Ngày hôm sau.

Bởi vì Giang Thành thuê phòng ở gần bệnh viện, nên sáng sớm đã đến bệnh viện rồi.

Còn chưa tiến vào phòng bệnh, anh đã nhìn thấy Chu Tân Nguyệt với nụ cười trên môi đang đứng ở cửa phòng, Giang Thành sửng sốt, lập tức nghĩ đến hẳn là đoàn chuyên gia đã đến và bắt đầu điều trị, nghĩ đến đây Giang Thành nhẹ nhàng thở ra.

“Giang Thành, cậu đến đây làm gì?” Chu Tân Nguyệt hỏi.

Giang Thành giơ bữa sáng còn nóng trong tay lên nói: “Chị, trước tiên chị ăn cái này đi, dù sao bệnh tình của dì nhất thời sẽ không tốt lên ngay được, chị phải đảm bảo mình khỏe mạnh, nếu không đến lúc đó dì lại chăm sóc chị."

"Chuyên gia đến rồi?"

Chu Tân Nguyệt muốn từ chối bữa sáng của Giang Thành, nhưng cô ấy đói quá nên đành nhận lấy. Cô ấy ăn bánh quẩy với sữa đậu nành, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng: “Thực ra, đoàn chuyên gia đã đến Lâm Châu vào tối qua, sáng nay đã qua xem bệnh cho mẹ, nghe nói khả năng cao có thể trị được, đúng là nhóm chuyên gia đến từ Bắc Kinh có khác, họ nói rằng họ không thu bất kỳ khoản phí nào, thậm chí còn giúp tôi ứng trước ba trăm ngàn tiền thuốc còn nợ trước đó.”

Giang Thành nghĩ thầm, đây chắc là bút tích của ông Vũ.

Lúc anh còn đang định nói gì đó thì Dương Vĩnh Gia cũng xuất hiện, sau khi quét mắt qua phòng bệnh thì hơi kinh ngạc, còn tưởng rằng cha mình có năng lực như vậy, mời đoàn chuyên gia này chẳng khác nào rút ruột một nửa Bệnh Viện Tổng Hợp, Dương Vĩnh Gia đứng thẳng lưng, lần này thật đúng là có mặt mũi.

Nhìn thấy hắn, Chu Tân Nguyệt lập tức đứng dậy và yếu ớt nói: "Dương tổng... Cảm ơn anh đã cho tôi ứng hơn ba trăm ngàn tiền thuốc men..."

Dương Vĩnh Gia sửng sốt.

Lúc nào hắn lấy ra nhiều tiền thuốc men như vậy? Chẳng lẽ là cha đã ứng ra?

Nghĩ vậy, Dương Vĩnh Gia cảm thấy hơi đau lòng, nếu thật sự bỏ ra ba trăm ngàn tệ, không bằng bỏ ra chơi một mặt hàng cao cấp bên ngoài, kỹ thuật tốt hơn còn rẻ hơn Chu Tân Nguyệt rất nhiều, hắn đau lòng hết sức, muốn lấy lại từ trên người Chu Tân Nguyệt. Một khi đã như vậy, đừng trách hắn dạy dỗ cô ấy thành một con chó cái.

“A... haha, chuyện nên làm, nên như vậy.” Dương Vĩnh Gia cười nói.

"Anh đã nói chuyện này cứ giao hết cho anh là được, cha anh là ai? Chẳng lẽ em còn không biết sao, sau này em đi theo anh, anh sẽ không để cho em chịu khổ đâu biết không?" Dương Vĩnh Gia cười nhẹ.

Chu Tân Nguyệt cũng rất là kích động.

Mặc kệ như thế nào, bệnh tình của mẹ cũng có hy vọng.

Dương Vĩnh Gia biết thời cơ của mình đã đến, hắn thản nhiên cười nói: "Tân Nguyệt, em còn nhớ ngày hôm qua đã đồng ý với anh như thế nào không? Sẽ không qua sông đoạn cầu chứ, sẽ không làm chuyện vong ân phụ nghĩa đâu nhỉ?"

Chu Tân Nguyệt vội vàng lắc đầu.



"Tôi..."

"Tôi đồng ý với anh."

Lúc này Dương Vĩnh Gia hưng phấn không thôi, lấy điện thoại di động ra gọi cho khách sạn Phong Diệp bên kia đường: "Tôi là Dương Vĩnh Gia. Tôi muốn đặt một phòng hạng sang. Lát nữa tôi sẽ dẫn người đến đó, nhất định phải giữ hộ tôi."

Trong lòng hắn hơi kích động.

Phải biết rằng Dương Vĩnh Gia đã mơ ước Chu Tân Nguyệt từ lâu, mắc dù hắn biết những năm nay Chu Tân Nguyệt đã không còn là một cô gái nhỏ nữa rồi, nhưng lại chưa qua tay ai. Có vẻ như lần đầu tiên của Chu Tân Nguyệt là dành cho hắn. Dương Vĩnh Gia càng nghĩ càng kích động, thậm chí còn vô thức xoa tay, nhưng ngay sau đó hắn lại nhìn thấy một gương mặt khiến hắn chán ghét.

Lại là Giang Thành!

Dương Vĩnh Gia lấy ra mấy trăm tệ ném vào mặt Giang Thành, kiêu ngạo nói: "Tên rác rưởi, bây giờ đi hiệu thuốc mua cho tao một hộp bao cao su 001. À không, quên mất... Mày vẫn nên mua thuốc tránh thai khẩn cấp đi, như vậy càng thú vị hơn. Số tiền còn lại được coi như tiền chạy vặt, em nói có phải hay không, Tân Nguyệt? "

Chu Tân Nguyệt bị nhục nhã, nắm chặt tay.

Nhưng hoàn cảnh thắng con người, cuối cùng cô ấy chỉ có thể cắn chặt đôi môi đỏ mọng nói: "Ừ..."

Dương Vĩnh Gia vui vẻ.

Cuối cùng cũng đợi được giây phút hãnh diện này, tất cả đều đáng giá.

Giang Thành cảm thấy được tiền mặt xẹt qua hai má, vốn định tức giận lại đột nhiên bình tĩnh lại, nói: "Mày thật sự cho rằng chuyên gia là do cha mày mời tới hay sao? Nếu tao đoán không sai, ngay cả điện thoại cha mày cũng không gọi đi được?"

"Mày chứng minh như thế nào?"

Dương Vĩnh Gia tức đến bật cười, Chu Tân Nguyệt cũng vội vàng nhìn vè phía Giang Thành, hy vọng anh không cần nói lung tung.

Nhưng Giang Thành dường như không nhìn thấy điều đó, anh muốn xem Dương Vĩnh Gia có thể giở trò gì. Dương Vĩnh Gia cười lạnh nói: “Được rồi, thằng nhóc, đợi tao. Hiện tại, tao liền gọi cho cha tao để chứng minh cho các người xem."

"Xem tao đập nát mặt chó của mày ra như thế nào!"

Dương Vĩnh Gia gọi cho cha mình, Dương Hán Chương.

"Cha, con hỏi chút."

“Tối hôm qua cha đã cho mời đoàn chuyên gia từ Bệnh Viện Tổng Hợp có phải hay không…” Dương Vĩnh Gia mặt mày rạng rỡ, nhướng mày với Giang Thành.

Dương Hán Chương nhíu mày, tại sao ông lại không hiểu con trai mình đang nói cái gì, tháo kính xuống, dựa vào ghế nói: "Đúng tồi, cha đang định nói cho con chuyện này. Chuyên gia người ta còn không nghe điện thoại của cha."

"Nhưng con cũng biết rằng năng lực của cha con không lớn, chuyên gia trong lĩnh vực này còn không trả lời cuộc gọi của cha.”



"Nếu con đang vội, cha sẽ nghĩ lại biện pháp cho con."

Dương Vĩnh Gia sững sờ.

Đoàn chuyên gia không phải do Vương Hán Chương mời đến, vậy thì là ai?

Nhưng lúc này Dương Vĩnh Gia không thể lộ ra sơ hở, cười nói: "Là vậy à... Vậy con biết rồi, cảm ơn cha, hôm nào con sẽ kêu bạn bè ở nước ngoài mang về cho người một chai rượu ngon, làm phiền cha rồi."

Dương Vĩnh Gia cảm thấy rằng cha hắn hẳn đang trêu chọc hắn.

Dù sao cũng không có chứng cớ, cúp điện thoại, cười nhẹ: "Nghe thấy chưa? Cha tao mời."

"Tân Nguyệt, em không tin anh sao?"

Chu Tân Nguyệt liếc mắt nhìn Giang Thành, đương nhiên cô ấy biết Giang Thành sợ mình bị Dương Vĩnh Gia ức hiếp, nhưng Chu Tân Nguyệt biết nếu cô ấy không nhân nhượng, Dương Vĩnh Gia sẽ không ra tay cứu giúp, chỉ có thể âm thầm chịu đựng sự sắp đặt của số phận.

“Đừng lo lắng cho tôi, tôi không sao.” Chu Tân Nguyệt mỉm cười.

Dương Vĩnh Gia vậy mà nói dối Chu Tân Nguyệt, nhưng bây giờ đoàn chuyên gia đang ở trong phòng bệnh, Giang Thành không thể kéo bọn họ ra đối chất với nhau, anh nghiêm giọng nói: "Dương Vĩnh Gia, mày đang nói dối, mày không thể bắt chị tao đi."

"Mày là cái thá gì? Tránh xa bố mày một chút!" Dương Vĩnh Gia tức giận nói.

"Tao không mời, chẳng lẽ là mày mời đến?"

Giang Thành đột nhiên gật đầu nói: "Không sai, chính là tao mời."

Dương Vĩnh Gia cười to, rất là chói tai, ngay cả Chu Tân Nguyệt cũng không khỏi nhíu mày, Giang Thành làm chuyện này thật sự quá mạo hiểm, cô ấy lập tức nói: "Giang Thành, cậu ở lại đây, tôi sẽ cùng Dương tổng trở về, nghe hiểu không? "

"Em trai, mạnh miệng nhỉ."

Dương Vĩnh Gia đưa Chu Tân Nguyệt ra khỏi bệnh viện, Giang Thành liếc nhìn phòng bệnh rồi vội vàng đi theo, anh không thể nhìn Dương Vĩnh Gia vấy bẩn Chu Tân Nguyệt, nếu hắn không nói đạo lý, Giang Thành cũng không cần nói đạo lí.

“Đao Sẹo đến cửa khách sạn Phong Diệp trong vòng mười phút.”

“Anh Thành, hôm nay chúng ta sẽ dạy dỗ tên khốn nào?” Đao Sẹo kích động.

Giang Thành đưa ra tiền boa và nhanh chóng tìm ra phòng của Dương Vĩnh Gia.

Sau khi anh đến cửa phòng, Đao Sẹo tiến lên và đá bay cánh cửa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện