Editor: Linh

Lần này là nhảy bao nhiêu cấp đây!

Từ Quý nhân đến Quý phi, Phương Yên đếm trong lòng, có sáu phẩm cấp.

Phương Yên rất không cao hứng, hóa ra đồn đãi là thật, nàng ta cau mày hỏi: “Hoàng thượng, đây không phải là quá cao hay sao? Tuy rằng Phùng quý nhân theo Hoàng thượng từ sớm, nhưng cũng chỉ mới ở trong cung hai năm mà thôi.”

“Nàng ấy sinh nhi tử cho Trẫm.” Chuyện mà Triệu Hữu Đường đã quyết định, cũng không muốn nhiều lời, “Tôn quý nhân tấn phong Tiệp dư, Trẫm đã gọi Lễ bộ tiến hành, hai ngày nữa sẽ sắc phong.” Hắn cúi đầu nhìn bụng Phương Yên, lại ôn nhu nói: “Qua hơn một tháng nữa con chúng ta cũng sẽ trào đời, nàng phải cẩn thận chút, không cần vì một ít chuyện nhỏ mà động thai.”

Phương Yên nghe hắn nhắc đến con, quả thật cũng không dám tức giận.

Chỉ là không cam lòng.

“Không biết chỗ Thái hoàng Thái hậu có đồng ý hay chưa?”

Triệu Hữu Đường nói: “Hoàng tổ mẫu chỉ quan tâm chuyện lập Hậu, mấy chuyện này ta và nàng thương lượng là được.”

Phương Yên cắn cắn môi.

Thương lượng gì chứ, rõ ràng chính là hắn định đoạt!

“Hoàng thượng, ngài chớ quên chuyện Hồ quý phi, từ xưa đế phương sủng phi tần thường là họa từ trong nhà, mất nước cũng không phải không có. Hoàng thượng, Phùng quý nhân tuyệt không thể đảm đương nổi Quý phi, vẫn xin Hoàng thượng cân nhắc!” Phương Yên không nghĩ thoái nhượng. [Mình thấy nam 9 hơi quá, dù PLD có sinh con trai đi chăng nữa cũng chẳng thể nhảy từ quý nhân lên quý phi. Như kiểu nhảy cấp dễ như ăn cơm đấy. Thấy nữ 9 chả có công lao gì, cũng chẳng làm được gì. ^^ ai ko cùng quan điểm thì đừng ném đá nhé, đọc nữ phụ văn nhiều rồi nên edit hay đọc truyện nào cũng sẽ nghĩ về cả nữ 9 lẫn nữ phụ.]

Triệu Hữu Đường chớp động con ngươi: “Nàng cảm thấy Trẫm là người vì một Quý phi mà để mất nước?”

Trong giọng nói của hắn lạnh lẽo chết người.

Phương Yên không dám trả lời.

Lý ma ma sợ tới mức đầu đầy mồ hôi.

Trước kia Triệu Hữu Đường là Thái tử cũng thôi, hiện tại hắn chính là Hoàng đế, làm sao có thể nói như vậy. Nói khó nghe, đằng sau Hoàng hậu có Thái hoàng Thái hậu làm chỗ dựa, nhưng là Thái hoàng thái hậu cũng không còn trẻ, tương lai vừa buông tay, người nào bảo vệ được Hoàng hậu? Thật ra Triệu Hữu Đường cũng biết Phương Yên đang tức giận nên cũng sẽ không thật sự truy cứu. Thấy Phương Yên cúi đầu không dám lại nói, nhân tiện nói: “Chỗ Hoàng tổ mẫu, mẫu hậu ta sẽ đi nói, nàng dưỡng thai đi.” Lại ngừng một chút, “Phùng quý nhân dù có thế nào cũng không nhảy qua được Hoàng hậu nàng. Tương lai con ra đời cũng chắc chắn là Thái tử.”

Nghe câu này, Phương Yên giật mình.

Nàng ta ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt hắn ôn hòa.

Đây là đang hứa hẹn với nàng ta.

Phương Yên cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Đến khi Triệu Hữu Đường đi rồi, nàng ta hỏi: “Ma ma, ngài nói Hoàng tổ mẫu sẽ đồng ý chuyện này sao?”

Lý ma ma vội khuyên nhủ: “Nương nương à, mặc kệ có đồng ý hay không, nương nương cũng đừng để ý. Dù cho Phùng quý nhân này có thành Quý phi cũng vẫn ở dưới nương nương, thấy nương nương không thể không cúi đầu. Hiện giờ là thời điểm mấu chốt, nương nương nhịn một chút đi, dù là vì đứa nhỏ cũng phải như vậy, trong cung này phi tần còn có thể thiếu sao, nhưng nương nương chỉ có một.”

Phương Yên thở dài: “Ma ma, sao ta lại không rõ đây, cũng không biết vì sao, chính là không thể nuốt trôi khẩu khí này!”

Lý ma ma nói: “Làm nương nương, người nào chẳng như vậy. Nương nương à, sau này không phải chỉ có Phùng quý nhân thôi đâu, nương nương cũng nên học khoan dung chút.”

Phương Yên nghe xong không khỏi bi thương, cúi đầu vuốt ve bụng mình.

Lúc này nàng ta đã hiểu rõ tâm tư của Triệu Hữu Đường, hắn là thật sự thích Phùng Liên Dung, nàng ta không thể so với.

Chỉ là, ma ma bảo nàng khoan dung chút, nàng làm sao có thể làm được?

Vì đứa nhỏ, nàng có thể không?

Nhưng bất kể như thế nào, hôm nay nàng vẫn nhịn xuống, vì Triệu Hữu Đường hứa hẹn Thái tử.

Lại nói Triệu Hữu Đường đi gặp Thái hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu liền đi thẳng vào vấn đề, Thái hoàng thái hậu lắp bắp kinh hãi: “Phùng quý nhân tấn phong làm Quý phi?”

Có điều Thái hoàng thái hậu không có lập tức phản đối, xưa nay bà vốn không phải người dễ kích động, chỉ hỏi vì sao.

Triệu Hữu Đường nói thẳng: “Nàng thay Trẫm sinh nhi tử, Trẫm cũng thích nàng.”

Thái hoàng thái hậu ngẩn ra.

Lý do của hắn đơn giản như vậy nhưng cũng khiến bà không biết phải nói gì.

Triệu Hữu Đường lại nói: “Cho dù lần này không tấn phong Quý phi, chỉ là phi tử, sau này Trẫm vẫn muốn tấn phong nàng, cần gì phải vẽ vời thêm chuyện. Nàng dù có thế nào, cũng sẽ không thể là Hoàng hậu.”

Thái hoàng thái hậu nghiêm túc nói: “Vậy ai gia hỏi Hoàng thượng, A Yên cũng sinh con trai, vậy tính sao?”

“Con trai A Yên nhất định là Thái tử.” Triệu Hữu Đường không do dự, trên chuyện này, hắn tuyệt đối sẽ không học phụ hoàng hắn.

Sắc mặt Thái hoàng thái hậu hơi dịu xuống, liếc mắt nhìn Hoàng thái hậu: “Ngươi thì sao?”

Hoàng thái hậu thản nhiên nói: “Có gì để nói, Hoàng thượng thích tấn phong thì tấn phong, chỉ đừng quên Hoàng hậu. Nàng nên có thì không thể thiếu, Quý phi không nên có, cũng đừng cho.”

Mấy năm nay bà cũng ngộ ra một số điều, cái gọi là cảm tình này, không thể cưỡng cầu.

Cho dù Phùng quý nhân không phải Quý phi, nhi tử này của bà sẽ không sủng nàng hay sao?

Bỗng nhiên thành Quý phi, ngược lại càng dễ nhận ra Phùng quý nhân này rốt cuộc là người như thế nào.

Thái hoàng thái hậu thở dài, hiện giờ Triệu Hữu Đường vừa mới đăng cơ, bà thật không muốn có xung đột gì với hắn, lịch đại đế vương, sủng mấy phi tần thật ra cũng không được coi là gì. Chỉ đừng quên triều chính, trưởng ấu dòng chính thứ, hiện giờ Triệu Hữu Đường còn chưa có hiện ra điểm này, Thái hoàng thái hậu tính lui một bước.

“Ngươi đã ra quyết định, ai gia cũng không phản đối, chỉ mong Hoàng thượng nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay.”

Triệu Hữu Đường nói: “Đa tạ Hoàng tổ mẫu, mẫu hậu lượng giải.”

Việc này coi như đã được định.

Ngày mùng hai tháng mười hai, Triệu Hữu Đường sắc phong Phùng quý nhân làm Quý phi, Tôn Tú làm Tiệp dư.

