Giang Thành dẫn đầu đi vào phòng.
Đao Sẹo cùng một đám đàn em hùng hổ theo sau.
Dương Vĩnh Gia đang chuẩn bị xé rách quần áo của Chu Tân Nguyệt, bất thình lình bị tiếng động lớn làm giật nảy mình, khi hắn quay đầu lại liền nhìn đến vẻ mặt tức giận của Giang Thành đứng ở đó: "Bắt anh ta lại cho tôi!"
"Mày muốn làm gì?" Dương Vĩnh Gia bình tĩnh lại hỏi.
Trong mắt Giang Thành hừng hực hai ngọn lửa giận dữ.
Anh mới vừa bước vào liền nhìn đến Dương Vĩnh Gia đè Chu Tân Nguyệt dưới người của hắn, nếu anh tới chậm một chút Chu Tân Nguyệt liền sẽ bị hắn làm bẩn, lúc này Chu Tân Nguyệt nhìn thấy Giang Thành mang theo đám người Đao Sẹo đến cũng rất là kinh ngạc. Lúc trước cô ấy chỉ là cô gái nhỏ không hiểu chuyện, nhưng hai năm tới nay, cô ấy mới chính thức trở thành một trong những nhà lãnh đạo ở trong xã hội này. Trước đó, cô ấy đối với các nhân vật lớn ở thành phố Lâm Châu này đã tìm hiểu và quen thuộc như lòng bàn tay, ví dụ như Văn tam gia, đại ca Từ....
Nhưng người trước mắt này không phải là Đao Sẹo, trợ thủ đắc lực của đại ca Từ sao? “Giang Thành, làm sao cậu..." Chu Tân Nguyệt có chút kinh ngạc.
Lúc này, Dương Vĩnh Gia đã bị người kéo đến quỳ trên sàn nhà, trên người chỉ còn một chiếc quần cộc, hắn hung dữ mà nhìn Giang Thành: "Mày là ai, mày có biết cha tao chính là Dương Hán Chương không?"
"Biết."
Giang Thành gật đầu, hỏi ngược lại: "Thì tính sao?"
Dương Vĩnh Gia sửng sốt.
Giọng điệu nói chuyện của Giang Thành còn kiêu ngạo hơn so với hắn, khiến hắn trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, Giang Thành kéo cái ghế dựa lại ngồi trước mặt của Dương Vĩnh Gia: "Mày có biết việc mày lừa dối chị gái của tao là điều không thể tha thứ không?"
"Tao không có! Đoàn chuyên gia là do cha tao mời đến!"
Dương Vĩnh Gia còn cố cãi lại.
Chu Tân Nguyệt có chút luống cuống, cô ấy sợ sau khi chọc giận Dương Vĩnh Gia, hắn sẽ huỷ bỏ kế hoạch cứu trị của đoàn chuyên gia, nghĩ đến đây Chu Tân Nguyệt nhịn không được mở miệng nói: "Giang Thành, cậu đừng quấy rối nữa, mọi chuyện đều do tôi tự nguyện, không cần cậu nhúng tay vào!"
Vì bệnh của mẹ, hy sinh một chút thì tính là gì?
Giang Thành khẽ lắc đầu, chỉ Dương Vĩnh Gia dưới đất: "Chị tin lời nói của anh ta, không tin tôi?"
“Cho dù nhóm chuyên gia Bệnh Viện Tổng Hợp không phải do cha tao mời, vậy cũng không đến lượt Giang Thành mày, sao mày không tự lấy nước tiểu soi lại xem mày là cái thá gì, một thằng rác rưởi!"
Đao Sẹo bước lên tát cho hắn một cái.
"Lần sau mày lại dám lại nói những lời này, tao xé nát miệng mày!"
Trên mặt của Dương Vĩnh Gia hiện ra mấy cái dấu tay, trông rất là chật vật, hắn lạnh lùng nói: "Thật tốt, tụi bây dám ra tay với tao như vậy, tao liền ở đây thề, nếu đoàn chuyên gia ở Bệnh Viện Tổng Hợp là do mày mời tới thì Dương Vĩnh Gia tao sẽ trồng cây chuối đi ngoài (*), tao nói được thì sẽ làm được!"
(*) Lộn đầu xuống đi ị ấy, tưởng tượng xem cái ấy ấy nó rớt xuống đâu, mấy bạn hiểu rồi hé.
"Anh Thành, tôi sẽ giúp anh ghi nhớ lời nói của con chó này, đợi lát nữa mấy anh em sẽ bắt hắn thực hiện lời thề." Đao Sẹo cười ha ha, nói.
Giang Thành có chút buồn cười mà nhìn về phía Đao Sẹo.
Đừng nhìn cái tên này đầu thiếu một cây gân, có đôi khi còn dùng rất được.
Chu Tân Nguyệt nghĩ thầm hỏng rồi.
Đừng nói đến Dương Vĩnh Gia này là tên công tử đã trải qua sự đời, việc lớn việc nhỏ đều hiểu, liền là cô ấy đều cũng sẽ không tin Giang Thành có thể mời được đoàn chuyên gia Bệnh Viện Tổng Hợp, mở trò đùa quốc tế sao?
Cô ấy muốn ngăn cản Giang Thành, để cho không làm hỏng mọi việc.
"Giang Thành, cậu không cần quấy rối nữa, đây là đoàn chuyên gia do Dương tổng tìm tới, tôi cầu xin cậu có thể đừng phá hư cơ hội trị liệu của mẹ tôi được hay không, bà ấy đang chờ cứu mạng đấy." Giọng nói của Chu Tân Nguyệt đều đang run rẩy, nhưng hiện tại xem ra, Dương Vĩnh Gia đã nổi giận rồi, không có khả năng sẽ tha thứ cho Giang Thành.
Giang Thành thấy thế thở dài, nói: "Chị không tin đoàn chuyên gia là tôi mời đến sao?"
Chu Tân Nguyệt cắn chặt môi.
Cô ấy cũng muốn nguyện ý tin tưởng, nhưng trên thực tế Giang Thành hoàn toàn không có năng lực đó.
Đúng lúc này.
Di động của Chu Tân Nguyệt vang lên, là Hoàng Mai, mẹ của cô ấy gọi điện thoại tới, trong lòng Chu Tân Nguyệt cả kinh, vội vàng nghe điện thoại: "Mẹ, có phải mẹ xảy ra chuyện gì không?"
Cô ấy sợ đoàn chuyên gia sẽ phủi tay rời đi, trong đầu suy nghĩ lộn xộn.
"Mẹ không sao, mẹ còn đang buồn phiền không biết con đã đi đâu, nhìn thấy Giang Thành thì phải cảm ơn nó nhé. Mẹ nghe những chuyên gia đó nói, họ đều do cậu bé Giang Thành mời đến, cũng không biết đã bỏ ra bao nhiêu tiền. Sau này có tiền, con nhớ trả lại cho Giang Thành đấy, nó cũng không có nhiều tiền đâu, hiểu không?"
Hiển nhiên.
Hoàng Mai còn không biết, muốn mời một đoàn chuyên gia phải tốn bao nhiêu tiền.
Trên một trăm triệu nhân dân tệ?
Chu Tân Nguyệt biết còn nhiều hơn thế nữa.
"Vâng, được rồi, con hiểu mà, mẹ hãy nghỉ ngơi cho tốt đi." Chu Tân Nguyệt nói.
Sau khi cúp điện thoại, Chu Tân Nguyệt không thể tin mà nhìn về phía Giang Thành, lúc này Dương Vĩnh Gia còn đang đắc ý liên tục nói: "Nghe rõ rồi chứ, tao đã nói rồi, đoàn chuyên gia là do cha tao mời đến, mày còn cố tình không tin, ông đây muốn nhìn xem Giang Thành mày sẽ xử lý chuyện này như thế nào!"
Chu Tân Nguyệt do dự hồi lâu, mới phun ra mấy chữ: "Cảm ơn cậu, Giang Thành."
Đồng thời, cô ấy tát một cái lên mặt của Dương Vĩnh Gia, đôi mắt đẹp ngấn nước, nức nở nói: "Anh lừa gạt tôi, nếu không phải Giang Thành đến kịp, cuộc đời của tôi liền bị hủy ở trong tay anh, đoàn chuyên gia chính là do Giang Thành mời từ Bệnh Viện Tổng Hợp ở thủ đô đến, là bọn họ chính miệng thừa nhận."
Trong lòng Chu Tân Nguyệt vẫn còn sợ hãi.
May mắn Giang Thành kịp thời đuổi tới, bằng không hậu quả sẽ như thế nào, cô ấy không dám tưởng tượng.
Dương Vĩnh Gia bỗng nhiên nghe thấy trong đầu của mình vang lên những âm thanh ong ong.
“Reng!”
Di động của Dương Vĩnh Gia vang lên, có người gửi tin nhắn Wechat cho hắn, Đao Sẹo trực tiếp đoạt lấy, quét mắt nhìn vài lần xong liền giao vào tay Giang Thành, sau khi anh nhìn vào liền lộ ra nụ cười hài lòng, sau đó lại ném điện thoại đến trước mặt, trả lại cho Dương Vĩnh Gia, nói: "Hãy tự mình nhìn xem, cha mày đã nói gì."
Mấy người buông ra tay ra, Dương Vĩnh Gia vội vàng cầm lấy di động.
"Con trai, những yêu cầu của con, cha thật sự là làm không được!"
"Đối tác làm ăn của cha ở thủ đô đã hỏi thăm rồi, hôm qua đoàn chuyên gia đã được người khác mời đi, nghe nói là họ đi suốt đêm để đến thành phố Lâm Châu này của chúng ta. Nếu con đang vội thì cha lại nghĩ biện pháp khác giúp con."
"Nhưng mà cha không chắc họ sẽ gặp cha, con hãy chuẩn bị tinh thần cho tốt nhé!"
Chu Tân Nguyệt cũng thấy được nội dung trong WeChat.
Cô ấy càng thêm xác nhận là mẹ không có lừa cô ấy, quả nhiên là nhóm chuyên gia hội chẩn mà Giang Thành đã mời đến, về phần Dương Vĩnh Gia, sắc mặt hắn tái nhợt, điện thoại di động rơi xuống đất lộp bộp, lẩm bẩm nói: “Không thể nào, chuyện này không thể nào xảy ra được, rốt cuộc mày là ai?"
Có thể mời được đoàn chuyên gia, thậm chí khiên họ suốt đêm chạy tới thành phố Lâm Châu này, đây là thế lực mạnh đến mức nào?
Dù thế nào đi nữa, đó cũng là người mà hắn không thể trêu chọc được!
Đao Sẹo hừ lạnh một tiếng, rất là tự hào mà nói: "Anh Thành là anh em với đại ca Từ của bọn tao, ngay cả khi cha của mày gặp đại ca Từ, ông ta cũng không dám nói nhiều lời, nhóc con, mày có nhớ những gì mà lúc nãy mày đã nói hay không?"
Sắc mặt Dương Vĩnh Gia trắng bệch.
Trồng cây chuối để đi ngoài!
"Giang... Anh Thành, anh hãy đại nhân đại lượng mà tha cho tôi đi, tôi thật sự không phải cố ý, cầu xin anh buông tha cho tôi đi, được không?" Dương Vĩnh Gia sợ hãi nói, hiện tại liền tính cha hắn tới đều cũng không cứu được hắn, rốt cuộc sau lưng Giang Thành chính là đại ca Từ, phải biết rằng gần đây đại ca Từ đã thôn tính và tiêu hóa thế lực Văn tam gia, ẩn ẩn có xu hướng thống trị cả thành phố Lâm Châu này.
Giang Thành mặc kệ, nói với Đao Sẹo: "Nên làm thế nào thì phải làm thế đó, không cần thủ hạ lưu tình."
Đao Sẹo ra lệnh một tiếng.
Một đám đàn em bước tới đem Dương Vĩnh Gia chổng ngược lên, sau đó nhét viên thuốc sổ vào miệng hắn, khiến hắn nuốt vào bụng.
Cảnh tượng vô cùng vui mắt.
Đao Sẹo cùng một đám đàn em hùng hổ theo sau.
Dương Vĩnh Gia đang chuẩn bị xé rách quần áo của Chu Tân Nguyệt, bất thình lình bị tiếng động lớn làm giật nảy mình, khi hắn quay đầu lại liền nhìn đến vẻ mặt tức giận của Giang Thành đứng ở đó: "Bắt anh ta lại cho tôi!"
"Mày muốn làm gì?" Dương Vĩnh Gia bình tĩnh lại hỏi.
Trong mắt Giang Thành hừng hực hai ngọn lửa giận dữ.
Anh mới vừa bước vào liền nhìn đến Dương Vĩnh Gia đè Chu Tân Nguyệt dưới người của hắn, nếu anh tới chậm một chút Chu Tân Nguyệt liền sẽ bị hắn làm bẩn, lúc này Chu Tân Nguyệt nhìn thấy Giang Thành mang theo đám người Đao Sẹo đến cũng rất là kinh ngạc. Lúc trước cô ấy chỉ là cô gái nhỏ không hiểu chuyện, nhưng hai năm tới nay, cô ấy mới chính thức trở thành một trong những nhà lãnh đạo ở trong xã hội này. Trước đó, cô ấy đối với các nhân vật lớn ở thành phố Lâm Châu này đã tìm hiểu và quen thuộc như lòng bàn tay, ví dụ như Văn tam gia, đại ca Từ....
Nhưng người trước mắt này không phải là Đao Sẹo, trợ thủ đắc lực của đại ca Từ sao? “Giang Thành, làm sao cậu..." Chu Tân Nguyệt có chút kinh ngạc.
Lúc này, Dương Vĩnh Gia đã bị người kéo đến quỳ trên sàn nhà, trên người chỉ còn một chiếc quần cộc, hắn hung dữ mà nhìn Giang Thành: "Mày là ai, mày có biết cha tao chính là Dương Hán Chương không?"
"Biết."
Giang Thành gật đầu, hỏi ngược lại: "Thì tính sao?"
Dương Vĩnh Gia sửng sốt.
Giọng điệu nói chuyện của Giang Thành còn kiêu ngạo hơn so với hắn, khiến hắn trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, Giang Thành kéo cái ghế dựa lại ngồi trước mặt của Dương Vĩnh Gia: "Mày có biết việc mày lừa dối chị gái của tao là điều không thể tha thứ không?"
"Tao không có! Đoàn chuyên gia là do cha tao mời đến!"
Dương Vĩnh Gia còn cố cãi lại.
Chu Tân Nguyệt có chút luống cuống, cô ấy sợ sau khi chọc giận Dương Vĩnh Gia, hắn sẽ huỷ bỏ kế hoạch cứu trị của đoàn chuyên gia, nghĩ đến đây Chu Tân Nguyệt nhịn không được mở miệng nói: "Giang Thành, cậu đừng quấy rối nữa, mọi chuyện đều do tôi tự nguyện, không cần cậu nhúng tay vào!"
Vì bệnh của mẹ, hy sinh một chút thì tính là gì?
Giang Thành khẽ lắc đầu, chỉ Dương Vĩnh Gia dưới đất: "Chị tin lời nói của anh ta, không tin tôi?"
“Cho dù nhóm chuyên gia Bệnh Viện Tổng Hợp không phải do cha tao mời, vậy cũng không đến lượt Giang Thành mày, sao mày không tự lấy nước tiểu soi lại xem mày là cái thá gì, một thằng rác rưởi!"
Đao Sẹo bước lên tát cho hắn một cái.
"Lần sau mày lại dám lại nói những lời này, tao xé nát miệng mày!"
Trên mặt của Dương Vĩnh Gia hiện ra mấy cái dấu tay, trông rất là chật vật, hắn lạnh lùng nói: "Thật tốt, tụi bây dám ra tay với tao như vậy, tao liền ở đây thề, nếu đoàn chuyên gia ở Bệnh Viện Tổng Hợp là do mày mời tới thì Dương Vĩnh Gia tao sẽ trồng cây chuối đi ngoài (*), tao nói được thì sẽ làm được!"
(*) Lộn đầu xuống đi ị ấy, tưởng tượng xem cái ấy ấy nó rớt xuống đâu, mấy bạn hiểu rồi hé.
"Anh Thành, tôi sẽ giúp anh ghi nhớ lời nói của con chó này, đợi lát nữa mấy anh em sẽ bắt hắn thực hiện lời thề." Đao Sẹo cười ha ha, nói.
Giang Thành có chút buồn cười mà nhìn về phía Đao Sẹo.
Đừng nhìn cái tên này đầu thiếu một cây gân, có đôi khi còn dùng rất được.
Chu Tân Nguyệt nghĩ thầm hỏng rồi.
Đừng nói đến Dương Vĩnh Gia này là tên công tử đã trải qua sự đời, việc lớn việc nhỏ đều hiểu, liền là cô ấy đều cũng sẽ không tin Giang Thành có thể mời được đoàn chuyên gia Bệnh Viện Tổng Hợp, mở trò đùa quốc tế sao?
Cô ấy muốn ngăn cản Giang Thành, để cho không làm hỏng mọi việc.
"Giang Thành, cậu không cần quấy rối nữa, đây là đoàn chuyên gia do Dương tổng tìm tới, tôi cầu xin cậu có thể đừng phá hư cơ hội trị liệu của mẹ tôi được hay không, bà ấy đang chờ cứu mạng đấy." Giọng nói của Chu Tân Nguyệt đều đang run rẩy, nhưng hiện tại xem ra, Dương Vĩnh Gia đã nổi giận rồi, không có khả năng sẽ tha thứ cho Giang Thành.
Giang Thành thấy thế thở dài, nói: "Chị không tin đoàn chuyên gia là tôi mời đến sao?"
Chu Tân Nguyệt cắn chặt môi.
Cô ấy cũng muốn nguyện ý tin tưởng, nhưng trên thực tế Giang Thành hoàn toàn không có năng lực đó.
Đúng lúc này.
Di động của Chu Tân Nguyệt vang lên, là Hoàng Mai, mẹ của cô ấy gọi điện thoại tới, trong lòng Chu Tân Nguyệt cả kinh, vội vàng nghe điện thoại: "Mẹ, có phải mẹ xảy ra chuyện gì không?"
Cô ấy sợ đoàn chuyên gia sẽ phủi tay rời đi, trong đầu suy nghĩ lộn xộn.
"Mẹ không sao, mẹ còn đang buồn phiền không biết con đã đi đâu, nhìn thấy Giang Thành thì phải cảm ơn nó nhé. Mẹ nghe những chuyên gia đó nói, họ đều do cậu bé Giang Thành mời đến, cũng không biết đã bỏ ra bao nhiêu tiền. Sau này có tiền, con nhớ trả lại cho Giang Thành đấy, nó cũng không có nhiều tiền đâu, hiểu không?"
Hiển nhiên.
Hoàng Mai còn không biết, muốn mời một đoàn chuyên gia phải tốn bao nhiêu tiền.
Trên một trăm triệu nhân dân tệ?
Chu Tân Nguyệt biết còn nhiều hơn thế nữa.
"Vâng, được rồi, con hiểu mà, mẹ hãy nghỉ ngơi cho tốt đi." Chu Tân Nguyệt nói.
Sau khi cúp điện thoại, Chu Tân Nguyệt không thể tin mà nhìn về phía Giang Thành, lúc này Dương Vĩnh Gia còn đang đắc ý liên tục nói: "Nghe rõ rồi chứ, tao đã nói rồi, đoàn chuyên gia là do cha tao mời đến, mày còn cố tình không tin, ông đây muốn nhìn xem Giang Thành mày sẽ xử lý chuyện này như thế nào!"
Chu Tân Nguyệt do dự hồi lâu, mới phun ra mấy chữ: "Cảm ơn cậu, Giang Thành."
Đồng thời, cô ấy tát một cái lên mặt của Dương Vĩnh Gia, đôi mắt đẹp ngấn nước, nức nở nói: "Anh lừa gạt tôi, nếu không phải Giang Thành đến kịp, cuộc đời của tôi liền bị hủy ở trong tay anh, đoàn chuyên gia chính là do Giang Thành mời từ Bệnh Viện Tổng Hợp ở thủ đô đến, là bọn họ chính miệng thừa nhận."
Trong lòng Chu Tân Nguyệt vẫn còn sợ hãi.
May mắn Giang Thành kịp thời đuổi tới, bằng không hậu quả sẽ như thế nào, cô ấy không dám tưởng tượng.
Dương Vĩnh Gia bỗng nhiên nghe thấy trong đầu của mình vang lên những âm thanh ong ong.
“Reng!”
Di động của Dương Vĩnh Gia vang lên, có người gửi tin nhắn Wechat cho hắn, Đao Sẹo trực tiếp đoạt lấy, quét mắt nhìn vài lần xong liền giao vào tay Giang Thành, sau khi anh nhìn vào liền lộ ra nụ cười hài lòng, sau đó lại ném điện thoại đến trước mặt, trả lại cho Dương Vĩnh Gia, nói: "Hãy tự mình nhìn xem, cha mày đã nói gì."
Mấy người buông ra tay ra, Dương Vĩnh Gia vội vàng cầm lấy di động.
"Con trai, những yêu cầu của con, cha thật sự là làm không được!"
"Đối tác làm ăn của cha ở thủ đô đã hỏi thăm rồi, hôm qua đoàn chuyên gia đã được người khác mời đi, nghe nói là họ đi suốt đêm để đến thành phố Lâm Châu này của chúng ta. Nếu con đang vội thì cha lại nghĩ biện pháp khác giúp con."
"Nhưng mà cha không chắc họ sẽ gặp cha, con hãy chuẩn bị tinh thần cho tốt nhé!"
Chu Tân Nguyệt cũng thấy được nội dung trong WeChat.
Cô ấy càng thêm xác nhận là mẹ không có lừa cô ấy, quả nhiên là nhóm chuyên gia hội chẩn mà Giang Thành đã mời đến, về phần Dương Vĩnh Gia, sắc mặt hắn tái nhợt, điện thoại di động rơi xuống đất lộp bộp, lẩm bẩm nói: “Không thể nào, chuyện này không thể nào xảy ra được, rốt cuộc mày là ai?"
Có thể mời được đoàn chuyên gia, thậm chí khiên họ suốt đêm chạy tới thành phố Lâm Châu này, đây là thế lực mạnh đến mức nào?
Dù thế nào đi nữa, đó cũng là người mà hắn không thể trêu chọc được!
Đao Sẹo hừ lạnh một tiếng, rất là tự hào mà nói: "Anh Thành là anh em với đại ca Từ của bọn tao, ngay cả khi cha của mày gặp đại ca Từ, ông ta cũng không dám nói nhiều lời, nhóc con, mày có nhớ những gì mà lúc nãy mày đã nói hay không?"
Sắc mặt Dương Vĩnh Gia trắng bệch.
Trồng cây chuối để đi ngoài!
"Giang... Anh Thành, anh hãy đại nhân đại lượng mà tha cho tôi đi, tôi thật sự không phải cố ý, cầu xin anh buông tha cho tôi đi, được không?" Dương Vĩnh Gia sợ hãi nói, hiện tại liền tính cha hắn tới đều cũng không cứu được hắn, rốt cuộc sau lưng Giang Thành chính là đại ca Từ, phải biết rằng gần đây đại ca Từ đã thôn tính và tiêu hóa thế lực Văn tam gia, ẩn ẩn có xu hướng thống trị cả thành phố Lâm Châu này.
Giang Thành mặc kệ, nói với Đao Sẹo: "Nên làm thế nào thì phải làm thế đó, không cần thủ hạ lưu tình."
Đao Sẹo ra lệnh một tiếng.
Một đám đàn em bước tới đem Dương Vĩnh Gia chổng ngược lên, sau đó nhét viên thuốc sổ vào miệng hắn, khiến hắn nuốt vào bụng.
Cảnh tượng vô cùng vui mắt.
Danh sách chương