Editor: Trâm Rừng
Nghê Thúy Hoa không thể làm gì khác hơn là đi qua, Nghê Yên bật máy sấy tóc lên, lập tức truyền đến một trận âm thanh “ong ong”, đồng thời một luồng gió nóng thổi tới dọa cho Nghê Thúy Hoa đến trực tiếp đứng lên, “Má ơi! Chuyện gì thế này?”
Nghê Yên cười giải thích: "Mẹ, đây là máy sấy tóc, mẹ thấy nó có thể thổi ra khí nóng, chuyên dùng để sấy tóc." Nghê Yên vừa giải thích vừa sấy tóc cho Nghê Thúy Hoa.
Nghê Thúy Hoa cảm khái nói: "Con nói xem người trong thành ăn cái gì lớn lên mà trong đầu lại thông minh như vậy? Đúng rồi Yên Yên, tại sao con lại biết mấy thứ này?” Đồ vật mà bà chưa từng thấy qua tự nhiên Nghê Yên cũng chưa từng thấy được nhưng làm sao Nghê Yên lại biết cách sử dụng vòi hoa sen và máy sấy tóc? Nghê Yên bịa chuyện nói lung tung: "Con nhìn thấy ở trong sách." Cô cũng không thể nói cho mẹ của mình là cô đã trọng sinh a?
Nghê Thúy Hoa chưa bao giờ được đi học nên bà ấy tự nhiên không biết những gì được dạy trong sách giáo khoa, bà ấy gật gật đầu cảm thán nói: "Người đọc sách thực sự khác với những người mù mắt như chúng ta." Nói xong, Nghê Thúy Hoa lại nói: "Yên Yên, con mới tốt nghiệp cấp 2. Sau khi đến kinh thành, chúng ta tìm cách tiếp tục đi học được không?"
Nghê Yên thuận theo, "Tới đó lại nói đi." Cô từ nhỏ đã học rất giỏi, có đọc sách hay không không quan trọng nhưng mà cô nhất định phải vào đại học. Cô không muốn trong tương lai mình trở thành tên mù chữ, ở đời sau trình độ cũng vô cùng quan trọng. Ở kiếp trước, sau khi thoát khỏi lão thái giám kia, cô đã tự học rồi thi đậu vào Đại học 211. Kiếp này, mục tiêu của cô là Đại học Bắc Kinh.
Nghê Thúy Hoa thở dài, theo cách nhìn của bà ấy, mẹ con bọn họ là chạy nạn đến Bắc Kinh, có thể sống sót cũng coi như tốt, học tập chỉ có thể coi là một niềm hy vọng, người làm mẹ như bà ấy cũng quá vô dụng.
Sau bữa tối, Nghê Thúy Hoa đi tắm cho em gái nhỏ, trong khi Nghê Yên đang phân loại đóng gói đồ đạc. Hành lý của bọn họ cũng không nhiều, cộng luôn đồ vật để dành ăn trên đường cũng chỉ vẹn vẹn có một cái túi mà thôi, thời này chưa có túi ni lông, bọn họ dùng loại túi lưới để đựng đồ.
Nghê Yên lấy ra phong bì do Chu Trường Chinh đưa, bên trong ngoài sổ hộ khẩu cùng thư giới thiệu, còn có một xấp Đại đoàn kết thật dày, Nghê Yên đếm qua, tổng cộng là 1.080 tệ. Chu Trường Chinh thật sự rất hào phòng, ở thời đại này, một ngàn tệ có thể so với đời sau một trăm ngàn tệ. Tuy nhiên, mua hai cái mạng với giá một nghìn nhân dân tệ cũng coi như rất đáng.
Nghê Yên lấy ra ba tờ 10 nhân dân tệ, đặt phần còn lại nhét vào túi trong sát cơ thể, trên xe lửa người tốt người xấu lẫn lộn, cũng không an toàn, nếu không cẩn thận một chút, tiền sẽ bị bọn móc túi lấy mất!
Cất tiền đi, Nghê Yên mở sổ hộ khẩu ra, thấy tên cô đã đổi từ Mục Yên thành Nghê Yên, em gái cô cũng đổi từ Mục Chiêu Đệ thành Nghê Vân. Từ nay trở về sau, cô chính là Nghê Yên, chân chính Nghê Yên! Nghê Yên nhìn vào sổ hộ khẩu mới toanh, trong lòng tràn đầy niềm tin vào cuộc sống tương lai của mình!
Sáng hôm sau, hai mẹ con đã dậy lúc năm giờ, chuyến xe lửa sẽ đến lúc sáu giờ rưỡi. Sau khi ăn mì dưới lầu, hai mẹ con ôm em gái đến ga xe lửa, ngày hôm qua không có nhiều người mua vé, nhưng hôm nay đã có khá nhiều người đi xe lửa, gần như là người chen chúc với người.
“Mẹ, cẩn thận một chút.” Nghê Yên đi phía trước mở đường cho Nghê Thúy Hoa.
Trên tàu có đủ mọi loại người, phụ nữ trẻ em, nông dân mang theo súc vật, thậm chí có cả tiếng gà gáy vịt kêu, mùi rất khó chịu.
Nghê Yên một tay nắm chặt Nghê Thúy Hoa, một tay nắm cầm hành lý, hai mẹ con chen lấn qua biển người mới tìm được toa xe có giường nằm. Bên trong toa giường nằm yên tĩnh hơn rất nhiều, giường nằm trên tàu là giường trên và giường dưới, Nghê Yên đã mua hai vé của giường dưới, mặt đối mặt rất thuận tiện. Khi hai mẹ con đến, người của hai giường trên vẫn còn chưa tới. 6h30 thì xe mới khởi hành, bây giờ mới hơn 6h một chút.
Nghê Vân vô cùng ngoan, suốt dọc đường đi đều không hừ một tiếng.
“Mẹ, con đi rót chút nước.” Nghê Yên cầm cốc đứng dậy.
“Ừ.” Nghê Thúy Hoa gật đầu.
Nghê Yên đi lấy nước nóng, lúc quay lại thì hành khách giường trên đã đến. Đó là một phụ nữ trung niên trạc bốn mươi, tóc uốn cong, hai hàng lông mày lá liễu thanh mảnh, tô son, nửa trên mặc áo sơ mi trắng, nửa dưới mặc chiếc quần ống loe thịnh hành nhất, tăng thêm một đôi giày da nhỏ khiến cả người trông có sức sống lạ thường, xem xét chắc là người từ trong thành đi ra. Cách người kia ăn mặc đơn giản là thời trang tiên phong của thời đại này.
Nghê Thúy Hoa nhìn người phụ nữ này rồi nhìn xuống chính mình, trong lòng bà đột nhiên cảm thấy tự ti.
Người phụ nữ kia có vẻ rất nhiệt tình, vừa thấy Nghê Yên đi vào đã mở miệng hỏi: “Các ngươi cũng đi kinh thành sao?”
Nghê Thúy Hoa không thể làm gì khác hơn là đi qua, Nghê Yên bật máy sấy tóc lên, lập tức truyền đến một trận âm thanh “ong ong”, đồng thời một luồng gió nóng thổi tới dọa cho Nghê Thúy Hoa đến trực tiếp đứng lên, “Má ơi! Chuyện gì thế này?”
Nghê Yên cười giải thích: "Mẹ, đây là máy sấy tóc, mẹ thấy nó có thể thổi ra khí nóng, chuyên dùng để sấy tóc." Nghê Yên vừa giải thích vừa sấy tóc cho Nghê Thúy Hoa.
Nghê Thúy Hoa cảm khái nói: "Con nói xem người trong thành ăn cái gì lớn lên mà trong đầu lại thông minh như vậy? Đúng rồi Yên Yên, tại sao con lại biết mấy thứ này?” Đồ vật mà bà chưa từng thấy qua tự nhiên Nghê Yên cũng chưa từng thấy được nhưng làm sao Nghê Yên lại biết cách sử dụng vòi hoa sen và máy sấy tóc? Nghê Yên bịa chuyện nói lung tung: "Con nhìn thấy ở trong sách." Cô cũng không thể nói cho mẹ của mình là cô đã trọng sinh a?
Nghê Thúy Hoa chưa bao giờ được đi học nên bà ấy tự nhiên không biết những gì được dạy trong sách giáo khoa, bà ấy gật gật đầu cảm thán nói: "Người đọc sách thực sự khác với những người mù mắt như chúng ta." Nói xong, Nghê Thúy Hoa lại nói: "Yên Yên, con mới tốt nghiệp cấp 2. Sau khi đến kinh thành, chúng ta tìm cách tiếp tục đi học được không?"
Nghê Yên thuận theo, "Tới đó lại nói đi." Cô từ nhỏ đã học rất giỏi, có đọc sách hay không không quan trọng nhưng mà cô nhất định phải vào đại học. Cô không muốn trong tương lai mình trở thành tên mù chữ, ở đời sau trình độ cũng vô cùng quan trọng. Ở kiếp trước, sau khi thoát khỏi lão thái giám kia, cô đã tự học rồi thi đậu vào Đại học 211. Kiếp này, mục tiêu của cô là Đại học Bắc Kinh.
Nghê Thúy Hoa thở dài, theo cách nhìn của bà ấy, mẹ con bọn họ là chạy nạn đến Bắc Kinh, có thể sống sót cũng coi như tốt, học tập chỉ có thể coi là một niềm hy vọng, người làm mẹ như bà ấy cũng quá vô dụng.
Sau bữa tối, Nghê Thúy Hoa đi tắm cho em gái nhỏ, trong khi Nghê Yên đang phân loại đóng gói đồ đạc. Hành lý của bọn họ cũng không nhiều, cộng luôn đồ vật để dành ăn trên đường cũng chỉ vẹn vẹn có một cái túi mà thôi, thời này chưa có túi ni lông, bọn họ dùng loại túi lưới để đựng đồ.
Nghê Yên lấy ra phong bì do Chu Trường Chinh đưa, bên trong ngoài sổ hộ khẩu cùng thư giới thiệu, còn có một xấp Đại đoàn kết thật dày, Nghê Yên đếm qua, tổng cộng là 1.080 tệ. Chu Trường Chinh thật sự rất hào phòng, ở thời đại này, một ngàn tệ có thể so với đời sau một trăm ngàn tệ. Tuy nhiên, mua hai cái mạng với giá một nghìn nhân dân tệ cũng coi như rất đáng.
Nghê Yên lấy ra ba tờ 10 nhân dân tệ, đặt phần còn lại nhét vào túi trong sát cơ thể, trên xe lửa người tốt người xấu lẫn lộn, cũng không an toàn, nếu không cẩn thận một chút, tiền sẽ bị bọn móc túi lấy mất!
Cất tiền đi, Nghê Yên mở sổ hộ khẩu ra, thấy tên cô đã đổi từ Mục Yên thành Nghê Yên, em gái cô cũng đổi từ Mục Chiêu Đệ thành Nghê Vân. Từ nay trở về sau, cô chính là Nghê Yên, chân chính Nghê Yên! Nghê Yên nhìn vào sổ hộ khẩu mới toanh, trong lòng tràn đầy niềm tin vào cuộc sống tương lai của mình!
Sáng hôm sau, hai mẹ con đã dậy lúc năm giờ, chuyến xe lửa sẽ đến lúc sáu giờ rưỡi. Sau khi ăn mì dưới lầu, hai mẹ con ôm em gái đến ga xe lửa, ngày hôm qua không có nhiều người mua vé, nhưng hôm nay đã có khá nhiều người đi xe lửa, gần như là người chen chúc với người.
“Mẹ, cẩn thận một chút.” Nghê Yên đi phía trước mở đường cho Nghê Thúy Hoa.
Trên tàu có đủ mọi loại người, phụ nữ trẻ em, nông dân mang theo súc vật, thậm chí có cả tiếng gà gáy vịt kêu, mùi rất khó chịu.
Nghê Yên một tay nắm chặt Nghê Thúy Hoa, một tay nắm cầm hành lý, hai mẹ con chen lấn qua biển người mới tìm được toa xe có giường nằm. Bên trong toa giường nằm yên tĩnh hơn rất nhiều, giường nằm trên tàu là giường trên và giường dưới, Nghê Yên đã mua hai vé của giường dưới, mặt đối mặt rất thuận tiện. Khi hai mẹ con đến, người của hai giường trên vẫn còn chưa tới. 6h30 thì xe mới khởi hành, bây giờ mới hơn 6h một chút.
Nghê Vân vô cùng ngoan, suốt dọc đường đi đều không hừ một tiếng.
“Mẹ, con đi rót chút nước.” Nghê Yên cầm cốc đứng dậy.
“Ừ.” Nghê Thúy Hoa gật đầu.
Nghê Yên đi lấy nước nóng, lúc quay lại thì hành khách giường trên đã đến. Đó là một phụ nữ trung niên trạc bốn mươi, tóc uốn cong, hai hàng lông mày lá liễu thanh mảnh, tô son, nửa trên mặc áo sơ mi trắng, nửa dưới mặc chiếc quần ống loe thịnh hành nhất, tăng thêm một đôi giày da nhỏ khiến cả người trông có sức sống lạ thường, xem xét chắc là người từ trong thành đi ra. Cách người kia ăn mặc đơn giản là thời trang tiên phong của thời đại này.
Nghê Thúy Hoa nhìn người phụ nữ này rồi nhìn xuống chính mình, trong lòng bà đột nhiên cảm thấy tự ti.
Người phụ nữ kia có vẻ rất nhiệt tình, vừa thấy Nghê Yên đi vào đã mở miệng hỏi: “Các ngươi cũng đi kinh thành sao?”
Danh sách chương