Dưới chân núi Đại Tuyết Sơn
Phương Giải thấy một ngưởi rất cô đơn.
Một người trẻ tuổi mặc quần áo hoa mỹ, xung quanh là các thị vệ đầy cảnh giác. Từ đó có thể đoán được thân phận của người này. Thiếu niên đứng đó ngẩng đầu nhìn Đại Luân Tự thoắt ẩn thoắt hiện trên núi, khuôn mặt có một sự bất khuất khó miêu tả.
Phương Giải không cần hỏi cũng biết y vừa mới từ Đại Luân Tự đi xuống.
Cũng không cần hỏi liền biết y đã gặp phải chuyện gì.
Một đội tinh kỵ đi tới muốn đuổi đám người Phương Giải rời đi. Nhưng hiển nhiên đội tinh kỵ đánh giá thấp đám người Hán này. Bọn họ mới giục ngựa đi tới tất cả liền ngã xuống lưng ngựa.
Lúc này, thiếu niên mặc trang phục xa hoa kia mới quay đầu lại.
Y nhìn về phía Phương Giải:
- Các ngươi tới là để giết ta à? Y hỏi.
Phương Giải lắc đầu:
- Ngươi còn chưa đáng để ta ra tay.
Thiếu niên nhíu mày, hai mắt lộ vẻ tức giận:
- Ta từ Đại Luân Tự xuống dưới, có một thứ quỷ quái không nhìn thấy bóng dáng khinh thường ta. Ta đi xuống dưới, gặp một đám người không biết từ đâu tới là các ngươi cũng xem thường ta. Ngươi có biết ta là ai không?
- Ngươi là một kẻ đáng thương.
Phương Giải đáp.
Thiếu niên giận dữ rút loan đao.
Nhưng y không động thủ, bởi vì y nhìn thấy đôi mắt của nam tử trẻ tuổi mặc áo đen kia, đôi mắt đủ khiến cho y sợ hãi. Không biết vì sao, chỉ nhìn thấy đôi mắt kia, thiếu niên liền căng thẳng trong lòng, sau đó không tự chủ được buông loan đao xuống.
- Ngươi…lớn mật!
Y lấy hết dũng khí nói.
Phương Giải chẳng có hứng thú liếc y thêm một cái, cũng không có hứng thú liếc đám lang kỵ Mông Nguyên. Hắn bước về hướng Đại Tuyết Sơn, đám người Hạng Thanh Ngưu đi theo sau. Bọn họ đi sát qua người thiếu niên, không để ý tới y, thật giống như vị thiếu niên kế thừa Đại Hãn Mông Nguyên này chỉ là một hạt bụi.
- Các ngươi là ai?
Khoát Khắc Đài Mông Vi Hỏa hỏi.
Không ai trả lời.
Y nhìn bóng lưng của nam tử mặc áo đen, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó:
- Ngươi là Phương Giải!
Phương Giải không quay đầu cũng không dừng bước:
- Trở về đi, nếu ngươi lại để ta nhìn thấy ngươi, ta sẽ giết ngươi. Hiện tại sở dĩ ta không giết ngươi là vì ngươi quá yếu, yếu tới mức không thể dẫn theo Mông Nguyên quật khởi. Cho nên ngươi không có uy hiếp gì với ta. Ta giết ngươi chỉ trong một ý nghĩ, không có lý do nào khác.
- Vì sao lại tới Đại Tuyết Sơn! Đây là cảnh nội của đế quốc Mông Nguyên!
Khoát Khắc Đài Mông Vi Hỏa gầm lên.
- Nếu ta muốn, không lâu nữa nơi này sẽ là biên giới của người Hán.
Phương Giải tiếp tục đi lên:
- Ngươi tới đây là muốn nhờ lực lượng của Phật tông đúng không? Vậy thì để ta nói cho ngươi biết, Phật tông đã không còn sức mạnh gì nữa rồi. Nếu ngươi muốn dựa vào người khác bố thí sức mạnh để chấn hưng gia tộc Khoát Khắc Đài Mông, vậy thì ngươi sẽ mất đi nhiều thứ hơn. Thật giống như tổ tiên của gia tộc Khoát Khắc Đài Mông các ngươi, tuy làm Đại Hãn, nhưng cũng chỉ là con rối.
