Thần Vu Phong gấp gáp nhìn về phía Liễu An Lam. Trong lòng một trận đau đơn nhìn hoa mẫu đơn bị ủy khuất.

"Lam Nhi, muội có việc gì, cứ nói ta. Ta sẽ lấy lại công đạo cho muội"

Thần Vu Phong ôm lấy con người của Liễu An Lam. Vỗ về nói.

"Ca ca"

Liễu An Lam khóc thút thít ủy khuất rúc vào lồng ngực rắn chắc của hắn.

"Ai làm ủy khuất muội?"

Nộ khí trên khuôn mặt Thần Vu Phong càng hiện rõ.

Ai cả gan dám làm Lam Nhi chịu ủy khuất. Hắn sẽ không tha cho người đó.

"Lam nhi đứng mãi, chân muội không còn sức nữa"

Lệ rơi trên gương mặt khuynh thành giống như thần tiên đang làm rơi những giọt nước thủy tinh trong suốt. Nhìn đơn giản nhưng lại cuốn hút. Làm người ta rất thương tiếc.

"Ta dẫn Lam nhi trở về. Dù sao nơi đây chỉ là một vương phủ nho nhỏ, quản cái khỉ gió gì"

Nhìn mĩ nhân rơi rệ. Thần Vu Phong đau thấu tận tim gan. Sự phẫn nộ đánh mất lí trí.

Liễu An Lam hoảng hồn vội đưa đôi tay trắng nõn lên che miệng Thần Vu Phong lại.

"Phong ca ca, không được nói bậy, Hi Vương Gia nghe được là không tốt."

Thần Vu Phong cảm động. Lam nhi mệt mỏi lại còn có tâm trạng lo lắng cho mình. Cười tươi như nở hoa.

"Được, vậy ta dẫn muội về. Sau này cũng không cần đến đây nữa"

Liễu An Lam không nói gì, chỉ cúi đầu cho Thần Vu Phong bế xốc mình lên và ôm đi. Khóe mắt hiện ra tia đắc ý.

Song Vương Thiên nhìn bóng dáng của hai người. Khóe mắt lạnh đi.

Thời gian này ông không thị uy thì cả Vương Triều Đại Hiên này cứ nghĩ ông là cọp giấy hay sao. Hi Vương phủ là nơi đâu mà để người muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.

Một Liễu Gia nhị tiểu thư nho nhỏ mà giám xem thường quận chúa hoàng gia, sắp xếp mọi việc như thứ đồ chơi.

Hình như, Song Phi Yến năm năm trước rơi xuống nước, Liễu An Lam này cũng có phần liên quan đi.

Song Vương Thiên định mở miệng thị uy thì có một giọng nói trong trẻo vang lên.

"Xem ra Tam Vương Gia và Liễu Gia nhị tiểu thư cũng quá xem thường Hi Vương phủ này đi, chủ nhân bữa tiệc chưa đến mà các ngươi lại bỏ về, xem ra vương pháp đối với cách ngươi chỉ là một tờ giấy trắng "

*Vương Pháp là những quy luật được vua viết trên giấy, có sức ảnh hưởng rất lớn đến phép tắc của mỗi người. Những ai không làm theo những quy luật phép tắc đã ban ra. Nặng nhất là có thể "tru di cửu tộc"

Cả hội trường đều im phăng phắc quay đầu xem nhìn giọng nói đó xuất phát từ nơi nào.

Đúng vậy, quận chúa là chức danh chính tay hoàng thượng ân điểm. Xem thường quận chúa chính là xem thường vua xem thường hoàng gia.

Tội này rất lớn.

Một người một màu đỏ từ trên xuống dưới. Nó càng nổi bật hơn trên làn da trắng như tuyết của nàng. Tóc xõa buông xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Khuôn mặt được trang điểm kĩ, tinh xảo quyền thế lại không kém phần nhẹ nhàng.

Toàn thể mọi người bị mất hồn khi nhìn nàng. Một thân trang phục màu đỏ nổi bật nhất hậu trường. Bây giờ. Đệ nhất mĩ nữ Đại Hiên bị đẩy lùi ra xa.

Qua lần yến tiệc này, trong mắt mọi người không phải là Nhị tiểu thư Liễu Gia xinh đẹp nhất mà là Quận chúa Song Phi Yến của đại Hiên Vương triều.

Thần Vu Phong nhìn đến bị hớp hồn. Từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ gặp một người xinh đẹp như vậy. Tay ôm Liễu An Lam cũng dần trở nên vô lực. Khiến Liễu An Lam suýt té ngã.

"Sao vậy, chẳng lẽ bản quận chúa nói không đúng"

Song Phi Yến cũng không bị mọi người nhìn mà run sợ khép nép..ngược lại nàng tự tin ngẩng cao đầu. Lạnh nhạt nói.

Giọng nói trong trẻo thanh thúy đi sâu vào trong lòng người. Biết bao nhiêu ngọt ngào.

"Yến Nhi, con lại đây"

Song Vương Thiên lần đầu tiên tỏ thái độ quan tâm nàng như vậy

Ông cười khẽ nhìn toàn bộ phía dưới. Bỗng ông lại cảm thấy tự hào bởi đứa con gái của mình.

Mẫu Đình Như mỉm cười dịu dàng.

Đó là con gái của nàng. Người làm nàng ngạc nhiên nhất cũng chính là hãnh diện nhất.

Lời nói của Song Vương Thiên làm mọi người thức tỉnh. Rồi cúi đầu bàn tán.

"Đây có thật là tiểu quận chúa hay phách lối không? Sao lại tự nhiên trở thành như người khác"

"Đúng vậy, nghe nói tiểu quận chúa này ẩn cư năm năm, không lẽ trong vòng năm năm đã xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết"

"Người này quả thực thập phần xinh đẹp, lại biết lễ nghĩa, ta quả thật nghi ngờ Hi Vương Gia tráo đổi người,"

"Nói bậy, nào có người cha nào lại đi đánh tráo con gái của mình"

"Cũng đúng, nếu tráo đổi thi năm năm trước đã làm rồi còn đợi gì đến bây giờ"

"....."

"....."

Hậu trường xung quanh bàn tán tấp nập. Ánh mắt mê luyến nhìn về nàng cũng có, ánh mắt hâm mộ cũng có mà ghen tị cũng có.

Người nói một câu, ta thêm một câu. Hội trường yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào.

Song Phi Yến phớt lờ đi tất xả, ngẩng cao đầu nhìn đi về phía trước.

"Cha, đại ca và nhị ca đâu"

Nàng thật sự không quan tâm hai người đó làm cái khỉ gió gì. Nhưng bởi vì không muốn lộ sơ hở nên hỏi cho có lễ.

Dù sao đó cũng là anh trai của nàng. Không hỏi thăm cũng thực khiến người ta nghi ngờ đi.

"Đi biên cương, hai ngày sau mới có thể về"

Song Vương Thiên không lạnh không nhạt nói. Nhưng lại cho nàng hiểu rõ.

"Yến nhi, qua đây ngồi với mẫu thân"

Mẫu Đình Như dịu dàng cầm tay nàng ngồi bột bên.

"Con nha, sao giờ này mới đến"

Song Phi Yến chỉ cười khẽ đáp lại.

"Vườn hoa trong vương phủ rất đẹp, con muốn nhìn xem một lát, ai ngờ..."

"Nếu con muốn, ta sẽ sai người đem hoa đến viện của con"

Nét mặt Mẫu Đình Như ôn nhu, hiền hòa nói.

Song Phi Yến chỉ khẽ gật đầu. Hoa nhiều cũng được, ít cũng được, hoa đẹp đến mấy nàng cũng lấy làm phân bón.

Nếu Mẫu Đình Như biết được ý nghĩ của nàng chắc sẽ thổ huyết.

*thổ huyết: phun máu

" quận chúa cũng đã đến, yến tiệc bắt đầu đi"

Giọng nói trầm thấp của Hi Vương gia vang lên.

Dù nhỏ nhưng cũng làm cho hội trường này trở lại bình thương.

Liễu An Lam ghen ghét. Đáy mắt hiện rõ vẻ tức giận. Quên mất mình đang tính bỏ đi..

Thần Vu Phong cũng hoàn hồn lại. Nhưng ánh mắt không rời nhìn về phía Song Phi Yến.

"Liễu Gia Nhị Tiểu Thư, không phải ngươi và tình nhân muốn bỏ về hay sao, sao còn chưa đi"

Song Phi Yến chỉ bâng quơ nói một câu. Nhưng độ lợi hại của nó như thế nào chỉ có người trong cuộc biết.

Song Vương Thiên có chút ý cười. Xem ra chuyện này ông không cần phải tham dự nữa rồi.

Liễu An Lam nghe được. Muốn về cũng không được muốn ở lại cũng không xong.

Nếu về, nàng sẽ bị tội danh đi theo tình nhân, danh tiết của nàng cả đời bị hủy hoại. Còn ai dám cưới nàng nữa. Lại còn thêm xem thường vương pháp. Tính mạng của nàng khó được bảo toàn.

Nếu ở lại, chứng tỏ nàng là người hai mặt, một phút trước muốn đi, một phút sau ở lại. Người đời sẽ cho nàng là mặt dày không biết liêm sỉ.

Liễu An Lam cúi đầu. Thân người nhỏ nhắn run run

Chỉ sợ một ngọn gió nhẹ thổi qua cũng làm nàng ngã xuống.

Thần Vu Phong thấy Liễu An Lam khó xử vội ra mặt.

"Ngươi và Lam Nhi từ nhỏ đều là bằng hữu, hà tất phải làm khó nàng như vậy"

Song Phi Yến cười khẽ.

Làm khó sao! Là ai đã làm mất mặt nàng trước. Chẳng lẽ không có gió mà lá lại tự mình bay.

"Ý của đại thúc nói, là bản quận chúa nói sai sự thật"

Điều nàng nói chính là sự thật. Tất cả mọi người ở đây có thể làm chứng.

"Quận chúa, đều là tại An Lam bồng bột, không liên quan gì đến Phong ca ca, ngài trách tội mình An Lam được rồi"

Nước mắt lại rơi trên khuôn mặt nhỏ bé của Liễu An Lam. Ý nàng nói Song Phi Yến không nên không phân biệt nặng nhẹ mà trách tội.

"Ồ, thì ra là bản cung sai lầm rồi"

Song Phi Yến cười trừ, có thể thấy rõ trong câu nói của nàng có bao nhiêu trào phúng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện