Chuyến đi cứ vậy diễn ra, mất khoảng gần 2 ngày Thu Sơn đã tới được thôn nhỏ này, việc đầu tiên hắn làm là đi tới nhà Hân Hân.

Vừa tới thì Thu Sơn đã gặp Phụ thân Hân Hân đang cùng Mẫu thân nàng trò chuyện vui vẻ.

- Bá phụ, Bá mẫu, 2 người khỏe chứ?

Thu Sơn liền tươi cười cùng Chu... à nhầm... cùng Linh Nhi bước vào.

- Thu Sơn, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến nhà ta chơi sao?

Phụ thân Hân Hân liền mừng rỡ đón tiếp Thu Sơn.

Cả 3 người đi vào nhà, Thu Sơn hỏi 2 người những ngày tháng qua như thế nào rồi đưa cho Phụ thân Hân Hân 1 cái túi bên trong có 50 Linh tệ.

- Dạo này ta cũng không gặp Hân Hân, nàng theo Nguyệt trưởng lão ắt không có gì khiến 2 người phải lo lắng cả, còn đây là Hân Hân nhờ ta đưa cho 2 người nói cần gì thì cứ dùng a.

- Đa tạ cậu.

Phụ thân Hân Hân nhận lấy chiếc túi liền cảm tạ Thu Sơn.

Trò chuyện 1 lúc thì Thu Sơn lấy lí do rồi từ biệt 2 người họ sau đó liền bước đến quán trọ của Hoa Y Liên.

Vào quán trọ thì cũng không thay đổi gì nhiều, chỉ có điều vị tiểu nhị là người mới, e rằng mấy người trước lành ít dữ nhiều rồi a.

- Khách quan, mời ngài vào, chỗ bọn ta tuy không lớn nhưng cái gì cũng có, nhất định ngài sẽ hài lòng.

Tiểu nhị hớn hở chạy ra đón Thu Sơn cười nói.

- Ta muốn gặp bà chủ của ngươi, phiền ngươi dẫn đường.

Thu Sơn cũng không vòng vo gì, hắn trực tiếp nói với tiểu nhị.

- Ngài là người quen của Bà chủ? Thật xin lỗi, mời bên này.

Tiểu nhị khi biết Thu Sơn có thể là người quen của Bà chủ ở đây thì liền dẫn hắn tới 1 căn phòng nhỏ rồi nói hắn chờ 1 chút.

Cũng không mất quá nhiều thời gian, Hoa Y Liên mở cửa bước vào căn phòng.

- Ngươi là... Thu Sơn?

Hoa Y Liên nghi hoặc nhìn Thu Sơn, người mà nàng quen biết có mái tóc đặc biệt này chỉ có hắn mà thôi, nhưng có vẻ không giống lắm a.

- Haiz, giờ còn nói nhảm, không phải ta thì còn là ai chứ?

Thu Sơn hắn biết hắn khác xưa nhưng nhiều người hỏi khiến hắn trả lời đi trả lời lại đến phát chán.

- Không ngờ ngươi lại khác xưa nhiều vậy, còn vị bên cạnh này là?

Hoa Y Liên chắc chắn đây là Thu Sơn thì vui mừng hẳn lên nhưng nàng phát hiện bên cạnh hắn còn có 1 mỹ nhân, nhìn người này khiến nàng cũng cảm thấy bản thân không thể so sánh, cứ như 2 ngươi ở đẳng cấp khác nhau hoàn toàn vậy.

- Hả? Linh Nhi, cô không ẩn thân đi sao?

Thu Sơn hốt hoảng nói.

- Thì ra chủ nhân là đi gặp tiểu tình nhân, Linh Nhi không để ngài đắc ý đâu.

- Tiểu tình nhân???

Thu Sơn lúc này chỉ muốn lấy gì đó dán miệng nàng lại, cái gì mà tiểu tình nhân cơ chứ?

- Linh Nhi cô nương, chuyện 2 người bọn ta không phải như cô nghĩ đâu.

Hoa Y Liên cũng lên tiếng.

- Không cần quan tâm cô ấy, được rồi, ta cũng không lỡ nhiều thời gian của cô nữa, trị bệnh xong ta còn có chút chuyện cần làm.

Thu Sơn trước kia cũng được hệ thống cho biết cách trị bệnh của nàng, chỉ cần dùng nội lực chữa trị kinh mạch đã bị tổn thương của nàng, nhưng việc này phải cực kỳ cẩn thận bởi sai lầm 1 chút có thể khiến kinh mạch bị phá hủy.

Hoa Y Liên gật đầu liền ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn.

- Quay lưng lại.

Thu Sơn nói.

Hoa Y Liên cũng quay lưng lại về phía hắn.

Thu Sơn dùng chân khí chi Hỏa truyền vào cơ thể nàng, Hoa Y Liên "ư" 1 tiếng, nàng cảm thấy cơ thể dần dần nóng lên nhưng nó không khiến nàng cảm thấy khó chịu.

- Đây rồi.

Thu Sơn đã tìm được mạch Tam âm của nàng, hắn bắt đầu quá trình chữa trị nó.

- Quả không dễ như mình nghĩ.

Thu Sơn không phải đại phu nên việc này hắn không có thành thạo, hắn phải mất nửa canh giờ mới thu tay lại thở ra 1 hơi.

- Được rồi, bây giờ cô chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ là có thể khỏi bệnh nhưng ta vẫn nên nói cho cô biết, không nên luyện thân pháp ấy nữa a.

Thu Sơn lau đi mồ hôi trên trán nói.

Hoa Y Liên có chút áy náy nhìn qua Thu Sơn nói:

- Ngươi giúp ta như vậy, ta liền không có gì để trả công cho ngươi...

- Haiz, ta không cần thù lao gì cả, chỉ cần cô để Linh Nhi ở đây vài ngày là được, như thế là đủ rồi.

Thu Sơn khoát tay nói.

- Chủ nhân, Linh Nhi đã nói bao nhiêu lần là vô dụng rồi, ngài đừng cố gắng bỏ Linh Nhi lại nữa.

Linh Nhi có chút không vui nói.

Thu Sơn cũng hiểu cảm giác của nàng, nhưng chỗ hắn đến không thể mang theo nàng được.

- Không cần nhiều lời, ta hứa với cô là vài ngày nữa sẽ quay lại, nhưng cô không được đi theo ta.

Thu Sơn nghiêm nghị nói.

- Không, nếu ngài nhất định không đưa Linh Nhi theo cùng thì Linh Nhi nhất định không buông ngài ra.

Linh Nhi liền chạy lại bám chặt lấy cánh tay Thu Sơn.

- Ngươi.

Thu Sơn cũng hết nói nổi nàng rồi, nàng cứ như 1 đứa trẻ vậy trong thân xác người lớn vậy.

- Rốt cuộc là có chuyện gì? Thu Sơn, ngươi muốn đi đâu?

Hoa Y Liên cũng khó hiểu hỏi.

Thu Sơn phát mệt với 2 người này, nữ nhân ai cũng như mấy người vậy sao?

- Ta đi trả thù, các ngươi hài lòng rồi chứ?

Thu Sơn lúc này nói, hắn quả thực muốn đi Long gia 1 chuyến.

- Trả thù? Vậy ngài còn không mang Linh Nhi theo? Chí ít...

- Ta chỉ định thăm dò thực lực thật sự của bọn họ thôi, cô đi chỉ mang lại phiền phức, kể cả có mang cô theo cũng có ích gì chứ, cô đánh lại bọn chúng sao?

Linh Nhi còn chưa nói hết Thu Sơn đã chặn nàng lại, hắn không chỉ e ngại đám trưởng lão Long gia, còn 1 người khiến hắn cực kỳ e ngại nữa... đó là Long gia lão tổ.

Người này nghe nói không màng chuyện trần thế, là người chấn giữ sự hưng thịnh của Long gia, chỉ khi Long gia gặp nguy hiểm mới ra mặt nên Thu Sơn cũng không biết cảnh giới của người này ra sao, chắc cũng đến Nguyên Anh cảnh.

- Vậy ta cũng không để ngài đi mạo hiểm được.

Linh Nhi nhất quyết không cho Thu Sơn đi, nàng sợ hắn gặp chuyện gì bất trắc.

- Đúng vậy, ngươi làm thế là tìm chết, còn chưa thăm dò được có thể mạng cũng không còn.

Hoa Y Liên cũng lên tiếng khuyên ngăn hắn.

Thu Sơn cũng vỡ ra 1 chút rồi, hắn quả thật còn rất yếu, có thể mấy tên trưởng lão chỉ cần phẩy tay 1 cái là hắn toi mạng rồi, hắn đúng là có chút thiếu suy nghĩ a.

- Còn 1 tháng nữa, hay đi lịch lãm 1 phen a.

Thu Sơn bất chợt nảy ra ý nghĩ này, hắn đúng là biết rất ít về thế giới này, hắn muốn nhân cơ hội này đi đây đi đó cho biết a.

- Được rồi, vậy nên đi tới Hoàng Thành 1 chuyến.

Thu Sơn quyết định nói.

- Ngươi muốn tới Hoàng Thành?

Hoa Y Liên hỏi Thu Sơn.

- Đúng vậy.

Thu Sơn đáp.

Hoàng Thành là chỗ của Hoàng đế Minh Viễn ngự trị, nơi này lớn gấp 4 lần Hắc Thủy Thành đủ để cho thấy nó lớn tới mức nào. Hắn cũng chỉ biết vậy thôi còn nhưng nơi khác trên thế giới này hắn cũng chưa có cơ hội tìm hiểu a.

- Vậy còn hơn là tìm đường vào chỗ chết.

Hoa Y Liên gật đầu nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện