Editor: Linh
Do là Noãn các nên trong phòng không có chút lạnh, Phùng Liên Dung đầu ngã xuống chăn, còn chưa lấy lại tinh thần Triệu Hữu Đường cũng đã lên, toàn bộ áp nàng xuống dưới thân.
Thân mình Phùng Liên Dung khẽ run, có chút hưng phấn, cũng có chút băn khoăn.
Nhưng là nàng không cách nào suy nghĩ quá nhiều, nàng rất khát vọng hắn, hắn đã đến đây, cũng không tính rời đi, nàng đương nhiên sẽ không đẩy hắn ra.
Phùng Liên Dung nâng đầu lên chủ động hôn lên bờ môi hắn, hai cái tay cũng không rảnh rỗi, tháo dây thắt lưng cho hắn.
Triệu Hữu Đường bắt lấy tay nàng, giọng hơi khàn nói: “Không phải vừa rồi còn muốn tiễn Trẫm đi sao?”
Phùng Liên Dung lần đầu tiên nghe hắn xưng Trẫm ở gần như này, trái tim nhỏ của nàng lại đạp nước nhảy lên, cảm thấy khi hắn tự xưng Trẫm thật khiến người ta tâm động.
Nàng chớp chớp mắt nói: “Khi đó nghĩ rằng Hoàng thượng thật sự phải đi.”
Triệu Hữu Đường hừ lạnh một tiếng: “Trẫm nói đi nàng liền để Trẫm đi?”
Phùng Liên Dung cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ hắn đi nàng còn có gan ngăn đón không cho hắn đi? Nàng được coi là cái gì chứ.
Triệu Hữu Đường thấy nàng vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu, cũng không rõ lắm suy nghĩ của nàng.
Bình thường lúc ở cùng hắn rõ ràng gan rất lớn, thế nào ở trên chuyện hắn có đến hay không, có đi hay không lại câu nệ như vậy, thế nào cũng muốn hắn phải chủ động.
Hắn vươn tay nâng cằm nàng lên: “Nếu Trẫm không nhớ được nàng, xem sau này nàng như thế nào?”
Phùng Liên Dung ngẩn ra.
Ngay lập tức trái tim nàng đau đớn như bị kim châm.
Thấy nàng sắc mặt trắng bệch, con ngươi Triệu Hữu Đường cũng trầm xuống, nhưng hắn không buông tay, vẫn giữ lấy cằm nàng, ánh mắt gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Phùng Liên Dung khẽ nhấc cánh môi đỏ bừng, có chút không thở nổi.
Trí nhớ sáu năm đó giống như thủy triều bao lấy nàng.
Sáu năm, nàng không được sủng ái, thời gian đó trôi qua thế nào nàng nhớ rất rõ ràng. Chính là bởi vì yêu hắn nên nàng mới đau khổ, cho nên một đời này, nàng không nghĩ lại đi con đường cũ đó.
Nhưng cố tình hắn lại coi trọng nàng.
Hai năm qua sủng nàng, nàng giống như được bay lên trời.
Nhưng, trong lòng nàng rõ ràng.
Loại yêu này không thể đi đến cuối, ai bảo hắn nhất định là Hoàng đế đây.
Chỉ là nàng không dự đoán được, không được sủng nàng thương tâm khổ sở, được sủng ái cũng không thể khiến nàng có bao nhiêu sảng khoái, nàng chỉ không thèm nghĩ đến nó nữa.
Chôn chuyện này xuống tận sâu đáy lòng, không đi cởi bỏ nó.
Kết quả hắn lại nói một câu này.
Con ngươi Phùng Liên Dung chậm rãi nổi lên hơi nước, khẽ nói: “Hoàng thượng nhớ được thiếp thân, vậy thiếp thân đương nhiên là cao hứng. Nhưng Hoàng thượng không nhớ rõ, thếp thân cũng đã rất thỏa mãn. Thiếp thân và hoa trong vườn giống nhau, từng nở, cũng đã từng kết thành quả.”
Tiếc nuối là có, nhưng cứ như vậy thôi.
Nàng đời này từng được hắn thích, sinh đứa nhỏ của hắn, dường như cũng không nên lại cầu gì nhiều.
Triệu Hữu Đường chậm rãi nới tay ra.
Hắn vốn chỉ đùa nàng, ai nghĩ đến hắn lại nói như vậy.
Hắn đột nhiên cảm thấy căm tức, khiển trách: “Cho dù Trẫm không nhớ được nàng, vậy còn con đâu, nàng cho rằng nơi này chỉ có mình nàng chắc? Đầu nàng lớn lên thế nào vậy?”
Còn nói cái gì mà không nhớ được nàng, nàng liền giống hoa trong vườn? Nàng là hoa sao, nàng là người, còn là nương của con hắn!
Phùng Liên Dung đaog tim đào phổi nói một câu, ngược lại lại bị trách cứ, nàng ủy khuất nói: “Thiếp thân nói chính là sự thật, tương lai Hoàng thượng còn có tam cung lục viện nữa, cho dù không nhớ rõ...”
Triệu Hữu Đường thấy nàng còn muốn nói hươu nói vượn, dứt khoát chặn miệng nàng lại.
Lần hợp này, hai người thật lâu không nói gì.
Nhốt vào trong hang rồi.
Đợi đến khi trời tối đen, sắp giờ Tuất Triệu Hữu Đường mới tha cho nàng.
Khắp người Phùng Liên Dung gần như không còn một chỗ nào trắng nõn, nàng trốn trong chăn, tức giận nói: “Chàng làm ta nhiều vết hồng thế này, ta đi tắm thế nào.”
Triệu Hữu Đường cười lạnh, liên quan gì đến hắn, ai bảo nàng nói bừa!
Đợi đến khi hắn mặc xong hết quần áo, Phùng Liên Dung vẫn không đi ra.
Triệu Hữu Đường phân phó Chung ma ma: “Tắm cho chủ tử các ngươi đi.”
Phùng Liên Dung chết cũng không đi ra.
Chung ma ma không nói gì, dỗ dành nói: “Bây giờ không tắm, chút nữa sẽ lạnh hơn đấy. Lại nói chủ tử à, hôm nay không tắm, sáng mai cũng phải tắm không phải sao?”
Phùng Liên Dung nghĩ lại ứ đỏ này mấy ngày sẽ không mất được, chỉ phải đứng lên.
Chờ đến khi bước vào thùng tắm, Bảo Lan cởi chăn mỏng nàng đang khoác, không khỏi mở to hai mắt nhìn.
Nàng và Châu Lan mặt đỏ bừng.
Chung ma ma đang khó hiểu vì sao Phùng Liên Dung không muốn tắm, bây giờ tiến vào nhìn thấy, cái mặt già cũng đỏ lên. Xem ra Hoàng thượng nghẹn lâu rồi, tất cả đều phát tiết lên người chủ tử mình.
“Lát nữa lấy cao xoa.” Chung ma ma đau lòng, tuy rằng không nặng nhưng phỏng chừng cũng có chút đaum sao Hoàng thượng lại không biết thương hương tiếc ngọc chứ.
Phùng Liên Dung hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
Nhưng là chủ tử như nàng cái gì cũng không gạt được cung nhân, chỉ phải nhận mệnh.
Phùng Liên Dung tắm xong đi ra thì thấy Triệu Hữu Đường vẫn còn ở đây, đang ngồi bên cạnh bàn, trên bàn đã bày xong đồ ăn, xem ra là ăn ở đây.
Phùng Liên Dung tóc còn chưa khô, vừa tắm xong khuôn mặt nhẹ nhàng khoan khoái, chính là khi nhìn đến Triệu Hữu Đường, ánh mắt rất phức tạp.
Có chút thẹn thùng, có chút tức giận, có chút bất đắc dĩ.
Triệu Hữu Đường liếc mắt đánh giá nàng: “Qua đây ăn cơm.”
Phùng Liên Dung chậm rì rì đi qua ngồi xuống.
Triệu Hữu Đường ăn trước.
Phùng Liên Dung gắp một đũa thức ăn đưa vào miệng, kết quả lại phát ra một tiếng hít khí.
Miệng nàng vừa rồi bị rách, lúc này vừa khéo đụng tới miệng vết thương.
Triệu Hữu Đường nghiêng đầu nhìn nàng, môi nàng hơi sưng, nhưng màu sắc vẫn rất đẹp. Giờ hắn mới phát hiện, trách không được bản thân rất thích nàng, môi nàng nhìn qua rất mềm giống như cánh hoa.
Hắn cầm thìa lên đưa cho nàng: “Dùng cái này, ăn thức ăn mềm ấy.”
Phùng Liên Dung nhận lấy, chỉ thấy cái thìa này vô cùng tinh mỹ, không chỉ là bạc, tay cầm còn phủ vàng, bên trên khắc văn long, nàng tò mò nói: “Đây là của Hoàng thượng ạ, không phải ở chỗ này của thiếp thân, khó trách kiểu dáng không giống nhau.
Triệu Hữu Đường thấy nàng cười hì hì ăn cơm.
Ban đầu thấy nàng thương tâm đến cũng nhanh, cao hứng đến cũng nhanh.
Nhưng hôm nay nói chuyện một hồi làm hắn có cái nhìn khác.
Nàng cũng không phải vô ưu vô lự như vậy.
Chẳng qua, ưu sầu này cũng là hắn gây ra cho nàng.
Phùng Liên Dung ăn xong, đưa thìa cho hắn.
Triệu Hữu Đường thản nhiên nói: “Để lại đây đi, thấy nàng dùng rất thích.” Lại bảo Du thị ôm Triệu Thừa Diễn đến cho hắn nhìn, đợi đến khi Triệu Thừa Diễn gọi mấy câu phụ thân hắn mới đi.
Phùng Liên Dung tiễn hắn ra cửa.
Trong bóng đêm, Triệu Hữu Đường nhìn nàng, nghĩ đến rất nhiều chuyện giữa nàng và hắn.
Hắn nhìn không được vươn tay sờ mặt nàng, làn da nàng bóng loáng non mềm làm người ta rất thoải mái.
Phùng Liên Dung cọ đi cọ lại trong lòng bàn tay hắn.
Triệu Hữu Đường thấy nàng như con mèo nhỏ không muốn rời xa bản thân, không khỏi lại nghĩ đến lời nàng nói lúc chiều.
Nói cái gì mà thỏa mãn, lừa ai chứ, chỉ có nàng tự lừa mình.
“Ở điện nào, hai ngày nay nàng mau chóng chọn đi.” Hắn dặn dò, chọn xong rồi còn phải sửa chữa lại, cũng cần thời gian.
Phùng Liên Dung gật gật đầu.
Triệu Hữu Đường bước đi.
Phùng Liên Dung đứng ở cửa, một hồi lâu mới trở về.
Chung ma ma rất tích cực chọn chỗ ở cho nàng.
Hiện tại Thái tử là Hoàng đế, tiểu thiếp như các nàng tự nhiên sẽ không ở lại Đông cung, toàn bộ đều phải chuyển, bên cạnh Càn Thanh cung cũng có mấy cái điện tốt.
Sáng sớm ngủ dậy, Chung ma ma liền nói với Phùng Liên Dung.
“Ninh Khôn cung là dành cho Hoàng hậu nương nương ở, phía Đông có Quỳnh Ngọc cung, có Diên Kỳ cung, có Trường Xuân cung...” Bà nói đến đây, dừng một lát, Hồ quý phi tuy rằng được sủng ái, ở Trường Xuân cung, nhưng kết cục không tốt. Chủ tử nhà mình cũng không thể sống ở nơi đó, Chung ma ma nói: “Trường Xuân cung thì thôi, chủ tử xem phía Tây, lại có Ngọc Thúy cung, Ngưng Hương cung, Vĩnh Hoa cung....”
Phùng Liên Dung cẩn thận suy nghĩ, nàng đối mấy cung điện này vẫn có chút ấn tượng, chỉ là không quá quen thuộc. Có điều Khuynh Vân các trong Ngưng Hương cung cũng là nơi trước kia nàng ở.
Lúc đó, Tôn Tú cũng ở tại Tuyết Vũ các bên cách vách.
Cho nên, nàng khẳng định sẽ không ở Ngưng Hương cung, nàng không muốn nhớ lại chuyện trong quá khứ.
“Nếu không thì Ngọc Thúy cung đi.” Phùng Liên Dung nói, nàng nhìn Chung ma ma, “Có điều nếu ta thật sự được phong làm Quý phi, có phải hay không không tốt lắm?”
Chung ma ma nói: “Sao lại không tốt, chủ tử, ngài sinh nhi tử cho Hoàng thượng, lại là người cũ, vị phần cao hơn chút thì có sao, chẳng lẽ còn muốn sau này bị người mới vào cung bắt nạt hay sao?”
Phùng Liên Dung chỉ cảm thấy đột nhiên lên quá cao, có chút chịu không nổi.
Chung ma ma lại nói: “Ngọc Thúy cung không tốt, quá xa.”
Lần này Phùng Liên Dung lại kiên trì: “Cái này đi, rất tốt, tên cũng dễ nghe không phải sao?” Hoàng thượng phong Quý phi, đó là ý tốt, lúc đó nàng nhìn thấy hắn suy nghĩ đã mơ hồ nên không nghĩ tới cự tuyệt, bây giờ chọn nơi ở, nàng vẫn nên cẩn thận chút.
Hai người liền định cái này.
Chung ma ma kêu Đại Lý đi nói với hoàng môn bên người Triệu Hữu Đường.
Đại Lý rất nhanh đã tìm đến Nghiêm Chính.
Nghiêm Chính nghe xong, lông mày cau lại.
Đại Lý nói: “Sao vậy? Hay là chọn không tốt?”
“Ngọc Thúy cung này tốt chỗ nào, so với cung khác có chút nóng, mặt trời cũng không quá tốt, đã nhiều năm không có người ở, chỉ sợ toàn mùi nấm mốc.”
Đại Lý thở dài: “Vậy cũng không còn cách nào khác không phải sao, chủ tử chúng ta lập tức sẽ thành Quý phi rồi.”
Hắn ở trong cung cũng đã mấy năm, nào không biết lợi hại trong đó.
Nghiêm Chính nghĩ lại thấy cũng đúng, đợi khi nào Triệu Hữu Đường rảnh hắn sẽ báo lại.
Triệu Hữu Đường nghe nói Phùng Liên Dung chọn Ngọc Thúy cung, sắc mặt có chút trầm.
Đặc biệt để nàng tự mình chọn, không phải là để nàng chọn cái mình thích à, to, nhìn thuận mắt, về sau sẽ luôn ở tại nơi đó. Kết quả nàng khen ngược, chuyên chọn nơi không tốt!
Triệu Hữu Đường nói: “Đi phái người dọn dẹp lại Diên Kỳ cung.”
Nghiêm Chính vội vàng ứng một tiếng.
Diên Kỳ cung này chính là một cung điện tốt, bình thường cũng đều là dành cho các vị Quý phi ở, gần với Trường Xuân cung. Có điều Phùng quý nhân sắp được tấn phong Quý phi, ở chỗ đó cũng coi như thích hợp.
Thấy Nghiêm Chính muốn đi, Triệu Hữu Đường gọi hắn lại: “Trong điện có cái gì, ngươi liệt kê ra cho Trẫm.”
Nghiêm Chính lên tiếng trả lời liền đi ngay.
Đến ngày hai mươi sáu, Thái tử phi Phương Yên được sắc lập làm Hoàng hậu, di cư Khôn Ninh cung. Ngày đó Triệu Hữu Đường cùng Phương Yên đến bái kiến Thái hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu. Từ nay về sau Phương Yên chính thức lấy thân phận Hoàng hậu chưởng quản hậu cung.
Ngày đó, Triệu Hữu Đường cùng nàng ta thương lượng chuyện sắc phong hai vị quý nhân.
Nghe nói Phùng Liên Dung được tấn phong làm Dung phi, Phương Yên sắc mặt đột biến
Do là Noãn các nên trong phòng không có chút lạnh, Phùng Liên Dung đầu ngã xuống chăn, còn chưa lấy lại tinh thần Triệu Hữu Đường cũng đã lên, toàn bộ áp nàng xuống dưới thân.
Thân mình Phùng Liên Dung khẽ run, có chút hưng phấn, cũng có chút băn khoăn.
Nhưng là nàng không cách nào suy nghĩ quá nhiều, nàng rất khát vọng hắn, hắn đã đến đây, cũng không tính rời đi, nàng đương nhiên sẽ không đẩy hắn ra.
Phùng Liên Dung nâng đầu lên chủ động hôn lên bờ môi hắn, hai cái tay cũng không rảnh rỗi, tháo dây thắt lưng cho hắn.
Triệu Hữu Đường bắt lấy tay nàng, giọng hơi khàn nói: “Không phải vừa rồi còn muốn tiễn Trẫm đi sao?”
Phùng Liên Dung lần đầu tiên nghe hắn xưng Trẫm ở gần như này, trái tim nhỏ của nàng lại đạp nước nhảy lên, cảm thấy khi hắn tự xưng Trẫm thật khiến người ta tâm động.
Nàng chớp chớp mắt nói: “Khi đó nghĩ rằng Hoàng thượng thật sự phải đi.”
Triệu Hữu Đường hừ lạnh một tiếng: “Trẫm nói đi nàng liền để Trẫm đi?”
Phùng Liên Dung cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ hắn đi nàng còn có gan ngăn đón không cho hắn đi? Nàng được coi là cái gì chứ.
Triệu Hữu Đường thấy nàng vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu, cũng không rõ lắm suy nghĩ của nàng.
Bình thường lúc ở cùng hắn rõ ràng gan rất lớn, thế nào ở trên chuyện hắn có đến hay không, có đi hay không lại câu nệ như vậy, thế nào cũng muốn hắn phải chủ động.
Hắn vươn tay nâng cằm nàng lên: “Nếu Trẫm không nhớ được nàng, xem sau này nàng như thế nào?”
Phùng Liên Dung ngẩn ra.
Ngay lập tức trái tim nàng đau đớn như bị kim châm.
Thấy nàng sắc mặt trắng bệch, con ngươi Triệu Hữu Đường cũng trầm xuống, nhưng hắn không buông tay, vẫn giữ lấy cằm nàng, ánh mắt gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Phùng Liên Dung khẽ nhấc cánh môi đỏ bừng, có chút không thở nổi.
Trí nhớ sáu năm đó giống như thủy triều bao lấy nàng.
Sáu năm, nàng không được sủng ái, thời gian đó trôi qua thế nào nàng nhớ rất rõ ràng. Chính là bởi vì yêu hắn nên nàng mới đau khổ, cho nên một đời này, nàng không nghĩ lại đi con đường cũ đó.
Nhưng cố tình hắn lại coi trọng nàng.
Hai năm qua sủng nàng, nàng giống như được bay lên trời.
Nhưng, trong lòng nàng rõ ràng.
Loại yêu này không thể đi đến cuối, ai bảo hắn nhất định là Hoàng đế đây.
Chỉ là nàng không dự đoán được, không được sủng nàng thương tâm khổ sở, được sủng ái cũng không thể khiến nàng có bao nhiêu sảng khoái, nàng chỉ không thèm nghĩ đến nó nữa.
Chôn chuyện này xuống tận sâu đáy lòng, không đi cởi bỏ nó.
Kết quả hắn lại nói một câu này.
Con ngươi Phùng Liên Dung chậm rãi nổi lên hơi nước, khẽ nói: “Hoàng thượng nhớ được thiếp thân, vậy thiếp thân đương nhiên là cao hứng. Nhưng Hoàng thượng không nhớ rõ, thếp thân cũng đã rất thỏa mãn. Thiếp thân và hoa trong vườn giống nhau, từng nở, cũng đã từng kết thành quả.”
Tiếc nuối là có, nhưng cứ như vậy thôi.
Nàng đời này từng được hắn thích, sinh đứa nhỏ của hắn, dường như cũng không nên lại cầu gì nhiều.
Triệu Hữu Đường chậm rãi nới tay ra.
Hắn vốn chỉ đùa nàng, ai nghĩ đến hắn lại nói như vậy.
Hắn đột nhiên cảm thấy căm tức, khiển trách: “Cho dù Trẫm không nhớ được nàng, vậy còn con đâu, nàng cho rằng nơi này chỉ có mình nàng chắc? Đầu nàng lớn lên thế nào vậy?”
Còn nói cái gì mà không nhớ được nàng, nàng liền giống hoa trong vườn? Nàng là hoa sao, nàng là người, còn là nương của con hắn!
Phùng Liên Dung đaog tim đào phổi nói một câu, ngược lại lại bị trách cứ, nàng ủy khuất nói: “Thiếp thân nói chính là sự thật, tương lai Hoàng thượng còn có tam cung lục viện nữa, cho dù không nhớ rõ...”
Triệu Hữu Đường thấy nàng còn muốn nói hươu nói vượn, dứt khoát chặn miệng nàng lại.
Lần hợp này, hai người thật lâu không nói gì.
Nhốt vào trong hang rồi.
Đợi đến khi trời tối đen, sắp giờ Tuất Triệu Hữu Đường mới tha cho nàng.
Khắp người Phùng Liên Dung gần như không còn một chỗ nào trắng nõn, nàng trốn trong chăn, tức giận nói: “Chàng làm ta nhiều vết hồng thế này, ta đi tắm thế nào.”
Triệu Hữu Đường cười lạnh, liên quan gì đến hắn, ai bảo nàng nói bừa!
Đợi đến khi hắn mặc xong hết quần áo, Phùng Liên Dung vẫn không đi ra.
Triệu Hữu Đường phân phó Chung ma ma: “Tắm cho chủ tử các ngươi đi.”
Phùng Liên Dung chết cũng không đi ra.
Chung ma ma không nói gì, dỗ dành nói: “Bây giờ không tắm, chút nữa sẽ lạnh hơn đấy. Lại nói chủ tử à, hôm nay không tắm, sáng mai cũng phải tắm không phải sao?”
Phùng Liên Dung nghĩ lại ứ đỏ này mấy ngày sẽ không mất được, chỉ phải đứng lên.
Chờ đến khi bước vào thùng tắm, Bảo Lan cởi chăn mỏng nàng đang khoác, không khỏi mở to hai mắt nhìn.
Nàng và Châu Lan mặt đỏ bừng.
Chung ma ma đang khó hiểu vì sao Phùng Liên Dung không muốn tắm, bây giờ tiến vào nhìn thấy, cái mặt già cũng đỏ lên. Xem ra Hoàng thượng nghẹn lâu rồi, tất cả đều phát tiết lên người chủ tử mình.
“Lát nữa lấy cao xoa.” Chung ma ma đau lòng, tuy rằng không nặng nhưng phỏng chừng cũng có chút đaum sao Hoàng thượng lại không biết thương hương tiếc ngọc chứ.
Phùng Liên Dung hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
Nhưng là chủ tử như nàng cái gì cũng không gạt được cung nhân, chỉ phải nhận mệnh.
Phùng Liên Dung tắm xong đi ra thì thấy Triệu Hữu Đường vẫn còn ở đây, đang ngồi bên cạnh bàn, trên bàn đã bày xong đồ ăn, xem ra là ăn ở đây.
Phùng Liên Dung tóc còn chưa khô, vừa tắm xong khuôn mặt nhẹ nhàng khoan khoái, chính là khi nhìn đến Triệu Hữu Đường, ánh mắt rất phức tạp.
Có chút thẹn thùng, có chút tức giận, có chút bất đắc dĩ.
Triệu Hữu Đường liếc mắt đánh giá nàng: “Qua đây ăn cơm.”
Phùng Liên Dung chậm rì rì đi qua ngồi xuống.
Triệu Hữu Đường ăn trước.
Phùng Liên Dung gắp một đũa thức ăn đưa vào miệng, kết quả lại phát ra một tiếng hít khí.
Miệng nàng vừa rồi bị rách, lúc này vừa khéo đụng tới miệng vết thương.
Triệu Hữu Đường nghiêng đầu nhìn nàng, môi nàng hơi sưng, nhưng màu sắc vẫn rất đẹp. Giờ hắn mới phát hiện, trách không được bản thân rất thích nàng, môi nàng nhìn qua rất mềm giống như cánh hoa.
Hắn cầm thìa lên đưa cho nàng: “Dùng cái này, ăn thức ăn mềm ấy.”
Phùng Liên Dung nhận lấy, chỉ thấy cái thìa này vô cùng tinh mỹ, không chỉ là bạc, tay cầm còn phủ vàng, bên trên khắc văn long, nàng tò mò nói: “Đây là của Hoàng thượng ạ, không phải ở chỗ này của thiếp thân, khó trách kiểu dáng không giống nhau.
Triệu Hữu Đường thấy nàng cười hì hì ăn cơm.
Ban đầu thấy nàng thương tâm đến cũng nhanh, cao hứng đến cũng nhanh.
Nhưng hôm nay nói chuyện một hồi làm hắn có cái nhìn khác.
Nàng cũng không phải vô ưu vô lự như vậy.
Chẳng qua, ưu sầu này cũng là hắn gây ra cho nàng.
Phùng Liên Dung ăn xong, đưa thìa cho hắn.
Triệu Hữu Đường thản nhiên nói: “Để lại đây đi, thấy nàng dùng rất thích.” Lại bảo Du thị ôm Triệu Thừa Diễn đến cho hắn nhìn, đợi đến khi Triệu Thừa Diễn gọi mấy câu phụ thân hắn mới đi.
Phùng Liên Dung tiễn hắn ra cửa.
Trong bóng đêm, Triệu Hữu Đường nhìn nàng, nghĩ đến rất nhiều chuyện giữa nàng và hắn.
Hắn nhìn không được vươn tay sờ mặt nàng, làn da nàng bóng loáng non mềm làm người ta rất thoải mái.
Phùng Liên Dung cọ đi cọ lại trong lòng bàn tay hắn.
Triệu Hữu Đường thấy nàng như con mèo nhỏ không muốn rời xa bản thân, không khỏi lại nghĩ đến lời nàng nói lúc chiều.
Nói cái gì mà thỏa mãn, lừa ai chứ, chỉ có nàng tự lừa mình.
“Ở điện nào, hai ngày nay nàng mau chóng chọn đi.” Hắn dặn dò, chọn xong rồi còn phải sửa chữa lại, cũng cần thời gian.
Phùng Liên Dung gật gật đầu.
Triệu Hữu Đường bước đi.
Phùng Liên Dung đứng ở cửa, một hồi lâu mới trở về.
Chung ma ma rất tích cực chọn chỗ ở cho nàng.
Hiện tại Thái tử là Hoàng đế, tiểu thiếp như các nàng tự nhiên sẽ không ở lại Đông cung, toàn bộ đều phải chuyển, bên cạnh Càn Thanh cung cũng có mấy cái điện tốt.
Sáng sớm ngủ dậy, Chung ma ma liền nói với Phùng Liên Dung.
“Ninh Khôn cung là dành cho Hoàng hậu nương nương ở, phía Đông có Quỳnh Ngọc cung, có Diên Kỳ cung, có Trường Xuân cung...” Bà nói đến đây, dừng một lát, Hồ quý phi tuy rằng được sủng ái, ở Trường Xuân cung, nhưng kết cục không tốt. Chủ tử nhà mình cũng không thể sống ở nơi đó, Chung ma ma nói: “Trường Xuân cung thì thôi, chủ tử xem phía Tây, lại có Ngọc Thúy cung, Ngưng Hương cung, Vĩnh Hoa cung....”
Phùng Liên Dung cẩn thận suy nghĩ, nàng đối mấy cung điện này vẫn có chút ấn tượng, chỉ là không quá quen thuộc. Có điều Khuynh Vân các trong Ngưng Hương cung cũng là nơi trước kia nàng ở.
Lúc đó, Tôn Tú cũng ở tại Tuyết Vũ các bên cách vách.
Cho nên, nàng khẳng định sẽ không ở Ngưng Hương cung, nàng không muốn nhớ lại chuyện trong quá khứ.
“Nếu không thì Ngọc Thúy cung đi.” Phùng Liên Dung nói, nàng nhìn Chung ma ma, “Có điều nếu ta thật sự được phong làm Quý phi, có phải hay không không tốt lắm?”
Chung ma ma nói: “Sao lại không tốt, chủ tử, ngài sinh nhi tử cho Hoàng thượng, lại là người cũ, vị phần cao hơn chút thì có sao, chẳng lẽ còn muốn sau này bị người mới vào cung bắt nạt hay sao?”
Phùng Liên Dung chỉ cảm thấy đột nhiên lên quá cao, có chút chịu không nổi.
Chung ma ma lại nói: “Ngọc Thúy cung không tốt, quá xa.”
Lần này Phùng Liên Dung lại kiên trì: “Cái này đi, rất tốt, tên cũng dễ nghe không phải sao?” Hoàng thượng phong Quý phi, đó là ý tốt, lúc đó nàng nhìn thấy hắn suy nghĩ đã mơ hồ nên không nghĩ tới cự tuyệt, bây giờ chọn nơi ở, nàng vẫn nên cẩn thận chút.
Hai người liền định cái này.
Chung ma ma kêu Đại Lý đi nói với hoàng môn bên người Triệu Hữu Đường.
Đại Lý rất nhanh đã tìm đến Nghiêm Chính.
Nghiêm Chính nghe xong, lông mày cau lại.
Đại Lý nói: “Sao vậy? Hay là chọn không tốt?”
“Ngọc Thúy cung này tốt chỗ nào, so với cung khác có chút nóng, mặt trời cũng không quá tốt, đã nhiều năm không có người ở, chỉ sợ toàn mùi nấm mốc.”
Đại Lý thở dài: “Vậy cũng không còn cách nào khác không phải sao, chủ tử chúng ta lập tức sẽ thành Quý phi rồi.”
Hắn ở trong cung cũng đã mấy năm, nào không biết lợi hại trong đó.
Nghiêm Chính nghĩ lại thấy cũng đúng, đợi khi nào Triệu Hữu Đường rảnh hắn sẽ báo lại.
Triệu Hữu Đường nghe nói Phùng Liên Dung chọn Ngọc Thúy cung, sắc mặt có chút trầm.
Đặc biệt để nàng tự mình chọn, không phải là để nàng chọn cái mình thích à, to, nhìn thuận mắt, về sau sẽ luôn ở tại nơi đó. Kết quả nàng khen ngược, chuyên chọn nơi không tốt!
Triệu Hữu Đường nói: “Đi phái người dọn dẹp lại Diên Kỳ cung.”
Nghiêm Chính vội vàng ứng một tiếng.
Diên Kỳ cung này chính là một cung điện tốt, bình thường cũng đều là dành cho các vị Quý phi ở, gần với Trường Xuân cung. Có điều Phùng quý nhân sắp được tấn phong Quý phi, ở chỗ đó cũng coi như thích hợp.
Thấy Nghiêm Chính muốn đi, Triệu Hữu Đường gọi hắn lại: “Trong điện có cái gì, ngươi liệt kê ra cho Trẫm.”
Nghiêm Chính lên tiếng trả lời liền đi ngay.
Đến ngày hai mươi sáu, Thái tử phi Phương Yên được sắc lập làm Hoàng hậu, di cư Khôn Ninh cung. Ngày đó Triệu Hữu Đường cùng Phương Yên đến bái kiến Thái hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu. Từ nay về sau Phương Yên chính thức lấy thân phận Hoàng hậu chưởng quản hậu cung.
Ngày đó, Triệu Hữu Đường cùng nàng ta thương lượng chuyện sắc phong hai vị quý nhân.
Nghe nói Phùng Liên Dung được tấn phong làm Dung phi, Phương Yên sắc mặt đột biến
Danh sách chương