Giáng Vân các nhất phái vui mừng.

Một ngày này Phùng Liên Dung đều bị vây trong cơn hoàng hốt, cầm thánh chỉ trong tay, thật cảm thấy như đang nằm mơ.

Nàng ban đầu cao nhất cũng chỉ là Tiệp dư, nào có nghĩ đến bản thân có thể trở thành Quý phi!

Cho dù khi nàng qua đời, trong cung cũng chưa có một vị Quý phi.

Đây thật sự không phải là đang nằm mơ đấy chứ?

Nàng dùng sức nhéo mình một cái.

“Đau!” Nàng nhịn không được kêu lên.

Chung ma ma buồn cười nhìn nàng: “Nương nương làm gì vậy, không thể tin được?”

“Đúng vậy.” Phùng Liên Dung nhìn thánh chỉ, “Mặt trên viết hai chữ Quý phi này, giống như giả vậy.”

Chung ma ma cười ha ha, chủ tử ngốc thật đấy, cũng đã cầm thánh chỉ rồi còn nói giả: “Nương nương, vì lần tấn phong này, hôm nay ngài đã được nhìn thấy rất nhiều người, còn có thể là giả? Nương nương không nhớ Hoàng thái hậu, Hoàng hậu hay sao?”

Nói đến đây, Phùng Liên Dung lại lo lắng.

Tuy rằng Hoàng hậu vẻ mặt khoan dung, trong lòng nàng biết, khẳng định là hận chết nàng rồi!

Phùng Liên Dung thở dài: “Bây giờ mới cảm thấy thật.”

Chung ma ma buồn cười, lại khuyên nhủ: “Nương nương ngài cũng đừng sợ, ngài không làm ra chuyện gì, Hoàng hậu nương nương cũng không thể làm gì, chẳng lẽ còn có thể oan uổng nương nương không thành? Đến lúc đó Hoàng hậu nương nương cũng không tốt giao đãi với Hoàng thượng.”

Phùng Liên Dung nghĩ thấy cũng đúng.

Tuy rằng trong cung này có chút nguy hiểm, nhưng cũng không phải nói dính là dính.

Hoàng hậu cũng không thể một tay che trời.

Việc đã đến nước này, tất cả cứ thuận theo tự nhiên thôi!

Đến gần mừng năm mới, Vĩnh Kỳ cung cũng thu thập không kém nhiều lắm. Dựa theo ý của mấy hoàng môn, đại khái qua năm là có thể chuyển vào, bây giờ có nhiều chỗ cần phải sơn lại.

Vì thế, Phùng Liên Dung cũng không nói gì, nói là để nàng chọn, sau này vẫn là hắn chọn, Vĩnh Kỳ cung này cách Càn Thanh cung hắn ở rất gần đấy.

Ngày hôm đó, Nghiêm Chính dẫn theo mười mấy người đến.

Phùng Liên Dung nghe nói, đi ra ngoài nhìn, chỉ thấy có bốn cung nhân, hai hoàng môn, còn có bốn thủ vệ.

“Hoàng thượng kêu nô tài dẫn tới, về sau đều do nương nương quản.” Nghiêm Chính hành lễ với nàng.

Phùng Liên Dung cẩn thận nhìn, đột nhiên kêu lên: “Đây không phải là Hoàng công công sao.”

Hoàng Ích Tam bước ra, cười hì hì nói: “Nô tài gặp qua nương nương.”

“Nhưng không phải là ngươi đi theo Hoàng thượng à?”

Hoàng Ích Tam trong lòng nói, còn không phải là Hoàng thượng sợ chỗ này của ngài ít người, cũng sợ xảy ra chuyện gì nên chuyện bé xé to. Chỉ tiếc nhân tài như hắn, đại tài tiểu dụng, vậy mà lại phải đến hầu hạ một nương nương.

Nghĩ như vậy, Hoàng Ích Tam lại có chút căm tức.

Tiểu tử Nghiêm Chính này được, đi theo Hoàng thượng, tương lai sợ là còn có khả năng làm thái giám chấp bút. Nhưng là hắn không biết làm sao bây giờ, không biết tương lai có thể lăn lộn được một chức giám trong mười hai giám hay không đây.

Khi hắn nghĩ như vậy, Đại Lý còn đang tức giận.

Vốn ở đâu, hắn được đắc dụng nhất, đột nhiên đến đây một Hoàng Ích Tam, còn là người bên người Hoàng thượng, vậy dù có thế nào chuyện tốt cũng không đến lượt hắn.

Đại Lý tức phải chết.

Chung ma ma vội mời Nghiêm Chính ngồi, hỏi: “Vậy bốn thủ vệ thì ở đâu, Cấm quân hay là Cẩm y vệ?”

“Bên trong Cấm quân, bình thường ở ngay bên ngoài, hiện giờ chủ tử chính là nương nương, không giống trước đây, trong cung khác cũng có, chẳng qua bốn người này là Hoàng thượng tuyển chọn.” Nghiêm Chính cười nói, “Nếu có chuyện gì cứ nói một tiếng là được.”

Chung ma ma đương nhiên đồng ý.

Phùng Liên Dung nhìn mười hai người, nghĩ rằng nào có nhiều việc như vậy cho bọn họ làm, đều là nhàn rỗi thôi.

Chung ma ma an bày chuyện gì cho bọn họ.

Nghiêm Chính lại nói với Phùng Liên Dung: “Nương nương, ngài có gì muốn nói, năm nay có thể viết thư về nhà. Hoàng thượng nói, sau này hằng năm, phi tần đều có thể thư từ qua lại với người nhà, gửi thêm ít đồ cũng được. Chỉ là không thể mang trang sức ngự tứ trong cung đi ra ngoài, tiền bạc thì được.”

Phùng Liên Dung cao hứng nở nụ cười.

Hoàng thượng đúng là người tốt, lần trước hắn đăng cơ, xem như thông cảm với phi tần trong cung. Lại nói, rất nhiều người đáng thương, người nhà hoàn toàn không biết gì về các nàng, đã chết thì chết thôi.

Nàng vội tạ ơn.

Người cũng không trì hoãn, lập tức kêu Châu Lan mài mực, bản thân cầm bút viết thư cho nhà.

Viết xong, còn gọi người lấy hòm ra.

Đã không thể tặng trang sức, vậy đưa bạc.

Nàng lấy hết vàng bạc ra, đếm 500 lượng gửi về nhà, nghe nói lần trước Triệu Hữu Đường cũng thưởng hai trăm lượng, vậy bảy trăm lượng hẳn là có thể miễn cưỡng đổi cái sân. (đổi sang nhà khác.)

Cái sân đang sống bây giờ vị trí rất không tốt, cũng nhỏ, tương lai ca ca cưới thê tử, thế nào cũng không đủ ở, chưa nói đến còn muốn sinh đứa nhỏ.

Cũng không biết đời này ca ca sẽ cưới ai đây.

Nàng vội vã viết thêm một câu lên mặt thư.

Đều đã chuẩn bị tốt liền giao cho Hoàng Ích Tam. Hoàng Ích Tam lập tức chạy đến Phùng gia.

Đường Dung lại thấy một Tiểu hoàng môn đến đây, vội vàng mở cửa.

Hoàng Ích Tam đưa bạc cho Đường Dung, cười nói: “Đây là Quý phi nương nương đưa cho phu nhân, còn có thư này cũng vậy, sau này hàng năm đều có thể viết thư.”

Đường Dung vui vẻ ra mặt, vội bóc thư, một bên lại nói: “Tướng công còn chưa trở về, ngài ngồi đây một lát.

Hoàng Ích Tam tự nhiên không vội.

Đường Dung vừa đọc thư vừa khóc, nhưng không phải đau lòng khổ sở, nữ nhi này của bà được phong làm Quý phi, có thể thấy được trong cung được sủng ái, chỉ là rất nhớ nàng.

Thư nào có thể so được với nhìn người thật.

Nhìn đến một câu cuối cùng, chỉ thấy Phùng Liên Dung hỏi chuyện chung thân đại sự của Phùng Mạnh An.

Đường Dung gặp khó.

Phùng Mạnh An tuổi còn trẻ đã thi được tiến sĩ, đó là vạn dặm mới tìm được một, hiện giờ Phùng gia bọn họ còn ra một Quý phi, chọn con dâu, thật không khó.

Đường Dung cũng không biết muốn nhi tử cưới cô nương nhà ai.

Nghe tướng công nói, nhất định phải thận trọng, gặp phải người nhiều tâm nhãn, sau này liền phiền toái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện