Phương Giải chậm rãi đi tới gần ngai vàng hoa sen, nhìn kỹ một lúc không nhịn được cười hỏi:
- Ta muốn biết, Đại Luân Minh Vương biết được mình là con rối từ khi nào? Thanh âm đáp:
- Có lẽ ngay từ đầu hắn đã biết, có lẽ tới lúc cuối hắn cũng không thể xác định được.
Phương Giải xoay người:
- Mang ta đi nhìn?
- Đi thẳng, quẹo trái, lên núi, có một con đường nhỏ thông vào trong núi.
Câu trả lời rất đơn giản.
Đám người Phương Giải đi theo chỉ điểm của thanh âm tới phía sau điện Đại Luân Minh Vương, theo con đường nhỏ đi vào trong núi. Con đường này cực kỳ hiểm trở, người bình thường là không đi nổi. Mọi người hay nói Đại Luân Tự là ngôi chùa trên không, bởi vì phần lớn kiến trúc được xây dựng trên vách núi dựng đứng. Ngay cả những con đường đi lên điện cũng là đá xanh khảm vào vách núi.
Đi trên con đường như vậy, chỉ sợ ngã xuống vực sâu không đáy.
Theo con đường nhỏ đi được một đoạn thì thấy ngã rẽ.
Lên trên không đường, xuống dưới có đường.
- Lúc trước Tang Loạn lựa chọn ở đây, hắn lựa chọn tiếp tục đi lên trên.
Thanh âm nói.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Để ta đi xuống quan sát trước đã, rồi mới đi lên xem.
Thanh âm trầm mặc một lúc rồi cười nói:
- Ngươi rất tham.
Phương Giải cười cười:
- Không tham thì đâu có ngày hôm nay?
Thanh âm không vang lên nữa, coi như là cam chịu.
Đoàn người theo con đường nhỏ đi xuống dưới, càng đi càng hẹp. Đi được khoảng 100 mét thì thấy một cái khe giống như là miệng quái thú. Bên trong âm u khiến người ta sợ hãi. Giống như chỉ cần bọn họ tiến vào trong thì cái khe sẽ khép kín nhốt bọn họ trong đó.
Lúc trước đám người Phương Giải mở núi ở Bắc Sơn Trường An để đi, nhưng dù sao chỉ là mở núi.
Nếu bị nhốt trong đó, dù là thần tiên cũng không mở ra được.
- Sao ta có cảm giác như từng bước tiến vào bẫy rập của kẻ địch?
Hạng Thanh Ngưu nhìn cửa động tối om, lẩm bẩm nói.
Phương Giải cười cười:
- Đây chính là cơ hội tốt nhất để giết mấy người chúng ta. Chỉ cần chúng ta đi vào liền biến thành bia ngắm. Hơn nữa nếu chúng ta không đi vào, thì nó không giết được chúng ta. Cho nên nếu nó thực sự muốn động thủ, nhất định là sau khi chúng ta đi vào.
Nói xong, Phương Giải đi xuống.
Hạng Thanh Ngưu đi theo sau, lo lắng nói:
- Vì sao đi theo ngươi luôn có cảm giác đi trên một con đường ngớ ngẩn?
Mọi người nối đuôi nhau mà vào, bắt đầu nghe thấy tiếng xì xì nho nhỏ. Hạng Thanh Ngưu lập tức đề phòng nhìn xung quanh, nhưng do quá tối nên không nhìn thấy gì.
- Đó là tiếng động cơ vận chuyển năng lượng mà thôi, có lẽ do quá lâu thế nên có chút hư hỏng, mới phát ra thanh âm như vậy. Tuy nhiên trải qua nhiều năm rồi mà vẫn còn có thể sử dụng được, đã là điều vượt quá tưởng tượng. Chứng tỏ khoa học kỹ thuật lúc đó đạt tới trnình độ cực cao.
Phương Giải giải thích cho hắn.
- Là năng lượng gì?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
Phương Giải đáp:
- Năng lượng hấp thu từ mặt trời…Nếu ta đoán không sai, trên đỉnh núi khẳng định có một bộ thiết bị hấp thu ánh sáng mặt trời, chỉ là không biết ở trước khi diệt thế hay là những người kia trở lại xây dựng. Có thể chuyển ánh sáng mặt trời thành năng lượng, giống như người tu hành hấp thu nguyên khí thiên địa biến thành nội kình.
Hạng Thanh Ngưu gật đầu, nhưng kỳ thực vẫn không hiểu.
- Ngươi nói không sai.
Thanh âm đột ngột xuất hiện, văng vẳng bên tai:
- Ở một thời đại như vậy có người hiểu được các tri thức đó, đúng là một chuyện mới mẻ và quỷ dị. Cảm giác này rất thú vị, thật giống như sinh sống ở một địa phương xa lạ nhiều năm bỗng nhiên gặp được đồng hương vậy.
- Trước mặt, ta và ngươi là kẻ địch.
Phương Giải nói.
Thanh âm cười cười:
- Nếu ngươi thực sự nghĩ như vậy thì ngươi đã không mang theo thái độ thoải mái tới đây rồi. Ngươi biết ta sẽ không ra tay từ khi Tang Loạn tới đây.
Phương Giải hỏi:
- Tang Loạn ở đỉnh núi à?
Thanh âm nói:
- Tang Loạn ở đâu không quan trọng, quan trọng là…người kế tiếp là ai. Là ngươi sao?
Phương Giải nói:
- Đầu tiên, ta phải biết mình là ai đã.
- Ngươi sẽ biết.
Thanh âm khẳng định:
- Thế giới này chỉ còn ta mới giải thích được vì sao ngươi lại mượn xác hoàn hồn tới thế giới này.
…
…
- Nơi này giống như địa cung ở Phan Cố.
Hạng Thanh Ngưu nhìn xung quanh, phát hiện cấu tạo của bên trong núi không khác địa cung Phan Cố là mấy. Bốn phía vách tường đều là những thứ màu xám, không thuộc về bất kỳ nguyên liệu thiên nhiên nào. Khác ở chỗ, những thứ mà Phương Giải bảo là đèn có hoạt động, cho nên nơi này khá là sáng.
- Ta nghe nói cứ cách một khoảng thời gian ngươi lại biến mất.
Phương Giải nói:
- Ta vốn cho rằng đó mới là thời cơ tốt nhất để ta tới Đại Luân Tự, tuy nhiên giờ suy nghĩ lại, nếu ta không muốn phá hủy ngươi, thì chẳng có lúc nào là cơ hội tốt cả.
Thanh âm cười rộ lên:
- Ngươi đúng là một người thông minh. Kỳ thực ngươi cũng hiểu, cứ cách một thời gian ta lại khởi động lại hệ thống, sau đó kiểm tra toàn bộ, nhưng đây tuyệt đối không phải thời cơ tốt gì. Bởi vì vào thời gian này, hệ thống vũ khí sẽ mở. Vào những lúc khác, vũ khí đóng cửa.
Phương Giải nói:
- Nghe ngươi nói vậy, ta cảm thấy mình đang ở một không gian hỗn loạn.
Thanh âm nói:
- Giống như lúc ngươi vừa tới sao? Điều này chứng tỏ ngươi đã hoàn toàn dung hợp vào thế giới này. Đây là chuyện tốt, vô cùng tốt.
- Nơi này dường như không có gì hay để nhìn.
Phương Giải nhìn xung quanh:
- Ngươi kiểm tra định kỳ chỉ là rảnh rỗi không có việc gì làm đúng không?
- Coi như thế đi.
Thanh âm nói:
- Lúc trước ta đã nói qua với ngươi, ta là thứ còn tồn tại sau diệt thế, nhưng đã bị hỏng một bộ phận. Một nghìn năm trước có vài người trở lại, chữa trị cho ta. Sau đó lập trình mới cho ta, khiến ta trở nên hiện đại hơn.
- Vì sao phải lập trình lại cho ngươi?
Phương Giải hỏi.
Thanh âm nói:
- Ta vừa nói rồi, đám người đó trải qua tại họa chiến tranh, bọn họ biết được cảm giác đau đớn khi thế giới diệt vong là gì. Tuy những người trở về không cùng một thế hệ với người cũ, nhưng hiển nhiên sự đau đớn đó đã in sâu vào ADN của bọn họ, khiến bọn họ không quên được. Bọn họ sợ hãi chiến tranh như vậy xuất hiện lần nữa, sợ hãi sau phồn vinh lại là hủy diệt. Cho nên bọn họ nảy ra ý tưởng, khiến nhân loại đi theo một con đường hoàn toàn khác biệt.
- Tu hành?
Phương Giải hỏi.
Thanh âm đáp:
- Đúng vậy…không thể không nói, điều này thực sự khó mà tưởng tượng nổi. Đó là một đám người điên biến thái, một đám người điên vừa to gan vừa lớn mật.
- Cho nên…
Phương Giải trở nên nghiêm túc:
- Thế giới này, chỉ là một phòng thí nghiệm? Một phòng thí nghiệm cực lớn?
- Ngươi nói không sai.
Thanh âm tiếp tục nói:
- Thế giới này là một phòng thí nghiệm. Hậu đại của những người rời đi kia bắt đầu tìm kiếm một con đường khác biệt. Nhưng thí nghiệm như vậy không thể tiến hành với đồng bạn của bọn họ. Lúc vừa mới tới, bọn họ phát hiện địa cầu mà mình từng sống đã khôi phục lại, hơn nữa nhân loại quật khởi nhanh hơn dự đoán của bọn họ. Cho nên bọn họ trở lại đây, biến tất cả mọi người trên thế giới này trở thành chuột bạch.
- Vì vậy ta vẫn luôn cảm thấy buồn cười một điều rằng, đám người các ngươi luôn không buông tha giấc mộng tranh bá, nhưng tới cuối cùng mới phát hiện thiên hạ mà các ngươi muốn chỉ là phòng thí nghiệm của người khác. Mà các ngươi chẳng qua là đám chuột bạch để thí nghiệm…Có thấy châm chọc không?
Phương Giải trầm mặc, quả thực hắn thấy thật châm chọc.
Thanh âm nói:
- Lời của ta khiến ngươi không thích nghe, nhưng đây là sự thực…Ở trong mắt những người kia, các ngươi, bao gồm con người mấy nghìn năm qua, đều là hạng người thấp hơn bọn họ. Điều này cũng thỏa mãn lòng hư vinh của bọn họ. Kỳ thực bọn họ giống các ngươi ở máu thịt, nhưng lúc trình độ khoa học kỹ thuật tới một mức độ nào đó, bọn họ bắt đầu xem thường các ngươi, cảm thấy các ngươi là loài bò sát, mà bọn họ là thần linh.
- Hóa ra đó chính là thần?
Sắc mặt của Hạng Thanh Ngưu khá khó coi, miệng giật giật, có thể nhìn ra được hắn đang nén giận.
- Ừ, hiểu như vậy cũng đúng.
Thanh âm cười nói:
- Ta biết, lúc nói ra chân tướng trong lòng các ngươi sẽ rất không thoải mái. Các ngươi cho rằng mình là chủ nhân của thế giới này, ít nhất mỗi người đều cho rằng mình là chủ nhân của chính mình, nhưng trên thực tế…bắt đầu từ hơn một nghìn năm trước, các ngươi liền không còn là chủ nhân của chính mình nữa rồi. Bọn họ ở một chỗ khác nhìn xuống các ngươi, thật giống như đám chuột bạch nuôi trong lồng thủy tinh.
- Phẫn nộ không?
Thanh âm hỏi.
Phần lớn đều phẫn nộ, ngoại trừ Phương Giải.
- Dùng sinh vật cấp thấp để nghiên cứu hướng phát triển mới, không hề nghi ngờ rằng đó là lựa chọn tốt nhất với đám người đó.
Thanh âm nói:
- Ở cuộc chiến diệt thế, có thể chạy tới các hành tinh khác đều là những người thuộc giai cấp quý tộc và giàu có. Bọn họ nắm trong tay lực lượng, có thể mang theo người của bọn họ rời khỏi hành tinh đã hoang tàn này. Bất kể thời đại nào, dường như gặp phải đau khổ rồi cố gắng khôi phục lại cuộc sống mới là nhân loại. Trải qua mấy ngàn năm, hành tinh này khôi phục lại sự sống, con người dần trở nên hùng mạnh, nhưng ở trong mắt đám người kia, kiểu hùng mạnh này chỉ như trẻ con chơi đùa ảo thuật.
- Giờ ta đã biết vì sao Tang Loạn lại phải ở lại đây rồi.
Ngô Nhất Đạo nói.
Một ánh sáng màu xanh không biết từ đâu tới bao trùm Ngô Nhất Đạo:
- Kỳ thực ngươi vốn là người thừa kế mà Tang Loạn lựa chọn, chứ không phải là Phương Giải. Trước khi Tang Loạn gặp Phương Giải, hắn cần ổn định thế giới này, dẫn theo người của thế giới này đi theo một con đường hùng mạnh chân chính. Mà ngươi là người kế thừa của hắn, hắn cần có người làm chuyện như hắn.
- Ngươi nói gì?
Ngô Nhất Đạo kinh ngạc hỏi.
- Người bảo vệ.
Thanh âm nói:
- Sau khi Tang Loạn tới, ta và hắn đã nói chuyện thật lâu. Sau đó ta thử dùng vũ khí để thử hắn, không ngờ hắn thực sự chặn được uy lực của vũ khí. Về sau ta đồng ý với đề nghị của hắn, để hắn làm người bảo vệ thế giới này. Nếu những người đó lại quay lại đây kiểm tra chuột bạch mà bọn họ nuôi dưỡng có thành công hay không, thì Tang Loạn sẽ biến thành một con mãnh hổ, khiến những kẻ đó biết được rằng…người của thế giới này, không dễ bắt nạt.
Ngô Nhất Đạo hít sâu một hơi, trong lòng khó có thể bình tĩnh.
Ánh sáng màu xanh chiếu lên người Phương Giải, sau đó thanh âm có chút hưng phấn:
- Chậc chậc…thân thể này thật mạnh mẽ khiến người ta kính sợ. Đám người kia dù thế nào cũng không ngờ tới vật mà mình thí nghiệm lại hùng mạnh như vậy…Cho nên Tang Loạn mới nói rằng ngươi là người quan trọng nhất, ngươi phụ trách dẫn dắt người dân, bởi vì ngươi có năng lực cá nhân hùng mạnh. Mà hắn, là người bảo vệ, bảo vệ các ngươi cho tới khi các ngươi có khả năng tự bảo vệ chính mình.
- Ta thì sao?
Phương Giải hỏi:
- Ta biết, ta vốn không nên xuất hiện trong kế hoạch này.
Thanh âm dừng lại một lúc rồi nói:
- Đúng vậy…ngươi là một điều bất ngờ. Ngươi là thí nghiệm của một đám kẻ điên khác, chỉ có điều hình như bọn họ đã quên mất ngươi…Hoặc có lẽ bọn họ đang ở nơi nào đó giám sát ngươi.
- Ta muốn biết, Đại Luân Minh Vương biết được mình là con rối từ khi nào? Thanh âm đáp:
- Có lẽ ngay từ đầu hắn đã biết, có lẽ tới lúc cuối hắn cũng không thể xác định được.
Phương Giải xoay người:
- Mang ta đi nhìn?
- Đi thẳng, quẹo trái, lên núi, có một con đường nhỏ thông vào trong núi.
Câu trả lời rất đơn giản.
Đám người Phương Giải đi theo chỉ điểm của thanh âm tới phía sau điện Đại Luân Minh Vương, theo con đường nhỏ đi vào trong núi. Con đường này cực kỳ hiểm trở, người bình thường là không đi nổi. Mọi người hay nói Đại Luân Tự là ngôi chùa trên không, bởi vì phần lớn kiến trúc được xây dựng trên vách núi dựng đứng. Ngay cả những con đường đi lên điện cũng là đá xanh khảm vào vách núi.
Đi trên con đường như vậy, chỉ sợ ngã xuống vực sâu không đáy.
Theo con đường nhỏ đi được một đoạn thì thấy ngã rẽ.
Lên trên không đường, xuống dưới có đường.
- Lúc trước Tang Loạn lựa chọn ở đây, hắn lựa chọn tiếp tục đi lên trên.
Thanh âm nói.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Để ta đi xuống quan sát trước đã, rồi mới đi lên xem.
Thanh âm trầm mặc một lúc rồi cười nói:
- Ngươi rất tham.
Phương Giải cười cười:
- Không tham thì đâu có ngày hôm nay?
Thanh âm không vang lên nữa, coi như là cam chịu.
Đoàn người theo con đường nhỏ đi xuống dưới, càng đi càng hẹp. Đi được khoảng 100 mét thì thấy một cái khe giống như là miệng quái thú. Bên trong âm u khiến người ta sợ hãi. Giống như chỉ cần bọn họ tiến vào trong thì cái khe sẽ khép kín nhốt bọn họ trong đó.
Lúc trước đám người Phương Giải mở núi ở Bắc Sơn Trường An để đi, nhưng dù sao chỉ là mở núi.
Nếu bị nhốt trong đó, dù là thần tiên cũng không mở ra được.
- Sao ta có cảm giác như từng bước tiến vào bẫy rập của kẻ địch?
Hạng Thanh Ngưu nhìn cửa động tối om, lẩm bẩm nói.
Phương Giải cười cười:
- Đây chính là cơ hội tốt nhất để giết mấy người chúng ta. Chỉ cần chúng ta đi vào liền biến thành bia ngắm. Hơn nữa nếu chúng ta không đi vào, thì nó không giết được chúng ta. Cho nên nếu nó thực sự muốn động thủ, nhất định là sau khi chúng ta đi vào.
Nói xong, Phương Giải đi xuống.
Hạng Thanh Ngưu đi theo sau, lo lắng nói:
- Vì sao đi theo ngươi luôn có cảm giác đi trên một con đường ngớ ngẩn?
Mọi người nối đuôi nhau mà vào, bắt đầu nghe thấy tiếng xì xì nho nhỏ. Hạng Thanh Ngưu lập tức đề phòng nhìn xung quanh, nhưng do quá tối nên không nhìn thấy gì.
- Đó là tiếng động cơ vận chuyển năng lượng mà thôi, có lẽ do quá lâu thế nên có chút hư hỏng, mới phát ra thanh âm như vậy. Tuy nhiên trải qua nhiều năm rồi mà vẫn còn có thể sử dụng được, đã là điều vượt quá tưởng tượng. Chứng tỏ khoa học kỹ thuật lúc đó đạt tới trnình độ cực cao.
Phương Giải giải thích cho hắn.
- Là năng lượng gì?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
Phương Giải đáp:
- Năng lượng hấp thu từ mặt trời…Nếu ta đoán không sai, trên đỉnh núi khẳng định có một bộ thiết bị hấp thu ánh sáng mặt trời, chỉ là không biết ở trước khi diệt thế hay là những người kia trở lại xây dựng. Có thể chuyển ánh sáng mặt trời thành năng lượng, giống như người tu hành hấp thu nguyên khí thiên địa biến thành nội kình.
Hạng Thanh Ngưu gật đầu, nhưng kỳ thực vẫn không hiểu.
- Ngươi nói không sai.
Thanh âm đột ngột xuất hiện, văng vẳng bên tai:
- Ở một thời đại như vậy có người hiểu được các tri thức đó, đúng là một chuyện mới mẻ và quỷ dị. Cảm giác này rất thú vị, thật giống như sinh sống ở một địa phương xa lạ nhiều năm bỗng nhiên gặp được đồng hương vậy.
- Trước mặt, ta và ngươi là kẻ địch.
Phương Giải nói.
Thanh âm cười cười:
- Nếu ngươi thực sự nghĩ như vậy thì ngươi đã không mang theo thái độ thoải mái tới đây rồi. Ngươi biết ta sẽ không ra tay từ khi Tang Loạn tới đây.
Phương Giải hỏi:
- Tang Loạn ở đỉnh núi à?
Thanh âm nói:
- Tang Loạn ở đâu không quan trọng, quan trọng là…người kế tiếp là ai. Là ngươi sao?
Phương Giải nói:
- Đầu tiên, ta phải biết mình là ai đã.
- Ngươi sẽ biết.
Thanh âm khẳng định:
- Thế giới này chỉ còn ta mới giải thích được vì sao ngươi lại mượn xác hoàn hồn tới thế giới này.
…
…
- Nơi này giống như địa cung ở Phan Cố.
Hạng Thanh Ngưu nhìn xung quanh, phát hiện cấu tạo của bên trong núi không khác địa cung Phan Cố là mấy. Bốn phía vách tường đều là những thứ màu xám, không thuộc về bất kỳ nguyên liệu thiên nhiên nào. Khác ở chỗ, những thứ mà Phương Giải bảo là đèn có hoạt động, cho nên nơi này khá là sáng.
- Ta nghe nói cứ cách một khoảng thời gian ngươi lại biến mất.
Phương Giải nói:
- Ta vốn cho rằng đó mới là thời cơ tốt nhất để ta tới Đại Luân Tự, tuy nhiên giờ suy nghĩ lại, nếu ta không muốn phá hủy ngươi, thì chẳng có lúc nào là cơ hội tốt cả.
Thanh âm cười rộ lên:
- Ngươi đúng là một người thông minh. Kỳ thực ngươi cũng hiểu, cứ cách một thời gian ta lại khởi động lại hệ thống, sau đó kiểm tra toàn bộ, nhưng đây tuyệt đối không phải thời cơ tốt gì. Bởi vì vào thời gian này, hệ thống vũ khí sẽ mở. Vào những lúc khác, vũ khí đóng cửa.
Phương Giải nói:
- Nghe ngươi nói vậy, ta cảm thấy mình đang ở một không gian hỗn loạn.
Thanh âm nói:
- Giống như lúc ngươi vừa tới sao? Điều này chứng tỏ ngươi đã hoàn toàn dung hợp vào thế giới này. Đây là chuyện tốt, vô cùng tốt.
- Nơi này dường như không có gì hay để nhìn.
Phương Giải nhìn xung quanh:
- Ngươi kiểm tra định kỳ chỉ là rảnh rỗi không có việc gì làm đúng không?
- Coi như thế đi.
Thanh âm nói:
- Lúc trước ta đã nói qua với ngươi, ta là thứ còn tồn tại sau diệt thế, nhưng đã bị hỏng một bộ phận. Một nghìn năm trước có vài người trở lại, chữa trị cho ta. Sau đó lập trình mới cho ta, khiến ta trở nên hiện đại hơn.
- Vì sao phải lập trình lại cho ngươi?
Phương Giải hỏi.
Thanh âm nói:
- Ta vừa nói rồi, đám người đó trải qua tại họa chiến tranh, bọn họ biết được cảm giác đau đớn khi thế giới diệt vong là gì. Tuy những người trở về không cùng một thế hệ với người cũ, nhưng hiển nhiên sự đau đớn đó đã in sâu vào ADN của bọn họ, khiến bọn họ không quên được. Bọn họ sợ hãi chiến tranh như vậy xuất hiện lần nữa, sợ hãi sau phồn vinh lại là hủy diệt. Cho nên bọn họ nảy ra ý tưởng, khiến nhân loại đi theo một con đường hoàn toàn khác biệt.
- Tu hành?
Phương Giải hỏi.
Thanh âm đáp:
- Đúng vậy…không thể không nói, điều này thực sự khó mà tưởng tượng nổi. Đó là một đám người điên biến thái, một đám người điên vừa to gan vừa lớn mật.
- Cho nên…
Phương Giải trở nên nghiêm túc:
- Thế giới này, chỉ là một phòng thí nghiệm? Một phòng thí nghiệm cực lớn?
- Ngươi nói không sai.
Thanh âm tiếp tục nói:
- Thế giới này là một phòng thí nghiệm. Hậu đại của những người rời đi kia bắt đầu tìm kiếm một con đường khác biệt. Nhưng thí nghiệm như vậy không thể tiến hành với đồng bạn của bọn họ. Lúc vừa mới tới, bọn họ phát hiện địa cầu mà mình từng sống đã khôi phục lại, hơn nữa nhân loại quật khởi nhanh hơn dự đoán của bọn họ. Cho nên bọn họ trở lại đây, biến tất cả mọi người trên thế giới này trở thành chuột bạch.
- Vì vậy ta vẫn luôn cảm thấy buồn cười một điều rằng, đám người các ngươi luôn không buông tha giấc mộng tranh bá, nhưng tới cuối cùng mới phát hiện thiên hạ mà các ngươi muốn chỉ là phòng thí nghiệm của người khác. Mà các ngươi chẳng qua là đám chuột bạch để thí nghiệm…Có thấy châm chọc không?
Phương Giải trầm mặc, quả thực hắn thấy thật châm chọc.
Thanh âm nói:
- Lời của ta khiến ngươi không thích nghe, nhưng đây là sự thực…Ở trong mắt những người kia, các ngươi, bao gồm con người mấy nghìn năm qua, đều là hạng người thấp hơn bọn họ. Điều này cũng thỏa mãn lòng hư vinh của bọn họ. Kỳ thực bọn họ giống các ngươi ở máu thịt, nhưng lúc trình độ khoa học kỹ thuật tới một mức độ nào đó, bọn họ bắt đầu xem thường các ngươi, cảm thấy các ngươi là loài bò sát, mà bọn họ là thần linh.
- Hóa ra đó chính là thần?
Sắc mặt của Hạng Thanh Ngưu khá khó coi, miệng giật giật, có thể nhìn ra được hắn đang nén giận.
- Ừ, hiểu như vậy cũng đúng.
Thanh âm cười nói:
- Ta biết, lúc nói ra chân tướng trong lòng các ngươi sẽ rất không thoải mái. Các ngươi cho rằng mình là chủ nhân của thế giới này, ít nhất mỗi người đều cho rằng mình là chủ nhân của chính mình, nhưng trên thực tế…bắt đầu từ hơn một nghìn năm trước, các ngươi liền không còn là chủ nhân của chính mình nữa rồi. Bọn họ ở một chỗ khác nhìn xuống các ngươi, thật giống như đám chuột bạch nuôi trong lồng thủy tinh.
- Phẫn nộ không?
Thanh âm hỏi.
Phần lớn đều phẫn nộ, ngoại trừ Phương Giải.
- Dùng sinh vật cấp thấp để nghiên cứu hướng phát triển mới, không hề nghi ngờ rằng đó là lựa chọn tốt nhất với đám người đó.
Thanh âm nói:
- Ở cuộc chiến diệt thế, có thể chạy tới các hành tinh khác đều là những người thuộc giai cấp quý tộc và giàu có. Bọn họ nắm trong tay lực lượng, có thể mang theo người của bọn họ rời khỏi hành tinh đã hoang tàn này. Bất kể thời đại nào, dường như gặp phải đau khổ rồi cố gắng khôi phục lại cuộc sống mới là nhân loại. Trải qua mấy ngàn năm, hành tinh này khôi phục lại sự sống, con người dần trở nên hùng mạnh, nhưng ở trong mắt đám người kia, kiểu hùng mạnh này chỉ như trẻ con chơi đùa ảo thuật.
- Giờ ta đã biết vì sao Tang Loạn lại phải ở lại đây rồi.
Ngô Nhất Đạo nói.
Một ánh sáng màu xanh không biết từ đâu tới bao trùm Ngô Nhất Đạo:
- Kỳ thực ngươi vốn là người thừa kế mà Tang Loạn lựa chọn, chứ không phải là Phương Giải. Trước khi Tang Loạn gặp Phương Giải, hắn cần ổn định thế giới này, dẫn theo người của thế giới này đi theo một con đường hùng mạnh chân chính. Mà ngươi là người kế thừa của hắn, hắn cần có người làm chuyện như hắn.
- Ngươi nói gì?
Ngô Nhất Đạo kinh ngạc hỏi.
- Người bảo vệ.
Thanh âm nói:
- Sau khi Tang Loạn tới, ta và hắn đã nói chuyện thật lâu. Sau đó ta thử dùng vũ khí để thử hắn, không ngờ hắn thực sự chặn được uy lực của vũ khí. Về sau ta đồng ý với đề nghị của hắn, để hắn làm người bảo vệ thế giới này. Nếu những người đó lại quay lại đây kiểm tra chuột bạch mà bọn họ nuôi dưỡng có thành công hay không, thì Tang Loạn sẽ biến thành một con mãnh hổ, khiến những kẻ đó biết được rằng…người của thế giới này, không dễ bắt nạt.
Ngô Nhất Đạo hít sâu một hơi, trong lòng khó có thể bình tĩnh.
Ánh sáng màu xanh chiếu lên người Phương Giải, sau đó thanh âm có chút hưng phấn:
- Chậc chậc…thân thể này thật mạnh mẽ khiến người ta kính sợ. Đám người kia dù thế nào cũng không ngờ tới vật mà mình thí nghiệm lại hùng mạnh như vậy…Cho nên Tang Loạn mới nói rằng ngươi là người quan trọng nhất, ngươi phụ trách dẫn dắt người dân, bởi vì ngươi có năng lực cá nhân hùng mạnh. Mà hắn, là người bảo vệ, bảo vệ các ngươi cho tới khi các ngươi có khả năng tự bảo vệ chính mình.
- Ta thì sao?
Phương Giải hỏi:
- Ta biết, ta vốn không nên xuất hiện trong kế hoạch này.
Thanh âm dừng lại một lúc rồi nói:
- Đúng vậy…ngươi là một điều bất ngờ. Ngươi là thí nghiệm của một đám kẻ điên khác, chỉ có điều hình như bọn họ đã quên mất ngươi…Hoặc có lẽ bọn họ đang ở nơi nào đó giám sát ngươi.
Danh sách chương