Nhan Noãn vội lắc đầu. Mẹ Úc Thiên Phi nói trước khi cậu mở miệng: "Bọn mẹ tâm sự, không nói cho con nghe."

"Tâm sự gì mà mới sáng sớm đã khóc." Úc Thiên Phi không yên tâm, chau mày nhìn mẹ già nhà mình: "Mẹ có gì muốn nói với con không?"

Đối phương lắc đầu thở dài, đứng dậy: "Con trai lớn chẳng giữ được." Nói xong bà xoay người vào phòng bếp: "Mẹ phải đến bệnh viện, hai đứa nói chuyện đi."

Câu này nhắc nhở Nhan Noãn, cậu ăn xong cháo trắng còn lại, đứng dậy: "Tôi cũng đi làm, bị muộn rồi, cậu rửa đi."

"Đợi đã, rốt cuộc là làm sao?" Úc Thiên Phi hỏi đến cùng.

Nhan Noãn nhìn lướt vào phòng bếp, nói: "Tối nay kể cho cậu nghe."

Úc Thiên Phi nhìn vành mắt còn ướt của cậu, hận không thể theo cậu ra ngoài, khổ nỗi vẫn còn mặc đồ ngủ, chỉ có thể ở cùng Lucky nhìn cậu rời khỏi.

...

Sợ Úc Thiên Phi nghĩ nhiều, trên đường đi Nhan Noãn nhắn tin cho anh.

- Dì thấy gì đó trong túi áo khoác của cậu rồi.

Sau khi nhắn khoảng năm giây, Úc Thiên Phi gửi tới một meme ôm mặt hò hét.

Nhan Noãn lại bổ sung.

- Dì biết quan hệ của chúng ta, nhưng không giận, còn an ủi tôi.

Úc Thiên Phi vẫn trả lời rất nhanh, gửi đến hai dấu chấm than.

- Dì tốt quá.

Nhan Noãn nói.

Lần này Úc Thiên Phi trả lời bằng chữ.

- Dù gì cũng là mẹ tôi, he he

...

Lúc nghỉ giữa trưa, Úc Thiên Phi bất ngờ xuất hiện ở phòng khám răng miệng.

Bộ dạng kích động tìm Nhan Noãn có chuyện cần nói, Lucky ở trong túi áo anh. Trên đường Nhan Noãn dẫn anh đến phòng làm việc, Dương Nhược Liễu ở một bên nháy mắt cười đầy sâu xa.

Vừa đóng cửa lại, Úc Thiên Phi đã gấp gáp kéo tay Nhan Noãn lại.

"Đã nói chuyện với mẹ." Anh cười nói với Nhan Noãn: "Mẹ nói còn chưa nói với ba tôi, định chờ ông ấy khỏe chút mới nói. Nhưng từ xưa đến nay tính ba tôi rất tốt, cái gì cũng nghe lời mẹ tôi, hẳn là cũng không có vấn đề."

Nhan Noãn nghèo từ ngữ, nín hồi lâu vẫn là câu đó: "Bà tốt quá."

"Mẹ cũng cảm thấy cậu rất tốt." Úc Thiên Phi cười nói: "Cậu đối xử với tôi thế nào bà đều nhìn thấy, đương nhiên sẽ quý cậu. Thật lòng đổi lấy thật dạ mà."

"Tôi đối xử với cậu... Cũng không ra sao." Nhan Noãn quay đầu đi.

"Vậy à, điều đó cho thấy vẫn còn không gian phát triển nhỉ?" Úc Thiên Phi cố ý xuyên tạc ý cậu, kéo cậu muốn ôm vào lòng: "Không bằng bây giờ thể hiện chút đi!"

Nhan Noãn cạn lời, tay đặt giữa hai người: "Tôi đang làm việc!"

"Cậu đang nghỉ trưa mà." Úc Thiên Phi sửa lời cậu: "Nghỉ trưa chính là nghỉ, giờ nghỉ thì không phải đi làm, là thời gian của mình, làm gì cũng được."

"Nhưng đây là phòng làm việc!" Nhan Noãn nhấn mạnh.

"Tốt biết bao nhiêu, còn đóng cửa lại nữa." Úc Thiên Phi cười hì hì.

Nhan Noãn hết cách, giãy giụa một lát rồi ngẩng đầu hôn một cái thật nhanh lên má anh, nói: "Được rồi đó."

"Thiếu chút nữa, còn thiếu chút nữa." Úc Thiên Phi đưa môi đến gần: "Thiếu chỗ này."

Nhan Noãn đành hôn lên môi anh một cái.

Úc Thiên Phi hài lòng gật đầu, nói: "Để ăn mừng dễ qua cửa mẹ tôi, vẫn cần thêm chút nữa."

"Cậu đúng là không biết xấu hổ." Nhan Noãn yếu ớt trừng anh: "Cậu mua thứ gì kia, cũng không giấu cho kĩ, hại tôi ngượng muốn chết."



Úc Thiên Phi chột dạ, cười ngây ngô: "Tôi chỉ nghĩ, lỡ như cậu còn chưa ngủ, không phải có thể dùng tới sao..."

"Vậy sao cậu lại quăng trong phòng tắm?" Nhan Noãn hỏi.

"Cậu cũng có trách nhiệm đó." Úc Thiên Phi nói: "Cậu đang ngủ, tôi muốn rửa mặt lại sợ làm ồn cậu, cởi áo khoát trong phòng tắm quên mang vào phòng."

"Lúc đó đã mấy giờ rồi, đương nhiên là tôi phải ngủ." Nhan Noãn nói: "Ai chờ cậu chứ."

"Không sao, tối nay sẽ không có việc nữa." Úc Thiên Phi nói, kéo tay cậu đưa vào túi mình: "Có cả đống thời gian từ từ dùng."

Hôm nay anh vẫn mặc chiếc áo khoác đó, cái hộp nhỏ kia vẫn còn nằm trong túi.

Nhan Noãn chạm vào cạnh của nó, lập tức rụt về như bị phỏng tay, muốn nói chút gì đó, rồi lại không nói gì với anh.

Úc Thiên Phi cười tủm tỉm chỉ vào cái túi khác: "Buổi tối giao cho mẹ tôi, thế giới của hai chúng ta."

Nghĩ đến việc dì đã biết quan hệ của hai người, lại đưa cô chó vướng bận qua đó, thật sự là giấu đầu lòi đuôi, Nhan Noãn cảm thấy xấu hổ.

"Tôi phải đi rồi." Úc Thiên Phi nhìn lướt qua đồng hồ trên tường, buông lỏng vòng ôm: "Lát nữa gặp."

"Chờ chút đã." Nhan Noãn cúi đầu kéo anh lại: "Cái này của cậu... Không đủ."

"Hả?" Úc Thiên Phi nghĩ ngợi: "Một hợp có mười cái đó, đầu óc cậu cũng buông thả quá nhỉ?"

"Không phải ý này." Mặt Nhan Noãn đỏ lên: "Tôi... Là... Sẽ rất khó... Cái kia..."

"Cái nào?" Úc Thiên Phi không hiểu.

Đã lâu chưa làm, sợ là đi vào khó khăn, ít ra còn cần một tuýp thuốc bôi trơn.

Một câu nói đơn giản như vậy, cậu cứ không nói nên lời.

Nín hồi lâu, Nhan Noãn chọn bỏ qua: "Thôi đi, không có gì. Tự tôi chuẩn bị vậy."

Úc Thiên Phi vô cùng tò mò, không nghe theo bắt đầu hỏi tới: "Chuẩn bị cái gì? Còn cần gì nữa? Cậu cứ nói ra đi."

Nhan Noãn lắc đầu: "Không có gì đâu, cậu mau đi đi."

"Sao vậy." Úc Thiên Phi khó hiểu: "Ngày hôm qua lúc ấy ấy tôi cũng không thấy cậu ngại thế này."

Anh vừa nói, mặt Nhan Noãn càng đỏ hơn.

Có thể đến buổi tối dùng thực tế, cậu cũng sẽ không thấy ngại đến mức này. Có một số việc, mở miệng khó hơn làm hành động.

"Cậu không nói tôi sẽ không đi." Úc Thiên Phi bắt đầu chơi xấu: "Cậu khăng khăng không nói tôi xin nghỉ buổi chiều."

Nhan Noãn không có cách nào làm khó anh, thở dài. Tuy trong phòng không có người, nhưng khi nói vẫn hơi nhón chân đến gần tai Úc Thiên Phi, giọng còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi vo ve: "Chỉ có cái này, không vào được, tôi sẽ đau."

Mức biến hóa tối qua, cũng không nhỏ.

Úc Thiên Phi ngây người vài giây, không biết suy nghĩ linh tinh gì, mặt cũng đỏ lên.

"Ờ..." Anh gật đầu một cách cứng ngắt: "Cậu, cậu nói sớm đi. Tôi biết rồi."

"Vậy cậu đi nhanh đi." Nhan Noãn đẩy anh.

Khi đưa Úc Thiên Phi đang đỏ mặt ra ngoài lại đụng phải Dương Nhược Liễu trong sảnh lớn.

Cô nàng "Ồ" một tiếng, liên tục lắc đầu.

Nhan Noãn không dám phản kháng, cụp đuôi chạy thật nhanh vào phòng làm việc giả chết.

...

Lúc tan làm đi đón Lucky, Úc Thiên Phi lén thì thầm vào tai Nhan Noãn, đã mua đồ xong, gọi chuyển phát nhanh, về nhà nhớ đi vòng đến quầy chuyển phát nhanh, lát nữa gửi cho cậu mã đơn hàng.

Nhan Noãn ngại ngùng không dám nhìn vào mắt anh, nghe xong thì ôm chó chạy mất.

Ra khỏi cửa chưa được mấy bước, điện thoại rung lên. Lấy ra xem, người nhắn tin lại là thầy Thẩm mà lần trước về quê vô tình gặp được.

Thầy Thẩm gửi lời mời vào một nhóm, tên nhóm là "Lớp ba mãi mãi".

Nhấn nhận lời mời, vào nhóm, lập tức thấy thầy Thẩm đang hò hét bên trong.



- Đây là Nhan Noãn! Nhan Noãn em nhớ đổi tên mình trong nhóm

Trong nhóm đã có không ít người. Cậu mở danh sách ra, một loạt tên quen thuộc lại xa lạ, khiến người ta vô cùng hoài niệm.

Quay lại trong nhóm, Úc Thiên Phi cũng đã tham gia.

Thầy Thẩm lại lên tiếng.

- Đây là Úc Thiên Phi! Nhớ đổi tên mình trong nhóm

Trong nhóm vô cùng náo nhiệt, mọi người đều hò hét hoan nghênh, còn có người đã bắt đầu nói đùa. Úc Thiên Phi quen thuộc hơn cậu, lập tức hòa vào, cười nói vui vẻ.

Nhan Noãn đang đi đường, không tiện xem nhiều, nhắc riêng Úc Thiên Phi bảo anh đừng chỉ lo tám chuyện, nhanh gửi mã đơn hàng đến.

...

Đến khi Nhan Noãn về tới nhà, tin nhắn trong nhóm đã lên đến 99+.

Lướt sơ qua, cậu đã hiểu đại khái. Lần trước có mấy bạn học vô tình gặp nhau nhất thời hưng phấn tạo nhóm, sau đó tự tìm thêm những người bạn cũ mình còn liên lạc. Sau khi liên lạc với thầy Thẩm, thầy Thẩm lập tức kéo hai người vào.

Nhan Noãn đứng ở cửa chỉ lo xem tin nhắn, mẹ Úc Thiên Phi từ trong bếp đi ra, thấy tay cậu cầm một cái hộp, thuận miệng hỏi: "Con mua gì thế?"

Nhan Noãn nhất thời bị chập mạch, vô thức giấu cái hộp ra sau lưng, mở miệng ấm úng: "Dạ? Đây là... Cái..."

Bầu không khí rơi vào tĩnh mịch.

Lại làm chuyện khùng điên, Nhan Noãn xấu hổ và tức muốn chết, bấu chiếc hộp thành mấy ngấn.

"Là Úc Thiên Phi mua ạ, con cũng không biết bên trong có gì." Cậu nói.

"Ờ." Mẹ Úc Thiên Phi gật đầu, không hỏi thêm nữa: "Con nhanh rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm."

...

Chờ ăn cơm tối xong, trong nhóm đang bàn đến chuyện họp mặt.

Số người đăng kí kiểu domino đã nhanh chóng vượt qua hai mươi, cảm thấy Úc Thiên Phi chắc chắn sẽ hứng thú với hoạt động kiểu này, Nhan Noãn bèn nối tiếp một cái, để lại tên họ và số điện thoại của mình.

Nhấn gửi đi được một lát, chuông điện thoại vang lên, là Úc Thiên Phi gọi đến.

"Sao cậu lại hứng thú với kiểu hoạt động này vậy." Anh nói: "Tích cực quá đó."

Nhan Noãn khó hiểu: "Đi cùng cậu mà."

"Cậu lấy cái cớ này không hay cho lắm." Úc Thiên Phi nói: "Tôi lại không đăng kí."

"Tại sao?" Nhan Noãn ngạc nhiên: "Là vì chú, thời gian không tiện à?"

"Vốn cũng không có gì hay ho để đi." Úc Thiên Phi nói: "Đã bao nhiêu năm không liên lạc, gần như đã là người lạ, đến lúc đó ngồi chung cũng ngại. Tôi sợ giao tiếp, kiểu họp mặt này không được tự nhiên."

"... Cậu sợ giao tiếp?" Nhan Noãn hỏi.

"Thì sao, có vấn đề gì à?" Úc Thiên Phi nói: "Con người tôi rất thẹn thùng, không thích xuất đầu lộ diện khắp nơi."

Nhan Noãn im lặng vài giây, nói: "Theo tôi thấy thì cậu bệnh nặng rồi."

"Cậu muốn đi vậy à?" Lời Úc Thiên Phi đầy bất mãn.

"Rất hoài niệm, đi một lát cũng không có gì không tốt cả." Nhan Noãn nói: "Lần trước ăn cơm với thầy Thẩm rất vui đó thôi."

Úc Thiên Phi im lặng một lát, nói: "Tùy cậu."

Nói xong không đợi Nhan Noãn phản ứng, anh đã cúp điện thoại.

Cái tên kì quái này, lại đang quậy cái gì đây? Là vì cậu ấy không rảnh, thấy mình vứt cậu ta sang một bên tham gia một mình nên không vui à? Đúng là tính tình trẻ con.

Nhan Noãn thở dài. Chỉ mất có một ngày, bàn với dì thử, dành ra chút thời gian giải trí, hẳn là cũng không khó đến mức ấy. Nếu thật sự không tiện, vậy mình cũng không đi như cậu ta không phải được rồi sao.

Bé cưng đúng là bé cưng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện