Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
Lão phu nhân bây giờ thấy Hạ Trì Uyển cuối cùng cũng đã thông suốt, biết đề phòng Hạ Bá Nhiên, trong lòng vừa vui lại vừa lo.
Vui là bởi chỉ cần lòng Hạ Trì Uyển cách Hạ Bá Nhiên một tầng ngăn cách, thì sau này Hạ Bá Nhiên ắt sẽ không dễ dàng chiếm được gì từ phủ Đại tướng quân.
Lo là bởi, tiểu cô nương ngây thơ lãng mạn năm xưa kia, rốt cuộc là đã trải qua chuyện gì mà lại thay đổi đến nhường này?
Lão phu nhân không hề quên rằng, hơn nửa năm trước, Hạ Trì Uyển còn đến phủ Đại tướng quân, thăm dò ý tứ, muốn nâng đỡ Vân Thu Cầm làm chủ mẫu của phủ Thừa tướng.
“Uyển Nhi nào dám tính kế ngoại công, Uyển nhi là vì nhớ ngoại công và ngoại bà, nên mới muốn ở lại đây. Nếu ngoại công và ngoại bà không thích, Uyển Nhi đi ngay cũng được.”
Miệng thì nói sẽ đi, nhưng Hạ Trì Uyển lại làm nũng, rúc vào lòng lão phu nhân không chịu rời.
Cách Hạ Trì Uyển và lão phu nhân ở bên nhau, hoàn toàn không có chút nghi lễ gì của nhà quyền quý, giản dị như bà cháu trong một gia đình bình thường.
Lúc ấy, Hạ Bá Nhiên hùng hổ đến phủ Đại tướng quân, nhất định đòi đưa Hạ Trì Uyển về.
Vân Triển Bằng chau mày, khí thế bức người, uy nghiêm không thể coi thường.
“Uyển Nhi bệnh nặng đến vậy, ở phủ Đại tướng quân dưỡng bệnh một thời gian thì có sao? Phải biết rằng, Uyển Nhi không chỉ là nữ nhi của ngươi, mà còn là ngoại tôn nữ của phủ Đại tướng quân ta!”
Chỉ cần thấy Hạ Bá Nhiên, Vân Triển Bằng liền tức giận. Từ khi Thiên Độ mất, Uyển Nhi vô cùng quý trọng vị phụ thân này.
Vậy mà giờ đây, Uyển nhi lại nghĩ ra kế giả bệnh để ở lại phủ Đại tướng quân.
Chỉ bằng điểm đó thôi cũng đủ thấy, Hạ Bá Nhiên làm phụ thân thật vô tâm!
Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Muốn đón Uyển Nhi về cũng không phải không được. Ngươi là gia chủ, là người đứng đầu phủ Thừa tướng. Thân là phụ thân của Uyển Nhi, ngươi phải có bản lĩnh che chở cho con gái mình, tạo nên một bầu trời bình yên cho nó!”
Vân Triển Bằng vốn là võ tướng, thân hình vạm vỡ, lại thêm năm dài chinh chiến sa trường, tự nhiên có sát khí khiến người khác phải e dè.
Ban đầu còn nghĩ mình có lý, nhưng khi đứng trước Vân Triển Bằng, Hạ Bá Nhiên lập tức cảm thấy khí thế của mình yếu đi ba phần.
“Muốn đón Uyển Nhi về thì trước tiên phải giải quyết cho sạch những rắc rối trong phủ, đừng để chuyện loạn xạ do đám thứ tử gây ra ảnh hưởng tới Uyển Nhi. Nếu ngươi không thể cho Uyển Nhi một cuộc sống yên bình, thì cũng đừng kéo nó vào vũng nước đục kia.”
Vân Triển Bằng khinh thường liếc Hạ Bá Nhiên một cái.
“Đàn ông thì phải có khí phách của đàn ông. Nếu chỉ biết đem con cái ra che chắn cho mình, hành vi nhu nhược như thế thật khiến người ta mất mặt!”
Dù là võ tướng, nhưng đầu óc Vân Triển Bằng chẳng hề thua kém đám văn nhân. Âm mưu quỷ kế, ông đâu phải không hiểu, nếu không thì làm sao ra trận dẫn binh c.h.é.m g.i.ế.c quân thù.
Vì thế, tính toán của Hạ Bá Nhiên không chỉ Hạ Trì Uyển nhìn thấu, mà Vân Triển Bằng trong lòng cũng rõ mồn một.
Trước đây là do Hạ Trì Uyển mở miệng, Vân Triển Bằng không nỡ từ chối.
Nhưng giờ đây là Hạ Bá Nhiên “cầu xin” đến cửa, thì thái độ của Vân Triển Bằng chẳng cần khách sáo nữa.
Bị Vân Triển Bằng mắng một trận, lại bị liếc một cái, đường đười là mặt của Thừa tướng cũng tái nhợt hẳn đi.
Đúng rồi, chính là ánh mắt đó!
Kể từ khi Vân Thiên Độ và Vân Thu Cầm cùng gả vào phủ Thừa tướng, rồi sau đó Hạ Phù Dung ra đời, mỗi lần Vân Triển Bằng nhìn hắn đều như đang nhìn một rệp đáng thương không xương sống!
Hạ Bá Nhiên cảm thấy dù mình có cố gắng thế nào, có là Thừa tướng Đại Chu đi chăng nữa, thì vẫn không thể vượt qua được Vân Triển Bằng.
Dù có đạt được bao nhiêu thành tựu, chỉ cần đứng trước mặt Vân Triển Bằng, Hạ Bá Nhiên liền cảm thấy bản thân luống cuống, không nơi ẩn náu, vô cùng chật vật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện