa dần. Nhưng trong lòng hai chị em, vẫn luôn có một chỗ dành cho người em nhỏ ấy.
Mộng Vân Thường
Vừa nói chuyện, vừa đi đường, chẳng mấy chốc đã tới thị trấn Thanh Dương.
Hôm nay không phải phiên chợ nên đường vắng hoe. Hai chị em không dừng lại lâu, đi thẳng tới Cung Tiêu Xã.
Trước tiên, hai chị em đi đến Cung Tiêu Xã mua thịt. Liễu Vân Sương vốn định để dành mấy tờ phiếu thịt đến Tết mới dùng, nhưng nay em gái và em rể đột ngột đến thăm, ít ra cũng phải có chút thịt thà cho ra dáng tiếp đãi.
"Bây giờ chỉ còn móng giò, xương ống với nội tạng thôi."
Người bán hàng vừa nói vừa chỉ tay vào mấy mảnh thịt cuối cùng còn sót lại.
"Haiz, đến trễ một chút mà chẳng còn gì ngon..."
Liễu Vũ Yên thở dài tiếc rẻ. Thời buổi này, mỡ mới là thứ quý giá – càng béo càng sang, càng thơm càng hiếm. Chứ chẳng như sau này, ai cũng chỉ chăm chăm ăn thịt nạc không dính lấy một miếng mỡ.
Ở quê, người ta thích nhất là thịt ba chỉ mỡ nạc xen kẽ. Vừa có mùi thơm ngậy, vừa đủ độ ngọt. Loại này thường được bán sạch chỉ trong chốc lát, người đến muộn như các cô thì chỉ còn đồ phụ phẩm.
"Không sao, cho tôi năm cân xương ống, hai cái móng giò đi."
Liễu Vân Sương nói dứt khoát. Tiện thể cô cũng mua thêm ít nội tạng. Dù sao đây cũng là món rẻ nhất, chỉ hai ba hào là có được một phần đầy đủ.
"Được rồi, cho cô chọn thoải mái!"
Người bán hàng vui vẻ, còn tiện tay cho thêm hai khúc xương lớn. Đồ phụ phẩm bán không hết cũng phải vứt đi, có khi cho thêm chút ít cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Liễu Vân Sương cảm ơn rối rít, đưa tiền và phiếu thịt rồi cùng em gái rời khỏi quầy hàng. Nhưng tâm trạng của Liễu Vũ Yên vẫn nặng nề, không nói ra miệng, song trong lòng cô biết rõ – đến cả nội tạng cũng mua, chứng tỏ chị gái đã túng thiếu đến mức chẳng còn đường xoay xở.
Hai chị em tiếp tục mua thêm ít rau. Mùa này hiếm rau tươi, nhà đã trồng được khoai tây, bắp cải, nên chỉ mua thêm một quả bí đao. Nhưng bí đao bán theo quả, mỗi quả nặng mười cân trở lên, hai người không mang nổi nên đành thôi.
Ngoài ra, họ còn mua được hai cân miến dong loại bản to, cùng với hai cân rong biển khô. Liễu Vũ Yên nhất định phải ghé vào quầy thực phẩm, mua thêm cho lũ nhỏ hai hộp đào vàng đóng hộp và một cân bánh quy loại to.
Liễu Vân Sương khuyên ngăn không được, trong lòng vừa thương vừa áy náy – đến con mình còn chẳng nỡ mua, vậy mà lại cố mua cho cháu. Em gái cô... thật sự là tốt bụng quá đỗi.
Vì còn muốn nấu nướng đầy đủ, hai người lại tranh thủ mua thêm vài thứ gia vị, rồi tất bật quay về. Xương ống phải hầm trước mới kịp buổi chiều. Người nông thôn vốn tiết kiệm, ai cũng muốn ăn cơm tối trước khi trời tối để khỏi phải thắp đèn, tốn dầu.
Vừa rẽ ra khỏi cửa Cung Tiêu Xã, họ đã nhìn thấy một bóng người quen quen.
"Chị cả, kia không phải là Hứa Lam Xuân à? Còn cái gã bên cạnh... chẳng phải là đối tượng của nó sao?"
Liễu Vũ Yên hất hàm, giọng có phần bực tức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thấy em gái định bước lên trước, Liễu Vân Sương vội kéo lại:
"Thôi, đừng gây chuyện, không đáng đâu."
Người thì kéo lại được, nhưng miệng thì chẳng thể cản.
"Ối trời ơi! Em cứ tưởng là ai, hóa ra lại là bà cô già chửa hoang, không ai thèm rước!"
Liễu Vũ Yên nói to rõ mồn một, đủ cho cả phố chợ nghe thấy.
Hứa Lam Xuân đang cùng Tần Ngọc Lương trò chuyện, vừa nghe câu đó đã tái mặt. Quay người lại, đập vào mắt là hai chị em Liễu Vân Sương.
"Liễu Vũ Yên? Cô về từ bao giờ thế?"
Giọng điệu có phần lúng túng.
"Sao, tôi về lúc nào cũng phải khai báo với cô à?"
Vũ Yên đáp, mặt không đổi sắc.
"Tôi... tôi đâu có ý đó, chỉ hỏi vậy thôi mà."
"Hừ, về bảo mẹ cô đi, đừng có không biết điều mà suốt ngày gây chuyện với chị tôi nữa. Tôi không phải người hiền lành như chị cả tôi đâu."
Giọng cô đanh lại, ánh mắt đầy cảnh cáo.
Liễu Vũ Yên từ bé đã bộc trực, tính khí nóng nảy, gặp chuyện bất bình là lên tiếng. May mắn là sau này lấy chồng, chồng cô – tuy lớn tuổi – lại rất thương vợ, nên tính khí càng thêm phần cứng rắn. Ai cũng bảo, lấy chồng hơn tuổi tuy không lãng mạn nhưng lại yên ổn, được cưng chiều cả đời.
"Đâu phải tôi gây chuyện, là các cô tự tìm đến mà!"
Hứa Lam Xuân cố vờ ấm ức, chắc là vì sợ mất mặt với người bên cạnh.
"Thôi, Vũ Yên, về thôi!"
Liễu Vân Sương kéo tay em gái, lúc này không cần thiết phải dây dưa. Trong lòng cô chỉ mong cô ta sớm gả đi, từ nay đừng để lại cái gì gọi là trong sạch nữa. Món đồ đã ăn trộm, sớm muộn cũng phải trả lại.
"Hừ, nhát gan! Cẩn thận đấy, tôi còn chưa tính sổ đâu!"
Liễu Vũ Yên buông một câu xong khoác tay chị rời đi, trong lòng cực kỳ sảng khoái.
Về đến nhà, hai chị em coi như ngầm hiểu nhau, chẳng ai nhắc lại người vừa phá hỏng tâm trạng khi nãy. Trong nhà, Lãnh Kiến Quốc đang ngồi trông lũ nhỏ. Thấy hai đứa đang chăm chú viết chữ, anh mỉm cười hài lòng.
"Chị cả à, sang năm cho các cháu đi học đi. Lớn thế này rồi cũng đến lúc rồi còn gì."
"Ừ, sang năm ráng xoay xở cho hai đứa đi học."
Liễu Vân Sương gật đầu, giọng nhẹ nhàng mà kiên quyết. "Chị cũng không mong các cháu học cao hiểu rộng gì. Chỉ cần biết đọc biết viết, sau này không bị người ta lừa là được."
Thật ra, từ lúc mới sống lại, cô đã nghĩ đến chuyện này rồi...
"Chắc cũng chỉ mươi năm nữa thôi, xã hội sẽ thay đổi cả thôi. À mà, em út năm nay cũng không viết thư về, không biết tình hình thế nào."
"Chắc vẫn ổn. Dù gì bên đó cũng an toàn hơn ở đây. Cô ấy ít liên lạc, chắc cũng chỉ vì không muốn liên lụy đến gia đình."
Liễu Phi Tuyết – em út của họ – từng bỏ cả quê để vào đoàn văn công, ngày đi cũng là do ép buộc, từ đó thư từ thưa dần. Nhưng trong lòng hai chị em, vẫn luôn có một chỗ dành cho người em nhỏ ấy.
Mộng Vân Thường
Vừa nói chuyện, vừa đi đường, chẳng mấy chốc đã tới thị trấn Thanh Dương.
Hôm nay không phải phiên chợ nên đường vắng hoe. Hai chị em không dừng lại lâu, đi thẳng tới Cung Tiêu Xã.
Trước tiên, hai chị em đi đến Cung Tiêu Xã mua thịt. Liễu Vân Sương vốn định để dành mấy tờ phiếu thịt đến Tết mới dùng, nhưng nay em gái và em rể đột ngột đến thăm, ít ra cũng phải có chút thịt thà cho ra dáng tiếp đãi.
"Bây giờ chỉ còn móng giò, xương ống với nội tạng thôi."
Người bán hàng vừa nói vừa chỉ tay vào mấy mảnh thịt cuối cùng còn sót lại.
"Haiz, đến trễ một chút mà chẳng còn gì ngon..."
Liễu Vũ Yên thở dài tiếc rẻ. Thời buổi này, mỡ mới là thứ quý giá – càng béo càng sang, càng thơm càng hiếm. Chứ chẳng như sau này, ai cũng chỉ chăm chăm ăn thịt nạc không dính lấy một miếng mỡ.
Ở quê, người ta thích nhất là thịt ba chỉ mỡ nạc xen kẽ. Vừa có mùi thơm ngậy, vừa đủ độ ngọt. Loại này thường được bán sạch chỉ trong chốc lát, người đến muộn như các cô thì chỉ còn đồ phụ phẩm.
"Không sao, cho tôi năm cân xương ống, hai cái móng giò đi."
Liễu Vân Sương nói dứt khoát. Tiện thể cô cũng mua thêm ít nội tạng. Dù sao đây cũng là món rẻ nhất, chỉ hai ba hào là có được một phần đầy đủ.
"Được rồi, cho cô chọn thoải mái!"
Người bán hàng vui vẻ, còn tiện tay cho thêm hai khúc xương lớn. Đồ phụ phẩm bán không hết cũng phải vứt đi, có khi cho thêm chút ít cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Liễu Vân Sương cảm ơn rối rít, đưa tiền và phiếu thịt rồi cùng em gái rời khỏi quầy hàng. Nhưng tâm trạng của Liễu Vũ Yên vẫn nặng nề, không nói ra miệng, song trong lòng cô biết rõ – đến cả nội tạng cũng mua, chứng tỏ chị gái đã túng thiếu đến mức chẳng còn đường xoay xở.
Hai chị em tiếp tục mua thêm ít rau. Mùa này hiếm rau tươi, nhà đã trồng được khoai tây, bắp cải, nên chỉ mua thêm một quả bí đao. Nhưng bí đao bán theo quả, mỗi quả nặng mười cân trở lên, hai người không mang nổi nên đành thôi.
Ngoài ra, họ còn mua được hai cân miến dong loại bản to, cùng với hai cân rong biển khô. Liễu Vũ Yên nhất định phải ghé vào quầy thực phẩm, mua thêm cho lũ nhỏ hai hộp đào vàng đóng hộp và một cân bánh quy loại to.
Liễu Vân Sương khuyên ngăn không được, trong lòng vừa thương vừa áy náy – đến con mình còn chẳng nỡ mua, vậy mà lại cố mua cho cháu. Em gái cô... thật sự là tốt bụng quá đỗi.
Vì còn muốn nấu nướng đầy đủ, hai người lại tranh thủ mua thêm vài thứ gia vị, rồi tất bật quay về. Xương ống phải hầm trước mới kịp buổi chiều. Người nông thôn vốn tiết kiệm, ai cũng muốn ăn cơm tối trước khi trời tối để khỏi phải thắp đèn, tốn dầu.
Vừa rẽ ra khỏi cửa Cung Tiêu Xã, họ đã nhìn thấy một bóng người quen quen.
"Chị cả, kia không phải là Hứa Lam Xuân à? Còn cái gã bên cạnh... chẳng phải là đối tượng của nó sao?"
Liễu Vũ Yên hất hàm, giọng có phần bực tức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thấy em gái định bước lên trước, Liễu Vân Sương vội kéo lại:
"Thôi, đừng gây chuyện, không đáng đâu."
Người thì kéo lại được, nhưng miệng thì chẳng thể cản.
"Ối trời ơi! Em cứ tưởng là ai, hóa ra lại là bà cô già chửa hoang, không ai thèm rước!"
Liễu Vũ Yên nói to rõ mồn một, đủ cho cả phố chợ nghe thấy.
Hứa Lam Xuân đang cùng Tần Ngọc Lương trò chuyện, vừa nghe câu đó đã tái mặt. Quay người lại, đập vào mắt là hai chị em Liễu Vân Sương.
"Liễu Vũ Yên? Cô về từ bao giờ thế?"
Giọng điệu có phần lúng túng.
"Sao, tôi về lúc nào cũng phải khai báo với cô à?"
Vũ Yên đáp, mặt không đổi sắc.
"Tôi... tôi đâu có ý đó, chỉ hỏi vậy thôi mà."
"Hừ, về bảo mẹ cô đi, đừng có không biết điều mà suốt ngày gây chuyện với chị tôi nữa. Tôi không phải người hiền lành như chị cả tôi đâu."
Giọng cô đanh lại, ánh mắt đầy cảnh cáo.
Liễu Vũ Yên từ bé đã bộc trực, tính khí nóng nảy, gặp chuyện bất bình là lên tiếng. May mắn là sau này lấy chồng, chồng cô – tuy lớn tuổi – lại rất thương vợ, nên tính khí càng thêm phần cứng rắn. Ai cũng bảo, lấy chồng hơn tuổi tuy không lãng mạn nhưng lại yên ổn, được cưng chiều cả đời.
"Đâu phải tôi gây chuyện, là các cô tự tìm đến mà!"
Hứa Lam Xuân cố vờ ấm ức, chắc là vì sợ mất mặt với người bên cạnh.
"Thôi, Vũ Yên, về thôi!"
Liễu Vân Sương kéo tay em gái, lúc này không cần thiết phải dây dưa. Trong lòng cô chỉ mong cô ta sớm gả đi, từ nay đừng để lại cái gì gọi là trong sạch nữa. Món đồ đã ăn trộm, sớm muộn cũng phải trả lại.
"Hừ, nhát gan! Cẩn thận đấy, tôi còn chưa tính sổ đâu!"
Liễu Vũ Yên buông một câu xong khoác tay chị rời đi, trong lòng cực kỳ sảng khoái.
Về đến nhà, hai chị em coi như ngầm hiểu nhau, chẳng ai nhắc lại người vừa phá hỏng tâm trạng khi nãy. Trong nhà, Lãnh Kiến Quốc đang ngồi trông lũ nhỏ. Thấy hai đứa đang chăm chú viết chữ, anh mỉm cười hài lòng.
"Chị cả à, sang năm cho các cháu đi học đi. Lớn thế này rồi cũng đến lúc rồi còn gì."
"Ừ, sang năm ráng xoay xở cho hai đứa đi học."
Liễu Vân Sương gật đầu, giọng nhẹ nhàng mà kiên quyết. "Chị cũng không mong các cháu học cao hiểu rộng gì. Chỉ cần biết đọc biết viết, sau này không bị người ta lừa là được."
Thật ra, từ lúc mới sống lại, cô đã nghĩ đến chuyện này rồi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương