Ngày hôm sau.
Thu Sơn lúc này mới tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy Chu Tước ngủ gục trên ngực hắn.
- Nặng như vậy, có lẽ sau này nên khuyên cô ta ăn ít lại, ta không muốn bị đè chết a.
Thu Sơn từ từ trở mình, hắn nhẹ nhàng đỡ lấy Chu Tước rồi bước xuống đặt nàng lên giường.
- Thánh thú mà ngủ say như chết vậy, đúng là con Hổ giấy mà.
Thu Sơn lắc đầu rồi rời khỏi căn phòng, hắn có nhiều chuyện cần làm bây giờ.
- Đầu tiên đến chỗ Lục trưởng lão trước.
Thu Sơn nói xong liền lấy ra 1 tờ Linh phù, trước kia Lục trưởng lão đã dặn hắn nếu có chuyện muốn gặp nàng thì hãy dùng tấm Linh phù này, nàng không muốn Thu Sơn lại kêu gào loạn lên như lần trước a.
Thu Sơn truyền nội lực vào tấm phù, tấm phù ngay lập tức liền hóa thành 1 đạo ánh sáng bay cao lên trời.
- 1, 2... 3!
Thu Sơn bắt đầu đếm, quả nhiên vẫn là 3 cái hô hấp thì Lục trưởng lão đã xuất hiện trước mặt Thu Sơn.
- Ngươi vừa ra khỏi Luyện Ngục liền cần gặp ta, là chuyện gì ngươi nói đi?
Lục trưởng lão có chút vội vàng nói.
Thu Sơn cũng không làm mất nhiều thời gian, hắn liền nói về Tịnh Hỏa Liên.
- Tịnh Hỏa Liên chỗ ta không có nhưng ta biết 1 nơi có.
Lục trưởng lão suy nghĩ 1 lúc liền vỗ tay 1 cái nói.
- Là ở đâu?
Thu Sơn mừng rỡ hỏi.
- Ở phía Đông Thiên Sơn tông tầm 100 dặm có 1 ngọn núi lửa, ở đó có Tịnh Hỏa Liên nhưng cần nửa tháng nữa mới trưởng thành, ta cũng định nửa tháng sau hái lấy nó, tiểu tử ngươi đừng nói đánh chủ ý vào nó a?
Lục trưởng lão nhíu mày nói.
- Đúng là vậy, ta rất cần đóa Tịnh Hỏa Liên này, ngài có thể cho ta được hay không? Cần gì ta nhất định sẽ cố gắng đáp ứng.
Thu Sơn cười nói, vậy là vấn đề này có lẽ được giải quyết rồi a.
- Nhưng ta cần nó để luyện đan, là đan dược tứ phẩm đó, ngươi không thể nói muốn lấy là lấy được.
Lục trưởng lão không đồng ý nói.
- Vậy thứ này có đủ không?
Thu Sơn nói xong liền lấy ra 1 tờ đan phương đưa cho nàng.
Lục trưởng lão cầm lấy tờ đan phương xem qua, nàng vừa xem xong liền quay là mỉm cười nói với Thu Sơn:
- Đủ.
Thu Sơn đưa cho nàng cũng không phải là thứ gì quá cao sang, chỉ là đan phương Chân Khí Đan mà thôi, Chân Khí Đơn tuy chỉ là đan dược nhị phẩm nhưng xét về hiệu quả thì còn cao hơn cả tam phẩm a, Thu Sơn tốn những 650 điểm tích lũy để đổi lấy nó, hắn "cày" xong phó bản của hệ thống nên tích lũy được 1 ít vốn, hơn nữa hắn còn được thưởng 1 công pháp Địa giai hạ phẩm có tên là Thánh Hỏa Quyết nữa.
Thu Sơn biết đây chỉ là cái cớ Lục trưởng lão đưa ra để chuộc lợi từ hắn nhưng hắn biết cũng không thể để nàng chịu thiệt được nên mới đưa nàng đan phương Chân Khí Đơn. Chân Khí Đơn cũng là đan dược ngoài tầm hiểu biết của Lục trưởng lão nên chuyện nàng đồng ý Thu Sơn cũng biết từ trước a.
- Trăm sự nhờ ngài.
Thu Sơn cảm tạ Lục trưởng lão rồi đên chỗ sư phụ hắn, Thu Sơn cần xuống núi 1 chuyến.
