"Lấy ta y phục màu đỏ" Song Phi Yến nhìn khuôn mặt mình được trang điểm xong. Lạnh lùng nói.

"Quận chúa, hôm nay là yến tiệc, mang màu đỏ hình như không phù hợp cho lắm"

Song Phi Yến lạnh lùng nhìn Cẩm Băng.

"Từ khi nào trong Hi Vương phủ này có cái quyền hạ nhân chất vấn lại chủ tử"

"Nô tì không giám" Cẩm Băng lo sợ quỳ rạp xuống. Nàng thật không ngờ Song Phi Yến này lại bắt bẻ từng lỗi nhỏ của nàng.

"Hạ Nhi, vào thay y phục cho ta"

Song Phi Yến mở miệng gọi. Không lâu sau có một đạo bóng dáng nhỏ đi vào.

Hạ Nhi là người Lạc Khuynh cứu sống rồi đưa vào hầu hạ nàng. Trong thời gian nàng sống ở trên núi. Hạ Nhi luôn đi theo coi nàng là chủ tử rất cung kính. Lạc Khuynh bắt ép Hạ Nhi học võ công để bảo vệ tốt Song Phi Yến. Hạ Nhi lại vui vẻ nhận lời.

Có lẽ bởi vì Song Phi Yến quá nhảy cảm với những người xung quanh nên nàng có thể cảm nhận được Hạ Nhi rất thật lòng đi theo mình nhưng nàng cũng không giám thân cận lắm.

Hạ Nhi nhìn người nhỏ nhắn nhưng cũng đã tuổi hai mươi. Nàng có thể coi là một gương mặt dễ nhìn. Không khuynh thành tuyệt diễm như Song Phi Yến thì ít nhất cũng hoa nhường nguyệt thẹn.

Song Phi Yến đã bảo nàng ta ẩn nấp. Không cho ra gặp người.

Nên khi Song Phi Yến gọi vào nàng có thể vào ngay lập tức.

"Chủ tử,"

Hạ Nhi chắp tay lại cung kính nói.

"Ngươi nói, ta nên mang y phục nào"

Hạ Nhi liếc Cẩm Băng đang quỳ dưới đất kia. Rồi đưa tay lấy một y phục màu đỏ tươi nổi bật nhất trong tủ.

"Chủ tử, y phục màu đỏ này, rất hợp"

Hạ Nhi chỉ nói ngắn gọn. Không nịnh nọt như Cẩm Băng. Mà điều nàng nói chính là sự thật. Làn da và dung nhan của chủ tử tất hợp với màu đỏ.

Song Phi Yến cười khẽ. Rồi gật đầu.

Màu đỏ đúng là rất hợp với nàng, từ năm năm trước nàng đã nghiện màu đỏ. Màu đỏ của máu. Màu của sự đau đớn nhưng lại mạnh mẽ, không phải sao.

Nếu nàng làm ác quỷ thì cũng đừng trách bởi vì sao nàng lại như vậy.

Trước khi là ác quỷ thì nàng cũng đã là một thiên thần.

Ác quỷ rất tốt, có thể sống mà không ai dám động vào còn hơn làm thiên thần mà mặc người ta chà đạp. Dù gì tiếng xấu của nàng cũng không ít. Có thêm tiếng xấu cũng không sao! "Hạ nhi, mấy canh giờ nữa là bắt đầu"

"Bẩm, tầm nữa canh giờ"

Sinh Phi Yến gật đầu nhìn Cẩm Băng.

"Cứ quỳ ở đây đến khi nào nhận ra lỗi của mình thì thôi, Hạ Nhi, sai người ở đây canh chừng, thấy đứng dậy thì thẳng tay chặt chân nàng ta"

Cẩm Băng sợ run cả người, nàng nhận nhiệm vụ đến đây cứ ngỡ nàng quánh chúa này vẫn bồng bột dễ đối phó như thời còn nhỏ. Ai ngờ, mới năm năm, người này như lột xác, lại thêm lợi hại hơn.

Nếu nhiệm vụ nàng không hoàn thành, nàng phải làm sao bây giờ!!

Song Phi Yến vẫn tao nhã nhìn.

Vẫn lạnh nhạt như nước bước đi.

"Hạ Nhi, dẫn ta đi"

"Vâng" Hạ Nhi cúi đầu tuân lệnh đi trước dẫn đường.

Hạ nhân đang tấp nập bận rộn đi qua đi lại. Thấy Song Phi Yến đi đến.

Một giây là thất thần. Một giây sau là quỳ rạp xuống đất.

Song Phi Yến khó chịu. Nếu đi đâu mà cũng bị người đời quỳ lạy như vậy không tổn thọ thì cũng chết sớm.

"Tiểu thư, gần đến nơi rồi, mọi người đều tập trung đầy đủ"

"Nhanh vậy sao?" Song Phi Yến nheo mắt phượng nhìn về phía trước.

"Chủ tử, người có muốn đi vào?" Hạ Nhi thấy tâm trạng của chủ tử không vui. Đoán ra được trong lòng mấy phần.

"Đi ngắm hoa đi, đợi khi họ mất hết kiên nhẫn rồi ta hẵng vào"

"Vâng" Hạ Nhi chỉ im lặng làm theo. Dù kết quả như thế nào nàng cũng vẫn bảo vệ chủ tử đến cùng. Nhất định không để người khác ức hiếp.

- -- ------ -------giải phân cách---- ------ ------

"Bẩm Vương Phi, khách nhân đều đã đến đầy đủ chỉ còn mỗi quận chúa" nét già nua trên khuôn mặt bà càng lộ rõ. Thân hình béo núc ních tới bên cạnh Mẫu Đình Như. Cung kính cúi đầu xuống.

Vương phi không vui nói.

"Tại sao lại chưa đến. Hay là tại đường đi xa xôi nên trở về mệt mỏi"

Mẫu Đình Như lẩm bẩm trong miệng rồi vội vàng nói với Vương ma ma.

"Nhanh, nhanh đi xem Yến nhi đã xảy ra chuyện gì"

Mẫu Đình Như và Song Vương Thiên ngồi trên đài cao. Hai người đều toát ra một khí chất cao quý khiến người chỉ mới đặt chân vào cửa đã thấy mình thấp kém.

Liễu An Lam nhìn hai người như vậy bỗng thấy ghen tị.

Song Phi Yến chỉ dựa vào thân phận của mình mà thường xuyên tác oai với nàng. Dù đó là lúc còn nhỏ nhưng bản chất không đổi bản tính khó dời. Nàng nghĩ Song Phi Yến vẫn như cũ. Tất cả mọi thứ Song Phi Yến đều hơn nàng, về thân phận lẫn địa vị.

May sao về sắc đẹp không ai sánh bằng nàng.

Liễu Tiệp Dư là người hơn nàng về hết thảy mọi thứ. Mà điều đặc biệt, " nàng "giám dành Phong ca ca với nàng. Nhưng rồi sao. Kết cục chết rất thảm bại đó thôi.

Những người giám chống đối lại nàng. Nhất định sẽ không có con đường tốt.

Liễu An Lam quay sang nhìn bóng dáng cao lớn bên cạnh mình.

Hôm nay nàng vận một bộ đồ màu hồng nhẹ. Dịu dàng, thanh khiết mà lại rất đáng yêu. Nàng có một khuôn mặt thon gọn, sống mũi cao kết hợp với đôi long mày phượng rất cao quý lại hút hồn. Đôi môi nhỏ nhắn đỏ tươi cười rộ lên thành tiếng.

"Phong Ca Ca, chúng ta còn phải đợi bao lâu"

Ý chính là, dám để Phong Ca ca đứng đợi chính là không tôn trọng hắn.

Chưa gặp mà đã để lại ấn tượng xấu. Dù gì hắn cũng là đại thúc của Song Phi Yến. Là em trai của Hi Vương Gia. Dù không cùng họ nhưng thân phận sánh ngang nhau. Chỉ là Hi Vương gia đã có tuổi nên Thần Vu Phong cung kính. Nhưng cũng không có quyền bắt hắn đợi chờ lâu như vậy.

Chỉ là một câu nói. Nhưng làm tình cảm rạn nứt.

Thần Vu Phong nhìn dung nhan tuyệt mĩ ấy đến thất thần. Đến khi nghe nàng nói. Hắn mới hoàn hồn lại. Cưng chiều ôm lấy nàng vào trong lòng. Giọng điệu tỏ vẻ khó chịu nói.

"Lam nhi đợi một lát nữa, nếu không vì tình bạn giữa Lam nhi vào quận chúa, thì ta sẽ dẫn Lam Nhi đi từ lâu rồi"

Liễu An Lam như người không xương dựa vào Thần Vu Phong hạnh phúc.

"Ca ca tốt nhất"

Khách nhân nhìn cặp đôi uyên ương này chỉ có nhìn đi chỗ khác. Nịnh nọt nói chuyện phiếm với Mẫu Đình Như và Song Vương Thiên. Những thiên kim tiểu thư khác thì chỉ bàn tán với nhau như chưa có việc gì.

Liễu An Lam như kiên nhẫn không được, nước mắt long long cúi đầu. Thần Vu Phong thấy lạ lạ.

"Lam nhi, muội khó chịu chỗ nào sao"

Liễu An Lam lắc đầu không nói. Càng làm cho người ta thương tiếc.

Chương 5: ồ! thì ra là bản cung sai lầm rồi!

Thần Vu Phong gấp gáp nhìn về phía Liễu An Lam. Trong lòng một trận đau đơn nhìn hoa mẫu đơn bị ủy khuất.

"Lam Nhi, muội có việc gì, cứ nói ta. Ta sẽ lấy lại công đạo cho muội"

Thần Vu Phong ôm lấy con người của Liễu An Lam. Vỗ về nói.

"Ca ca"

Liễu An Lam khóc thút thít ủy khuất rúc vào lồng ngực rắn chắc của hắn.

"Ai làm ủy khuất muội?"

Nộ khí trên khuôn mặt Thần Vu Phong càng hiện rõ.

Ai cả gan dám làm Lam Nhi chịu ủy khuất. Hắn sẽ không tha cho người đó.

"Lam nhi đứng mãi, chân muội không còn sức nữa"

Lệ rơi trên gương mặt khuynh thành giống như thần tiên đang làm rơi những giọt nước thủy tinh trong suốt. Nhìn đơn giản nhưng lại cuốn hút. Làm người ta rất thương tiếc.

"Ta dẫn Lam nhi trở về. Dù sao nơi đây chỉ là một vương phủ nho nhỏ, quản cái khỉ gió gì"

Nhìn mĩ nhân rơi rệ. Thần Vu Phong đau thấu tận tim gan. Sự phẫn nộ đánh mất lí trí.

Liễu An Lam hoảng hồn vội đưa đôi tay trắng nõn lên che miệng Thần Vu Phong lại.

"Phong ca ca, không được nói bậy, Hi Vương Gia nghe được là không tốt."

Thần Vu Phong cảm động. Lam nhi mệt mỏi lại còn có tâm trạng lo lắng cho mình. Cười tươi như nở hoa.

"Được, vậy ta dẫn muội về. Sau này cũng không cần đến đây nữa"

Liễu An Lam không nói gì, chỉ cúi đầu cho Thần Vu Phong bế xốc mình lên và ôm đi. Khóe mắt hiện ra tia đắc ý.

Song Vương Thiên nhìn bóng dáng của hai người. Khóe mắt lạnh đi.

Thời gian này ông không thị uy thì cả Vương Triều Đại Hiên này cứ nghĩ ông là cọp giấy hay sao. Hi Vương phủ là nơi đâu mà để người muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.

Một Liễu Gia nhị tiểu thư nho nhỏ mà giám xem thường quận chúa hoàng gia, sắp xếp mọi việc như thứ đồ chơi.

Hình như, Song Phi Yến năm năm trước rơi xuống nước, Liễu An Lam này cũng có phần liên quan đi.

Song Vương Thiên định mở miệng thị uy thì có một giọng nói trong trẻo vang lên.

"Xem ra Tam Vương Gia và Liễu Gia nhị tiểu thư cũng quá xem thường Hi Vương phủ này đi, chủ nhân bữa tiệc chưa đến mà các ngươi lại bỏ về, xem ra vương pháp đối với cách ngươi chỉ là một tờ giấy trắng "

*Vương Pháp là những quy luật được vua viết trên giấy, có sức ảnh hưởng rất lớn đến phép tắc của mỗi người. Những ai không làm theo những quy luật phép tắc đã ban ra. Nặng nhất là có thể "tru di cửu tộc"

Cả hội trường đều im phăng phắc quay đầu xem nhìn giọng nói đó xuất phát từ nơi nào.

Đúng vậy, quận chúa là chức danh chính tay hoàng thượng ân điểm. Xem thường quận chúa chính là xem thường vua xem thường hoàng gia.

Tội này rất lớn.

Một người một màu đỏ từ trên xuống dưới. Nó càng nổi bật hơn trên làn da trắng như tuyết của nàng. Tóc xõa buông xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Khuôn mặt được trang điểm kĩ, tinh xảo quyền thế lại không kém phần nhẹ nhàng.

Toàn thể mọi người bị mất hồn khi nhìn nàng. Một thân trang phục màu đỏ nổi bật nhất hậu trường. Bây giờ. Đệ nhất mĩ nữ Đại Hiên bị đẩy lùi ra xa.

Qua lần yến tiệc này, trong mắt mọi người không phải là Nhị tiểu thư Liễu Gia xinh đẹp nhất mà là Quận chúa Song Phi Yến của đại Hiên Vương triều.

Thần Vu Phong nhìn đến bị hớp hồn. Từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ gặp một người xinh đẹp như vậy. Tay ôm Liễu An Lam cũng dần trở nên vô lực. Khiến Liễu An Lam suýt té ngã.

"Sao vậy, chẳng lẽ bản quận chúa nói không đúng"

Song Phi Yến cũng không bị mọi người nhìn mà run sợ khép nép..ngược lại nàng tự tin ngẩng cao đầu. Lạnh nhạt nói.

Giọng nói trong trẻo thanh thúy đi sâu vào trong lòng người. Biết bao nhiêu ngọt ngào.

"Yến Nhi, con lại đây"

Song Vương Thiên lần đầu tiên tỏ thái độ quan tâm nàng như vậy

Ông cười khẽ nhìn toàn bộ phía dưới. Bỗng ông lại cảm thấy tự hào bởi đứa con gái của mình.

Mẫu Đình Như mỉm cười dịu dàng.

Đó là con gái của nàng. Người làm nàng ngạc nhiên nhất cũng chính là hãnh diện nhất.

Lời nói của Song Vương Thiên làm mọi người thức tỉnh. Rồi cúi đầu bàn tán.

"Đây có thật là tiểu quận chúa hay phách lối không? Sao lại tự nhiên trở thành như người khác"

"Đúng vậy, nghe nói tiểu quận chúa này ẩn cư năm năm, không lẽ trong vòng năm năm đã xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết"

"Người này quả thực thập phần xinh đẹp, lại biết lễ nghĩa, ta quả thật nghi ngờ Hi Vương Gia tráo đổi người,"

"Nói bậy, nào có người cha nào lại đi đánh tráo con gái của mình"

"Cũng đúng, nếu tráo đổi thi năm năm trước đã làm rồi còn đợi gì đến bây giờ"

"....."

"....."

Hậu trường xung quanh bàn tán tấp nập. Ánh mắt mê luyến nhìn về nàng cũng có, ánh mắt hâm mộ cũng có mà ghen tị cũng có.

Người nói một câu, ta thêm một câu. Hội trường yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào.

Song Phi Yến phớt lờ đi tất xả, ngẩng cao đầu nhìn đi về phía trước.

"Cha, đại ca và nhị ca đâu"

Nàng thật sự không quan tâm hai người đó làm cái khỉ gió gì. Nhưng bởi vì không muốn lộ sơ hở nên hỏi cho có lễ.

Dù sao đó cũng là anh trai của nàng. Không hỏi thăm cũng thực khiến người ta nghi ngờ đi.

"Đi biên cương, hai ngày sau mới có thể về"

Song Vương Thiên không lạnh không nhạt nói. Nhưng lại cho nàng hiểu rõ.

"Yến nhi, qua đây ngồi với mẫu thân"

Mẫu Đình Như dịu dàng cầm tay nàng ngồi bột bên.

"Con nha, sao giờ này mới đến"

Song Phi Yến chỉ cười khẽ đáp lại.

"Vườn hoa trong vương phủ rất đẹp, con muốn nhìn xem một lát, ai ngờ..."

"Nếu con muốn, ta sẽ sai người đem hoa đến viện của con"

Nét mặt Mẫu Đình Như ôn nhu, hiền hòa nói.

Song Phi Yến chỉ khẽ gật đầu. Hoa nhiều cũng được, ít cũng được, hoa đẹp đến mấy nàng cũng lấy làm phân bón.

Nếu Mẫu Đình Như biết được ý nghĩ của nàng chắc sẽ thổ huyết.

*thổ huyết: phun máu

" quận chúa cũng đã đến, yến tiệc bắt đầu đi"

Giọng nói trầm thấp của Hi Vương gia vang lên.

Dù nhỏ nhưng cũng làm cho hội trường này trở lại bình thương.

Liễu An Lam ghen ghét. Đáy mắt hiện rõ vẻ tức giận. Quên mất mình đang tính bỏ đi..

Thần Vu Phong cũng hoàn hồn lại. Nhưng ánh mắt không rời nhìn về phía Song Phi Yến.

"Liễu Gia Nhị Tiểu Thư, không phải ngươi và tình nhân muốn bỏ về hay sao, sao còn chưa đi"

Song Phi Yến chỉ bâng quơ nói một câu. Nhưng độ lợi hại của nó như thế nào chỉ có người trong cuộc biết.

Song Vương Thiên có chút ý cười. Xem ra chuyện này ông không cần phải tham dự nữa rồi.

Liễu An Lam nghe được. Muốn về cũng không được muốn ở lại cũng không xong.

Nếu về, nàng sẽ bị tội danh đi theo tình nhân, danh tiết của nàng cả đời bị hủy hoại. Còn ai dám cưới nàng nữa. Lại còn thêm xem thường vương pháp. Tính mạng của nàng khó được bảo toàn.

Nếu ở lại, chứng tỏ nàng là người hai mặt, một phút trước muốn đi, một phút sau ở lại. Người đời sẽ cho nàng là mặt dày không biết liêm sỉ.

Liễu An Lam cúi đầu. Thân người nhỏ nhắn run run

Chỉ sợ một ngọn gió nhẹ thổi qua cũng làm nàng ngã xuống.

Thần Vu Phong thấy Liễu An Lam khó xử vội ra mặt.

"Ngươi và Lam Nhi từ nhỏ đều là bằng hữu, hà tất phải làm khó nàng như vậy"

Song Phi Yến cười khẽ.

Làm khó sao!

Là ai đã làm mất mặt nàng trước. Chẳng lẽ không có gió mà lá lại tự mình bay.

"Ý của đại thúc nói, là bản quận chúa nói sai sự thật"

Điều nàng nói chính là sự thật. Tất cả mọi người ở đây có thể làm chứng.

"Quận chúa, đều là tại An Lam bồng bột, không liên quan gì đến Phong ca ca, ngài trách tội mình An Lam được rồi"

Nước mắt lại rơi trên khuôn mặt nhỏ bé của Liễu An Lam. Ý nàng nói Song Phi Yến không nên không phân biệt nặng nhẹ mà trách tội.

"Ồ, thì ra là bản cung sai lầm rồi"

Song Phi Yến cười trừ, có thể thấy rõ trong câu nói của nàng có bao nhiêu trào phúng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện