Bị giáo huấn một trận, cả bọn Lý Phó Kiệt và Nam Cung Triệt bộ dáng thật thê thảm.

Tống Minh, anh ta quả không hổ danh là kẻ biến thái nhất Hải Thành. Rơi vào tay của anh ta, thì một là chẳng còn mạng, hai là dù còn mạng thì cũng chả tốt đẹp gì !

Sau khi cùng đàn em xử lý đám người Lý Phó Kiệt, anh cùng đàn em của mình rời khỏi nhà hàng.

Nam Cung Triệt và Lý Phó Kiệt đều nằm thoi thóp trên mặt đất, còn Lý Thanh Túc, quần áo rách hết, Cảnh tượng không còn gì để diễn tả..

Nhân viên trong nhà hàng lúc nãy trốn hết, giờ mới ló mặt ra, đều nhìn cả đám với ánh mắt ái ngại. Có người còn cười ra mặt nói nhỏ với bạn mình đứng bên cạnh :

"Đúng là đáng đời mà, ác giả ác báo mà thôi. Lúc nãy vào đây sang trọng khí thế bao nhiêu giờ lại thê thảm và thất thố bấy nhiêu. Ngay cả đứng lên để đi cũng không nổi."

Nam Cung Triệt cố gắng móc điện thoại để gọi người nhà tới đón, cả khuôn mặt anh ta xưng lên dính đầy máu, tuy hai cánh tay cũng như hai chân đều bị thương nghiêm trọng, nhưng điều trị tốt sẽ không sao. Huống hồ Nam Cung Văn anh trai hắn lại là Bác Sĩ tài giỏi nổi tiếng,

" Chậc..Mẹ nó..thật là đau chết đi được."

Nếu không phải Hách Liên Thành nhắc nhở Tống Minh xử lý vừa phải, chắc chắn anh ta chết rồi. Còn không thì cũng mang một thân tàn phế.

Cả Lý Phó Kiệt cũng không ngoại lệ, một lát sau cả bốn người cũng được người nhà đưa đi bệnh viện.

Tại Bệnh viện X Trên ban công, Thượng Kha và Hách Liên Thành đang đứng nói chuyện vì Chu Thanh Kỷ và Mạc Dao còn đang cấp cứu.

Hách Liên Thành cầm điếu thuốc đã hút gần một nửa, Anh dập điếu thuốc, nhìn ra phía xa xa đối diện với bệnh viện, anh nói:

" Chuyện này xem như đã giải quyết xong ở đây, nhưng mối hận ngày hôm nay, cả hai nhà Nam Cung và Lý Gia đều sẽ không thể làm ngơ. Con trai họ suýt nữa phải tàn phế dưới tay chúng ta. Sao bọn họ có thể bỏ qua dễ dàng, chỉ là không biết sớm hay muộn họ sẽ ra tay lúc nào mà thôi. Cuộc sống tiếp theo có lẽ sẽ nhiều sóng gió rồi."

Thượng Kha im lặng một lát, anh xoay mình đi vào bên trong, mở cửa anh quay lại nhìn Hách Liên Thành, nói một câu đầy lãnh huyết..

" Hách tổng, Về chuyện này, Thiếu gia nhà tôi cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy. Bọn chúng thật không biết lượng sức khi động vào người nhà của cậu ấy..tất cả sẽ phải thê thảm.. "


" Còn nữa, Thượng Kha tôi từ trước đến nay chưa từng biết đến chữ sợ, ai dám động đến người phụ nữ của tôi, đến một người tôi giết một người, đến mười người tôi giết mười người.. chỉ cần tôi còn thở, ai cũng đừng hòng sống yên thân."

Nói xong anh khép cửa, đi thẳng tới phòng cấp cứu của Chu Thanh Kỷ. Để lại Hách Liên Thành đứng đó với vẻ mặt đầy suy tư, trầm lặng.

Quả nhiên, Thượng Kha không đơn giản như vẻ hơi ngốc của bề ngoài. Nhưng mà Hách Liên Thành lại rất thích những người như vậy! Anh thầm khâm phục Tử Duệ, để có thể có một người tài giỏi như Thượng Kha ở bên cạnh, Bản Lĩnh của hắn, quả nhiên còn vượt ngoài sức tưởng tượng của anh.

Hách Liên Thành cũng mở cửa đi vào sau đó, để chờ kết quả của Mạc Dao.

Một năm trôi qua, anh về lại đây, mọi thứ dường như không thay đổi mấy, nếu nói thay đổi thì chính là cô gái của anh mà thôi.

Mạc Dao, cô gầy đi rất nhiều, bộ dạng, mặt mũi hình như cũng khác hẳn, không còn là trẻ con như ngày đầu tiên anh gặp trong trung tâm thương mại nữa. Cô xinh đẹp, trưởng thành thật rồi, anh không khéo giữ, không chừng lại mất luôn quá.

Nghĩ đến tên Nam Cung Triệt kia hôm nay vậy mà lại lớn gan có ý định với Mạc Dao, anh khônh khỏi sôi máu lên.. Thật đáng chết, lẽ ra anh nên bảo Tống Minh phế hắn luôn mới đúng.

Cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra, vị bác sĩ hỏi :

" Ở đây ai là người nhà của Mạc Dao..?"

"Là tôi.." Hách Liên Thành đứng dậy. Bác Sĩ nhìn anh rồi nói :

" Cô ấy bị tổn thương phần lưỡi nghiêm trọng do bị răng cắn mạnh, cần nghỉ ngơi, hạn chế nói chuyện trong một tháng. "

"Bệnh nhân hiện đã không sao nhưng vẫn chưa tỉnh, anh vào cùng cô ấy đi."

Hách Liên Thành gật đầu chào vị bác sĩ rồi mở cửa bước vào..

Trên giường, Mạc Dao nằm yên tĩnh, nhìn cô như đang ngủ vậy. Trải qua sự việc lúc nãy, có lẽ từ sâu trong tim, cô vẫn còn rất sợ. Thỉnh thoảng chân mày nhíu lại, hai tay khẽ nắm chặt.

Hách Liên Thành ngồi cạnh nhìn cô gái của anh, đau lòng không thôi, sau một năm, dường như anh đối với Mạc Dao là chỉ có yêu hơn, chứ không kém.

Trong cơn mê man, Cô gái khẽ mấp máy môi, giọng nhỏ run run.. âm thanh yếu ớt gọi :

" Liên Thành, anh đừng đi ! em chỉ nói dối anh thôi, anh đừng đi có được không? Em sai rồi..sai rồi.."

" Anh không đi, anh đang ở đây, Mạc Dao em tỉnh lại đi. Anh không đi nữa, anh trở về rồi."

Hách Liên Thành nắm đôi bàn tay lạnh buốt của cô gái. Anh không ngừng gọi cô.

" A .." Mạc Dao mở hai mắt ra, mồ hôi toát ra lạnh toát. Trước mắt cô, thân ảnh quen thuộc dần rõ ràng..

" Liên Thành ! là anh sao? Thực sự là anh. Em không phải mơ đúng không?"

" Ừm là anh, không phải là mơ."

" Huhuhu..em cuối cùng cũng đợi được anh rồi ! "

Mạc Dao òa khóc nấc lên lao vào ôm chặt lấy anh, bao nhiêu ủy khuất, hiểu lầm, áy náy trong lòng bấy nhiêu lâu nay cuối cùng cũng qua rồi.

" Thật tốt vì em vẫn luôn yêu và chờ anh. "

Hách Liên Thành xúc động ôm Mạc Dao khảm vào ngực mình thật chặt, nỗi ray rứt, đau khổ, dằn vặt như một gánh nặng suốt một năm qua rốt cuộc cũng trút được xuống rồi.

Hai người ôm nhau hồi lâu rồi mới rời ra. Mạc Dao cố gắng nói lớn với anh, nhưng lại bị Hách Liên Thành ngăn lại. Anh nói :

" Em không cần nói thêm gì đâu, anh đều hiểu mà. Mạc Dao anh đã trơ về rồi, lần này sẽ không buôn tay nữa."

Anh lau nước mắt cho cô rồi nói tiếp :


" Thời gian 1 năm trôi qua, năm tháng xóa nhòa anh cứ nghĩ rằng anh sẽ quên được em, nhưng không phải, hơn ba trăm ngày dày vò, chuyện gì anh cũng làm được ngoại trừ..việc quên em. " Mạc Dao lần này anh về là vì chuyện gấp, ngày mai anh phải quay lại Anh quốc rồi. Vì vậy en vẫn sẽ tin tưởng và chờ đợi anh chứ? "

Mạc Dao đưa hai tay ôm lấy anh, cô nói :

"Vâng em sẽ chờ anh về. "

Hách Liên Thành cười vui vẻ ôm cô gái nhỏ vào ngực..

Sau đó, anh lấy từ trong túi áo một sợi dây chuyền đưa ra trước mặt Mạc Dao, cô nhìn mặt sợi dây, đây không phải là vật cô nhờ Lục Thiếu gửi cho anh sao?

Hai mắt cô nhìn tỏ vẻ ngạc nhiên, Hách Liên Thành thấy bộ dạng cô gái của anh có chút buồn cười :

" Mạc Dao, sợi dây chuyền này là anh đặt làm để tặng cho em, nó giống hệt sợi kia mà em tặng cho anh."

"Em nhìn này," anh mở cổ áo sơ mi ra, quả nhiên sợi anh đang đeo mới là vật cô tặng.

Hách Liên Thành đeo sợi dây chuyền lên cổ Mạc Dao, anh nói :

"Được rồi, đừng suy nghĩ gì cả, em chỉ cần biết, cả đời này anh sẽ chỉ kết hôn với một người duy nhất mà thôi, chín là em đó."

Mạc Dao cảm động, cô cười với anh thật rạng rỡ. Cả hai người họ đều cảm thấy, sự hi sinh chờ đợi thời gian qua là đáng.

Ngoài sân Bệnh Viện..nắng nhẹ chiếu xuống những tàng cây, gió thổi man mát .. Trên hàng ghế dài màu trắng, chàng trai ngồi trên ghế cười nhẹ nhàng, tay anh bê một tô cháo nóng, anh đút từng muỗng nhỏ cho cô gái nhỏ đang ngồ trên xe lăn. Hình ảnh này rơi vào mắt biết bao nhiêu người ở đây, nhất là các nữ y tá.

" Woa! Cô gái đó đúng là hạnh phúc có thừa nha, bạn trai cô ấy thật là soái nha, còn cưng chiều bạn gái hết mực luôn, ganh tị quá a! "

Ngồi trên xe lăn, Chu Thanh Kỷ ngước mắt lên nhìn Thượng Kha, cô vừa nhìn vừa há miệng ăn cháo do Thượng Kha đút cho mình.

Hơn một năm không gặp anh, anh vẫn vậy, khuôn mặt vẫn không thay đổi, vẫn có chút hơi ngốc, ăn được gần hết, cô nhóc không ăn nữa, nhìn Thượng kha.. nhỏ giọng hỏi :

" Anh Thượng Kha, anh sẽ đi nữa đúng không? "

Thượng Kha trầm mặc một lúc, anh khẽ gật đầu, anh đưa tay vuốt mái tóc đen dài của cô, sau đó cúi xuống, hôn lên chán cô một cái. Giọng anh nhẹ nhàng :

" Ừm, anh với Hách Tổng về đột xuất, chỉ có 3 ngày thôi. Mai anh lại phải quay về Anh rồi. Vẫn còn đến bốn năm thời gian, nhóc con em vẫn sẽ đợi anh sao?"

Chu Thanh Kỷ cúi đầu, khônh nói gì! chỉ lặng gật đầu một cái.

Thấy cô buồn, Thượng Kha cũng buồn theo, nhưng không thể làm khác, anh đưa tay nắm lấy hai cánh tay nhỏ đang được nẹp băng trắng toát, khẽ an ủi :

" Tiểu Kỷ, đừng buồn nữa sẽ ảnh hưởng đến vết thương, hai tay của em bị thương nghiêm trọng, em phải nghỉ ngơi thật tốt mới có thể hồi phục. "

Thượng Kha nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhóc, anh nói :

" Yên tâm học thật tốt, đợi em tốt nghiệp, anh sẽ trở về kết hôn với em, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi."

Chu Thanh Kỷ nhìn hai cánh tay của mình, cô hỏi Thượng Kha,

" Tay em sẽ hồi phục như trước sao? "

" Ừm, sẽ hồi phục, em cố gắng nghỉ ngơi cho thật tốt, như vậy mới mau hồi phục. Sau này mỗi ngày, còn phải chơi đàn Dương cầm cho anh nghe chứ.? "

Cô nhóc khẽ mỉm cười gật đầu với anh.

Buổi tối, sau khi thông báo cho người thân của hai cô gái, Cả Thượng Kha và Hách Liên Thành đều về lại công ty.

Hách Liên Thành lấy điện thoại gọi cho Lục Minh Tử Duệ.

Đầu dây bên kia, giọng nói của Lục Minh Tử Duê vang lên :


" Thế nào rồi, đã điều tra được chưa? "

" Rồi, là liên quan đến nhà Nam Cung, Lão già Nam Cung đó quả nhiên nhúng tay vào."

Hách Liên Thành trả lời Tử Duệ, im lặng một chút, anh nói tiếp :

" Tử Duệ, thật xin lỗi cậu, lần này cậu bảo tôi và thượng kha về điều tra trong bí mật, nhưng tôi và cậu ấy đã để lộ tin tức rồi. Chúng tôi gặp chuyện ở đây nên mới.."

Lục Minh Tử Duệ cắt ngang, " Được rồi, tôi biết hết rồi, Thượng kha đã kể rõ mọi chuyện cho tôi rồi. Tôi không trách hai người."

" Sao? Thượng Kha đã nói hết rồi, ông trời ơi, làm việc cũng đủ nhanh a! "

Hách Liên Thành nhìn về phía Thượng Kha ngồi, ánh mắt kinh ngạc. Thảo nào mà nãy giờ hắn thoải mái ngồi uống trà.

Hách Liên Thành lại nói vào điện thoại, " Tử Duệ, vậy chúng ta làm gì tiếp theo, chuyện này còn có cả Lý gia, Mạc Dao và Thanh Kỷ nếu ở lại đây sẽ không an toàn. "

" Không sao, ngày mai hai người cứ quay lại Anh Quốc cho tôi. Mọi việc tôi sắp xếp xong hết rồi. Lão già Nam Cung đó có lẽ không an phận từ lâu rồi, chuyện chúng ta đánh quý tử của hắn muốn gần tàn phế, xem như là cảnh cáo. Hai cậu không cần áy náy."

Lục Minh Tử Duệ cười lên trong điện thoại, tiếng cười lạnh buốt truyền qua điện thoại khiến Hách Liên Thành nổi cả da gà, rét lạnh hết sống lưng.

Tử Duệ nói :

" Cá mà mắc câu, còn có thể chạy sao? Muốn đối đầu với Lục Minh Tử Duệ tôi, Lão già Nam Cung vẫn còn non lắm." Nói xong anh cúp điện thoại.

Hách Liên Thành ngồi xuống ghế, đốt một điếu thuốc, anh quay sang Thượng kha hỏi :

" Tử Duệ nói đã sắp xếp ổn thỏa là sao? Tôi không hiểu.."

Thượng Kha nhìn Hách Liên Thành giải thích :

" Hách Tổng, Nam Cung Gia và Lý gia, sau khi tôi và anh đi, sẽ có người xử lí họ. Muốn chống lại Lục gia sao? Bản Lĩnh còn chưa đủ đâu."

" Còn về Thanh Kỷ và Mạc Tiểu Thư, Ám vệ bí mật ở Hải Thành của thiếu gia lần này sẽ ra mặt. Chu Gia và Mạc gia sẽ không có chuyện gì. Yên tâm đi, mọi việc ở đây, thiếu gia đều nắm trong lòng bàn tay rồi."

Hách Liên Thành còn biết nói cái gì nữa đây,

Lục Minh Tử Duệ bạn của anh, có chuyện gì mà hắn không làm được, làm một người đứng đầu cả một tập đoàn lớn mạnh, dưới quyền có cả hàng trăm công ty lớn nhỏ. Vậy mà hắn vẫn điều hành đâu ra đấy, không hề sơ sót. Lại còn huấn luyện được cả một tổ chức ám vệ bí mật, chuyện này đến bây giờ anh mới được biết..

" Chậc..chậc..người đàn ông này quá thâm sâu, quá nguy hiểm, lại rất tài giỏi, bất luận chuyện gì, ở đâu, hắn đều giải quyết thật hoàn hảo, nhanh chóng."

" Haizz..Kẻ nào vô tình phải làm đối thủ của hắn, thì chỉ có thể chấp nhận làm con mồi cho hắn săn giết mà thôi..." anh nghĩ mình thật may mắn vì kiếp này ra anh sinh là bạn của hắn..

Quả nhiên, bản lĩnh của người thừa kế Lục Thị thật không thể xem thường...






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện