Chuyện này, hắn làm không được… hắn không nhịn được… hắn…

“Cậu ghét tôi như thế sao?” Nam nhân khổ sở, khẽ run rẩy: “Những ngày tháng bên nhau đó… tất cả niềm vui đều là giả tạo sao? Lăng Vân… tôi…”

Tôi yêu cậu! Yêu tới mức không biết nên yêu thế nào mới tốt…

“Đừng nói nữa! Phi Dương… chuyện trước kia, cứ xem như chưa từng xảy ra, cứ xem như tôi chưa từng quen biết cậu! Giữa chúng ta không có khả năng… tôi không có sở thích đó! Tiếp tục quấn lấy, không tốt cho ai cả… cậu đi đi, xem như bỏ qua cho tôi đi!”

Thẩm Lăng Vân cuối cùng cũng quyết tâm, vẻ mặt lạnh lùng, giống như có thể đâm thẳng vào tim đối phương… không thể tiếp tục vướng mắc như vậy, y không thích nam nhân… chuyện hoang đường như vậy, sao có thể!? Giờ khắc này, Triển Phi Dương giống như một cây nến, đứng nguyên tại chỗ, nhìn y rất lâu rất lâu…

… Nam nhân này… không bao giờ khiến y tức giận, vẫn luôn dỗ ngọt y, y muốn thế nào thì thế đó… Cho nên, khi hắn thấy Thẩm Lăng Vân thống khổ quay mặt đi, không nhìn hắn nữa… nam nhân đột nhiên ý thức được, có vài chuyện, dưa hái xanh… thật sự không ngọt…

“Lăng Vân… chăm sóc mình cho tốt, đừng kén ăn, hiện tại trời lạnh, ra ngoài phải mặc nhiều đồ, đừng để bị cảm, y thuật nơi này không tốt… đặc biệt là đừng động một chút lại liều mạng với người ta, công việc của cậu quá nguy hiểm, chuyện gì cũng phải nghĩ trước nghĩ sau, đừng đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm…”

Thẩm Lăng Vân lạnh mặt, không để ý tới hắn, nhìn theo nam nhân dong dài, một bước quay đầu vài lần rời khỏi phòng… nhưng khi cửa phòng đóng lại, khi cuối cùng không thể căng nổi nữa, vô thức sờ lên mặt… lại phát hiện mình rơi lệ__

Sao có thể xem như chưa có gì xảy ra… bảy năm… tất cả thanh xuân của y đều trải qua bên nam nhân đó!

Tối nay, Thẩm Lăng Vân mất ngủ…

Rõ ràng mệt như vậy, cuối cùng có thể yên tâm nghỉ ngơi một mình… nhưng vừa nghĩ tới bóng lưng bi thương của nam nhân đó lúc ly khai, cổ họng lại giống như mắc nghẹt thứ gì…

Rõ ràng y sắp giải quyết xong rồi, sau này không cần bị nam nhân quấn nữa, không cần phải lo lắng bị tên khốn đó đè dưới thân, chịu đựng thống khổ sỉ nhục đó… không phải nên vui vẻ, giăng đèn kết hoa chúc mừng mới đúng sao? Sao trong đầu chỉ toàn là tên khốn đó__

Kiếp trước, vì trong trường có người nói đùa y là “mặt trắng’, Phi Dương đã đánh cho kẻ đó cả tháng nằm trên giường. Lúc làm lưu manh nằm vùng, y bị người ta trêu chọc, Phi Dương vác ghế liều mạng với người ta. Khi y bị bệnh, Phi Dương ngày đêm chăm sóc bên giường không rời một khắc, nấu cháo đút thuốc cho y. Mỗi lần sinh nhật, đều không để y cô đơn tịch mịch, lén sắp xếp lễ sinh nhật. Mỗi ngày đều lưu lại cho y rất nhiều ký ức vui vẻ phải ôm bụng cười không đứng thẳng nổi…

Kiếp này, vì y kiên quyết muốn duy trì pháp kỷ, Phi Dương theo y vào sinh ra tử, vì y bị tên đeo mặt nạ sờ lên mặt, Phi Dương nộ khí ngập trời bảo vệ y. Phi Dương son sắt thổ lộ ái ý… khi ly khai, gương mặt tràn đầy tuyệt vọng đó…

Không biết tại sao, bên cạnh không còn thân ảnh của tên khiến y ghét nữa, trong lòng lại đột nhiên trở nên trống trải, giống như mất đi thứ gì quan trọng…

Đêm tối lạnh, tên đó ra ngoài cũng không mặc thêm áo khoác… hắn trở lại Ma Long giáo sao? Hay vẫn đang ở trên đường… nếu sau này triều đình còn tiếp tục vây diệt Ma Long giáo, bọn họ có phải sẽ đối đầu trên chiến trường…

__ Suốt nửa đêm gần sáng, Thẩm Lăng Vân lo được lo mất, bắt đầu suy nghĩ bậy bạ.

Khi gà gáy, trời còn chưa sáng… đầu Thẩm Lăng Vân mơ mơ hồ hồ bết đặc lại, đứng lên khoát thêm y phục.

Thật ra y cũng không biết mình đứng lên làm gì, chỉ là mặc y phục xong mặt cũng không rửa đã vội chạy ra ngoài__ nhưng bên ngoài lại không có ai!

Kiếp trước, mỗi lần y giận dỗi, luôn tức mình đuổi Phi Dương ra… nhưng mỗi lần khi y nguôi giận, Phi Dương đều cười ha ha đợi ở ngoài cửa.

Lúc này, nhìn hành lang khách *** trống rỗng… y đột nhiên cảm thấy, trong lòng mình… còn trống trải hơn hành lang này… rốt cuộc là sao…

Thẩm Lăng Vân chậm rãi cúi mặt, quay người, trở về phòng, thu dọn hành lý… xuống lầu.

__ Y muốn thanh toán xong, sau đó trở về Phụng Túc sơn trang, nơi này… y không muốn ở lại thêm một chút nào nữa, Phi Dương đi rồi, y cũng nên đi thôi… còn về tiểu vương gia, là đi hay ở, là một người thành niên, tự có chọn lựa của mình, y sẽ tôn trọng… chỉ là, lúc này y đột nhiên cảm thấy khó chịu thở không nổi…

Muốn quay về, làm việc, phá án, thế nào cũng tốt!

Chỉ cần mình bận rộn không có thời gian ăn cơm, không có thời gian nghỉ ngơi… như thế, có lẽ cũng không còn thời gian nhớ tới tên đó nữa?

Chỉ đáng tiếc, khi y xuống lầu còn quá sớm, trời còn chưa sáng, hỏa kế vẫn đang ngủ say trong quầy… tuy muốn rời đi lập tức, nhưng Thẩm Lăng Vân mở miệng mấy lần, cuối cùng vẫn không tiện gọi người ta dậy lúc này… Nơi này bao quát mỹ cảnh tiểu trấn, sau lưng khách *** còn có một đình viện thật lớn, bên trong tuy không thể nói là tinh mỹ, nhưng cũng có đình đài luống hoa, y chỉ đành đi dạo ở đó, đợi hỏa kế thức dậy mở cửa…

Dù sao… căn phòng mà Phi Dương mang theo ủy khuất và bi thương bị mình đuổi đi, y một khắc cũng không muốn ở lại!

Nhưng mà, Thẩm Lăng Vân làm sao cũng không ngờ được, vừa bước vào tiểu hoa viên, thân ảnh quen thuộc đó đã đập vào mắt__ nghiêng người, dựa vào một góc đình tử, ngủ không chút hình tượng, đêm tối lạnh, sáng sớm trong viện còn rất nhiều sương… thấm ướt y phục đơn bạc của nam nhân.

… Là Triển Phi Dương!

Thẩm Lăng Vân đột nhiên thấy mũi chui xót… không biết tại sao, nước mặt không thể thu hồi… giống như hài tử cãi nhau xong không có người dỗ, đợi cả một đêm… khi thấy tên khốn đầu sỏ… tất cả ủy khuất đột nhiên trào lên…

Có lẽ tâm linh tương thông, kỳ thật Triển Phi Dương vừa mới ngủ… nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, giật mình tỉnh lại, một màn người yêu khóc thảm đập vào mắt__

“Lăng Vân?! Sao vậy? Tôi ở đây… đừng khóc đừng khóc… ngoan, nói gì đi! Ai ăn hiếp cậu? Hay gặp ác mộng? Nói với tôi đi…”

Bước nhanh lại bên y, nam nhân ôm y vào lòng, khẩn thiết quan tâm như xưa… nhưng chỉ khiến Thẩm Lăng Vân khóc càng mất mặt, không ngừng lại được.

Lúc này, cuối cùng y mới phát hiện ra__ Thì ra, bất kể giận thế nào, hận thế nào, y chưa từng nghiêm túc suy nghĩ… nếu nam nhân này hoàn toàn biến mất thì sẽ ra sao…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện