Editor: Trâm Rừng

Lời này vừa nói ra, trong lòng Đường Thời hơi hồi hộp một chút.

Không tốt! Chẳng lẻ Nghê Yên thực sự vừa ý hắn? Nếu không, tại sao cô lại chủ động mời hắn ăn mì. Đây là người của Tam ca, hắn cũng không dám trêu chọc! “Không, không cần!” Đường Thời liên tục cự tuyệt, ôm lấy cái mông, khập khiễng chạy xa.

Nghê Yên không nói nên lời nhìn Đường Thời, vẻ ngoài của cô trông đáng sợ đến như vậy sao? Chạy nhanh còn hơn thỏ...

Đường Thời nhanh chóng chạy đến bên cạnh Mạc Bách Xuyên, "Tam ca, vé đã được trả lại cho nữ đồng chí kia rồi."

"Ừm." Mạc Bách Xuyên gật gật đầu, "Đi mua hai vé xe quay về kinh thành."

Tại sao lại muốn trở lại Kinh thành? Nghe vậy, Đường Thời kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Mạc Bách Xuyên hỏi: "Tam ca, không phải chúng ta muốn đi thôn Đập lớn sao?" Bọn họ vừa xuống xe lửa từ kinh thành chạy tới, đảo mắt lại phải về kinh thành, người này rốt cuộc là muốn làm gì a? Chạy tới chạy lui chỉ để chơi sao?!

“Không đi nữa.” Mạc Bách Xuyên thản nhiên đáp, “Trực tiếp trở về căn cứ đi.” Người tạo ra náo nhiệt đã chạy đến Kinh Thành, bây giờ đi thôn Đập lớn cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

"Không phải anh muốn đi tìm người sao? Hiện tại không có tìm được người mà đã trở về căn cứ rồi?" Đường Thời tràn đầy nghi ngờ hỏi.

"Thì thế nào ... ngươi đang nghi ngờ về quyết định của ta sao?" Ánh mắt của Mạc Bách Xuyên nhàn nhạt liếc nhìn Đường Thời.

Chỉ là nhàn nhạt như vậy liếc mắt một cái, liền làm cho Đường Thi rùng mình, "Không không không, trở về căn cứ, chúng ta ngay lập tức trở về căn cứ đi." Cho hắn một trăm cái lá gan, hắn cũng không dám có chút hoài nghi nào đối với quyết định của Tam ca.

Lúc này, trong lòng Đường Thi càng có một suy đoán táo bạo, chẳng lẽ Tam ca bởi vì nữ đồng chí xinh đẹp kia mà quyết định trở về kinh thành? Nói không chừng nữ đồng chí xinh đẹp đó chính là người mà Tam ca đang tìm kiếm!

*************

Nghê Yên đi bộ đến một quán ăn nhỏ gần đó, đóng gói một ít thức ăn rồi đi trở về nhà khách.



Trong nhà khách, em gái của cô đã ngủ say, Nghê Thúy Hoa từ phòng tắm đi ra, vẻ mặt khó xử nhìn Nghê Yên nói: "Yên Yên, mẹ muốn đi tắm, nhưng ở đây không có bồn tắm thì tắm rửa làm sao đây?"

Nghê Yên đặt đồ trong tay lên bàn, nhỏ giọng nói: "Mẹ, mẹ chờ một chút, con tới xem."

Lúc này, vòi hoa sen trong phòng tắm vẫn là loại có bàn đạp. Đối với Nghê Yên thì kiểu tắm này không hề xa lạ, nhưng với Nghê Thúy Hoa, một phụ nữ nông dân mới đi ra khỏi thôn nhỏ thì nó lạ lẫm đến mức trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận được.

"Mẹ, nó được sử dụng như thế này. Cái này được gọi là vòi hoa sen. Khi dùng chân đạp vào bàn đạp này, nước sẽ phun ra. Mẹ chỉ cần đứng ở phía dưới kỳ cọ là được."

Nghê Thúy Hoa cau mày, "Không, không tốt lắm! Cái này cũng quá lãng phí nước rồi!" Bà ấy từ trong xương cốt vẫn là một người rất tiết kiệm.

Nghê Yên cười nói: "Tắm rửa rất tiện lợi, người trong thành đều thích như vậy, mẹ tắm nhanh đi, tắm rửa xong chúng ta ăn cơm tối, sáng mai còn phải dậy sớm bắt xe lửa."

“Được.” Nghê Thúy Hoa gật đầu, tiếp tục nói: "Yên Yên, xà phòng ở đây có tính tiền không? Bao nhiêu tiền một cái vậy?"

Nghê Yên lắc đầu, "Cái này không tính tiền đâu mẹ, mẹ cứ tùy tiện dùng."

“Có thật không?" Nghê Thúy Hoa vui mừng khôn xiết, "Vậy thì mẹ cũng thuận tiện gội đầu luôn."

Nghê Yên gật gật đầu, "Được."

Động tác của Nghê Thúy Hoa rất nhanh, trong vòng chưa đầy một giờ đã bước ra khỏi phòng tắm, cười nói: "Yên Yên, thật sự thứ này dùng hơi tốn nước nhưng lại rất tiện lợi, mẹ nằm mơ giữa ban ngày cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày có thể dùng đồ vật của người trong thành."

Nghê Yên sắp xếp bữa ăn, liếc nhìn chiếc máy sấy tóc trên tủ đầu giường, “Mẹ, lại đây, con sấy tóc cho mẹ.” Máy sấy tóc đã có từ trước thời kỳ giải phóng chỉ là vẫn chưa được phổ biến ở nông thôn.

“Sấy khô?” Nghê Thúy Hoa khó hiểu hỏi: “Sấy như thế nào?”

Nghê Yên ra vẻ thần bí nói: "Mẹ ngồi xuống đây sẽ biết.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện