Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Nghe xong lời kể của Phong Đình, cả bốn người chơi bèn lục lọi tìm được trên người mình vài món đồ, có ví tiền, thẻ sinh viên và cả điện thoại.
Từ những món đồ này bọn họ đã tìm được thông tin liên quan đến thân phận, địa điểm ký túc xá, chuyên ngành và niên khóa của mình.
Nhưng những thông tin này không mấy quan trọng, bọn họ đến đây không phải để học.
Vương Đại Long nhét lại điện thoại vào túi quần, nói: "Hiện giờ việc quan trọng nhất là đi tìm những người chơi khác, nếu không đến giờ chơi Bút Tiên buổi đêm sẽ rất phiền phức."
Bốn người là đã đủ để bắt đầu Trò chơi Bút Tiên rồi, nhưng nhiệm vụ lại nói rõ tất cả các người chơi phải tham gia cùng nhau, thậm chí nếu không có yêu cầu này thì bốn người họ cũng không thể tự hành động riêng, đây là một trò chơi có khả năng chết người rất cao.
Phong Đình nói: "Chúng ta tách ra đi, trước tiên cứ giả vờ không quen biết nhau, đừng để những người chơi khác biết chúng ta là đồng đội."
Nếu những người chơi khác tham gia nhiệm vụ một mình, thấy bốn người họ lập thành đội chắc chắn sẽ thấy rất căng thẳng lo sợ, sợ bọn họ bắt tay với nhau, đối phó những người chơi đơn trước. Nếu vậy màn chơi chỉ vừa bắt đầu thôi, mọi người sẽ lập tức nảy sinh cảnh giác và địch ý với nhóm bọn họ, khiến độ khó nhiệm vụ gia tăng tương đối.
Bốn người hẹn nhau đến bảy giờ chiều dù có tìm được những người khác hay không cũng phải trở về tập hợp dưới tòa giảng đường vừa có người tự sát. Sau đó bọn họ ngay lập tức tách ra, mỗi người đi về một hướng khác nhau.
Thật ra trong một ngôi trường đại học với số lượng sinh viên khổng lổ như vậy, tìm người quen thôi cũng đã rất khó khăn rồi chứ đừng nói là những kẻ xa lạ chưa một lần gặp mặt.
Nhưng cũng may là khi bọn họ đang đi tìm người, các người chơi khác cũng đang tìm kiếm họ. Hơn nữa dù vai diễn của bọn họ là người trong trường học, nhưng chưa chắc tất cả đều ở độ tuổi sinh viên.
Dư Tô đi một đoạn đường, thấy có người đàn ông trung niên đang vừa đi vừa dáo dác nhìn quanh, trông có vẻ như đang tìm kiếm ai đó.
Dư Tô suy nghĩ rồi bước lại hỏi ông ta: "Chào chú, chú từng chơi Bút Tiên chưa?"
Gương mặt người đàn ông trung niên lộ ra vẻ nhẹ nhõm, nói: "Cháu cũng là người chơi à?"
Thấy Dư Tô gật đầu, ông ta thở phào, "May quá, cuối cùng cũng tìm được một người nữa, chú cứ lo đến tối vẫn không tìm được ai."
Dư Tô cười, nói: "Vẫn chưa biết màn chơi có bao nhiêu người, chúng ta phải nhân lúc này mau chóng tìm ngay những người khác."
Người đàn ông trung niên gật đầu, nói: "Cháu đi từ phía đối diện tới, vậy giờ chúng ta đi hướng tay trái tìm thử xem có ai không?"
Hai người vừa đi vừa tự giới thiệu thân phận mình. Người đàn ông trung niên nọ nói tên mình là Chung Liêm, ông ta mang dáng vẻ phổ biến rất dễ bắt gặp ở những người đàn ông cùng độ tuổi, còn có một cái bụng bia thật lớn.
Mà nhân vật ông ta sắm vai lại mới chỉ học năm thứ nhất, kém Dư Tô hẳn một niên khóa.
Hai người vừa men dọc theo con đường mòn vừa cẩn thận quan sát những sinh viên qua lại xung quanh, lúc chuẩn bị bước tới dưới một tòa giảng đường, bọn họ thấy ở xa xa có cô gái buộc tóc đuôi ngựa, hai tay giơ cao tấm giấy A4, đang rảo bước lại gần.
Có một cô sinh viên nhìn chằm chằm tờ giấy một hồi rồi bước lên nói mấy câu. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa trả lời xong, nữ sinh lại cất tiếng, cô gái tóc đuôi ngựa tỏ vẻ xin lỗi, lắc đầu.
Dư Tô và Chung Liêm đưa mắt nhìn nhau rồi bước nhanh lại gần cô gái nọ.
Khi còn cách cô gái này chừng mấy chục mét, Dư Tô nhờ thị lực vượt xa người bình thường mà thấy rõ được dòng chữ trên tấm giấy A4.
Trên đó viết "Tìm người thích hợp cùng chơi Bút Tiên".
Sau khi hai người họ tiến lại gần, Dư Tô bước tới đối diện cô gái nọ, nói: "Bạn ơi, chúng ta cùng chơi Bút Tiên lúc không giờ sáng chứ?"
Cô gái nhìn Chung Liêm đứng cạnh Dư Tô, cũng đã chắc chắn phần nào rồi nhưng vẫn cười nói: "Nói thêm một ám hiệu nữa đi?"
Dư Tô suy nghĩ rồi nói: "Ứng dụng."
Cô gái gật đầu, thở phào nhẹ nhõm rồi cười nói: "Coi như tìm được người chơi rồi, nhiệm vụ lần này phiền phức quá. Chào mọi người, tôi là Mã Duy Duy."
Sau khi giới thiệu tên họ, ba người bèn cùng tiếp tục lên đường, Mã Duy Duy đưa tấm giấy cho Chung Liêm có vóc dáng cao nhất trong mấy người bọn họ, để ông ta giơ tấm giấy A4, tiếp tục bước về hướng bọn họ chưa đi qua.
Dù rằng khuôn viên ngôi trường đại học này rất lớn, nhưng những người chơi khác cũng buộc phải tìm ra nhau nhanh nhất có thể nên chắc chắn không thể trốn trong phòng không chịu ra ngoài. Vì vậy họ cũng chỉ cần tìm đến những nơi đông sinh viên qua lại.
Trên đường, Mã Duy Duy cũng nhắc đến vị giảng viên họ Doãn nhảy lầu tự tử nọ. Dù rằng không có mặt ở hiện trường, nhưng cô ta cũng nghe ngóng được tương đối thông tin từ những NPC khác.
Mà khi ấy Chung Liêm cũng có mặt trong đám người đang vây xem, chỉ là lúc đám sinh viên tản ra, Chung Liêm lại bị "bạn học" kéo đi mất. Vì vậy ông ta cũng chẳng có cơ hội để ý tìm những người chơi khác trong đám sinh viên líu ríu.
Ba người vừa đi vừa nói, trên đường có quẹo trái rẽ phải, vòng đi vòng lại một hồi, chưa được bao lâu đã gặp phải Bạch Thiên đang bước lại.
Dư Tô giả vờ không quen biết anh ta, anh ta cũng chẳng buồn nhìn Dư Tô lấy một cái, bước lại gần rồi, anh ta mới liếc nhìn tờ giấy A4, nói hai chữ: "Người chơi."
Tiếp sau đó, bọn họ không tìm được thêm người chơi nào khác.
Chuẩn bị tới bảy giờ tối, sắc trời cũng trở nên ảm đạm, sân trường vốn náo nhiệt ồn ã cũng từ từ lặng lại, Dư Tô nhìn đồng hồ, cảm thấy cái chết của vị giảng viên họ Doãn có liên quan tới nhiệm vụ nên cô đề nghị tìm đến tòa giảng đường có người tự sát, có khi những người chơi khác cũng có mặt ở đó.
Lý do này tương đối hợp lý, Mã Duy Duy và Chung Liêm không hoài nghi gì, hơn nữa đã tốn rất nhiều thời gian mà vẫn không tìm được những người chơi khác, hai người cũng đã bắt đầu sốt ruột nên lập tức đồng ý với Dư Tô.
Xung quanh tòa giảng đường này thoáng đãng, lại khá yên tĩnh, dường như lúc bấy giờ cả tòa nhà đang vắng tanh không một bóng người.
Nền đất dưới tòa giảng đường vẫn còn lênh láng một vũng máu đỏ chưa kịp dọn dẹp, có ba người đang lẳng lặng ngồi trên bậc tam cấp kế đó.
Ngoài Phong Đình và Vương Đại Long ra, còn có một cô gái lạ mặt.
Dư Tô và mấy người họ đều giả bộ như chưa hề quen biết nhau. Khi đám người tụ lại tự giới thiệu về mình, Dư Tô thấy cô gái kia vô cùng nhỏ nhắn, thậm chí trông có phần mỏng manh, có thể hình dung dáng vẻ cô ta bằng hai chữ tiều tụy. Gương mặt cô gái tái mét không chút máu, trông qua đã biết là người mang bệnh.
Cô ta tên Ngô Băng, lúc giới thiệu về mình, giọng Ngô Băng cũng nhỏ xíu, lại thêm vẻ đẹp bệnh tật yếu ớt, rất dễ khiến lòng người ta nảy sinh ra khao khát được bảo vệ.
Ngay đến Dư Tô nhìn cô ta cũng sinh ra cảm giác rất muốn được bảo vệ người này.
"Tổng cộng có... bảy người sao?" Vương Đại Long nói: "Nhiều người chơi như vậy, xem ra cũng không có người mới, e là nhiệm vụ lần này sẽ tương đối khó đây."
Nhưng thật ra trong lòng mấy người Dư Tô đều biết rõ, bốn người bọn họ chỉ chiếm một ghế người chơi, nếu thật sự không có người khác nhảy thêm vào, nhiệm vụ lần này tổng cộng chỉ có bốn người.
Vì lý do an toàn, các người chơi không rời khỏi đi ngay mà hẹn nhau đợi đến mười một giờ, sau khi chắc chắn được không còn người chơi nào khác mới dùng một tiếng đồng hồ còn dư lại để chuẩn bị cho trò chơi Bút Tiên.
Cũng may bọn họ đã lựa chọn nán lại chờ, vì chừng hơn mười giờ lại có một người chơi nữa xuất hiện.
Lúc xuất hiện, người này mồ hôi túa đầy mình, chạy đến thở hồng hộc, vừa thấy bảy người đang tụ họp mới nói: "Tôi là người chơi, chắc chắn mọi người cũng là người chơi phải không? Khốn nạn thật, nhân vật của tôi ở ngoại trú, mà trời đánh đúng hôm nay lại xin nghỉ học về quê, suýt nữa tôi đã đi tong ngay lúc màn chơi mới bắt đầu luôn rồi."
Cậu ta mặc một chiếc áo hoodie, xem chừng tuổi tác cũng còn nhỏ, có vẻ mới chỉ là học sinh cấp ba, cậu ta giới thiệu tên mình là Vệ Nghị.
Đến mười một giờ, không còn người chơi nào xuất hiện nữa, lúc này tám người mới chuẩn bị rời đi. Trong thời gian mấy tiếng tụ họp ở đây, bọn họ còn lập được một nhóm chat.
Mấy người đã bàn bạc rồi, lần này có đủ cả người chơi nam lẫn nữ, không thể chơi Bút Tiên ở Ký túc xá được, chỉ có thể tìm một địa điểm khác. Còn tòa giảng đường kế bên vừa có người tự sát, chơi Bút Tiên ở đây chẳng khác nào tự tìm đường chết, tạm thời đừng nên vào nơi này thì hơn.
Vì vậy đoàn người bèn đi tìm một khu giảng đường khác.
Không biết là do thông lệ vốn có của ngôi trường này hay là do đặc biệt xét đến nhu cầu của các người chơi, mà đã gần nửa đêm rồi nhưng cửa các khu giảng đường vẫn không bị khóa lại.
Bọn họ thuận lợi tiến vào một tòa giảng đường, vì muốn đảm bảo an toàn nên đám người chọn một căn phòng ngay dưới tầng một, nằm gần cửa ra vào nhất.
Hầu như tất cả mọi người đều đã biết về Trò chơi Bút Tiên, có thể không nhiều người thực sự tham gia chơi nhưng hầu hết đều từng nghe nhắc đến.
Mà cách chơi được mọi người truyền miệng hầu như cũng na ná, không có mấy khác biệt, lúc bắt đầu, Mã Duy Duy nhắc lại quy tắc một lượt, những người chơi khác im lặng lắng nghe, nếu chỗ nào có ý kiến thì nói ra để mọi người cùng bàn bạc.
Sau khi xác nhận quy tắc chơi, bọn họ bèn lấy giấy bút ra, viết hai chữ "Đúng" và "Sai" hết sức đơn giản trên giấy cùng với toàn bộ những chữ cái phiên âm.
Trước giờ mấy người chơi chưa từng thấy ván Bút Tiên tám người bao giờ, không biết ý của Ứng dụng là tám người cùng chơi một màn hay có thể tách ra từng nhóm nhưng vẫn tiến hành chơi cùng địa điểm, cùng thời gian.
Cuối cùng sau khi thương lượng, bọn họ bèn quyết định tám người sẽ chơi Bút Tiên cùng lúc.
Ai bảo luật chơi không rõ ràng, cho dù có hiểu sai cũng chẳng phải lỗi của bọn họ.
Khi đồng hồ chầm chậm điểm mười một giờ năm mươi mấy phút, tám người chơi bèn chen chúc ngồi vây quanh một chiếc bàn nhỏ.
Đèn điện trong phòng học đã tắt từ lâu, vật chiếu sáng hiện giờ là điện thoại di động của đám người chơi, vào lúc đồng hồ trên màn hình chuyển tới phút thứ năm mươi chín, tất cả cùng vươn một tay, chỉ dùng hai ngón tay khẽ kẹp lấy cây bút.
Vẻ mặt Mã Duy Duy nghiêm túc, cô ta trầm giọng: "Nhất định phải nhớ kỹ, trong quá trình chơi Bút Tiên tuyệt đối không được đột ngột buông tay."
Vương Đại Long nói: "Có nhắc cũng vô ích, dù cả quá trình chơi hoàn hảo không tỳ vết cũng vẫn có người phải chết."
Mã Duy Duy nghĩ cũng phải, bèn cười nói: "Vậy ít nhất thì Bút Tiên cũng sẽ giết người làm sai luật trước chứ?"
Chuyện này ấy à, ai mà biết được? Đồng hồ lại nhảy số, bốn số 0 xuất hiện trên màn hình.
Vẻ mặt tám người chơi trở nên nghiêm túc.
Mã Duy Duy nhìn chiếc bút bi bị tay của đám người chơi bao kín lại, chầm chậm cất lời: "Bút Tiên Bút Tiên, ngươi là kiếp trước của ta, ta là kiếp này của ngươi, nếu muốn tiếp tục mối duyên cùng ta, xin vẽ một vòng trên giấy."
Mã Duy Duy đã đọc xong, nhưng chiếc bút vẫn chẳng hề động đậy, sau đó theo thứ tự thuận chiều kim đồng hồ, Chung Liêm đọc lại một lần, rồi đến Vệ Nghị, Vương Đại Long, Bạch Thiên, Phong Đình, Dư Tô, và cuối cùng là Dư Băng.
Vì cánh tay phải đang giơ lên trước không trung, đến khi đám người đọc được một nửa Dư Tô đã thấy tay mình hơi tê đi.
Đến tận lúc toàn bộ tám người đã đọc xong lời gọi hồn này, cây bút trong tay bọn họ mới đột nhiên lay động.
Ánh mắt bọn họ nương theo ngòi bút đang di chuyển trên mặt giấy, thấy nó từ từ vẽ ra một vòng tròn méo xẹo.
Đúng lúc vòng tròn xiên xẹo được vẽ kéo tới miệng, Ngô Băng ngồi cạnh Dư Tô bỗng thét vang một tiếng đinh tai nhức óc, khiến Dư Tô khẽ giật mình, suýt nữa đã buông lỏng cây bút trong tay
Nghe xong lời kể của Phong Đình, cả bốn người chơi bèn lục lọi tìm được trên người mình vài món đồ, có ví tiền, thẻ sinh viên và cả điện thoại.
Từ những món đồ này bọn họ đã tìm được thông tin liên quan đến thân phận, địa điểm ký túc xá, chuyên ngành và niên khóa của mình.
Nhưng những thông tin này không mấy quan trọng, bọn họ đến đây không phải để học.
Vương Đại Long nhét lại điện thoại vào túi quần, nói: "Hiện giờ việc quan trọng nhất là đi tìm những người chơi khác, nếu không đến giờ chơi Bút Tiên buổi đêm sẽ rất phiền phức."
Bốn người là đã đủ để bắt đầu Trò chơi Bút Tiên rồi, nhưng nhiệm vụ lại nói rõ tất cả các người chơi phải tham gia cùng nhau, thậm chí nếu không có yêu cầu này thì bốn người họ cũng không thể tự hành động riêng, đây là một trò chơi có khả năng chết người rất cao.
Phong Đình nói: "Chúng ta tách ra đi, trước tiên cứ giả vờ không quen biết nhau, đừng để những người chơi khác biết chúng ta là đồng đội."
Nếu những người chơi khác tham gia nhiệm vụ một mình, thấy bốn người họ lập thành đội chắc chắn sẽ thấy rất căng thẳng lo sợ, sợ bọn họ bắt tay với nhau, đối phó những người chơi đơn trước. Nếu vậy màn chơi chỉ vừa bắt đầu thôi, mọi người sẽ lập tức nảy sinh cảnh giác và địch ý với nhóm bọn họ, khiến độ khó nhiệm vụ gia tăng tương đối.
Bốn người hẹn nhau đến bảy giờ chiều dù có tìm được những người khác hay không cũng phải trở về tập hợp dưới tòa giảng đường vừa có người tự sát. Sau đó bọn họ ngay lập tức tách ra, mỗi người đi về một hướng khác nhau.
Thật ra trong một ngôi trường đại học với số lượng sinh viên khổng lổ như vậy, tìm người quen thôi cũng đã rất khó khăn rồi chứ đừng nói là những kẻ xa lạ chưa một lần gặp mặt.
Nhưng cũng may là khi bọn họ đang đi tìm người, các người chơi khác cũng đang tìm kiếm họ. Hơn nữa dù vai diễn của bọn họ là người trong trường học, nhưng chưa chắc tất cả đều ở độ tuổi sinh viên.
Dư Tô đi một đoạn đường, thấy có người đàn ông trung niên đang vừa đi vừa dáo dác nhìn quanh, trông có vẻ như đang tìm kiếm ai đó.
Dư Tô suy nghĩ rồi bước lại hỏi ông ta: "Chào chú, chú từng chơi Bút Tiên chưa?"
Gương mặt người đàn ông trung niên lộ ra vẻ nhẹ nhõm, nói: "Cháu cũng là người chơi à?"
Thấy Dư Tô gật đầu, ông ta thở phào, "May quá, cuối cùng cũng tìm được một người nữa, chú cứ lo đến tối vẫn không tìm được ai."
Dư Tô cười, nói: "Vẫn chưa biết màn chơi có bao nhiêu người, chúng ta phải nhân lúc này mau chóng tìm ngay những người khác."
Người đàn ông trung niên gật đầu, nói: "Cháu đi từ phía đối diện tới, vậy giờ chúng ta đi hướng tay trái tìm thử xem có ai không?"
Hai người vừa đi vừa tự giới thiệu thân phận mình. Người đàn ông trung niên nọ nói tên mình là Chung Liêm, ông ta mang dáng vẻ phổ biến rất dễ bắt gặp ở những người đàn ông cùng độ tuổi, còn có một cái bụng bia thật lớn.
Mà nhân vật ông ta sắm vai lại mới chỉ học năm thứ nhất, kém Dư Tô hẳn một niên khóa.
Hai người vừa men dọc theo con đường mòn vừa cẩn thận quan sát những sinh viên qua lại xung quanh, lúc chuẩn bị bước tới dưới một tòa giảng đường, bọn họ thấy ở xa xa có cô gái buộc tóc đuôi ngựa, hai tay giơ cao tấm giấy A4, đang rảo bước lại gần.
Có một cô sinh viên nhìn chằm chằm tờ giấy một hồi rồi bước lên nói mấy câu. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa trả lời xong, nữ sinh lại cất tiếng, cô gái tóc đuôi ngựa tỏ vẻ xin lỗi, lắc đầu.
Dư Tô và Chung Liêm đưa mắt nhìn nhau rồi bước nhanh lại gần cô gái nọ.
Khi còn cách cô gái này chừng mấy chục mét, Dư Tô nhờ thị lực vượt xa người bình thường mà thấy rõ được dòng chữ trên tấm giấy A4.
Trên đó viết "Tìm người thích hợp cùng chơi Bút Tiên".
Sau khi hai người họ tiến lại gần, Dư Tô bước tới đối diện cô gái nọ, nói: "Bạn ơi, chúng ta cùng chơi Bút Tiên lúc không giờ sáng chứ?"
Cô gái nhìn Chung Liêm đứng cạnh Dư Tô, cũng đã chắc chắn phần nào rồi nhưng vẫn cười nói: "Nói thêm một ám hiệu nữa đi?"
Dư Tô suy nghĩ rồi nói: "Ứng dụng."
Cô gái gật đầu, thở phào nhẹ nhõm rồi cười nói: "Coi như tìm được người chơi rồi, nhiệm vụ lần này phiền phức quá. Chào mọi người, tôi là Mã Duy Duy."
Sau khi giới thiệu tên họ, ba người bèn cùng tiếp tục lên đường, Mã Duy Duy đưa tấm giấy cho Chung Liêm có vóc dáng cao nhất trong mấy người bọn họ, để ông ta giơ tấm giấy A4, tiếp tục bước về hướng bọn họ chưa đi qua.
Dù rằng khuôn viên ngôi trường đại học này rất lớn, nhưng những người chơi khác cũng buộc phải tìm ra nhau nhanh nhất có thể nên chắc chắn không thể trốn trong phòng không chịu ra ngoài. Vì vậy họ cũng chỉ cần tìm đến những nơi đông sinh viên qua lại.
Trên đường, Mã Duy Duy cũng nhắc đến vị giảng viên họ Doãn nhảy lầu tự tử nọ. Dù rằng không có mặt ở hiện trường, nhưng cô ta cũng nghe ngóng được tương đối thông tin từ những NPC khác.
Mà khi ấy Chung Liêm cũng có mặt trong đám người đang vây xem, chỉ là lúc đám sinh viên tản ra, Chung Liêm lại bị "bạn học" kéo đi mất. Vì vậy ông ta cũng chẳng có cơ hội để ý tìm những người chơi khác trong đám sinh viên líu ríu.
Ba người vừa đi vừa nói, trên đường có quẹo trái rẽ phải, vòng đi vòng lại một hồi, chưa được bao lâu đã gặp phải Bạch Thiên đang bước lại.
Dư Tô giả vờ không quen biết anh ta, anh ta cũng chẳng buồn nhìn Dư Tô lấy một cái, bước lại gần rồi, anh ta mới liếc nhìn tờ giấy A4, nói hai chữ: "Người chơi."
Tiếp sau đó, bọn họ không tìm được thêm người chơi nào khác.
Chuẩn bị tới bảy giờ tối, sắc trời cũng trở nên ảm đạm, sân trường vốn náo nhiệt ồn ã cũng từ từ lặng lại, Dư Tô nhìn đồng hồ, cảm thấy cái chết của vị giảng viên họ Doãn có liên quan tới nhiệm vụ nên cô đề nghị tìm đến tòa giảng đường có người tự sát, có khi những người chơi khác cũng có mặt ở đó.
Lý do này tương đối hợp lý, Mã Duy Duy và Chung Liêm không hoài nghi gì, hơn nữa đã tốn rất nhiều thời gian mà vẫn không tìm được những người chơi khác, hai người cũng đã bắt đầu sốt ruột nên lập tức đồng ý với Dư Tô.
Xung quanh tòa giảng đường này thoáng đãng, lại khá yên tĩnh, dường như lúc bấy giờ cả tòa nhà đang vắng tanh không một bóng người.
Nền đất dưới tòa giảng đường vẫn còn lênh láng một vũng máu đỏ chưa kịp dọn dẹp, có ba người đang lẳng lặng ngồi trên bậc tam cấp kế đó.
Ngoài Phong Đình và Vương Đại Long ra, còn có một cô gái lạ mặt.
Dư Tô và mấy người họ đều giả bộ như chưa hề quen biết nhau. Khi đám người tụ lại tự giới thiệu về mình, Dư Tô thấy cô gái kia vô cùng nhỏ nhắn, thậm chí trông có phần mỏng manh, có thể hình dung dáng vẻ cô ta bằng hai chữ tiều tụy. Gương mặt cô gái tái mét không chút máu, trông qua đã biết là người mang bệnh.
Cô ta tên Ngô Băng, lúc giới thiệu về mình, giọng Ngô Băng cũng nhỏ xíu, lại thêm vẻ đẹp bệnh tật yếu ớt, rất dễ khiến lòng người ta nảy sinh ra khao khát được bảo vệ.
Ngay đến Dư Tô nhìn cô ta cũng sinh ra cảm giác rất muốn được bảo vệ người này.
"Tổng cộng có... bảy người sao?" Vương Đại Long nói: "Nhiều người chơi như vậy, xem ra cũng không có người mới, e là nhiệm vụ lần này sẽ tương đối khó đây."
Nhưng thật ra trong lòng mấy người Dư Tô đều biết rõ, bốn người bọn họ chỉ chiếm một ghế người chơi, nếu thật sự không có người khác nhảy thêm vào, nhiệm vụ lần này tổng cộng chỉ có bốn người.
Vì lý do an toàn, các người chơi không rời khỏi đi ngay mà hẹn nhau đợi đến mười một giờ, sau khi chắc chắn được không còn người chơi nào khác mới dùng một tiếng đồng hồ còn dư lại để chuẩn bị cho trò chơi Bút Tiên.
Cũng may bọn họ đã lựa chọn nán lại chờ, vì chừng hơn mười giờ lại có một người chơi nữa xuất hiện.
Lúc xuất hiện, người này mồ hôi túa đầy mình, chạy đến thở hồng hộc, vừa thấy bảy người đang tụ họp mới nói: "Tôi là người chơi, chắc chắn mọi người cũng là người chơi phải không? Khốn nạn thật, nhân vật của tôi ở ngoại trú, mà trời đánh đúng hôm nay lại xin nghỉ học về quê, suýt nữa tôi đã đi tong ngay lúc màn chơi mới bắt đầu luôn rồi."
Cậu ta mặc một chiếc áo hoodie, xem chừng tuổi tác cũng còn nhỏ, có vẻ mới chỉ là học sinh cấp ba, cậu ta giới thiệu tên mình là Vệ Nghị.
Đến mười một giờ, không còn người chơi nào xuất hiện nữa, lúc này tám người mới chuẩn bị rời đi. Trong thời gian mấy tiếng tụ họp ở đây, bọn họ còn lập được một nhóm chat.
Mấy người đã bàn bạc rồi, lần này có đủ cả người chơi nam lẫn nữ, không thể chơi Bút Tiên ở Ký túc xá được, chỉ có thể tìm một địa điểm khác. Còn tòa giảng đường kế bên vừa có người tự sát, chơi Bút Tiên ở đây chẳng khác nào tự tìm đường chết, tạm thời đừng nên vào nơi này thì hơn.
Vì vậy đoàn người bèn đi tìm một khu giảng đường khác.
Không biết là do thông lệ vốn có của ngôi trường này hay là do đặc biệt xét đến nhu cầu của các người chơi, mà đã gần nửa đêm rồi nhưng cửa các khu giảng đường vẫn không bị khóa lại.
Bọn họ thuận lợi tiến vào một tòa giảng đường, vì muốn đảm bảo an toàn nên đám người chọn một căn phòng ngay dưới tầng một, nằm gần cửa ra vào nhất.
Hầu như tất cả mọi người đều đã biết về Trò chơi Bút Tiên, có thể không nhiều người thực sự tham gia chơi nhưng hầu hết đều từng nghe nhắc đến.
Mà cách chơi được mọi người truyền miệng hầu như cũng na ná, không có mấy khác biệt, lúc bắt đầu, Mã Duy Duy nhắc lại quy tắc một lượt, những người chơi khác im lặng lắng nghe, nếu chỗ nào có ý kiến thì nói ra để mọi người cùng bàn bạc.
Sau khi xác nhận quy tắc chơi, bọn họ bèn lấy giấy bút ra, viết hai chữ "Đúng" và "Sai" hết sức đơn giản trên giấy cùng với toàn bộ những chữ cái phiên âm.
Trước giờ mấy người chơi chưa từng thấy ván Bút Tiên tám người bao giờ, không biết ý của Ứng dụng là tám người cùng chơi một màn hay có thể tách ra từng nhóm nhưng vẫn tiến hành chơi cùng địa điểm, cùng thời gian.
Cuối cùng sau khi thương lượng, bọn họ bèn quyết định tám người sẽ chơi Bút Tiên cùng lúc.
Ai bảo luật chơi không rõ ràng, cho dù có hiểu sai cũng chẳng phải lỗi của bọn họ.
Khi đồng hồ chầm chậm điểm mười một giờ năm mươi mấy phút, tám người chơi bèn chen chúc ngồi vây quanh một chiếc bàn nhỏ.
Đèn điện trong phòng học đã tắt từ lâu, vật chiếu sáng hiện giờ là điện thoại di động của đám người chơi, vào lúc đồng hồ trên màn hình chuyển tới phút thứ năm mươi chín, tất cả cùng vươn một tay, chỉ dùng hai ngón tay khẽ kẹp lấy cây bút.
Vẻ mặt Mã Duy Duy nghiêm túc, cô ta trầm giọng: "Nhất định phải nhớ kỹ, trong quá trình chơi Bút Tiên tuyệt đối không được đột ngột buông tay."
Vương Đại Long nói: "Có nhắc cũng vô ích, dù cả quá trình chơi hoàn hảo không tỳ vết cũng vẫn có người phải chết."
Mã Duy Duy nghĩ cũng phải, bèn cười nói: "Vậy ít nhất thì Bút Tiên cũng sẽ giết người làm sai luật trước chứ?"
Chuyện này ấy à, ai mà biết được? Đồng hồ lại nhảy số, bốn số 0 xuất hiện trên màn hình.
Vẻ mặt tám người chơi trở nên nghiêm túc.
Mã Duy Duy nhìn chiếc bút bi bị tay của đám người chơi bao kín lại, chầm chậm cất lời: "Bút Tiên Bút Tiên, ngươi là kiếp trước của ta, ta là kiếp này của ngươi, nếu muốn tiếp tục mối duyên cùng ta, xin vẽ một vòng trên giấy."
Mã Duy Duy đã đọc xong, nhưng chiếc bút vẫn chẳng hề động đậy, sau đó theo thứ tự thuận chiều kim đồng hồ, Chung Liêm đọc lại một lần, rồi đến Vệ Nghị, Vương Đại Long, Bạch Thiên, Phong Đình, Dư Tô, và cuối cùng là Dư Băng.
Vì cánh tay phải đang giơ lên trước không trung, đến khi đám người đọc được một nửa Dư Tô đã thấy tay mình hơi tê đi.
Đến tận lúc toàn bộ tám người đã đọc xong lời gọi hồn này, cây bút trong tay bọn họ mới đột nhiên lay động.
Ánh mắt bọn họ nương theo ngòi bút đang di chuyển trên mặt giấy, thấy nó từ từ vẽ ra một vòng tròn méo xẹo.
Đúng lúc vòng tròn xiên xẹo được vẽ kéo tới miệng, Ngô Băng ngồi cạnh Dư Tô bỗng thét vang một tiếng đinh tai nhức óc, khiến Dư Tô khẽ giật mình, suýt nữa đã buông lỏng cây bút trong tay
Danh sách chương