Khi đưa Lucky đến chỗ mẹ Úc Thiên Phi, Nhan Noãn thuận miệng nhắc tới, nói bạn thời tiểu học tổ chức họp mặt, không biết Úc Thiên Phi có rút được thời gian tham gia hay không.
Mẹ Úc Thiên Phi nghe xong tỏ vẻ đương nhiên không thành vấn đề. Khoảng thời gian này ngoại trừ hai mẹ con họ, thỉnh thoảng cũng sẽ có họ hàng đến giúp đỡ, lâu lâu dành ra một hai ngày để thư giãn hoàn toàn là chuyện tốt.
Nhan Noãn ngầm đồng ý.
Hai người lại nói chuyện một lát, Úc Thiên Phi đã về.
Nhan Noãn và Úc Thiên Phi cùng về phòng, vừa cởi áo khoác ra Úc Thiên Phi đã nói: "Tôi nghĩ rồi, vẫn sẽ không tham gia họp mặt bạn học gì đó."
"Rốt cuộc là tại sao?" Nhan Noãn hỏi: "Tôi thấy ở trong nhóm cậu trò chuyện với mọi người rất vui vẻ mà."
Ngại giao tiếp mà Úc Thiên Phi tự xưng mình, hẳn phải gọi đầy đủ là không ngại giao tiếp toàn xã hội.
Mới vào nhóm mấy tiếng đồng hồ, anh đã lại thân thiết với bạn học cũ, gọi cả biệt danh năm đó, vô cùng hòa thuận vui vẻ. Nhan Noãn nghi ngờ anh đã thêm bạn hơn phân nửa lớp.
"Bận rộn, cậu xem bây giờ hàng ngày tôi về lúc mấy giờ." Úc Thiên Phi thở dài: "Thật sự không đi được, không có cách nào."
"Không sao, tôi hỏi dì rồi, dì nói cậu biến mất một hai ngày chẳng sao cả." Nhan Noãn nói.
Mặt Úc Thiên Phi trầm xuống: "Cậu muốn đi đến vậy à?"
"Không phải vậy, tôi..." Nhan Noãn khó xử: "Tôi nghĩ đi giải sầu thư giãn một chút cũng khá tốt."
Úc Thiên Phi bĩu môi, nói: "Cậu như vậy rõ ràng quá rồi, không sợ tôi để ý à?"
Nhan Noãn mờ mịt chớp mắt một cái.
"Thật sự khi tôi không nhìn ra." Úc Thiên Phi nổi cáu: "Tôi nói cho cậu biết nhé, con người tôi rất hẹp hòi về mặt này."
"Cậu đang nói gì vậy?" Nhan Noãn nhíu mày: "Hẹp hòi cái gì? Tại sao lại hẹp hòi?"
"Còn tại sao nữa?" Úc Thiên Phi "hứ" một tiếng xoay người đi ra ngoài: "Tùy cậu, dù sao cậu cũng không quan tâm đến suy nghĩ của tôi."
Nhan Noãn không hiểu nổi, cũng hơi tức thái độ gây sự này của anh, lớn giọng: "Vô duyên vô cớ cậu trưng cái mặt gì ra với tôi vậy?"
Úc Thiên Phi xoay người nhìn cậu, há miệng rồi lại ngậm vào, xoay người bước nhanh vào phòng tắm.
Đúng là bé cưng không đáng yêu chút nào.
Nhan Noãn cũng hừ một tiếng, trở về phòng.
...
Hơn mười phút sau, cửa phòng mở ra lần nữa, Úc Thiên Phi đi vào với mái tóc ướt một nửa.
Nhan Noãn đang ngồi trên giường đọc sách, ngẩng đầu lên liếc nhìn anh, tầm mắt lại trở về trang sách trước mặt.
Trang sách này từ lúc cậu mở ra đến giờ đã mười phút, cậu chưa đọc được chữ nào, bây giờ lại càng nhìn này trông kia.
Áo khoác của Úc Thiên Phi treo ở mặt trong cửa, chiếc hộp Úc Thiên Phi mua đặt trên bàn.
Nhưng Úc Thiên Phi không cầm gì, cứ như vậy đi tới giường, lên giường vượt qua Úc Thiên Phi chui vào trong cái chăn đã không người hỏi thăm hai ngày nay.
Quá đáng hơn là, anh lại nằm đưa lưng về phía Nhan Noãn.
Nhan Noãn nhíu mày nhìn gáy anh, giả vờ lật một trang sách, lại cố tình hắng giọng một cái.
Úc Thiên Phi vẫn không nhúc nhích.
Nhan Noãn dịch mông, khuỷu tay như vô tình đụng vào chăn anh.
Úc Thiên Phi không hề có phản ứng.
Rốt cuộc người này có chuyện gì vậy? Nhan Noãn do dự mãi, vươn tay ra, ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt vào gáy Úc Thiên Phi.
Lần này Úc Thiên Phi phản ứng gay gắt. Anh thở hắt co người lại, sau đó kéo chăn bọc che kín mít, không chỉ cổ mà nửa mặt cũng vùi trong chăn.
Cái này là cho mặt mũi mà không cần.
Nhan Noãn cũng mất hứng, không để ý tới anh, hầm hừ trừng mắt nhìn sách, quyết định đi ngủ.
Cậu buông sách tắt đèn, cũng nghiêng người đưa lưng về phía Úc Thiên Phi, vùi cằm vào chăn.
Cứ như vậy nhắm mắt nằm một lát, lại không hề buồn ngủ chút nào.
Đang lúc càng nghĩ càng khó chịu, phía sau chợt có động tĩnh.
Hình như Úc Thiên Phi trở người, chăn phát ra tiếng rục rịch. Âm thanh kia rất nhanh đã nhỏ đi nhưng lại giữ mãi không ngừng, nghe khiến người ta nghi ngờ.
Mấy giây sau, Nhan Noãn hiểu ngay.
Một bàn tay lần mò vào chăn của cậu, không thành thật chạm lên người cậu.
Vừa rồi không thèm để ý tới người ta, giờ sờ mó cái gì. Nhan Noãn đưa tay ra đánh, lại bị nắm lấy. Cậu lắc lắc tượng trưng, không hất ra, cứ tùy anh.
Hai người im lặng nắm tay nhau dưới lớp chăn, không ai lên tiếng.
Lại qua một lát, tiếng chăn sột soạt vang lên lần nữa. Lần này động tĩnh lớn hơn rất nhiều, cả người Úc Thiên Phi chen chúc vào.
Anh chui vào chăn của Nhan Noãn, vươn tay ôm Nhan Noãn từ phía sau, cơ thể kề sát vào cậu.
Tư thế này giống hệt đêm hôm trước.
Úc Thiên Phi nhẹ nhàng cọ vào làn da gáy cậu, sau đó cúi đầu dụi tới dụi lui. Nhan Noãn bị quấy đến ngứa, dùng cùi chỏ đẩy anh ra nhưng không đẩy được.
"Cậu đang làm gì vậy." Nhan Noãn cố ý lạnh lùng hỏi.
Khi trả lời môi Úc Thiên Phi kề sát vào da cổ cậu: "Thân mật với vợ."
Nhan Noãn sững sờ, lắp bắp: "Vợ, vợ cái gì!"
"Đừng lộn xộn, hết sức rồi." Úc Thiên Phi lại hôn cậu: "Chỉ một lát thôi đã nhớ em."
Nhan Noãn lập tức hết giận, im lặng mặc cho anh hôn lung tung.
"Vợ ơi, quà anh đưa cho em đâu." Úc Thiên Phi hỏi: "Em mở ra chưa?"
Nhan Noãn do dự nửa giây, không cố xoắn xuýt xưng hô nữa, hỏi: "Quà gì?"
"Cái hộp em lấy ở quầy chuyển phát nhanh ấy." Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn vừa bực mình vừa buồn cười: "Cái đó mà coi là quà gì, anh cho là em không biết trong đó là gì sao?"
Úc Thiên Phi im lặng vài giây, đổi giọng: "Đồ đặt trong đó là dùng để... Gói quà thôi."
"Gói cái gì?" Nhan Noãn cảm thấy khó hiểu.
Cánh tay ôm cậu của Úc Thiên Phi siết chặt hơn, cơ thể cũng dính sát vào nhau.
"Một món quà to." Úc Thiên Phi đẩy cậu: "To thế này."
"..."
"Có phải to lắm không?" Úc Thiên Phi hỏi.
Nhan Noãn khẽ lẩm bẩm: "Ngu ngốc."
...
Rất khó nói mọi chuyện có tiến triển suôn sẻ không.
Tuýp bôi trơn Úc Thiên Phi mua đổ một nửa trên giường, làm cho chăn bị dính nhớp. May mà họ có một cái khác để thay.
Úc Thiên Phi nói nhảm nhiều hơn trong tưởng tượng.
Anh không ngừng nỉ non bên tai Nhan Noãn: "Không được thích người khác"; "Chỉ quan tâm đến anh được không"; "Anh cũng chỉ quan tâm em"; "Em yêu em anh yêu em anh yêu em".
Nhan Noãn lại hoàn toàn không chê anh ồn ào.
Cậu vươn tay ôm lưng Úc Thiên Phi, thỉnh thoảng gật đầu, lâu lâu bị ép phải bất đắc dĩ mở miệng, đồng ý từng tiếng một.
Trong lúc đó không hiểu sao nước mắt lại ứa ra.
Úc Thiên Phi cho là cậu đau, không dám lộn xộn, cẩn thận hôn gò má cậu.
Nhan Noãn nghiêng đầu sang chỗ khác, nhắm mắt hỏi anh: "Có phải anh cũng không biết đúng không, chuyện này em cũng phải dạy à?"
Úc Thiên Phi khẽ hừ một tiếng.
...
Hai mươi phút sau, anh hỏi Nhan Noãn: "Anh biết, nhất định là cảm giác rất tuyệt nên mới khóc."
Hai người tựa vào nhau, Nhan Noãn vẫn nhắm mắt không nói tiếng nào.
"Phải không em?" Úc Thiên Phi hỏi tới: "Cảm giác rất tuyệt đúng không?"
Nhan Noãn miễn cưỡng nói: "Những lúc thế này đàn ông hỏi câu đó đều là người trần tục."
Úc Thiên Phi trúng đạn, rầm rì, mất hứng.
"Sao dạo này anh cáu kỉnh vậy." Nhan Noãn nói: "Vừa rồi cũng vậy, rốt cuộc là không vui cái gì?"
"Em đứng ở vị trí của anh mà nghĩ thử đi." Giọng điệu Úc Thiên Phi đầy ấm ức: "Nếu bây giờ anh đột nhiên muốn đi gặp mặt Bạch Lê, em cảm thấy thế nào?"
Nhan Noãn mù mờ ngẩng đầu lên: "Hả?"
"Anh không muốn em đi gặp mối tình đầu, rất lạ à?" Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn hoàn toàn không nghe rõ, sững sờ nhìn anh.
"Em thật sự cho rằng anh không phát hiện ra đúng không." Úc Thiên Phi vừa nói vừa cầm điện thoại ở bên cạnh lên: "Cậu ta vừa nói muốn đi, em lập tức đăng kí. Có ý gì?"
Nhan Noãn hoàn toàn không hiểu: "Ai chứ?"
Úc Thiên Phi lướt điện thoại một lúc lâu, tìm ra chuỗi domino của họ, chỉ vào tên phía trên Nhan Noãn nói: "Cậu ta."
Nhan Noãn nhìn cái tên nửa đời chẳng quen biết, đầu đầy dấu chấm hỏi: "Người này thế nào?"
"Cậu ta thế nào hả?" Úc Thiên Phi cười một tiếng: "Cậu ta kết hôn rồi, sinh hai đứa con, một trai một gái, sang năm con trai lớn của cậu ta sẽ lên tiểu học. Sẵn nói luôn, bây giờ cậu ta một trăm kí."
Nhan Noãn chớp mắt: "Anh quen cậu ta à?"
"Không quen." Úc Thiên Phi nói: "Mới hỏi chiều nay."
Nhan Noãn chống người lên: "Vậy nên? Người này làm sao?"
"Không phải em thích cậu ta sao." Úc Thiên Phi rì rầm.
Nhan Noãn trợn mắt há mồm, chợt ngồi dậy, sau đó phải hít ngược một hơi vì bủn rủn.
Úc Thiên Phi vội đỡ cậu.
"Cái quỷ gì vậy." Nhan Noãn nghiến răng mắng: "Em cũng không quen cậu ta."
"Không nhận thì thôi." Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn hơi nổi nóng: "Ấn tượng duy nhất của em với người này là đánh nhau với anh trước cổng trường, sao em có thể thích cậu ta được?"
Úc Thiên Phi nửa tin nửa ngờ, cẩn thận đỡ cậu nằm xuống: "Hồi trước lúc ở nhà anh em có nói, nói cậu ta là mối tình đầu của em."
Nhan Noãn thử nhớ lại, càng không hiểu: "Hôm đó em chỉ thuận miệng bịa ra thôi, có liên quan gì đến cậu ta? Hơn nữa em nhớ em nói là trung học, cậu ta không phải là bạn tiểu học của chúng ta à?"
"Cậu ta cũng học chung trung học với chúng ta!" Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn ngẩn người: "Ờ... Hình như có chuyện này."
Hai người nhìn nhau một lát, chân mày Nhan Noãn lại nhíu lên: "Em cũng không để ý cậu ta, làm sao mà nhớ kĩ vậy được!"
Úc Thiên Phi chưa tỉnh hồn lại: "Nhưng... Hôm ăn cơm với đàn anh của em, không phải em cũng nói em thích cậu ta à?"
Nhan Noãn mờ mịt.
"Quen biết nhau từ nhỏ, cùng một trường tiểu học, cùng học trung học, dáng người cao ráo, là một tên mặt trắng." Úc Thiên Phi nói: "Không phải cậu ta thì là ai?"
Nhan Noãn nhìn anh như nhìn tên đần.
Hai người nhìn nhau, mặt Úc Thiên Phi chợt đỏ lên.
"Không, không phải là... Là..." Anh bắt đầu nói lắp: "Là... Người kia... Là anh hả..."
Nhan Noãn bị anh ầm ĩ cũng hơi ngại ngùng, kéo chăn che đầu lại: "Không nói, mệt rồi, ngủ đây."
Úc Thiên Phi mặc kệ, kéo chăn ép cậu lộ mặt ra, quyết không cho qua mà hỏi tới: "Là anh hả? Thì ra là anh à? Sao anh lại là tên mặt trắng chứ, sao coi anh như vậy được?"
"Không coi được." Nhan Noãn giật chăn với anh: "Anh là tên mặt đen, đừng làm phiền em ngủ!"
Úc Thiên Phi rất phấn khởi, hăng hái vô cùng: "Thật sự là anh à? Em thích anh à?"
Nhan Noãn thầm nghĩ, vô nghĩa. Chúng ta đã trần trụi nằm chung một chỗ, đây là câu hỏi đần độn gì vậy.
"Hơn nữa vẫn luôn thích anh?" Úc Thiên Phi hỏi: "Có phải em vẫn luôn thích anh không? Bắt đầu từ lúc nào?"
"Không có, không có chuyện đó." Nhan Noãn nói.
"Có phải từ nhỏ không, không phải từ nhỏ em đã thích anh rồi đó chứ!" Úc Thiên Phi như bốc cháy: "Bao nhiêu tuổi? Tiểu học hay trung học? Tại sao? Có phải từ nhỏ em đã cảm thấy anh đẹp trai hấp dẫn rồi không? Em thích thầm anh à? Có phải em thích thầm anh không? Em thích thầm anh!"
"Anh biến đi." Nhan Noãn giành chăn với anh che mặt lại: "Ồn chết mất, em muốn ngủ."
"Đừng đừng, chúng ta nói chuyện, tâm sự đàng hoàng nào." Úc Thiên Phi giằng co với cậu: "Là trung học đúng không? Người hôm đó em nói thật ra cũng là anh, đúng không? Anh là mối tình đầu của em! Quào, thì ra em vẫn mơ ước anh nhiều năm như vậy, có phải anh làm cho em ngày nhớ đêm mong không? Anh hấp dẫn em ở điểm nào vậy?"
"Không nhớ." Nhan Noãn nói: "Em buồn ngủ, đừng làm phiền nữa."
"Bình thường giờ này em không buồn ngủ như vậy." Úc Thiên Phi hào hứng: "Có phải vừa rồi anh giỏi lắm không? Em không được rồi, em cần phải tập luyện."
Nhan Noãn không muốn trả lời nữa, nhắm mắt lại giả chết.
"Tại sao em không nói với anh sớm hơn chứ." Úc Thiên Phi nói, tiếc đứt ruột thở dài: "Em biết em bỏ lỡ gì không?"
Nhan Noãn bứt rứt, nhịn không được nói: "Nếu lúc đó em nói, anh sẽ ở bên em sao?"
Úc Thiên Phi rơi vào trầm tư.
Một lúc lâu sau, anh nói: "Em có thể uy hiếp anh. Em cứ nói, không đồng ý em thì em sẽ biến mất, biến mất không gặp anh suốt mười năm. Chắc chắn anh sẽ bị dọa, sẽ ở bên em ngay lập tức."
Nhan Noãn cau mày nhìn anh.
"Sau đó, anh sẽ phát hiện như vậy cũng không tệ." Úc Thiên Phi nói: "Bắt đầu vui sướng quên cả trời đất."
"Sao có thể suôn sẻ vậy được." Nhan Noãn cười nói.
Suy nghĩ của Úc Thiên Phi hoàn toàn không cùng một mạch với cậu: "Cho nên mới nói, em hoàn toàn không biết bản thân đã bỏ lỡ cái gì! Nam học sinh cấp ba đều là kiểu cứng rắn như kim cương, em bỏ lỡ thời kì kim cương quý giá của anh!"
Nhan Noãn suýt chút nữa nôn ra.
Cậu liếc Úc Thiên Phi một cái: "Ồ, ý là bây giờ không được vậy."
"Vậy thì không hề." Úc Thiên Phi rề tới: "Nếu em quên nhanh như vậy, lúc nào chúng ta cũng có thể ôn tập lại."
Nhan Noãn trùm chăn về phía anh: "Ngủ sớm đi!"
Úc Thiên Phi ở dưới chăn phát ra âm thanh bất mãn.
Đồ đần.
Nhan Noãn nghĩ thầm, thật là không chịu nổi.
Nhưng cảm giác được đồ đần thích cũng khá tuyệt..
Kẻ đần từ dưới chăn chui ra, ôm cậu, lại hôn cậu. Nhan Noãn cũng dang cánh tay ra, nghĩ ngợi một lát, nên đổi cách khiến tên ồn ào này ngậm miệng lại.
Mẹ Úc Thiên Phi nghe xong tỏ vẻ đương nhiên không thành vấn đề. Khoảng thời gian này ngoại trừ hai mẹ con họ, thỉnh thoảng cũng sẽ có họ hàng đến giúp đỡ, lâu lâu dành ra một hai ngày để thư giãn hoàn toàn là chuyện tốt.
Nhan Noãn ngầm đồng ý.
Hai người lại nói chuyện một lát, Úc Thiên Phi đã về.
Nhan Noãn và Úc Thiên Phi cùng về phòng, vừa cởi áo khoác ra Úc Thiên Phi đã nói: "Tôi nghĩ rồi, vẫn sẽ không tham gia họp mặt bạn học gì đó."
"Rốt cuộc là tại sao?" Nhan Noãn hỏi: "Tôi thấy ở trong nhóm cậu trò chuyện với mọi người rất vui vẻ mà."
Ngại giao tiếp mà Úc Thiên Phi tự xưng mình, hẳn phải gọi đầy đủ là không ngại giao tiếp toàn xã hội.
Mới vào nhóm mấy tiếng đồng hồ, anh đã lại thân thiết với bạn học cũ, gọi cả biệt danh năm đó, vô cùng hòa thuận vui vẻ. Nhan Noãn nghi ngờ anh đã thêm bạn hơn phân nửa lớp.
"Bận rộn, cậu xem bây giờ hàng ngày tôi về lúc mấy giờ." Úc Thiên Phi thở dài: "Thật sự không đi được, không có cách nào."
"Không sao, tôi hỏi dì rồi, dì nói cậu biến mất một hai ngày chẳng sao cả." Nhan Noãn nói.
Mặt Úc Thiên Phi trầm xuống: "Cậu muốn đi đến vậy à?"
"Không phải vậy, tôi..." Nhan Noãn khó xử: "Tôi nghĩ đi giải sầu thư giãn một chút cũng khá tốt."
Úc Thiên Phi bĩu môi, nói: "Cậu như vậy rõ ràng quá rồi, không sợ tôi để ý à?"
Nhan Noãn mờ mịt chớp mắt một cái.
"Thật sự khi tôi không nhìn ra." Úc Thiên Phi nổi cáu: "Tôi nói cho cậu biết nhé, con người tôi rất hẹp hòi về mặt này."
"Cậu đang nói gì vậy?" Nhan Noãn nhíu mày: "Hẹp hòi cái gì? Tại sao lại hẹp hòi?"
"Còn tại sao nữa?" Úc Thiên Phi "hứ" một tiếng xoay người đi ra ngoài: "Tùy cậu, dù sao cậu cũng không quan tâm đến suy nghĩ của tôi."
Nhan Noãn không hiểu nổi, cũng hơi tức thái độ gây sự này của anh, lớn giọng: "Vô duyên vô cớ cậu trưng cái mặt gì ra với tôi vậy?"
Úc Thiên Phi xoay người nhìn cậu, há miệng rồi lại ngậm vào, xoay người bước nhanh vào phòng tắm.
Đúng là bé cưng không đáng yêu chút nào.
Nhan Noãn cũng hừ một tiếng, trở về phòng.
...
Hơn mười phút sau, cửa phòng mở ra lần nữa, Úc Thiên Phi đi vào với mái tóc ướt một nửa.
Nhan Noãn đang ngồi trên giường đọc sách, ngẩng đầu lên liếc nhìn anh, tầm mắt lại trở về trang sách trước mặt.
Trang sách này từ lúc cậu mở ra đến giờ đã mười phút, cậu chưa đọc được chữ nào, bây giờ lại càng nhìn này trông kia.
Áo khoác của Úc Thiên Phi treo ở mặt trong cửa, chiếc hộp Úc Thiên Phi mua đặt trên bàn.
Nhưng Úc Thiên Phi không cầm gì, cứ như vậy đi tới giường, lên giường vượt qua Úc Thiên Phi chui vào trong cái chăn đã không người hỏi thăm hai ngày nay.
Quá đáng hơn là, anh lại nằm đưa lưng về phía Nhan Noãn.
Nhan Noãn nhíu mày nhìn gáy anh, giả vờ lật một trang sách, lại cố tình hắng giọng một cái.
Úc Thiên Phi vẫn không nhúc nhích.
Nhan Noãn dịch mông, khuỷu tay như vô tình đụng vào chăn anh.
Úc Thiên Phi không hề có phản ứng.
Rốt cuộc người này có chuyện gì vậy? Nhan Noãn do dự mãi, vươn tay ra, ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt vào gáy Úc Thiên Phi.
Lần này Úc Thiên Phi phản ứng gay gắt. Anh thở hắt co người lại, sau đó kéo chăn bọc che kín mít, không chỉ cổ mà nửa mặt cũng vùi trong chăn.
Cái này là cho mặt mũi mà không cần.
Nhan Noãn cũng mất hứng, không để ý tới anh, hầm hừ trừng mắt nhìn sách, quyết định đi ngủ.
Cậu buông sách tắt đèn, cũng nghiêng người đưa lưng về phía Úc Thiên Phi, vùi cằm vào chăn.
Cứ như vậy nhắm mắt nằm một lát, lại không hề buồn ngủ chút nào.
Đang lúc càng nghĩ càng khó chịu, phía sau chợt có động tĩnh.
Hình như Úc Thiên Phi trở người, chăn phát ra tiếng rục rịch. Âm thanh kia rất nhanh đã nhỏ đi nhưng lại giữ mãi không ngừng, nghe khiến người ta nghi ngờ.
Mấy giây sau, Nhan Noãn hiểu ngay.
Một bàn tay lần mò vào chăn của cậu, không thành thật chạm lên người cậu.
Vừa rồi không thèm để ý tới người ta, giờ sờ mó cái gì. Nhan Noãn đưa tay ra đánh, lại bị nắm lấy. Cậu lắc lắc tượng trưng, không hất ra, cứ tùy anh.
Hai người im lặng nắm tay nhau dưới lớp chăn, không ai lên tiếng.
Lại qua một lát, tiếng chăn sột soạt vang lên lần nữa. Lần này động tĩnh lớn hơn rất nhiều, cả người Úc Thiên Phi chen chúc vào.
Anh chui vào chăn của Nhan Noãn, vươn tay ôm Nhan Noãn từ phía sau, cơ thể kề sát vào cậu.
Tư thế này giống hệt đêm hôm trước.
Úc Thiên Phi nhẹ nhàng cọ vào làn da gáy cậu, sau đó cúi đầu dụi tới dụi lui. Nhan Noãn bị quấy đến ngứa, dùng cùi chỏ đẩy anh ra nhưng không đẩy được.
"Cậu đang làm gì vậy." Nhan Noãn cố ý lạnh lùng hỏi.
Khi trả lời môi Úc Thiên Phi kề sát vào da cổ cậu: "Thân mật với vợ."
Nhan Noãn sững sờ, lắp bắp: "Vợ, vợ cái gì!"
"Đừng lộn xộn, hết sức rồi." Úc Thiên Phi lại hôn cậu: "Chỉ một lát thôi đã nhớ em."
Nhan Noãn lập tức hết giận, im lặng mặc cho anh hôn lung tung.
"Vợ ơi, quà anh đưa cho em đâu." Úc Thiên Phi hỏi: "Em mở ra chưa?"
Nhan Noãn do dự nửa giây, không cố xoắn xuýt xưng hô nữa, hỏi: "Quà gì?"
"Cái hộp em lấy ở quầy chuyển phát nhanh ấy." Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn vừa bực mình vừa buồn cười: "Cái đó mà coi là quà gì, anh cho là em không biết trong đó là gì sao?"
Úc Thiên Phi im lặng vài giây, đổi giọng: "Đồ đặt trong đó là dùng để... Gói quà thôi."
"Gói cái gì?" Nhan Noãn cảm thấy khó hiểu.
Cánh tay ôm cậu của Úc Thiên Phi siết chặt hơn, cơ thể cũng dính sát vào nhau.
"Một món quà to." Úc Thiên Phi đẩy cậu: "To thế này."
"..."
"Có phải to lắm không?" Úc Thiên Phi hỏi.
Nhan Noãn khẽ lẩm bẩm: "Ngu ngốc."
...
Rất khó nói mọi chuyện có tiến triển suôn sẻ không.
Tuýp bôi trơn Úc Thiên Phi mua đổ một nửa trên giường, làm cho chăn bị dính nhớp. May mà họ có một cái khác để thay.
Úc Thiên Phi nói nhảm nhiều hơn trong tưởng tượng.
Anh không ngừng nỉ non bên tai Nhan Noãn: "Không được thích người khác"; "Chỉ quan tâm đến anh được không"; "Anh cũng chỉ quan tâm em"; "Em yêu em anh yêu em anh yêu em".
Nhan Noãn lại hoàn toàn không chê anh ồn ào.
Cậu vươn tay ôm lưng Úc Thiên Phi, thỉnh thoảng gật đầu, lâu lâu bị ép phải bất đắc dĩ mở miệng, đồng ý từng tiếng một.
Trong lúc đó không hiểu sao nước mắt lại ứa ra.
Úc Thiên Phi cho là cậu đau, không dám lộn xộn, cẩn thận hôn gò má cậu.
Nhan Noãn nghiêng đầu sang chỗ khác, nhắm mắt hỏi anh: "Có phải anh cũng không biết đúng không, chuyện này em cũng phải dạy à?"
Úc Thiên Phi khẽ hừ một tiếng.
...
Hai mươi phút sau, anh hỏi Nhan Noãn: "Anh biết, nhất định là cảm giác rất tuyệt nên mới khóc."
Hai người tựa vào nhau, Nhan Noãn vẫn nhắm mắt không nói tiếng nào.
"Phải không em?" Úc Thiên Phi hỏi tới: "Cảm giác rất tuyệt đúng không?"
Nhan Noãn miễn cưỡng nói: "Những lúc thế này đàn ông hỏi câu đó đều là người trần tục."
Úc Thiên Phi trúng đạn, rầm rì, mất hứng.
"Sao dạo này anh cáu kỉnh vậy." Nhan Noãn nói: "Vừa rồi cũng vậy, rốt cuộc là không vui cái gì?"
"Em đứng ở vị trí của anh mà nghĩ thử đi." Giọng điệu Úc Thiên Phi đầy ấm ức: "Nếu bây giờ anh đột nhiên muốn đi gặp mặt Bạch Lê, em cảm thấy thế nào?"
Nhan Noãn mù mờ ngẩng đầu lên: "Hả?"
"Anh không muốn em đi gặp mối tình đầu, rất lạ à?" Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn hoàn toàn không nghe rõ, sững sờ nhìn anh.
"Em thật sự cho rằng anh không phát hiện ra đúng không." Úc Thiên Phi vừa nói vừa cầm điện thoại ở bên cạnh lên: "Cậu ta vừa nói muốn đi, em lập tức đăng kí. Có ý gì?"
Nhan Noãn hoàn toàn không hiểu: "Ai chứ?"
Úc Thiên Phi lướt điện thoại một lúc lâu, tìm ra chuỗi domino của họ, chỉ vào tên phía trên Nhan Noãn nói: "Cậu ta."
Nhan Noãn nhìn cái tên nửa đời chẳng quen biết, đầu đầy dấu chấm hỏi: "Người này thế nào?"
"Cậu ta thế nào hả?" Úc Thiên Phi cười một tiếng: "Cậu ta kết hôn rồi, sinh hai đứa con, một trai một gái, sang năm con trai lớn của cậu ta sẽ lên tiểu học. Sẵn nói luôn, bây giờ cậu ta một trăm kí."
Nhan Noãn chớp mắt: "Anh quen cậu ta à?"
"Không quen." Úc Thiên Phi nói: "Mới hỏi chiều nay."
Nhan Noãn chống người lên: "Vậy nên? Người này làm sao?"
"Không phải em thích cậu ta sao." Úc Thiên Phi rì rầm.
Nhan Noãn trợn mắt há mồm, chợt ngồi dậy, sau đó phải hít ngược một hơi vì bủn rủn.
Úc Thiên Phi vội đỡ cậu.
"Cái quỷ gì vậy." Nhan Noãn nghiến răng mắng: "Em cũng không quen cậu ta."
"Không nhận thì thôi." Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn hơi nổi nóng: "Ấn tượng duy nhất của em với người này là đánh nhau với anh trước cổng trường, sao em có thể thích cậu ta được?"
Úc Thiên Phi nửa tin nửa ngờ, cẩn thận đỡ cậu nằm xuống: "Hồi trước lúc ở nhà anh em có nói, nói cậu ta là mối tình đầu của em."
Nhan Noãn thử nhớ lại, càng không hiểu: "Hôm đó em chỉ thuận miệng bịa ra thôi, có liên quan gì đến cậu ta? Hơn nữa em nhớ em nói là trung học, cậu ta không phải là bạn tiểu học của chúng ta à?"
"Cậu ta cũng học chung trung học với chúng ta!" Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn ngẩn người: "Ờ... Hình như có chuyện này."
Hai người nhìn nhau một lát, chân mày Nhan Noãn lại nhíu lên: "Em cũng không để ý cậu ta, làm sao mà nhớ kĩ vậy được!"
Úc Thiên Phi chưa tỉnh hồn lại: "Nhưng... Hôm ăn cơm với đàn anh của em, không phải em cũng nói em thích cậu ta à?"
Nhan Noãn mờ mịt.
"Quen biết nhau từ nhỏ, cùng một trường tiểu học, cùng học trung học, dáng người cao ráo, là một tên mặt trắng." Úc Thiên Phi nói: "Không phải cậu ta thì là ai?"
Nhan Noãn nhìn anh như nhìn tên đần.
Hai người nhìn nhau, mặt Úc Thiên Phi chợt đỏ lên.
"Không, không phải là... Là..." Anh bắt đầu nói lắp: "Là... Người kia... Là anh hả..."
Nhan Noãn bị anh ầm ĩ cũng hơi ngại ngùng, kéo chăn che đầu lại: "Không nói, mệt rồi, ngủ đây."
Úc Thiên Phi mặc kệ, kéo chăn ép cậu lộ mặt ra, quyết không cho qua mà hỏi tới: "Là anh hả? Thì ra là anh à? Sao anh lại là tên mặt trắng chứ, sao coi anh như vậy được?"
"Không coi được." Nhan Noãn giật chăn với anh: "Anh là tên mặt đen, đừng làm phiền em ngủ!"
Úc Thiên Phi rất phấn khởi, hăng hái vô cùng: "Thật sự là anh à? Em thích anh à?"
Nhan Noãn thầm nghĩ, vô nghĩa. Chúng ta đã trần trụi nằm chung một chỗ, đây là câu hỏi đần độn gì vậy.
"Hơn nữa vẫn luôn thích anh?" Úc Thiên Phi hỏi: "Có phải em vẫn luôn thích anh không? Bắt đầu từ lúc nào?"
"Không có, không có chuyện đó." Nhan Noãn nói.
"Có phải từ nhỏ không, không phải từ nhỏ em đã thích anh rồi đó chứ!" Úc Thiên Phi như bốc cháy: "Bao nhiêu tuổi? Tiểu học hay trung học? Tại sao? Có phải từ nhỏ em đã cảm thấy anh đẹp trai hấp dẫn rồi không? Em thích thầm anh à? Có phải em thích thầm anh không? Em thích thầm anh!"
"Anh biến đi." Nhan Noãn giành chăn với anh che mặt lại: "Ồn chết mất, em muốn ngủ."
"Đừng đừng, chúng ta nói chuyện, tâm sự đàng hoàng nào." Úc Thiên Phi giằng co với cậu: "Là trung học đúng không? Người hôm đó em nói thật ra cũng là anh, đúng không? Anh là mối tình đầu của em! Quào, thì ra em vẫn mơ ước anh nhiều năm như vậy, có phải anh làm cho em ngày nhớ đêm mong không? Anh hấp dẫn em ở điểm nào vậy?"
"Không nhớ." Nhan Noãn nói: "Em buồn ngủ, đừng làm phiền nữa."
"Bình thường giờ này em không buồn ngủ như vậy." Úc Thiên Phi hào hứng: "Có phải vừa rồi anh giỏi lắm không? Em không được rồi, em cần phải tập luyện."
Nhan Noãn không muốn trả lời nữa, nhắm mắt lại giả chết.
"Tại sao em không nói với anh sớm hơn chứ." Úc Thiên Phi nói, tiếc đứt ruột thở dài: "Em biết em bỏ lỡ gì không?"
Nhan Noãn bứt rứt, nhịn không được nói: "Nếu lúc đó em nói, anh sẽ ở bên em sao?"
Úc Thiên Phi rơi vào trầm tư.
Một lúc lâu sau, anh nói: "Em có thể uy hiếp anh. Em cứ nói, không đồng ý em thì em sẽ biến mất, biến mất không gặp anh suốt mười năm. Chắc chắn anh sẽ bị dọa, sẽ ở bên em ngay lập tức."
Nhan Noãn cau mày nhìn anh.
"Sau đó, anh sẽ phát hiện như vậy cũng không tệ." Úc Thiên Phi nói: "Bắt đầu vui sướng quên cả trời đất."
"Sao có thể suôn sẻ vậy được." Nhan Noãn cười nói.
Suy nghĩ của Úc Thiên Phi hoàn toàn không cùng một mạch với cậu: "Cho nên mới nói, em hoàn toàn không biết bản thân đã bỏ lỡ cái gì! Nam học sinh cấp ba đều là kiểu cứng rắn như kim cương, em bỏ lỡ thời kì kim cương quý giá của anh!"
Nhan Noãn suýt chút nữa nôn ra.
Cậu liếc Úc Thiên Phi một cái: "Ồ, ý là bây giờ không được vậy."
"Vậy thì không hề." Úc Thiên Phi rề tới: "Nếu em quên nhanh như vậy, lúc nào chúng ta cũng có thể ôn tập lại."
Nhan Noãn trùm chăn về phía anh: "Ngủ sớm đi!"
Úc Thiên Phi ở dưới chăn phát ra âm thanh bất mãn.
Đồ đần.
Nhan Noãn nghĩ thầm, thật là không chịu nổi.
Nhưng cảm giác được đồ đần thích cũng khá tuyệt..
Kẻ đần từ dưới chăn chui ra, ôm cậu, lại hôn cậu. Nhan Noãn cũng dang cánh tay ra, nghĩ ngợi một lát, nên đổi cách khiến tên ồn ào này ngậm miệng lại.
Danh sách chương