Lúc Mặc Khanh Vân tỉnh lại sắc trời đã gần đến hoàng hôn.

Quay đầu nhìn bốn phía, y mới nhớ ra mình đang ở đâu. Đôi mắt có chút đau, chắc là vì đã khóc. Tuy đã nhớ đến chuyện vừa rồi, nhưng tảng đá đè nặng trong lòng dường như đã nhẹ hơn một ít, không như trước kia làm y không thở nổi.

Phong Hàn bưng nước tiến vào thấy Mặc Khanh Vân đã tỉnh.

"Khanh Vân, tỉnh rồi sao? Rửa mặt qua rồi dùng bữa tối".

Mặc Khanh Vân thấy Phong Hàn đặt chậu nước lên giá mới kịp phản ứng, đột nhiên ngồi dậy: "Vương gia, sao ngài có thể làm như vậy".

Phong Hàn thấy Mặc Khanh Vân lo lắng thì trong làm có chút ấm áp: "Có gì mà không làm được, đứng dậy đi". Vừa nói, hắn vừa đến cạnh Mặc Khanh Vân dìu y dậy. Lúc ngồi gần hắn mới phát hiện đôi mắt của Mặc Khanh Vân có chút phiếm hồng, vừa rồi mới khóc xong lại ngủ thêm ba canh giờ, còn bỏ lỡ cả cơm trưa.


"Đói bụng không, đứng dậy trước đi".

Phong Hàn nhìn Mặc Khanh Vân thu dọn xong mới gọi Nguyên Tân đưa đồ ăn lên. Không bao lâu sau các nha hoàn bưng đồ ăn vào, lần này tuy rằng không mang theo nhiều người lắm nhưng cũng đủ dùng.

Mặc Khanh Vân im lặng ăn tối, thỉnh thoảng lại liếc Phong Hàn ngồi một bên cùng với y: "Vương gia, ngài ăn chưa?"

Phong Hàn nhẹ giọng ừ một tiếng. "Yên tâm, Tư Nguyên cũng đã ăn xong".

Mặc Khanh Vân cười gật đầu mới ăn tiếp. Ăn uống no đủ, sau đó y mới có chút sức lực, vừa rồi khóc lâu như vậy sức lực của y cũng cạn kiệt.

"Vương gia, lúc Khanh Vân ngủ, không có việc gì xảy ra chứ?"

Phong Hàn hiểu Mặc Khanh Vân hỏi vậy là có ý gì: "Mấy người hoàng thượng bọn họ đã về hành cung nghỉ ngơi, chúng ta ở tại doanh trướng".

Mặc Khanh Vân nhìn nhìn bốn phía gật đầu, đứng lên dạo qua một vòng: "Vương gia, lúc ngài đánh giặc cũng ở nơi như vậy sao?"


Phong Hàn cũng đứng dậy theo Mặc Khanh Vân, vẫn luôn đi bên cạnh y, thấy y hỏi mới chuyển ánh mắt: "Không đẹp như doanh trướng này, cũng không rộng như vậy".

"Cũng đúng, nếu không thì lúc nhổ trại cũng không quá thuận tiện, Vương gia vất vả rồi". Mặc Khanh Vân cười xoay người nhìn về phía Phong Hàn.

Phong Hàn cau mày khi thấy Mặc Khanh Vân miễn cưỡng cười, đưa tay sờ sờ khuôn mặt y: "Không muốn cười thì không cần cười, tôi rất đau lòng".

Ý cười Mặc Khanh Vân nhạt dần, nhìn Phong Hàn cao hơn mình rất nhiều trước mắt, bổ nhào vào lồng ngực của hắn. Phong Hàn dừng một chút liền ôm lấy người trong lòng: "Có tôi ở đây".

"Vương gia, cũng may Khanh Vân còn có ngài!". Hai tay Mặc Khanh Vân ôm chặt Phong Hàn, rúc trong ngực hắn lắng nghe tiếng tim đập. Thật ra y cũng không khó chịu nhiều như vậy.


"Vương gia, hôm nay Khanh Vân nói ra những chuyện này, trong lòng đã tốt hơn rất nhiều, cũng không còn cảm thấy buồn như vậy nữa".

Phong Hàn vuốt ve mái tóc đen của Mặc Khanh Vân, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu y: "Tốt lắm, nếu còn muốn nói gì thì nói với tôi, sau này có gì buồn khổ có tôi cùng em gánh vác".

Mặc Khanh Vân bình tĩnh lại rồi mới trả lời: "Vậy Vương gia cũng phải như thế, được không?"

Lúc này đến phiên Phong Hàn sững người, hắn hiểu ý của Mặc Khanh Vân, sự thay đổi của mình mấy ngày nay chắc là Mặc Khanh Vân đã phát hiện một chút. Chỉ là hôm nọ mơ thấy những chuyện của kiếp trước, làm trong lòng hắn có chút khúc mắc, nhưng những chuyện như thế này tạm thời không có cách nào nói cho Mặc Khanh Vân. Hắn bây giờ còn chưa đủ tin tưởng rằng khi Mặc Khanh Vân biết chuyện kiếp trước sẽ không rời bỏ hắn.
"Khanh Vân, tôi rất hy vọng em không cần phải thông minh như vậy, cũng không cần phải vất vả như vậy".

Mặc Khanh Vân nghe lời than thở của Phong Hàn thì cười khẽ ra tiếng, âm thanh trong trẻo dễ nghe, làm người ta muốn y vẫn luôn cười, muốn y nên như vậy mới đúng.

Phong Hàn lại hôm chặt Mặc Khanh Vân, hôn lên tóc y: "Sau này sẽ từ từ nói với em. Có rất nhiều chuyện, tôi gạt em chỉ là không muốn em càng thêm đau khổ, không phải là cố ý giấu em. Đợi đến lúc thích hợp tôi chắc chắn sẽ không giấu giếm".

"Khanh Vân biết, tâm ý của Vương gia làm sao Khanh Vân lại không rõ chứ. Nhưng Khanh Vân cũng đau lòng Vương gia, không muốn Vương gia tự mình chịu đựng những thống khổ đó". Mặc Khanh Vân giọng điệu rầu rĩ ở trong lòng Phong Hàn nói ra những điều trong lòng mình.

Phong Hàn ôm Mặc Khanh Vân, hai người thân thiết với nhau một lát, Mặc Khanh Vân nhớ tới con hổ nhỏ trước khi ngủ: "Vương gia, hổ nhỏ đâu rồi".
"Yên tâm đi, ở trong lều của Ngọc Sơn và Tư Nguyên". Vừa rồi hắn phải chăm sóc cho Mặc Khanh Vân, thật sự không thể lo lắng đến hổ nhỏ, chỉ có thể giao cho mấy người Dịch Tư Nguyên.

Mặc Khanh Vân nghe xong mới thấy lòng nhẹ nhõm, hổ nhỏ mất mẹ trong lòng chắc cũng rất bi thương, "Vương gia, em có thể nuôi hổ nhỏ không?"

"Tất nhiên, em muốn làm gì cũng không cần phải hỏi tôi trước".

Mặc Khanh Vân cảm kích lại ôm Phong Hàn thật chặt: "Em là đau lòng hổ nhỏ mất mẹ, chúng ta không săn những động vật như vậy nữa có được không?"

"Được". Phong Hàn đồng ý rất thoải mái, săn thú vốn cũng chỉ là một loại thú vui, hổ, gấu, sói là động vật hung mãnh, phải mất rất nhiều công sức mới có thể săn, hoặc cũng là do thợ săn bán. Dù sao thì loại động vật này cả người đều là bảo vật, nhưng Khanh Vân nói không muốn săn thú vậy thì không săn.
Mặc Khanh Vân có được câu trả lời cuối cùng cũng có thể yên tâm, nhưng trong lòng y rõ ràng tuy rằng Phong Hàn đồng ý, nhưng lại không thể quản những người khác. Mẹ của hổ nhỏ là chính là bị mấy người đại hoàng tử săn gϊếŧ, nếu y gặp bọn chúng sớm một chút là được rồi. Động vật nếu đã khai trí, vốn là không nên bị săn gϊếŧ, làm như thế giống như là gϊếŧ người vậy, không giống như gϊếŧ mấy gia súc gia cầm khác.

"Vương gia, kỳ thật Khanh Vân có một chuyện rất quan trọng giấu ngài".

Phong Hàn giống như đã chuẩn bị tâm lý chờ đợi điều Mặc Khanh Vân nói: "Em yên tâm nói đi, tôi sẽ giữ bí mật cho em".

# Hết chương 40
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện