Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Lúc ba người bọn họ bước lại gần đám thành viên Hội Hồ Vi, những người qua đường xung quanh đua nhau đưa mắt nhìn.

Hồ Vi và Lục Già đứng ngay phía trước, đằng sau có mấy tên đàn ông đang nhìn họ chằm chằm, Phong Đình và Vương Đại Long cũng đối mặt với bọn họ bằng vẻ nghiêm túc, tựa như cảnh tượng hai băng nhóm xã hội đen đang chạm trán nhau.

Nhìn chòng chọc Phong Đình một hồi, Hồ Vi nghiêng đầu ngó Dư Tô đứng sau, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Đúng là Nhóm các anh ai cũng dám tuyển làm thành viên, một người phụ nữ như cô ta có ích gì? Làm linh vật à?"

Dư Tô vui vẻ, nghe cái tên "linh vật" khá hay, lại còn may mắn nữa!

Phong Đình vươn tay kéo Dư Tô ra sau lưng mình, cản tầm mắt của Hồ Vi lại rồi lạnh lùng nói với hắn: "Linh vật cũng có thể đập vỡ cái đầu chó của mấy người sau lưng anh đấy."

Mấy kẻ nọ tức giận trừng trừng mắt nhìn anh, nhưng lại không dám ra tay đánh người, có một kẻ trong số đó nói kháy đôi câu, xong còn bị Hồ Vi quay lại lườm.

Hồ Vi cười híp mắt: "Đùa chút thôi mà, sao anh phải phản ứng mạnh thế? Thôi được rồi, nói chuyện quan trọng thôi, Lục Già, anh xem xem mình còn bao nhiêu thời gian nữa?"

Một người đàn ông trung niên vóc dáng thấp bé lôi điện thoại ra nhìn rồi trầm giọng: "Còn mười ba phút."

Người này có vẻ rất căng thẳng, vì lần trước ông ta đã suýt không thể rời khỏi màn chơi.

Trong khoảng thời gian còn lại, nhóm người Phong Đình không muốn trò chuyện cùng Hội Hồ Vi, bèn im lặng đứng đó chờ đợi.

Người qua đường đi ngang qua là lại ghé mắt nhìn, thậm chí khi tới gần, bước chân những người này còn trở nên vội vã như có ai đuổi, chỉ sợ mấy người họ đột nhiên xông vào đánh nhau.

Tay Dư Tô nắm di động, trung bình cứ ba mươi giây lại nhìn đồng hồ một lần, thời gian quy định càng tới gần thêm, Dư Tô lại thoáng thấy lo lắng hơn một chút.

Vương Đại Long căng thẳng hơn cô nhiều, anh ta vươn tay túm chặt lấy vạt áo Dư Tô, thỉnh thoảng lại thấy vươn tay quệt những giọt mồ hôi lạnh rịn trên trán.

Ngược lại thì người sắp bước vào màn chơi là Phong Đình lại bình tĩnh hơn bất cứ ai.

Chớp mắt, mười ba phút ngắn ngủi đã trôi qua.

Lục Già cúi đầu, nhận nhiệm vụ rồi nhập ID của Phong Đình.

Phong Đình cũng lập tức chấp nhận lời đề nghị, Dư Tô thấy đồng hồ đếm ngược trên di động Phong Đình từ từ chạy về số không, trong ba giây cuối cùng, cô và Vương Đại Long gần như cùng lúc thốt một tiếng "Cẩn thận" với anh.

Trong màn chơi, chẳng cần biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu ngày, nhưng đối với những kẻ không tham gia nhiệm vụ mà nói, quãng thời gian này cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.

Trong mắt đám người Dư Tô, Phong Đình cũng chỉ đứng hình trong giây lát.

Sau đó anh cất lại điện thoại vào túi, nghiêng đầu nhìn Vương Dại Long và Dư Tô, mỉm cười: "Tôiđã sống trở về rồi."

Dư Tô cảm thấy nỗi căng thẳng giây trước trong thoáng chốc đã giãn hẳn ra. Sự thay đổi chớp nhoáng này khiến cô thở phào một hơi thật dài.

Chưa kịp nói gì, Dư Tô đã chợt để ý đến gương mặt tái mét của Lục Già đối diện.

Giây tiếp theo, Lục Già chợt gào thét đầy tuyệt vọng: "Khốn kiếp, sao mày dám bỏ tao chạy một mình?! Anh Hồ, nhiệm vụ của em thất bại rồi! Em phải chết rồi, khốn nạn! Giết nó, anh giết nó đi, báo thù cho em!!!"

Hồ Vi sững sờ, nháy mắt với đám người đứng sau, thấy vậy bọn họ vội vàng đỡ lấy Lục Già, còn bị kín miệng ông ta lại.

Mà những người đi đường xung quanh sau khi nghe được hai chữ "giết nó" xong đều biến sắt, đồng loạt nhìn về phía bọn họ, có người xem chừng còn đang định rút điện thoại báo cảnh sát.

Hồ Vi cắn răng, trừng trừng nhìn Phong Đình: "Chuyện gì đã xảy ra? Chính mày đã đồng ý với điều kiện trao đổi của chúng ta mà!"

Khóe miệng Phong Đình khẽ cong lên, anh mỉm cười: "Điều kiện của anh là tôi phải giúp hắn ta hoàn thành nhiệm vụ lần chín, giờ không phải đã hoàn thành rồi đó sao? Còn về phần xong nhiệm vụ hắn sống hay chết anh đâu có nhắc đến."

"Mày..." Hồ Vi vươn tay trỏ Phong Đình, dữ dằn trừng mắt nhìn anh hồi lâu mới thu tay lại, nghiến răng nghiến lợi: "Được, được lắm! Phong Đình, tao nhớ kỹ mày rồi!"

"Cảm ơn vì đã nhớ tôi." Phong Đình nhướn mày, quay đầu nói với Dư Tô và Vương Đại Long: "Tôi hơi đói rồi, đi ăn gì thôi."

Nói xong, anh quay người bỏ đi.

Dư Tô và Vương Đại Long cau mày, đưa mắt nhìn nhau rồi cũng cất bước theo.

Dù rằng dáng vẻ của Phong Đình xem chừng rất nhẹ nhàng bình tĩnh, nhưng hai người họ đều biết, nhiệm vụ lần này chắc chắn đã lâm vào tình cảnh cửu tử nhất sinh.

Bởi vì... Phong Đình không hề trả lại cho Dư Tô [Viên thuốc lặp thời gian].

Ngày hôm sau, tin tức Lục Già bỏ mạng không xuất hiện, người tử vong là một kẻ khác. Lúc Dư Tô nhìn thấy tấm hình nạn nhân do Phong Đình gửi, cô không nén nổi ngạc nhiên mà "A" lên một tiếng.

Cô từng gặp người này rồi, đây là một trong những kẻ hôm qua đã đi cùng Hồ Vi.

Phong Đình gửi cho cô một tin nhắn: [Đây là lý do vì sao lúc đầu tôi bảo cô đừng nên tùy tiện tham gia Hội nhóm.

Bởi vì tham gia sai Hội không những không thể tăng xác suất sống sót của mình trong màn chơi, mà bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ mất mạng trong tay đồng đội.]

Lục Già dù chẳng thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ thứ chín, nhưng ít nhất cũng đã vượt qua được tám nhiệm vụ trước đó, đứng trước ông ta và một người chơi mới chỉ nhận ba bốn nhiệm vụ, Hồ Vi hiểu rõ hơn ai hết mình nên chọn người nào.

Nhưng... hắn không sợ vì chuyện này mà những người chơi khác trong Hội sẽ bỏ đi sao? Dư Tô bèn nhắn tin hỏi Phong Đình, anh trả lời, đây là thế giới thực, mỗi người đều có những vấn đề riêng, chỉ cần Hồ Vi có thể nắm được nhược điểm là việc kiểm soát những người này dễ như trở bàn tay.

Cho dù có xảy ra chuyện như hôm nay, những người chơi khác cũng không dám rời bỏ Hội.

Dư Tô thầm cảm thán, không chỉ thế giới nhiệm vụ thối nát, mà ngay ngoài đời thực cũng chẳng khác gì.

Lần này thời gian nghỉ ngơi của Dư Tô tương đối dài, cô có tám mươi ngày trước khi nhiệm vụ tiếp theo bắt đầu. Trong một tuần, Dư Tô dành ra sáu ngày để luyện tập, chỉ để lại một ngày nghỉ ngơi,vui chơi. Còn Hồng Hóa do ở một mình nên việc chuyển nhà cũng khá dễ dàng, vì vậy anh ta bèn chuyển luôn sang thành phố này, thuê một căn hộ gần Phong Đình và Dư Tô, cùng đăng ký lớp học Tản Đà với Dư Tô.

Trong khoảng thời gian này Dư Tô thấy không chỉ cơ thể mình trở nên linh hoạt dẻo dai hơn, mà da thịt cũng khỏe khắn cứng rắn, làn da săn chắc hơn hẳn, từ cách đi đứng tới tinh thần, rồi đến khí chất cũng bắt đầu thay đổi theo.

Tám mươi ngày này trôi qua rất nề nếp với lối sống quy củ nghiêm ngặt của Dư Tô, thời gian trôi đi chừng một nửa, Vương Đại Long phải tham gia màn chơi mới, Phong Đình cũng theo cùng anh ta.

Màn chơi trước khi gặp Bạch Thiên là nhiệm vụ thứ năm của anh ta. Kể từ đó tới ván chơi tiếp theo, Bạch Thiên có hai trăm ngày nghỉ ngơi, giờ thời hạn nhận nhiệm vụ mới vẫn chưa đến, cả Hồng Hóa cũng vậy.

Chớp mắt, tám mươi ngày đã kết thúc, chiếc đồng hồ đếm ngược trong Ứng dụng điện thoại của Dư Tô chầm chậm hạ xuống còn mười mấy phút.

Dư Tô gọi cho Phong Đình một cuộc điện thoại trước, rồi lại báo cho Vương Đại Long và Bạch Thiên.

Lần này, mọi người đi cùng cô là để tích lũy thêm kinh nghiệm, giúp gia tăng xác suất sống sót trong nhiệm vụ lần sau. Dù rằng những nhiệm vụ này đôi khi cũng sẽ khá đơn giản, nhưng trong hầu hết mọi tình huống độ khó màn chơi đều tăng tiến theo số lần. Màn chơi lần này của Dư Tô là màn thứ năm, với mọi người đây đã là màn chơi có độ khó thấp nhất, vừa hay có thể giúp bọn họ góp nhặt thêm kinh nghiệm.

Nếu về sau, gặp đến màn chơi thứ bảy, thứ tám, bọn họ cũng không dám tùy tiện theo vào. Vốn lần này Hồng Hóa cũng định đi theo, nhưng tính năng đồng đội của Ứng dụng mỗi lần chỉ mời được tối đa ba người, anh ta đành phải ở lại.

Giờ phút đồng hồ đếm ngược ngừng chạy, tiêu đề của nhiệm vụ cũng xuất hiện trên màn hình.

[Bút Tiên]

Dư Tô không phân tích ý nghĩa của tiêu đề nhiệm vụ, chỉ vội vàng điền ID ba người vào ô mời đồng đội trước.

Khi thời gian chuẩn bị kết thúc, mắt Dư Tô lại hoa lên, giờ cô đã quá quen với trải nghiệm này, rồi cảnh tượng trước mặt lại biến đổi hoàn toàn.

Trong nháy mắt này, tiếng ồn ào đã trút ngay bên tai Dư Tô, những âm thanh huyên náo tràn đầy sức sống này khiến Dư Tô chợt cảm thấy như mình đang trở lại sân trường.

Đúng, thực sự cô đã trở lại sân trường rồi.

Còn chưa kịp nhìn kỹ, Dư Tô đã nghe thấy tiếng giới thiệu nhiệm vụ vang lên.

[Tiêu đề nhiệm vụ: Bút Tiên

0 giờ sáng mỗi ngày, các ngươi chơi bắt buộc phải cùng nhau tham gia Trò chơi Bút Tiên một lần, cho tới khi nhiệm vụ hoàn thành hoặc toàn bộ các người chơi thiệt mạng.]

Trong đây chỉ nhắc đến yêu cầu trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, không có bất cứ lời gợi ý nào liên quan đến cách hoàn thành nhiệm vụ, cũng chẳng có giới hạn thời gian.

Nhưng dù sao đi chăng nữa, Bút Tiên vẫn là một loại trò chơi cực kỳ nguy hiểm, nếu Ứng dụng đã muốn các người chơi phải tham gia Bút Tiên, e rằng sẽ có kẻ phải chết ngay từ buổi tối thứ nhất.

Nếu vậy, thật ra giới hạn thời gian chính là số lượng người chơi tham gia nhiệm vụ, sau khi đám người chơi chết sạch, nhiệm vụ cũng sẽ kết thúc.

Sau khi thoáng suy nghĩ một hồi, Dư Tô bèn quan sát quang cảnh quanh đó, có lẽ giờ đang là buổi chiều. Nhìn khung cảnh và trang phục của những người xung quanh, chắc đây là khuôn viên của một trường đại học.

Trước mắt Dư Tô là một tòa giảng đường cao tầng, lúc này đám người ngoài giảng đường đang nhốn nháo chen chúc, đám sinh viên đứng đặc kín, chỉ e phải có tới cả trăm người.

Có một sinh viên đứng sau đang muốn chen lên đầu, vừa lấy hết sức lách vào trong đám người, vừa hỏi người đằng trước chuyện gì đó.

Các cô cậu sinh viên bàn tán sôi nổi, tiếng ồn ào ầm ĩ được vang lên chính từ đây.

Dư Tô khẽ chuyển mắt, thấy một chiếc xe cứu thương trắng đang đỗ ngay cạnh, bên còn lại là hai chiếc xe cảnh sát.

Cô đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh, nhưng chưa tìm thấy bóng dáng ba người đồng đội của mình, nghĩ ngợi một lát, Dư Tô bèn đi về phía đám người đang líu ríu nọ.

Có xe cảnh sát và xe cứu thương, cộng với chi tiết đây là một thế giới sẽ có người tử vong bất cứ lúc nào, Dư Tô đoán, phía đám sinh viên đang tụ tập nọ có người vừa chết. Giờ cô nên qua xem xét tình huống trước, sau đó đi tìm những người khác sau.

Khi Dư Tô bước lại gần, chợt trong đám sinh viên có vài cô cậu bật kêu thành tiếng, rồi đám người bắt đầu lùi về phía sau, dẹp ra thành một con đường.

Ngay sau đó, có vài người khiêng cáng bước ra ngoài, đương nhiên thứ trên cáng là một cái xác, đầu người chết được che kín lại bằng một tấm vải trắng.

Dù rằng bảo là vải trắng, nhưng phân nửa tấm vải đã bị nhuộm máu đỏ lòm. Lúc bọn họ đưa cái xác lên xe cứu thương, Dư Tô thấy quãng đường bọn họ đi để lại một chuỗi máu đỏ tươi nhỏ giọt.

Cô nghe đám sinh viên bên cạnh đang thì thầm thảo luận chuyện gì, vừa muốn bước lại hỏi chuyện, đã có người đứng sau vỗ vai cô.

Là Vương Đại Long, anh ta nói với Dư Tô: "Tôi nhìn thấy sếp đang đứng ở kia, chúng ta đi tìm anh ấy đã."

Phong Đình chiếm được vị trí rất tốt, anh đứng ngay giữa đám sinh viên đang túm tụm.

Cái xác đã bị đưa đi rồi, đám sinh viên cũng chẳng còn gì để nhìn, bèn từ từ tản ra, bỏ đi, lúc này Dư Tô và Vương Đại Long mới có thể dễ dàng tiến lại tập hợp với Phong Đình.

Phong Đình chen chúc trong đám sinh viên, nghe được rất nhiều tin tức hữu dụng. Sau khi bọn họ tìm được Bạch Thiên ở sân bóng rổ, bốn người cùng chọn một nơi yên tĩnh rồi nghe Phong Đình thuật lại tình hình hiện giờ.

Hóa ra người vừa bỏ mạng trong trường là một giảng viên nam, người này tự sát, nhảy từ tầng cao nhất của tòa giảng đường xuống.

Phong Đình nghe được từ những lời xì xào bàn tán đầy căm phẫn của đám sinh viên, vị giảng viên này họ Doãn, có vợ, có cả con gái, con gái là sinh viên năm nhất tại chính trường đại học này.

Mà nguyên nhân người này nhảy lầu tự sát là vì bị một nữ sinh viên trong lớp mình giảng dạy tố giác tội quấy rối tình dục.

Cô sinh viên nọ rất xinh đẹp, vừa khóc lóc vừa tố cáo giảng viên lấy lý do điểm kém để đề nghị dạy kèm riêng cho cô. Cô sinh viên nghe vậy vốn rất cảm động, nhưng chẳng ngờ giảng viên họ Doãn lại thừa cơ táy máy tay chân với cô trong giờ học.

Dù rằng cô sinh viên chẳng có bất cứ chứng cứ nào trong tay, nhưng tiếng xấu của vị giảng viên họ Doãn vẫn được lan truyền khắp trường một cách nhanh chóng. Đám sinh viên không chịu lên lớp vị giảng viên này, vừa thấy mặt đã mắng người này kinh tởm, vô liêm sỉ, đến ngay cả con gái giảng viên này cũng theo đó bị bắt nạt, chịu sự xem thường của bạn bè.

Có lẽ vì không chịu nổi áp lực, mà vị giảng viên này đã lựa chọn tự sát.

Phong Đình nghe được từ lời bàn tán của đám sinh viên, trước khi nhảy xuống, vị giảng viên này đứng trên sân thượng giả vờ giả vịt, dối trá một câu: "Tôi vô tội!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện