Phong Hàn im lặng đợi người trong ngực mình mở miệng lần nữa, Mặc Khanh Vân cũng không để hắn đợi lâu.

"Vương gia, lão hổ hôm nay đã khai linh trí, động vật như vậy không nên bị săn gϊếŧ, nó sẽ rất thống khổ". Mặc Khanh Vân có thể nghĩ đến sự đau khổ của con hổ lúc đó, nó đương nhiên không muốn rời khỏi hổ nhỏ, con của nó còn nhỏ như vậy, còn chưa được thấy nó lớn lên.

Phong Hàn chần chờ hồi lâu, hỏi: "Khai linh trí sao?"

"Vâng, Vương gia, em có thể nghe được thanh âm của động vật đã khai linh trí. Cũng khổng phải vậy, không phải nghe được mà là có thể cảm nhận được cảm xúc của chúng nó". Mặc Khanh Vân chỉ có thể đem cảm giác thật sự của bản thân nói với Phong Hàn, bọn nọ cũng không phải là nói chuyển, chỉ có thể cảm giác bọn nó đang đau khổ, tất nhiên cũng không phải tất cả động vật đều có thể làm được, Mặc Khanh Vân không biết dị năng của mình không đủ hay là có mấy loài động vật thật sự không có linh trí.


"Đây, chẳng lẽ là bí mật của Vũ tộc sao". Phong Hàn biết điều mình nghĩ là sự thật, nhưng mà.....

Mặc Khanh Vân "Vâng" một tiếng. "Vương gia đoán không sai, đây là bí mật của Vũ tộc. Người Vũ tộc có dị năng trời sinh, cũng không phải là thứ thần vật có thể khởi tử hồi sinh như lời đồn, dị năng này chỉ có trên người bọn em, cho dù người khác lấy đi cũng không thể dùng được, trừ khi bọn em tự nguyện trợ giúp".

Trong lòng Phong Hàn trăm mối chuyển động: "Tất cả tộc nhân các em đều có thể cảm giác được sao?"

Mặc Khanh Vân im lặng một chút, bởi vì không nghĩ đến Vương gia lại nhạy bén như vậy, lập tức bắt được trọng điểm, nhưng không trả lời hắn lại không được.

Phong Hàn thấy Mặc Khanh Vân có chút khó xử, nói: "Nếu không muốn nói thì có thể không cần nói với ta, Khanh Vân, ta không thích nhìn thấy em khó xử chính mình".


Mặc Khanh Vân ngẩng đầu nhìn Phong Hàn, người này vì sao lại tốt như vậy chứ. "Vương gia, không phải, dị năng của bọn em đều không giống nhau, đây là dị năng của em".

"Vậy còn Tư Nguyên". Phong Hàn nhìn vẻ mặt Mặc Khanh Vân không còn nét khó xử mới yên tâm tiếp tục dò hỏi. Hắn không phải muốn khai quật bí mật, chỉ là muốn biết chân tướng sự việc thì sau đó mới có thể che chở cho người này càng tốt, hắn sợ khi mình không suy nghĩ chu đáo thì sẽ hại Mặc Khanh Vân lần nữa.

"Trong Vũ tộc, dị năng của em xem như là loại phụ trợ. Nguyên nhi là dị năng loại công kích, nó có thể dùng lửa công kích kẻ địch".

Phong Hàn nhíu mày, chuyện như vậy hắn chưa bao giờ nghe nói qua. Tuy rằng trong gian hồ không thiếu kỳ nhân dị sự, võ công của hắn cũng xem như không tồi, nhưng chưa bao giờ gặp được người như Mặc Khanh Vân nói.


"Có thể biến ra lửa từ không khí sao?"

Mặc Khanh Vân gật đầu: "Vương gia, bây giờ không tiện lắm, sau khi trở về bảo Nguyên nhi biểu diễn cho Vương gia xem một lần".

"Được". Phong Hàn thật sự cũng muốn được mở rộng tầm mắt một lần. "Khanh Vân, theo như cách nói của em, vì sao Vũ tộc lại phải bị diệt tộc, bọn họ nên dùng kỹ năng của mình để chống lại kẻ thù bên ngoài mới đúng".

Mặc Khanh Vân nghiến răng nghiến lợi đầy hận ý nói: "Vương gia có điều không biết, không phải toàn bộ tộc nhân đều có kỹ năng, cũng là một số ít nhân tài mới có. Hơn nữa lúc trước bởi vì có kẻ phản bội động tay chân, người đó vốn không phải người Vũ tộc, sau khi được cứu thì ở lại chỗ của bọn em, ai ngờ người nọ lại lấy oán trả ơn hại chết toàn bộ người trong tộc".
"Người đó bây giờ ở đâu?"

Mặc Khanh Vân lắc đầu: "Em cũng không biết hắn tên họ là gì, chuyện năm đó cũng là khi mẹ em liều chết che chở cho em mới nói ra, em nhớ mang máng lúc hắn dưỡng bệnh vẫn luôn ở trong nhà của đại bá, chắc là do đại bá cứu, em chỉ nhìn thấy vài lần. Nhưng nhìn thấy hắn chắc chắn em có thể nhận ra".

Phong Hàn thấy Mặc Khanh Vân càng nói càng kích động, lại ôm người vào lòng một lần nữa: "Khanh Vân, Khanh Vân.... Ta biết không có cách nào làm em quên đi thù hận này, nhưng ta càng lo lắng thân thể của em".

Mặc Khanh Vân trong ngực Phong Hàn cuối cùng cũng chậm rãi bình tĩnh lại, cơn tức nghẹn trong ngực cũng tiêu tán một chút, những việc này y giấu trong lòng lâu lắm lâu lắm rồi, nên nhất thời có chút mất khống chế.

Thật ra, còn có một việc bây giờ không thể nào nói với Phong Hàn, kẻ thù của y còn có những người sai sử tên phản bội kia. Tuy rằng chuyện xảy ra năm đó khi y còn nhỏ, nhưng Mặc Khanh Vân cũng có thể nghĩ ra nếu nói người nọ chỉ là trả thù Vũ tộc do ân oán cá nhân cũng không đúng, tốt xấu gì đại bá cũng là ân nhân của hắn, phản bội như vậy chắc chắn có tác nhân khác bên trọng, nhất định là có người luôn muốn tìm một cửa đột phá từ bên trong Vũ tộc.
Phong Hàn thấy người trong ngực đã dần dần bình tĩnh lại cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn sẽ thay Mặc Khanh Vân tìm ra những kẻ thù đó, nhưng quan trọng nhất là hắn muốn Mặc Khanh Vân luôn khỏe mạnh vui vẻ, không phải bị thù hận bao phủ.

"Khanh Vân, chúng ta đến mang hổ nhỏ về đây đi, cũng để cho Tư Nguyên biết em không có việc gì, nó vẫn luôn lo lắng cho em".

Mặc Khanh Vân được những lời này của Phong Hàn gọi về từ những suy nghĩ mông lung: "Vương gia nói phải, Nguyên nhi sẽ rất cho lắng cho em".

Phong Hàn nắm tay Mặc Khanh Vân ra khỏi lều, vừa bước ra ngoài đã gặp Phong Nhạc Dật đến tìm hai người.

Phong Nhạc Dật vừa thấy tình huống này thì có chút xấu hổ cười cười: "Tứ ca tứ tẩu, hai người muốn đi ra ngoài sao, tiểu đệ tới có chút không khéo".

Phong Hàn gật gật đầu với Phong Nhạc Dật: "Không có việc gì, chúng ta chỉ đến doanh trước bên cạnh thôi, cùng đi đi".
Mặc Khanh Vân cũng cười cười với Phong Nhạc Dật, hoàng tử này tuổi cũng gần với Tư Nguyên, cũng xem cậu giống như em trai mình, huống chi y có thể nhìn ra Phong Nhạc Dật không có ác ý đối với bọn họ.

Vừa mới vào doanh trước, Mặc Khanh Vân đã bị Dịch Tư Nguyên ôm chầm lấy: "Khanh Vân ca ca, anh không sao chứ?"

"Nguyên nhi, không được vô lễ".

Dịch Tư Nguyên nghe lời Mặc Khanh Vân như vậy mới lập tức đứng thẳng lên, nhìn về phía Phong Hàn và một người khác cùng vào doanh trước, Mặc Khanh Vân nhanh chóng nói: "Đây là Lục hoàng tử điện hạ".

Dịch Tư Nguyên vội vàng hành lễ thỉnh an với Phong Hàn và Phong Nhạc Dật, Phong Hàn không thèm để ý xua xua tay, Phong Nhạc Dật đương nhiên cũng không thể làm bộ làm tịch, chỉ cười xua tay, cậu có thể nhìn ra đứa nhỏ này có quan hệ thân thiết với tứ tẩu, tứ ca còn không cho thỉnh an thì cậu còn có thể nói gì chứ.
#Hết chương 41
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện