Hách Liên Thành bế Mạc Dao lên, cho cô dựa vào một chiếc ghế, nhìn khuôn mặt cô gái trắng bệch, khóe miệng còn đang rỉ máu, tim anh thắt lại.

Anh quay lại nhìn Nam Cung Triệt..ánh mắt lạnh buốt, " quả nhiên lão già Nam Cung kia rất đủ bản lĩnh, có thể dạy ra một đứa con tốt đẹp như vậy! "

Nếu hôm nay anh không đến, e rằng anh phải hối hận suốt cuộc đời. Thực ra anh và Thượng Kha đã về Hải Thành được một ngày. Lần này về chỉ có ba ngày thôi nên hai người họ cũng không muốn cho mọi người biết, vì hai người về để điều tra nguyên nhân khiến cho đường vốn lưu động xảy ra sơ xót. Sau khi xong việc sẽ bay sang Anh trở lại.

Thật không ngờ nửa tiếng trước khi anh và Thượng Kha đang cùng nhau thảo luận về việc vốn lưu động, anh nhận được điện thoại của Chu Thanh Vũ, anh hơi bất ngờ, nhưng vẫn bắt máy, Chu Thanh Vũ giọng rất gấp nói anh và Thượng Kha mau đến Nhà Hàng này..Chu Thanh Vũ chỉ nói Mạc Dao và em gái cô gặp chuyện nhưng không biết là chuyện gì?

Thì ra lúc Chu Thanh Vũ cùng Mạc Dao và Em gái cô nói chuyện, mọi tiếng ồn cô đều nghe rõ, rồi đột nhiên em gái cô lại bất ngờ dập điện thoại, cô lo lắng không thôi, Cô gọi điện hỏi Tử Duệ thì mới biết Hách Liên Thành và Thượng Kha đã về Hải Thành được một ngày. Vì vậy cô mới gọi điện nói cho Hách Liên Thành biết, nói anh mau đến đây.

Nhưng anh và Thượng Kha vẫn đến chậm , mọi chuyện đều xảy ra..

" Tiểu Kỷ.. tiểu Kỷ.. Chu Thanh Kỷ em có nghe anh gọi không, anh về rồi, Thượng Kha của em về rồi! "

Thượng Kha bế cô nhóc lên, mới nhìn đến hai cánh tay cô buông thõng, anh kéo hai ống tay áo lên kiểm tra, nơi cổ tay của hai bên đều xưng lên tím xanh, hình như bị gãy rồi..

" Chuyện gì thế này, là ai gây ra?"

Thượng Kha nhìn về phía Lý Phó Kiệt và Lý Thanh Túc, cô ả còn đang ngây ngốc nhìn chằm chằm vào anh, anh Lạnh giọng nói :


" Là bọn mày làm sao? Không phải Lục Minh Thiếu gia đã cảnh cáo bọn mày không được động đến Chu gia sao?"

Lý Phó Kiệt nhìn Thượng Kha lạnh lùng chất vấn, có chút sợ nhưng cố lấy lại bình tĩnh nói,

" Chẳng qua chỉ là con chó của Lục Minh Tử Duệ thôi, đừng lên mặt ở đây để sủa bậy. "

Thượng Kha im lặng không đáp lại lời nói của Lý Phó Kiệt. Anh ôm Chu Thanh Kỷ trong ngực rồi ra hiệu cho một vệ sĩ, người này là tên là Tống Minh, đội trưởng của nhóm vệ sĩ, anh nói :

" Tống Minh..anh cho người di tản hết những người ở đây. Nhớ cảnh cáo họ chuyện hôm nay, nếu kẻ nào nói ra nửa chữ, tôi sẽ trực tiếp cắt lưỡi người đó. Còn những người có liên quan một tên cũng đừng hòng thoát."

"Được, tôi làm ngay.." thật nhanh tất cả đã được dời đi.

Trong nhà hàng chỉ còn lại hai nhóm người chính là Hách Liên Thành, Thượng Kha và Nam Cung Triệt, Lý Phó Kiệt.

Thượng Kha quay sang nhìn hai tên vệ sĩ của Lý Phó Kiệt, anh gằn từng chữ,

" Hai đứa chúng mày, đứa nào làm gãy tay người phụ nữ của tao?"

Anh rút một khẩu súng Lục ngắn màu đen bạc trong túi quần ra, chĩa thẳng về phía hai tên vệ sĩ, khoảng cách quá gần, hai tên kia nhìn đến họng súng run lên cầm cập..

" Thượng thiếu, chúng tôi chỉ là nghe lệnh mà thi hành, không biết đã đụng đến người của anh, anh tha cho chúng tôi.."

" Tha cho bọn mày, bọn mày xem tao giống con nít sao? Lúc bàn tay bẩn thỉu của bọn mày đụng vào Thanh Kỷ của tao, còn can đảm làm tay cô ấy bị thương nặng, cũng là không biết sao? "

Anh ôm hẳn Cô nhóc lên vai, một cánh tay trái to lớn ôm trọn bộ dáng nhỏ bé của Chu Thanh Kỷ, trong tay phải anh, khẩu súng vẫn chĩa về hai tên vệ sĩ. Anh nói tiếp :

" Một cô gái chân yếu tay mềm, khônh có khả năng chống cự, bọn mày cũng xuống tay được, vậy tao cho hai đứa mày, cùng đổi giới tính, để xem cảm giác làm một cô gái nó ra sao nhỉ?"

Thượng kha càng nói càng tiến lên một bước. Mắt anh hằn lên tia máu, cả gương mặt dữ tợn như quỷ ở địa ngục bò ra.

Hai gã vệ sĩ ngồi bệt dưới đất cứ lùi dần, một tên sợ đến nỗi tiểu luôn ra quần...cả hai lên tiếng van xin,

" Chúng tôi không biết, không biết, xin tha cho chúng tôi!! "

"Tha sao ! " Thượng kha cười lạnh, quá muộn rồi!

Chỉ nghe hai tiếng thanh âm bóp cò, không nghe thấy tiếng súng nổ, nhưng hai tên vệ sĩ kia đã nằm vật ra vì đau đớn, bộ phận sinh dục của cả hai đều bị Thượg Kha hủy rồi..


Lý Thanh Túc kinh hồn, nhìn người đàn ông trước mặt, cô ta không ngờ, sau khuôn mặt anh tuấn ngời ngời, lại có vẻ hơi ngốc kia lại là một tên máu lạnh đáng sợ." Bộ dáng hiện tại nào có giống với hình ảnh anh ta gọi Chu Thanh Kỷ kia chứ? "

Cô ta lầm rồi, Thượng kha anh ta căn bản sẽ chỉ ôn nhu với một mình cô nhóc của mình thôi. Ngoài ra không có thêm người thứ hai!

Lý Thanh Túc đứng nép sát vào Tô Nghiên Hy, khuôn mặt tái mét, đầy ghen ghét nhìn Chu Thanh Kỷ đang được Thượng Kha ôm trong ngực. Cô ta càng sợ hãi nhiều hơn khi Thượng Kha bước trở lại bên này, Cô ta khẽ run lên, làm sao đây, " anh Phó Kiệt , em rất sợ.."

Lý Phó Kiệt trấn an em gái, " Thanh Túc đừng sợ, hắn chỉ dám đụng vào người khác thôi, sẽ không làm gì chúng ta đâu,"

Lý gia chúng ta..lời còn chưa nói hết..

"Á.." máu tươi từ hai bàn tay của Lý Thanh Túc chảy ra, nhỏ tong tong xuống nền nhà, Tô Nghiên Hy mặt xanh lét, kinh hãi hét lên, " Thanh Túc, tay em làm sao.."

Sau khi cho thêm hai phát đạn nữa vào đôi bàn tay của Lý Thanh Túc, Thượng Kha ném khẩu súng về phía Tống Minh, anh nhìn Lý Phó Kiệt nói..

" Tôi nói rồi, bất kỳ ai trong Đất Hải Thành này đều không được đắc tội với bất kỳ người nào của Chu Gia. Lục gia sẽ cho các người đền tội. "

"Thượng Kha tôi phế đi đôi tay của cô ta, cũng chỉ là đền lại đôi tay cho Thanh Kỷ của tôi mà thôi. Tôi đã rất công bằng..còn nữa.. "

" Nói cho anh biết, Chó cũng là một động vật máu lạnh đó, nhất là chó sói hoang, nó rất máu lạnh, nếu không cẩn thận, anh sẽ phải làm mồi cho nó đấy."

Thượng Kha ôm cô nhóc nhà mình đến trước Hách Liên Thành, cúi người xuống..anh nói

" Hách Tổng tôi phải đưa Thanh Kỷ đi kiểm tra tay, tay cô ấy gãy rồi. Nơi này giao lại cho anh, "

Hách Liên Thành gật đầu, từ lúc nãy đến giờ, lần đầu tiên trong đời suốt mười mấy năm kết giao cùng Tử Duệ, anh cũng biết về Thượng Kha không ít, nhưng hình như chỉ là bề ngoài mà thôi.

Nhìn đến cảnh tượng hôm nay, Thượng Kha tuyệt đối không phải là một người đơn giản. Ra tay nhanh gọn, thủ đoạn lại quá tàn độc, có lẽ Cậu ta sẽ chỉ bộc lộ bản tính sói hoang của mình khi có chuyện thực gấp. Che giấu thật bao sâu.. Tên Tử Duệ kia quả là có mắt nhìn người a!

Hách Liên Thành cảm thấy rét lạnh, bên này Nam Cung Triệt cũng không ngoại lệ.. Anh ta nhìn về phía Hách Liên Thành đánh giá người đàn ông này một lần nữa, nhìn cử chỉ chăm sóc của anh ta dành cho Mạc Dao, tự nhiên có chút ít ngưỡng mộ.

Thảo nào, Mạc Dao lại chọn anh ta, Hách Liên Thành anh ta thực sự ưu tú.

Nam Cung Triệt siết chặt nắm đấm, hôm nay gặp phải một đối thủ đáng gờm rồi. Cứ tưởng sẽ nếm được Tư vị của cô gái đó rồi chứ, thật chỉ một chút nữa thôi,.. Hắn ta còn đang nghĩ,

" Thế nào? Nam Cung Thiếu gia, bây giờ đến lượt tôi và cậu rồi nhỉ.?"

Hách Liên Thành đứng dậy đi tới trước mặt Nam Cung Triệt nói,


" Sao ? cậu tính để lại đôi tay, hay là đôi mắt của cậu đây hay là để cả hai đi.! vì đôi tay bẩn của cậu đã chạm vào người phụ nữ của tôi, còn đôi mắt lại chứa đầy ham muốn dục với cô ấy.. "

Nam cung Triệt lùi lại phía sau," anh đừng tới đây, nếu anh dám làm gì tôi cha tôi sẽ không tha cho anh. Gia tộc Nam cung sẽ không bỏ qua cho các người."

" Chuyện đó để tương lai rồi nói đi, hiện tại nên gánh hậu quả được rồi. "

Hách Liên Thành túm lấy cổ áo của Nam Cung Triệt,

Tung liền hai đấm, thân thủ nhanh nhẹn, chính xác, chưa thấy anh ra tay, thì đã xong hết rồi, Nam Cung Triệt té ngã trên mặt đất, khuôn mặt xưng lên, tím bầm.. anh ta, cúi gầm mặt, hét lớn,

" Hách Liên Thành , cha tôi sẽ không để anh yên ", hai tay ôm mặt đau đớn.

Hách Liên Thành phủi tay, nói gằn từng chữ :

" Nam Cung Triệt, cậu nghe cho rõ đây, hai cái đấm này là tôi cảnh cáo cậu thôi.. nếu còn dám động vào Mạc Dao.. tôi sẽ không để yên như lần này nữa đâu."

Nói xong anh quay lại nhìn Tống Minh nhắc nhở, "

" chuyện ở đây anh xử lý sạch sẽ vào. Cứ xử lí theo cách của anh , một tên cũng không được thoát,, không làm chết người là được."

"Vâng , thiếu gia."

Hách Liên Thành bàn giao cho Tống Minh xong, Anh bế Mạc Dao lên tiêu sái rời đi, để lại đằng sau những ánh mắt, có sợ hãi, có căm phẫn, cứ vậy mà nhìn thân ảnh của anh từ từ khuất dần.

Cả đám Nam Cung Triệt, Lý Phó Kiệt, sợ hãi, nhìn Tống Minh và đám vệ sĩ, mặt tái mét,

Lý Phó Kiệt thầm than..không ổn rồi. chuyến này tưởng đâu là chuyện tốt, ai ngờ lại " bị giáo huấn thật là đủ.."




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện