Dạo này bận quá không có thời gian viết truyện mà đăng lên,hiện tại ta chỉ có thể duy trì truyện này đúng lịch đăng.

Về những truyện khác thì các nàng thông cảm cho ta nhé,thời gian quá hạn hẹp nên viết được chương nào thì quăng chương đó thôi. ~(T^T)~

-------------------------------------------------------------------------------------------------



Nguyệt An Tuyết cầm miếng ngọc trong tay,khẽ đem một tia tinh thần nhập vào trong đó.Cô cứ thế nhắm mắt ngồi đó chừng 15 phút thì mở mắt ra,ánh mắt đen khẽ rũ xuống một hồi lâu,cả căn phòng im lặng đến ngột ngạt.

Cả Byakuya cùng Tử Thiên nào lo lắng mà bốn mắt nhìn nhau,đọc được suy nghĩ trong mắt đối phương mà tiến lại gần Nguyệt An Tuyết hỏi han.

"Em không sao chứ,Linh?"Kuchiki Byakuya lo lắng mà hỏi.

"Rốt cuộc chủ nhân nói với em cái gì vậy?"Hoắc Tử Thiên nhìn thấy sắc mặt của cô không tốt,vừa tò mò lại vừa lo lắng hỏi cô.

Nguyệt An Tuyết chỉ khẽ nhắm mắt lại một chút,cố gắng bình ổn tâm trạng của mình lại rồi lắc đầu.

"Không có gì,hai người nghỉ ngơi trước đi,chút có người đem đồ ăn qua,em đi trước!"

Nói xong,cô nhanh chóng đứng lên và rời khỏi phòng,đến một ánh mắt cũng không nhìn hai người.

Cô thật sự không dám nhìn,bởi vì cô sợ rằng mình không kìm chế được mà hung hăng đè hai tên ngu ngốc kia ra mà béo đánh một trận tại chỗ.Và càng sợ bản thân không biết sẽ phải dùng thái độ gì để đi đối đãi với hai người nữa,cô thật sự nợ bọn họ quá nhiều.

Trong phòng,hai tên nam nhân đưa mắt nhìn nhau với vẻ mặt cực kì phức tạp.

"Rốt cuộc là em ấy đã biết những gì rồi?"Kuchiki Byakuya nhíu chặt mày,suy tư.

"Hỏi ta cũng vô dụng,ai biết được chủ nhân là nói những gì với em ấy.Nhưng nhìn thái độ kia,có lẽ không phải là chuyện gì tốt rồi!"Hoắc Tử Thiên thở dài,nằm ngã thẳng ra nệm,nhìn lên trần nhà."Lần này em ấy ra tay cũng ác thật,cho chúng ta ở Địa Ngục Lục Trọng tầng 4 đến 2 tháng mà liên tục chịu đao đâm xuyên người.Ta bây giờ thật sự là còn ớn lạnh."

"Ngươi nên cảm thấy may mắn đó là tầng 4 mà không phải tầng 6,nếu là tầng 6 thì bây giờ cả hai chúng ta chưa chắc đã tỉnh lại đâu."Kuchiki Byakuya mang khuôn mặt tái nhợt mà nằm xuống,thở dài.

"Dù sao thì có tức giận đến đâu,em ấy cũng không có khả năng tuyệt tình với chúng ta đâu,đúng không?"

"Hừ,câm đi."

"Nè,mặt than,chúng ta cũng đã làm đối thủ kiêm bạn tốt suốt mấy ngàn vạn năm rồi,ngươi có thể đừng hơi chút chọc điên ta được hay không hả.Rất mất hình tượng trước mặt mèo con a~."Hoắc Tử Thiên thật sự nhịn không được nữa.

"Hình tượng của ngươi từ lâu đã đem đi uy cẩu rồi,em ấy đâu phải chưa từng thấy,hừ!"Kuchiki Byakuya bỏ lại một câu,nhắm mắt ngủ.Thật sự là tinh thần hiện tại của hắn bị hao tổn quá nặng,vừa khôi phục chút tu vi lại bị em ấy đánh cho trọng thương rồi.

"Hừ,tên chết tiệt nhà ngươi!"Hoắc Tử Thiên thật sự ngứa răng,cuối cùng vẫn là chịu thua mà nhắm mắt ngủ mất vì tinh thần hao tổn quá độ,gượng không nổi a.

Hai người bên kia lại chìm vào giấc ngủ nhằm khôi phục tinh thần lực bị tổn thương của mình,bên này Nguyệt An Tuyết dùng bữa trưa cùng mọi người xong thì nhanh chóng thuấn di đến trên bờ biển,cứ đứng đó mà nhìn mặt biển rộng lớn,tinh thần bắt đầu trôi nhớ lại cuộc nói chuyện của Quân đại nhân vừa nãy.

----Phân cách cuộc nói chuyện trong ngọc thạch----

Nguyệt An Tuyết nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp cực kì quen thuộc ở trước mặt,đứng trước người này cô không tự chủ được mà quỳ xuống không dám ngước đầu lên nhìn.

"Đứng lên đi,Mặc Anh Linh.À,bây giờ có lẽ nên gọi là Nguyệt An Tuyết đi."Mỹ nhân tóc tím nhẹ nhàng lên tiếng.

"Quân đại nhân."

"Đã lâu không gặp ngươi a,nếu ngươi đã vào đây thì chắc là đã gặp cái tên yêu nghiệt trời đánh kia cùng tên mặt than trời sinh Thượng Quan Kỳ rồi đúng không?"

Đại nhân,tên yêu nghiệt kia dù gì cũng là thủ hạ của ngài đó!

"Vâng,tôi có rất nhiều điều muốn hỏi,xin đại nhân trả lời được không ạ?"Nguyệt An Tuyết nghiêm túc đứng,ánh mắt nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp đang nở nụ cười ôn hoà kia.

"À,là lí do vì sao ngươi vẫn còn sống sau khi trả giá đại giới cứu lại linh hồn tan vỡ của em mình,vì sao hai tên kia lại xuất hiện trong khi mất đi thần cách và thần vị bị huỷ,và vì sao hệ thống của Inari lại ở trong tay ngươi,cả cái không gian do ta tạo ra kia nữa,đúng không?"

"...Đúng vậy ạ."Quả nhiên ngài ấy đã biết hết tất cả,dù thứ này chỉ là một tia tàn niệm lưu lại từ rất lâu.

"Đầu tiên là vấn đề vì sao ngươi cùng em ngươi còn sống và cả việc hai tên kia mất đi thần cách,thần vị."

"Sao chứ?"Nguyệt An Tuyết vẻ mặt kinh hãi,hô lên.Hai chuyện đó có liên quan với nhau,chẳng lẽ...

"Ngoan,ngồi xuống đi đã."Quân Lam Nguyệt vỗ cái chỗ bên cạnh mình,ra hiệu cho cô ngồi xuống.Sau khi cô ngồi xuống,nàng mới nói tiếp lời vừa rồi.

"Như ngươi đã nghĩ tới,hai việc có liên quan tới nhau.Hai tên đó chính là dùng cả thần cách và thần vị của mình làm cái giá phải trả để đổi lấy cái mạng nhỏ của ngươi và Mặc Anh Tiêu,à bây giờ phải gọi là Nguyệt An Thần nhỉ."

"...Tại...tại sao?"Nguyệt An Tuyết đưa tay lên che miệng,run rẩy không kìm chế được.Vì sao lại như thế,vì sao hai người họ...

"Nhóc con ngu ngốc,vẫn chưa nhìn ra sao.Chẳng trách hai thằng ôn dịch đó bị hại thảm như thế,hừ hừ!"Quân đại mỹ nhân bĩu môi,ánh mắt tràn đầy thương hại mà nhìn Nguyệt An Tuyết.

Cái chỉ số EQ của con nhóc này,cô thật không dám khen tặng rồi,còn thấp hơn con em thần kinh thô nhà cô nữa.

"Nhìn ra?"Ngốc ngốc nghiêng đầu,đầy khó hiểu.

"Chậc,vẫn là ta nói thẳng luôn đi,tránh cho hai cái thằng kia lại chờ thêm nữa."Quân Lam Nguyệt lấy một tay ôm mặt,thở dài.

"Quân đại nhân?"

"Nhóc con,hai thằng ngu kia chính là yêu thảm ngươi đấy.Đến cả thần cách cũng không cần,bọn hắn chính là muốn ở bên cạnh ngươi nên mới trả giá đắt như thế,hiểu rồi chưa, con nhóc EQ số âm!"

"A...hả,CÁI GÌ?"Nguyệt An Tuyết trợn to mắt,vẻ mặt không thể nào tin được nhìn mỹ nhân trước mặt.

"C...cá...cái kia...Qua...Quân đại nhân,ngài đừng đùa như thế chứ,không thể nào!"

"Bốp..Á!"Một cú tát trời gián lên đầu khiến Nguyệt An Tuyết nhịn không được mà chảy cả nước mắt.

"Ngươi nhìn ta giống rỗi hơi lắm hả,động cái bộ não của mình đi.Ngươi nghĩ vì cái gì từ bé tới lớn,chỉ có hai tên kia là giống đực tiếp cận ngươi hả,vì cái gì mà ngươi xảy ra chuyện là hai tên kia ra mặt đầu tiên hả,trì độn cũng vừa vừa cho ta nhờ đi!"Thật không nhịn được nữa,trực tiếp vạch trần hết ra.

"A,thì ra...là vậy sao?"Nguyệt An Tuyết như nhớ lại truyện trước kia,dần dần sáng tỏ ra.

"Não thông oxi rồi chứ hả?Thằng nhóc Anh Tiêu còn nhìn ra được,không thiếu ngáng chân hai tên kia,ngươi vậy mà trì độn đến mức này,ta cũng cam bái hạ phong"Quân Lam Nguyệt giơ hai tay lên làm vẻ đầu hàng.

Những vấn đề bình thường đều cực kì nhạy bén,từ một suy ba,còn khi nhảy đến vấn đề mặt tình cảm nam nữ gì đó thì con nhóc này chính xác là trì độn đến người khác muốn đánh một trận ra trò!

"Ách,Quân đại nhân ta...cái kia..."Nguyệt An Tuyết ngượng đến đỏ như trái cà chua.

"Anh Linh."

"Vâng?"

"Nhớ điều ta nói trước khi ngươi rời đi chứ?"

"A,vẫn nhớ ạ."

"Vậy thì tiếp nhận sự thật đi,hai tên kia cũng không dễ dàng gì đâu."

"Quân đại nhân,chuyện đó ta..."

Nguyệt An Tuyết ngập ngừng,cô thật không biết làm sao cho phải.Chuyện tình yêu nam nữ gì đó,cô chưa bao giờ nghĩ tới nó,từ trước đến giờ cô chỉ xem hai người đó như anh trai mình vậy,không hơn.

"Nha đầu,ngươi chỉ mới luân hồi một kiếp phàm nhân cùng một kiếp hiện tại mà thôi.Hai tên kia đã luân hồi 10 kiếp rồi,tính luôn hiện tại đấy,biết vì sao không?"

"...Xin ngài chỉ giáo."Nguyệt An Tuyết giật mình ngốc lăng,cuối cùng khó nhọc nói ra với vẻ mặt phức tạp không biết diễn tả tâm trạng hiện tại làm sao.

"Đánh đổi 9 kiếp cô đơn để lấy lại ba phần mười tu vi ban đầu cùng với kiếp thứ 10 được đến bên cạnh ngươi,bảo hộ ngươi."

  "...Hai tên ngu ngốc!"Nguyệt An Tuyết cuối cùng không nhịn được nữa,nước mắt chảy xuống tên gò má của cô,trong lòng lúc này đều loạn thành một đoàn,vừa đau lại vừa khổ sở khi nghĩ tới những gì hai người đã phải trả giá.  

"Mặc dù Thượng Quan Kỳ từng cưới Hisana,bất quá đó chỉ là để đối phó gia tộc còn về mặt tình cảm thì hoàn toàn không có bất kì dao động nào.Nói trắng ra là hắn xui xẻo vì trò nghịch dại của Vi Vi thôi,mà nếu không có trò nghịch dại đó thì giờ chắc ngươi sẽ không có cái hệ thống tử thần đó đâu ha!"Quân Lam Nguyệt lại nhớ tới cái vẻ mặt đáng đánh của con em nhà mình khi đó,nhịn không được run rẩy khoé miệng một chút.Nếu tính ra,cô còn là ôn nhu với thằng nhóc Tư Đồ Tà trời đánh kia chán.

"....."Nguyệt An Tuyết câm nín một lát,lại nghĩ tới những gì hai người kia phải trải qua lại nhịn không được ôm lấy ngực trái run rẩy một chút.

"Vì sao chứ,em rõ ràng không xứng đáng để hai người làm như thế,vì sao?"Cô lấy hai tay che mặt,khóc nấc lên.Từ thân phận đến thực lực,cô không có chỗ nào đáng để cả hai người họ trả giá nhiều đến như vậy,vì sao lại làm như thế?

"Nhóc con,nhóc có xứng hay không là do bọn hắn quyết định mà không phải bản thân nhóc.Trong tình yêu,việc vô điều kiện trả giá vì người mình yêu là điều đáng trân trọng nhất,giống như cha nhóc vì bảo vệ tính mạng ba mẹ con nhóc mà đánh đổi cả mạng và linh hồn của mình chỉ vì muốn cả ba bình an rời đi.Đó chính là một ví dụ điển hình mà,đúng không nào?"

"Quân đại nhân,ta phải làm sao đây?"

"Hãy bình tĩnh và đối mặt đi,đừng trốn tránh tình cảm của mình.Nhóc cứ thử mở rộng trái tim của mình đối với hai tên kia xem có thể hay không là được,đừng chạy trốn vì chạy trốn có khi tự tổn thương chính mình và cả người khác nữa."Quân Lam Nguyệt nhẹ nhàng,ôn nhu xoa đầu của cô.

Nguyệt An Tuyết cúi đầu,ngẫm nghĩ hồi lâu liền khẽ gật đầu.Vậy thì cứ thử một lần đi,tiếp nhận hai người họ với một góc độ mới,có lẽ đó cũng không đến nỗi tệ đi.

"À,mà có tiếp nhận cả hai tên cùng lúc cũng không sao đâu.Dù sao ngươi cũng từng sống ở thế giới nữ tôn vài trăm năm,coi như xem bọn hắn là hậu cung của ngươi cũng được."Mỗ Quân nào đó cười cực kì không phúc hậu.

Nguyệt An Tuyết:".. .."Ngài quá nhiên là nói câu này là trọng tâm đi?!

"Được rồi,ném chuyện đó qua một bên.Tới vấn đề kế tiếp nào!"Quân đại mỹ nhân vỗ vỗ tay,kéo tinh thần của Nguyệt An Tuyết trở về.

"Bây giờ nói tới hệ thống,nó coi như món quà nhỏ của Irina cho ngươi vì ngươi trực tiếp nhổ giúp nó cái gai trong mắt đã lâu kia đi.Dù sao bọn ngu kia cũng chọc mao Irina lâu rồi,bất quá vì chưa nắm được lí do thoả đáng để diệt mà thôi,vừa lúc nhóc giúp con nhóc ấy xử lí."Quân đại mỹ nhân khi nghĩ tới cái vẻ mặt cười sảng khoái của ai đó,khẽ lắc đầu cười bất đắc dĩ.

"Ách,vậy còn...không gian?"Nguyệt An Tuyết giật giật khoé miệng,ai ngờ được vì trong lúc nổi điên lại có thể nhận được một ân tình từ vị kia đâu.

"À,coi nó như sính lễ của tên yêu nghiệt kia đi,ta cũng tống được một cục nợ,ha hả."Quân Lam Nguyệt cười vui vẻ nhìn chằm chằm Nguyệt An Tuyết đang có vẻ mặt rối rắm kèm theo hai má đó bừng vì ngượng.

"Quân đại nhân!"

"Ân,rồi rồi.Về sính lễ của Thượng Quan Kỳ,Vi Vi đã chuẩn bị sẵn rồi,chờ tới lúc thì ngươi sẽ nhận được nữa mà thôi!"

"...."Hai vị đại nhân vẫn là thích đem người ra đùa giỡn như vậy a,tâm mệt quá.Mặc đại nhân,ngài mau đem lão bà của ngài về giùm đi!!!

"Được rồi,thời gian cũng không còn nhiều,vẫn là nói chuyện chính đi.Linh,nhóc thấy thế giới của nhóc đang ở như thế nào?"Quân Lam Nguyệt đã bắt đầu nghiêm túc lại,hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện