Triển Phi Dương và Thẩm Lăng Vân không phải chưa từng ở chung, mà kiếp trước, đã “ở chung” suốt bảy năm__ Trong bốn năm đi học, hai người ở cùng một phòng ngủ, giường trên giường dưới… lúc đó hoàn cảnh ký túc xá của trường cảnh sát vẫn chưa ra sao, một túc xá ở tám người… chẳng qua Thẩm Lăng Vân cũng không biết vì lý do gì, nhập học chưa tới nửa năm, người trong ký túc xá đều vì “góp tiền đổi sang phòng ngủ bốn người”, “Trong nhà có chuyện, chỉ đành nghỉ học”, “Trong lúc huấn luyện bị tổn thương không thể phục hồi, đã không thích hợp làm nghề cảnh sát”… đủ lý do, liên tiếp bỏ đi, sau đó cũng không có học sinh mới vào ở, cho nên trong bốn năm gần như cả phòng đó chỉ có hai người họ.
Lúc đó, Triển Phi Dương ngủ giường trên, rõ ràng dư ra nhiều giường như thế cũng không chịu dọn xuống… kết quả ngày nào cũng bị chút thương tích, hoặc là vì huấn luyện mệt mỏi, toàn thân đau nhức, sống chết lười leo lên, cứ nằm ngủ chung trên giường y… giường của trường rất chật, mỗi lần tỉnh lại vào sáng sớm, chỉ thấy mình đã xem tên đó như cái đệm đè phía dưới… sau khi tốt nghiệp, bọn họ cùng nằm vùng, cùng giả vờ làm lưu manh, sống trong một căn nhà rách nát gần khu đèn đỏ, ban ngày đánh nhau với một đám người, thu phí bảo vệ, tối đến thì khích lệ lẫn nhau, cuộc sống có Phi Dương bên cạnh… một chút cũng không cảm thấy khổ…
Chỉ đáng tiếc… lúc đó, y vẫn không biết thân phận của người này, còn có tâm ý của người này đối với mình… cho tới ngày chết, là người này chính tay xé nát giấc mộng về tình bạn của y…
Nhưng hiện tại, y bị hại thảm như thế… lại không có dũng khí hung tợn vả vào gương mặt cười dịu dàng, nuông chiều đó! “Lăng Vân… cậu thật sự nhẫn tâm để tôi ngủ trên bệ cửa sổ sao?”
Trong phòng, Triển Phi Dương khổ mặt ôm cái chăn mỏng, đáng thương nhìn cái giường không tính là rộng rãi nhưng cũng thoải mái, lại nhìn Thẩm Lăng Vân ngồi bên giường…
Nhưng Thẩm Lăng Vân đang ngồi đó thất thần, không thèm để ý tới hắn chút nào, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, hắn đột nhiên ý thức được Lăng Vân đang nghĩ gì, liền buông chăn, bước nhanh tới gần!
“Mi muốn làm gì?”
Có lẽ động tĩnh quá lớn, kinh động mỹ nhân đang chìm vào hồi ức, Thẩm Lăng Vân giật mình tỉnh lại trừng mắt cảnh giác nhìn đối phương.
… Hôm nay, y đã nhìn thấy, cuối cùng cũng hiểu rõ__
Bất luận là kiếp trước, hay kiếp này… nam nhân này vẫn mạnh hơn y rất nhiều, nếu Triển Phi Dương thật sự có ý đồ bất chính, y thậm chí không thể chạy thoát khỏi căn phòng này!
“Lăng Vân! Đừng trách tôi… tôi sẽ không làm vậy nữa…” Bao nhiêu suy nghĩ của Thẩm Lăng Vân viết hết lên trên mặt, lại không biết vẻ mặt đó đâm sâu vào tim nam nhân, Triển Phi Dương nói vậy rồi đột nhiên cầm Lăng vân kiếm ở đầu giường lên, đứng tại đầu giường, thậm chí đâm kiếm vào tay mình, “Xin lỗi, nếu đâm tôi mấy đao có thể giải được oán hận của cậu… vậy xin cậu, ra tay đi! Chỉ cần cậu đừng bài xích tôi như thế nữa, đừng hận tôi nữa… bảo tôi làm gì tôi cũng bằng lòng!”
Nhìn vẻ mặt chấp nhất của nam nhân, Thẩm Lăng Vân không thể khống chế giật giật môi, nhưng lại ném bảo kiếm qua một bên__ “Làm gì cũng bằng lòng sao?”
Y không thể hạ thủ… vì người này… là Phi Dương!
“Ừ!”
__ Trả lời son sắt.
“Vậy thì mời cậu biến đi, đừng quấn lấy tôi nữa__ cậu làm được không?”
Lời vừa nói ra, Triển Phi Dương đã ngốc lăng__
Lúc đó, Triển Phi Dương ngủ giường trên, rõ ràng dư ra nhiều giường như thế cũng không chịu dọn xuống… kết quả ngày nào cũng bị chút thương tích, hoặc là vì huấn luyện mệt mỏi, toàn thân đau nhức, sống chết lười leo lên, cứ nằm ngủ chung trên giường y… giường của trường rất chật, mỗi lần tỉnh lại vào sáng sớm, chỉ thấy mình đã xem tên đó như cái đệm đè phía dưới… sau khi tốt nghiệp, bọn họ cùng nằm vùng, cùng giả vờ làm lưu manh, sống trong một căn nhà rách nát gần khu đèn đỏ, ban ngày đánh nhau với một đám người, thu phí bảo vệ, tối đến thì khích lệ lẫn nhau, cuộc sống có Phi Dương bên cạnh… một chút cũng không cảm thấy khổ…
Chỉ đáng tiếc… lúc đó, y vẫn không biết thân phận của người này, còn có tâm ý của người này đối với mình… cho tới ngày chết, là người này chính tay xé nát giấc mộng về tình bạn của y…
Nhưng hiện tại, y bị hại thảm như thế… lại không có dũng khí hung tợn vả vào gương mặt cười dịu dàng, nuông chiều đó! “Lăng Vân… cậu thật sự nhẫn tâm để tôi ngủ trên bệ cửa sổ sao?”
Trong phòng, Triển Phi Dương khổ mặt ôm cái chăn mỏng, đáng thương nhìn cái giường không tính là rộng rãi nhưng cũng thoải mái, lại nhìn Thẩm Lăng Vân ngồi bên giường…
Nhưng Thẩm Lăng Vân đang ngồi đó thất thần, không thèm để ý tới hắn chút nào, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, hắn đột nhiên ý thức được Lăng Vân đang nghĩ gì, liền buông chăn, bước nhanh tới gần!
“Mi muốn làm gì?”
Có lẽ động tĩnh quá lớn, kinh động mỹ nhân đang chìm vào hồi ức, Thẩm Lăng Vân giật mình tỉnh lại trừng mắt cảnh giác nhìn đối phương.
… Hôm nay, y đã nhìn thấy, cuối cùng cũng hiểu rõ__
Bất luận là kiếp trước, hay kiếp này… nam nhân này vẫn mạnh hơn y rất nhiều, nếu Triển Phi Dương thật sự có ý đồ bất chính, y thậm chí không thể chạy thoát khỏi căn phòng này!
“Lăng Vân! Đừng trách tôi… tôi sẽ không làm vậy nữa…” Bao nhiêu suy nghĩ của Thẩm Lăng Vân viết hết lên trên mặt, lại không biết vẻ mặt đó đâm sâu vào tim nam nhân, Triển Phi Dương nói vậy rồi đột nhiên cầm Lăng vân kiếm ở đầu giường lên, đứng tại đầu giường, thậm chí đâm kiếm vào tay mình, “Xin lỗi, nếu đâm tôi mấy đao có thể giải được oán hận của cậu… vậy xin cậu, ra tay đi! Chỉ cần cậu đừng bài xích tôi như thế nữa, đừng hận tôi nữa… bảo tôi làm gì tôi cũng bằng lòng!”
Nhìn vẻ mặt chấp nhất của nam nhân, Thẩm Lăng Vân không thể khống chế giật giật môi, nhưng lại ném bảo kiếm qua một bên__ “Làm gì cũng bằng lòng sao?”
Y không thể hạ thủ… vì người này… là Phi Dương!
“Ừ!”
__ Trả lời son sắt.
“Vậy thì mời cậu biến đi, đừng quấn lấy tôi nữa__ cậu làm được không?”
Lời vừa nói ra, Triển Phi Dương đã ngốc lăng__
Danh sách chương