Nhưng vừa đến nơi thì hắn lại gặp được 1 chuyện phiền phức, sư phụ hắn đang chỉ bảo Diệp Băng Băng chuyện tu luyện, thấy Thu Sơn đến thì nàng liền rút kiếm lao đến như lão hổ đói vậy.
- Sư phụ, đồ đệ muốn xuống núi 1 chuyến.
Thu Sơn cũng không quan tâm đến Diệp Băng Băng, hắn dễ dàng né mũi kiếm của nàng đâm tới.
- Ngươi cần xuống núi làm gì?
- Có chút chuyện nhỏ, 1 phần cũng đi xem gia đình Hân Hân ra sao.
- Ngươi định đi bao lâu?
- Hm, khoảng 1 tháng.
- Được rồi, nhưng nhớ đừng gây chuyện đấy.
- Vâng sư phụ.
2 người Thu Sơn nói chuyện không hề quan tâm đến Diệp Băng Băng đang dốc sức chém giết Thu Sơn.
- Rồi sẽ có 1 ngày chính tay ta sẽ giết ngươi trả thù cho ca ca.
Diệp Băng Băng biết hiện tại không thể giết được Thu Sơn liền giận dữ bỏ đi nhưng không quên quăng cho Thu Sơn 1 ánh mắt đầy thù hận.
- Ngươi đưa giấy này cho mấy đệ tử đang canh cửa, nhớ đi đường cẩn thận.
Hồ trưởng lão lúc này đưa cho Thu Sơn 1 tờ giấy ân cần nói.
- Đồ đệ đã biết xin sư phụ yên tâm.
- Sư phụ cũng nhớ giữ gìn sức khỏe đấy, đừng để đồ đệ trở về thấy ngài đến sức cũng không còn để đánh đồ đệ a.
Thu Sơn nhận tờ giấy rồi nhanh chóng rời đi, trước khi đi hắn không quên trêu đùa sư phụ hắn 1 phen.
- Xú tiểu tử, ngươi cứ chờ đấy.
Hồ trưởng lão cười nói.
- Hề hề, lần này thoát khỏi Chu Tước được những 1 tháng, ta phải tận hưởng thật tốt a.
Thu Sơn nhanh chóng rời khỏi Thiên Sơn tông, ra đến cửa thì hắn nhìn thấy 3 người đang đứng đó, 2 người trong đó là đệ tử đang gác cửa còn người còn lại là người Thu Sơn không muốn gặp nhất a.
- Chủ nhân, ngài đừng cố thoát khỏi Chu Tước, vô dụng thôi.
Chu Tước mỉm cười nói.
Thu Sơn lại đành phải vác theo nàng đi, trước khi đi hắn đã nói với đám Lệnh Hồ Xung rồi nên bây giờ cũng không phải gặp cái cảnh chia ly đầy nước mắt nữa a.
- Vừa rồi cô bám theo ta đúng không?
Thu Sơn vừa đi vừa hỏi.
- Ngài đã biết thì cần gì phải hỏi?
Chu Tước mỉm cười đáp.
Thu Sơn cũng lắc đầu cho qua, hắn nhanh chóng dùng Tiêu Dao Ngự lao xuống núi.
Chạy được khoảng nửa ngày thì Thu Sơn cảm thấy dường như khoảng cách giữa hắn cùng Chu Tước càng ngày càng xa, Thu Sơn liền dừng lại chờ nàng đuổi kịp hắn.
- Nghỉ ngơi 1 lát rồi chúng ta tiếp tục đi a.
Thu Sơn nói xong liền lấy 1 ít lương khô cùng nước uống ra.
- Là lỗi của Chu Tước khiến ngài chậm trễ.
Chu Tước cúi đầu nói.
Thu Sơn cũng không ngờ nàng lại hành xử như vậy, hắn lấy ra 1 lọ Chân Khí Đơn đưa cho nàng.
- Dùng thử xem có hiệu quả hay không?
Thu Sơn biết Chân Khí Đơn chỉ có tác dụng với người có cảnh giới dưới Nguyên Anh nhưng nàng thực chất không phải Nguyên Anh cảnh nên hắn mới đưa cho nàng dùng thử.
- Đây là?
Chu Tước tò mò nhìn lọ Chân Khi Đơn hỏi.
- Xuân dược.
Thu Sơn nói vậy tưởng rằng trêu đùa nàng được chíu xíu nhưng ai dè nàng không ngần ngại mở nắp lấy ra 1 viên Chân Khi Đơn rồi lập tức nuốt xuống.
- Chủ nhân, Chu Tước cảm thấy lạ quá...
Chu Tước liền lao tới ôm lấy Thu Sơn nhưng hắn nhanh chóng tránh được.
- Bớt diễn đi, cảm giác thế nào?
- Không có cảm giác gì cả.
Thu Sơn có chút thất vọng khi nghe Chu Tước nói, đúng là không có tác dụng với Nguyên Anh a.
- Đúng rồi, lâu như vậy ta mới nói việc này với cô, ta không thể gọi cô là Chu Tước mãi được, đó là tên của thánh thú a.
Thu Sơn bất chợt nói, hắn cũng nghĩ về vấn đề này nhiều lần rồi.
- Nhưng Chu Tước đúng là thánh thú mà?
Chu Tước không hiểu lời Thu Sơn đáp.
- Bây giờ cô có chỗ nào giống Thánh thú chứ? Nếu đã vậy gọi cô là... Tiểu Kê đi a.
Thu Sơn cười cười nói.
Nhưng có vẻ Chu Tước không đồng ý nên Thu Sơn cũng không đùa cợt nàng nữa.
- Linh Nhi...
Thu Sơn bỗng lẩm bẩm cái tên này trong miệng, đây là tên Chị gái hắn khi còn ở Địa Cầu nhưng không hiểu sao hắn lại nói ra a.
- Linh Nhi?
- A, không có gì, chỉ là tự nhiên buột miệng nói ra thôi, cô đừng để ý.
- Ta thấy cái tên này rất hay.
Thu Sơn không ngờ rằng cái tên này khiến nàng thích thú như vậy.
- Được rồi, vậy từ nay gọi cô là... Linh Nhi.
Thu Sơn cũng có chút không quen nhưng đành vậy, dù sao ý tưởng cũng là hắn đề ra.
- Vâng.
Chu Tước thích thú đáp.
Thu Sơn lúc này mới tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy Chu Tước ngủ gục trên ngực hắn.
- Nặng như vậy, có lẽ sau này nên khuyên cô ta ăn ít lại, ta không muốn bị đè chết a.
Thu Sơn từ từ trở mình, hắn nhẹ nhàng đỡ lấy Chu Tước rồi bước xuống đặt nàng lên giường.
- Thánh thú mà ngủ say như chết vậy, đúng là con Hổ giấy mà.
Thu Sơn lắc đầu rồi rời khỏi căn phòng, hắn có nhiều chuyện cần làm bây giờ.
- Đầu tiên đến chỗ Lục trưởng lão trước.
Thu Sơn nói xong liền lấy ra 1 tờ Linh phù, trước kia Lục trưởng lão đã dặn hắn nếu có chuyện muốn gặp nàng thì hãy dùng tấm Linh phù này, nàng không muốn Thu Sơn lại kêu gào loạn lên như lần trước a.
Thu Sơn truyền nội lực vào tấm phù, tấm phù ngay lập tức liền hóa thành 1 đạo ánh sáng bay cao lên trời.
- 1, 2... 3!
Thu Sơn bắt đầu đếm, quả nhiên vẫn là 3 cái hô hấp thì Lục trưởng lão đã xuất hiện trước mặt Thu Sơn.
- Ngươi vừa ra khỏi Luyện Ngục liền cần gặp ta, là chuyện gì ngươi nói đi?
Lục trưởng lão có chút vội vàng nói.
Thu Sơn cũng không làm mất nhiều thời gian, hắn liền nói về Tịnh Hỏa Liên.
- Tịnh Hỏa Liên chỗ ta không có nhưng ta biết 1 nơi có.
Lục trưởng lão suy nghĩ 1 lúc liền vỗ tay 1 cái nói.
- Là ở đâu?
Thu Sơn mừng rỡ hỏi.
- Ở phía Đông Thiên Sơn tông tầm 100 dặm có 1 ngọn núi lửa, ở đó có Tịnh Hỏa Liên nhưng cần nửa tháng nữa mới trưởng thành, ta cũng định nửa tháng sau hái lấy nó, tiểu tử ngươi đừng nói đánh chủ ý vào nó a?
Lục trưởng lão nhíu mày nói.
- Đúng là vậy, ta rất cần đóa Tịnh Hỏa Liên này, ngài có thể cho ta được hay không? Cần gì ta nhất định sẽ cố gắng đáp ứng.
Thu Sơn cười nói, vậy là vấn đề này có lẽ được giải quyết rồi a.
- Nhưng ta cần nó để luyện đan, là đan dược tứ phẩm đó, ngươi không thể nói muốn lấy là lấy được.
Lục trưởng lão không đồng ý nói.
- Vậy thứ này có đủ không?
Thu Sơn nói xong liền lấy ra 1 tờ đan phương đưa cho nàng.
Lục trưởng lão cầm lấy tờ đan phương xem qua, nàng vừa xem xong liền quay là mỉm cười nói với Thu Sơn:
- Đủ.
Thu Sơn đưa cho nàng cũng không phải là thứ gì quá cao sang, chỉ là đan phương Chân Khí Đan mà thôi, Chân Khí Đơn tuy chỉ là đan dược nhị phẩm nhưng xét về hiệu quả thì còn cao hơn cả tam phẩm a, Thu Sơn tốn những 650 điểm tích lũy để đổi lấy nó, hắn "cày" xong phó bản của hệ thống nên tích lũy được 1 ít vốn, hơn nữa hắn còn được thưởng 1 công pháp Địa giai hạ phẩm có tên là Thánh Hỏa Quyết nữa.
Thu Sơn biết đây chỉ là cái cớ Lục trưởng lão đưa ra để chuộc lợi từ hắn nhưng hắn biết cũng không thể để nàng chịu thiệt được nên mới đưa nàng đan phương Chân Khí Đơn. Chân Khí Đơn cũng là đan dược ngoài tầm hiểu biết của Lục trưởng lão nên chuyện nàng đồng ý Thu Sơn cũng biết từ trước a.
- Trăm sự nhờ ngài.
Thu Sơn cảm tạ Lục trưởng lão rồi đên chỗ sư phụ hắn, Thu Sơn cần xuống núi 1 chuyến.
Nhưng vừa đến nơi thì hắn lại gặp được 1 chuyện phiền phức, sư phụ hắn đang chỉ bảo Diệp Băng Băng chuyện tu luyện, thấy Thu Sơn đến thì nàng liền rút kiếm lao đến như lão hổ đói vậy.
- Sư phụ, đồ đệ muốn xuống núi 1 chuyến.
Thu Sơn cũng không quan tâm đến Diệp Băng Băng, hắn dễ dàng né mũi kiếm của nàng đâm tới.
- Ngươi cần xuống núi làm gì?
- Có chút chuyện nhỏ, 1 phần cũng đi xem gia đình Hân Hân ra sao.
- Ngươi định đi bao lâu?
- Hm, khoảng 1 tháng.
- Được rồi, nhưng nhớ đừng gây chuyện đấy.
- Vâng sư phụ.
2 người Thu Sơn nói chuyện không hề quan tâm đến Diệp Băng Băng đang dốc sức chém giết Thu Sơn.
- Rồi sẽ có 1 ngày chính tay ta sẽ giết ngươi trả thù cho ca ca.
Diệp Băng Băng biết hiện tại không thể giết được Thu Sơn liền giận dữ bỏ đi nhưng không quên quăng cho Thu Sơn 1 ánh mắt đầy thù hận.
- Ngươi đưa giấy này cho mấy đệ tử đang canh cửa, nhớ đi đường cẩn thận.
Hồ trưởng lão lúc này đưa cho Thu Sơn 1 tờ giấy ân cần nói.
- Đồ đệ đã biết xin sư phụ yên tâm.
- Sư phụ cũng nhớ giữ gìn sức khỏe đấy, đừng để đồ đệ trở về thấy ngài đến sức cũng không còn để đánh đồ đệ a.
Thu Sơn nhận tờ giấy rồi nhanh chóng rời đi, trước khi đi hắn không quên trêu đùa sư phụ hắn 1 phen.
- Xú tiểu tử, ngươi cứ chờ đấy.
Hồ trưởng lão cười nói.
- Hề hề, lần này thoát khỏi Chu Tước được những 1 tháng, ta phải tận hưởng thật tốt a.
Thu Sơn nhanh chóng rời khỏi Thiên Sơn tông, ra đến cửa thì hắn nhìn thấy 3 người đang đứng đó, 2 người trong đó là đệ tử đang gác cửa còn người còn lại là người Thu Sơn không muốn gặp nhất a.
- Chủ nhân, ngài đừng cố thoát khỏi Chu Tước, vô dụng thôi.
Chu Tước mỉm cười nói.
Thu Sơn lại đành phải vác theo nàng đi, trước khi đi hắn đã nói với đám Lệnh Hồ Xung rồi nên bây giờ cũng không phải gặp cái cảnh chia ly đầy nước mắt nữa a.
- Vừa rồi cô bám theo ta đúng không?
Thu Sơn vừa đi vừa hỏi.
- Ngài đã biết thì cần gì phải hỏi?
Chu Tước mỉm cười đáp.
Thu Sơn cũng lắc đầu cho qua, hắn nhanh chóng dùng Tiêu Dao Ngự lao xuống núi.
Chạy được khoảng nửa ngày thì Thu Sơn cảm thấy dường như khoảng cách giữa hắn cùng Chu Tước càng ngày càng xa, Thu Sơn liền dừng lại chờ nàng đuổi kịp hắn.
- Nghỉ ngơi 1 lát rồi chúng ta tiếp tục đi a.
Thu Sơn nói xong liền lấy 1 ít lương khô cùng nước uống ra.
- Là lỗi của Chu Tước khiến ngài chậm trễ.
Chu Tước cúi đầu nói.
Thu Sơn cũng không ngờ nàng lại hành xử như vậy, hắn lấy ra 1 lọ Chân Khí Đơn đưa cho nàng.
- Dùng thử xem có hiệu quả hay không?
Thu Sơn biết Chân Khí Đơn chỉ có tác dụng với người có cảnh giới dưới Nguyên Anh nhưng nàng thực chất không phải Nguyên Anh cảnh nên hắn mới đưa cho nàng dùng thử.
- Đây là?
Chu Tước tò mò nhìn lọ Chân Khi Đơn hỏi.
- Xuân dược.
Thu Sơn nói vậy tưởng rằng trêu đùa nàng được chíu xíu nhưng ai dè nàng không ngần ngại mở nắp lấy ra 1 viên Chân Khi Đơn rồi lập tức nuốt xuống.
- Chủ nhân, Chu Tước cảm thấy lạ quá...
Chu Tước liền lao tới ôm lấy Thu Sơn nhưng hắn nhanh chóng tránh được.
- Bớt diễn đi, cảm giác thế nào?
- Không có cảm giác gì cả.
Thu Sơn có chút thất vọng khi nghe Chu Tước nói, đúng là không có tác dụng với Nguyên Anh a.
- Đúng rồi, lâu như vậy ta mới nói việc này với cô, ta không thể gọi cô là Chu Tước mãi được, đó là tên của thánh thú a.
Thu Sơn bất chợt nói, hắn cũng nghĩ về vấn đề này nhiều lần rồi.
- Nhưng Chu Tước đúng là thánh thú mà?
Chu Tước không hiểu lời Thu Sơn đáp.
- Bây giờ cô có chỗ nào giống Thánh thú chứ? Nếu đã vậy gọi cô là... Tiểu Kê đi a.
Thu Sơn cười cười nói.
Nhưng có vẻ Chu Tước không đồng ý nên Thu Sơn cũng không đùa cợt nàng nữa.
- Linh Nhi...
Thu Sơn bỗng lẩm bẩm cái tên này trong miệng, đây là tên Chị gái hắn khi còn ở Địa Cầu nhưng không hiểu sao hắn lại nói ra a.
- Linh Nhi?
- A, không có gì, chỉ là tự nhiên buột miệng nói ra thôi, cô đừng để ý.
- Ta thấy cái tên này rất hay.
Thu Sơn không ngờ rằng cái tên này khiến nàng thích thú như vậy.
- Được rồi, vậy từ nay gọi cô là... Linh Nhi.
Thu Sơn cũng có chút không quen nhưng đành vậy, dù sao ý tưởng cũng là hắn đề ra.
- Vâng.
Chu Tước thích thú đáp.
Danh sách chương