Khoát Khắc Đài Mông Vi Hỏa nổi giận nói:
- Ngươi không tư cách dạy dỗ ta! Sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ dẫn theo trăm vạn lang kỵ tiến vào Trung Nguyên. Khiến đám người Hán chết tiệt các ngươi phải quỳ xuống cầu xin tha thứ! Ta muốn lá cờ của lang kỵ cắm ở mọi góc ngách thiên hạ, ta muốn kim trướng xuất hiện ở Trường An!
Hạng Thanh Ngưu bĩu môi một cái rồi hỏi Phương Giải vì sao không giết phứt y đi?
Phương Giải cười đáp:
- Bởi vì y ngu xuẩn. Để một kẻ ngu xuẩn làm Đại Hãn Mông Nguyên cũng là việc tốt.
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Nhưng ta lại không thích y.
Phương Giải nói:
- Ngươi có thể đánh y một trận.
Hạng Thanh Ngưu gật đầu:
- Nói cũng đúng, ta sẽ đập y một trận.
Mập mạp xoay người đi về hướng Khoát Khắc Đài Mông Vi Hỏa, còn cách khá xa đã tung một cước. Một cái chân thật lớn được tạo ra từ nội kình giẫm vào mặt Khoát Khắc Đài Mông Vi Hỏa, đá bay thiếu niên kiêu ngạo này ra sau ba mét. Sau đó Hạng Thanh Ngưu nhảy xuống, ngồi lên người Khoát Khắc Đài Mông Vi Hỏa rồi không ngừng tung quyền. Hắn không dùng tới nội kình, chỉ là quyền cước suông.
Thạch Loan dùng cốt giới ngăn cản đám thân vệ Mông Nguyên tới gần. Đám lang kỵ kia không thể làm gì được, chỉ phải trơ mắt nhìn Đại Hãn bị đánh. Mông Nguyên thực sự xuống dốc, bên cạnh Đại hãn không có một người tu hành nào ra hồn.
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà Khoát Khắc Đài Mông Vi Hỏa tới Đại Luân Tự.
- Ta sẽ nhớ kỹ cái nhục ngày hôm nay!
Khoát Khắc Đài Mông Vi Hỏa khuôn mặt dính đầy máu chỉ sau lưng đám người Phương Giải:
- Một ngày nào đó!
Phốc.
Cổ của Khoát Khắc Đài Mông Vi Hỏa phun ra máu, y cúi đầu nhìn máu từ cổ phun ra, giơ tay muốn ngăn cản lại nhưng hiển nhiên không thành công. Động mạch cổ bị đứt, máu phun ra từ kẽ tay.
Phương Giải vẫn không dừng bước, chỉ bình thản nói:
- Ta đổi ý rồi.
…
…
- Đánh cuộc không?
Phương Giải hỏi Hạng Thanh Ngưu:
- Ngươi đoán xem số lượng thềm đá của Đại Luân Tự là số chẵn hay số lẻ?
Hạng Thanh Ngưu nghĩ một lúc rồi đáp:
- Số chẵn.
Phương Giải hỏi:
- Vì sao?
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Ta thích số chẵn, số chẵn khiến người ta vui sướng.
- Ta đoán là số lẻ.
- Vì sao?
Hạng Thanh Ngưu nhìn Phương Giải, hỏi, cho rằng Phương Giải sẽ đưa ra một đáp án bí hiểm.
- Đoán mò thôi.
Phương Giải tiếp tục đi lên trên, Hạng Thanh Ngưu sửng sốt một lát, hỏi:
- Ngươi đang nhàm chán à?
Phương Giải gật đầu:
- Có hơi.
- Ngươi nên kích động mới đúng!
- Không kích động.
Phương Giải ngẩng đầu nhìn lên trên:
- Ta cũng cho rằng ta sẽ kích động, nhưng phát hiện càng tới nơi này ta càng bình tĩnh. Thậm chí ta không suy nghĩ tới chuyện của mình, mà là đang nghĩ người Hán đầu tiên đi lên thềm đá này có tâm tình gì. Có lẽ là Dương Kỳ, có lẽ người khác trước cả Dương Kỳ. Ta lại nghĩ, lúc Tang Loạn đi lên thềm đá này có tâm tình gì.
- Có đoán được không?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
Phương Giải gật đầu:
- Đoán được…bọn họ nghĩ thềm đá này rốt cuộc có bao nhiêu bậc?
- Vì sao ngươi đột nhiên nghĩ tới mấy thứ này?
Hạng Thanh Ngưu biết Phương Giải nhất định đã nghĩ ra điều gì đó.
- Nơi này lúc đầu là địch quốc hay là liên bang mà Lý Khâm bút ký từng viết? Nếu như là địch quốc, thì khoảng cách hơi gần, vũ khí diệt vong không có khả năng lưu lại ở nơi này. Ta nhớ Đại Tự Tại từng nói…Trước khi có Mông Nguyên thì Đại Luân Tự đã tồn tại. Chẳng lẽ vũ khí hủy diệt không diệt được nơi này sao? Hay là sau khi diệt thế mới có người xây dựng Đại Luân Tự, sau đó đợi Phật tông xuất hiện?
- Không hiểu!
Hạng Thanh Ngưu lắc đầu.
- Ý của ta là, có thể tìm được đáp án ở đây. Nếu ta không đoán sai, trong chỗ trống của giai đoạn lịch sử kia, từng có người siêu việt thời đại này tới đây xây dựng Đại Luân Tự. Ta không đoán ra vì sao, có lẽ là một hoài niệm?
- Ngươi đã đoán đúng.
Thanh âm phát ra từ Đại Luân Tự, rất nhỏ, nhưng rất rõ ràng.
- Sau khi diệt thế, những người thoát được trở về nơi này, bọn họ muốn biết nơi này liệu có còn sinh tồn được không. Sau khi phát hiện tầm ảnh hưởng của diệt thế đã yếu bớt, bọn họ liền dựng Đại Luân Tự ở đây. Sau đó bọn họ bắt đầu bắt một số người trở về để nghiên cứu, thử sáng tạo ra một hướng phát triển mới. Bọn họ xây dựng Đại Luân Tự ở đây, là muốn tạo một kiến trúc khiến người người kính sợ.
Thanh âm rất bình thản, nhưng Phương Giải nghe ra có cảm tình trong đó.
Cho nên Phương Giải giật mình.
- Ngươi đã thành tinh rồi à?
Phương Giải hỏi.
Thanh âm cười cười:
- Có lẽ vì bị diệt thế hù sợ, cho nên bọn họ cảm thấy tiếp tục phát triển như vậy thì kết cục vẫn giống nhau. Vì vậy một số thành phần cấp tiến trong bọn họ rời khỏi ngôi nhà mới mà bọn họ tìm được để về đây tiến hành thí nghiệm điên cuồng, ý đồ khai thác tiềm lực của con người, thay thế cho khoa học kỹ thuật.
- Ngươi thì sao?
Phương Giải hỏi:
- Ngươi là thứ may mắn còn tồn tại sau diệt thế, hay là thứ do những kẻ điên kia lưu lại?
Thanh âm đáp:
- Tất nhiên là cái thứ nhất. Nhưng bọn họ phát hiện ra ta còn có thể sử dụng, liền lưu lại trong người ta rất nhiều thứ.
- Nói cho cùng, ngươi vẫn là một bộ máy được lập trình.
Phương Giải thở dài.
- Thì ta vốn đâu phải là người.
Thanh âm dường như có chút tiếc nuối.
- Ngươi đang ở đây chờ ta?
Phương Giải hỏi.
Thanh âm trầm mặc một lúc rồi hỏi lại:
- Trước khi tới đây ngươi đã từng nghe thấy thanh âm của ta?
Phương Giải gật đầu:
- Đúng vậy.
Thanh âm trầm mặc một lúc rồi đáp:
- Kỳ thực chính ta cũng không biết mình đang chờ đợi cái gì, tuy nhiên một khi đã trùng hợp như vậy, vậy thì ngươi chính là người mà ta chờ. Đối với ta mà nói, sự tồn tại của ngươi không liên quan tới ta, Mà đối với ngươi mà nói, sự tồn tại của ta rất là quan trọng.
- Bởi vì…ta biết lai lịch của ngươi.
…
…
Phương Giải tiến vào đại điện Đại Luân Minh Vương, nhìn chùa miếu đã đổ nát này.
- Vì sao ngươi lại muốn đi tìm chân tướng?
Thanh âm càng trở nên rõ ràng, giống như vang ở bên tai Phương Giải. Phương Giải ngẩng đầu nhìn, tìm thấy cái phát ra thanh âm ở một góc. Đương nhiên, vật này chỉ là một trong nhiều cái. Có lẽ lúc mới xây dựng kiến trúc này đã có rất nhiều thứ như vậy, nhằm gửi đi thanh âm.
Không đợi Phương Giải trả lời, thanh âm nói tiếp:
- Trải qua phân tích, đáp án đưa ra trái với hành vi của ngươi. Phân tích của ta, ngươi là một người bình tĩnh khiến người ta sợ hãi, cho nên ngươi sẽ không làm chuyện điên rồ. Hiện tại ngươi đã trở thành chủ nhân của Trung Nguyên, ngươi có địa vị tuyệt đối, nên không cần phải mạo hiểm. Tính cách của ngươi đáng ra không nên quyết định như vậy.
- Vì sao ngươi cho rằng ta tới đây là mạo hiểm?
Phương Giải hỏi.
Thanh âm đáp:
- Bởi vì ngay cả Tang Loạn cũng chết ở nơi này. So với hắn mà nói, tu vị hiện tại của ngươi không tính là cái gì.
Phương Giải lắc đầu:
- Vì sao ta không tin Tang Loạn đã chết?
Thanh âm biến mất.
Phương Giải cười cười, đẩy cửa đi vào điện Đại Luân Minh Vương.
Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là ngai vàng hoa sen tượng trưng cho địa vị tối cao vô thượng của Đại Luân Minh Vương. Chẳng qua ngai vàng này đã sụp đổ rồi. Trong đại diện có đầy dấu vết của nội kình lưu lại, hơn nữa dấu vết khác nhau, chừng tỏ nơi này đã có nhiều trận chiến.
- Chắc hẳn Tang Loạn đã đại khai sát giới trong này.
Vẻ mặt của Phương Giải đầy tự tin.
- Vì sao ngươi cho rằng Tang Loạn chưa chết?
Thanh âm lần nữa xuất hiện.
Phương Giải cười càng thêm rực rỡ:
- Ta có xác định đâu, ta chỉ hoài nghi. Nhưng ngươi vừa hỏi ta như vậy, ta liền xác định Tang Loạn chưa chết.
Thanh âm có chút ảo não:
- Con người quả nhiên là sinh vật giảo hoạt nhất.
- Ngươi đưa Tang Loạn đi đâu rồi?
Phương Giải lại hỏi.
Thanh âm đáp:
- Chẳng đưa đi đâu cả. Hắn vẫn luôn chờ ở chỗ này.
Phương Giải gật đầu:
- Nếu những phỏng đoán của ta là sự thật, vậy thì ta tin lời của ngươi. Bởi vì nếu đổi là ta, ta cũng sẽ chờ ở nơi này.
- Ngươi chờ cái gì?
Thanh âm hỏi.
Phương Giải nói:
- Chờ để làm một chuyện mà Tang Loạn muốn làm nhất.
Thanh âm không nhịn được nói tục:
- Con mẹ nó, các ngươi đều là kẻ điên.
Phương Giải lắc đầu:
- Khác nhau…ta điên hơn hắn.
Phương Giải thấy một ngưởi rất cô đơn.
Một người trẻ tuổi mặc quần áo hoa mỹ, xung quanh là các thị vệ đầy cảnh giác. Từ đó có thể đoán được thân phận của người này. Thiếu niên đứng đó ngẩng đầu nhìn Đại Luân Tự thoắt ẩn thoắt hiện trên núi, khuôn mặt có một sự bất khuất khó miêu tả.
Phương Giải không cần hỏi cũng biết y vừa mới từ Đại Luân Tự đi xuống.
Cũng không cần hỏi liền biết y đã gặp phải chuyện gì.
Một đội tinh kỵ đi tới muốn đuổi đám người Phương Giải rời đi. Nhưng hiển nhiên đội tinh kỵ đánh giá thấp đám người Hán này. Bọn họ mới giục ngựa đi tới tất cả liền ngã xuống lưng ngựa.
Lúc này, thiếu niên mặc trang phục xa hoa kia mới quay đầu lại.
Y nhìn về phía Phương Giải:
- Các ngươi tới là để giết ta à? Y hỏi.
Phương Giải lắc đầu:
- Ngươi còn chưa đáng để ta ra tay.
Thiếu niên nhíu mày, hai mắt lộ vẻ tức giận:
- Ta từ Đại Luân Tự xuống dưới, có một thứ quỷ quái không nhìn thấy bóng dáng khinh thường ta. Ta đi xuống dưới, gặp một đám người không biết từ đâu tới là các ngươi cũng xem thường ta. Ngươi có biết ta là ai không?
- Ngươi là một kẻ đáng thương.
Phương Giải đáp.
Thiếu niên giận dữ rút loan đao.
Nhưng y không động thủ, bởi vì y nhìn thấy đôi mắt của nam tử trẻ tuổi mặc áo đen kia, đôi mắt đủ khiến cho y sợ hãi. Không biết vì sao, chỉ nhìn thấy đôi mắt kia, thiếu niên liền căng thẳng trong lòng, sau đó không tự chủ được buông loan đao xuống.
- Ngươi…lớn mật!
Y lấy hết dũng khí nói.
Phương Giải chẳng có hứng thú liếc y thêm một cái, cũng không có hứng thú liếc đám lang kỵ Mông Nguyên. Hắn bước về hướng Đại Tuyết Sơn, đám người Hạng Thanh Ngưu đi theo sau. Bọn họ đi sát qua người thiếu niên, không để ý tới y, thật giống như vị thiếu niên kế thừa Đại Hãn Mông Nguyên này chỉ là một hạt bụi.
- Các ngươi là ai?
Khoát Khắc Đài Mông Vi Hỏa hỏi.
Không ai trả lời.
Y nhìn bóng lưng của nam tử mặc áo đen, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó:
- Ngươi là Phương Giải!
Phương Giải không quay đầu cũng không dừng bước:
- Trở về đi, nếu ngươi lại để ta nhìn thấy ngươi, ta sẽ giết ngươi. Hiện tại sở dĩ ta không giết ngươi là vì ngươi quá yếu, yếu tới mức không thể dẫn theo Mông Nguyên quật khởi. Cho nên ngươi không có uy hiếp gì với ta. Ta giết ngươi chỉ trong một ý nghĩ, không có lý do nào khác.
- Vì sao lại tới Đại Tuyết Sơn! Đây là cảnh nội của đế quốc Mông Nguyên!
Khoát Khắc Đài Mông Vi Hỏa gầm lên.
- Nếu ta muốn, không lâu nữa nơi này sẽ là biên giới của người Hán.
Phương Giải tiếp tục đi lên:
- Ngươi tới đây là muốn nhờ lực lượng của Phật tông đúng không? Vậy thì để ta nói cho ngươi biết, Phật tông đã không còn sức mạnh gì nữa rồi. Nếu ngươi muốn dựa vào người khác bố thí sức mạnh để chấn hưng gia tộc Khoát Khắc Đài Mông, vậy thì ngươi sẽ mất đi nhiều thứ hơn. Thật giống như tổ tiên của gia tộc Khoát Khắc Đài Mông các ngươi, tuy làm Đại Hãn, nhưng cũng chỉ là con rối.
Khoát Khắc Đài Mông Vi Hỏa nổi giận nói:
- Ngươi không tư cách dạy dỗ ta! Sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ dẫn theo trăm vạn lang kỵ tiến vào Trung Nguyên. Khiến đám người Hán chết tiệt các ngươi phải quỳ xuống cầu xin tha thứ! Ta muốn lá cờ của lang kỵ cắm ở mọi góc ngách thiên hạ, ta muốn kim trướng xuất hiện ở Trường An!
Hạng Thanh Ngưu bĩu môi một cái rồi hỏi Phương Giải vì sao không giết phứt y đi?
Phương Giải cười đáp:
- Bởi vì y ngu xuẩn. Để một kẻ ngu xuẩn làm Đại Hãn Mông Nguyên cũng là việc tốt.
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Nhưng ta lại không thích y.
Phương Giải nói:
- Ngươi có thể đánh y một trận.
Hạng Thanh Ngưu gật đầu:
- Nói cũng đúng, ta sẽ đập y một trận.
Mập mạp xoay người đi về hướng Khoát Khắc Đài Mông Vi Hỏa, còn cách khá xa đã tung một cước. Một cái chân thật lớn được tạo ra từ nội kình giẫm vào mặt Khoát Khắc Đài Mông Vi Hỏa, đá bay thiếu niên kiêu ngạo này ra sau ba mét. Sau đó Hạng Thanh Ngưu nhảy xuống, ngồi lên người Khoát Khắc Đài Mông Vi Hỏa rồi không ngừng tung quyền. Hắn không dùng tới nội kình, chỉ là quyền cước suông.
Thạch Loan dùng cốt giới ngăn cản đám thân vệ Mông Nguyên tới gần. Đám lang kỵ kia không thể làm gì được, chỉ phải trơ mắt nhìn Đại Hãn bị đánh. Mông Nguyên thực sự xuống dốc, bên cạnh Đại hãn không có một người tu hành nào ra hồn.
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà Khoát Khắc Đài Mông Vi Hỏa tới Đại Luân Tự.
- Ta sẽ nhớ kỹ cái nhục ngày hôm nay!
Khoát Khắc Đài Mông Vi Hỏa khuôn mặt dính đầy máu chỉ sau lưng đám người Phương Giải:
- Một ngày nào đó!
Phốc.
Cổ của Khoát Khắc Đài Mông Vi Hỏa phun ra máu, y cúi đầu nhìn máu từ cổ phun ra, giơ tay muốn ngăn cản lại nhưng hiển nhiên không thành công. Động mạch cổ bị đứt, máu phun ra từ kẽ tay.
Phương Giải vẫn không dừng bước, chỉ bình thản nói:
- Ta đổi ý rồi.
…
…
- Đánh cuộc không?
Phương Giải hỏi Hạng Thanh Ngưu:
- Ngươi đoán xem số lượng thềm đá của Đại Luân Tự là số chẵn hay số lẻ?
Hạng Thanh Ngưu nghĩ một lúc rồi đáp:
- Số chẵn.
Phương Giải hỏi:
- Vì sao?
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Ta thích số chẵn, số chẵn khiến người ta vui sướng.
- Ta đoán là số lẻ.
- Vì sao?
Hạng Thanh Ngưu nhìn Phương Giải, hỏi, cho rằng Phương Giải sẽ đưa ra một đáp án bí hiểm.
- Đoán mò thôi.
Phương Giải tiếp tục đi lên trên, Hạng Thanh Ngưu sửng sốt một lát, hỏi:
- Ngươi đang nhàm chán à?
Phương Giải gật đầu:
- Có hơi.
- Ngươi nên kích động mới đúng!
- Không kích động.
Phương Giải ngẩng đầu nhìn lên trên:
- Ta cũng cho rằng ta sẽ kích động, nhưng phát hiện càng tới nơi này ta càng bình tĩnh. Thậm chí ta không suy nghĩ tới chuyện của mình, mà là đang nghĩ người Hán đầu tiên đi lên thềm đá này có tâm tình gì. Có lẽ là Dương Kỳ, có lẽ người khác trước cả Dương Kỳ. Ta lại nghĩ, lúc Tang Loạn đi lên thềm đá này có tâm tình gì.
- Có đoán được không?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
Phương Giải gật đầu:
- Đoán được…bọn họ nghĩ thềm đá này rốt cuộc có bao nhiêu bậc?
- Vì sao ngươi đột nhiên nghĩ tới mấy thứ này?
Hạng Thanh Ngưu biết Phương Giải nhất định đã nghĩ ra điều gì đó.
- Nơi này lúc đầu là địch quốc hay là liên bang mà Lý Khâm bút ký từng viết? Nếu như là địch quốc, thì khoảng cách hơi gần, vũ khí diệt vong không có khả năng lưu lại ở nơi này. Ta nhớ Đại Tự Tại từng nói…Trước khi có Mông Nguyên thì Đại Luân Tự đã tồn tại. Chẳng lẽ vũ khí hủy diệt không diệt được nơi này sao? Hay là sau khi diệt thế mới có người xây dựng Đại Luân Tự, sau đó đợi Phật tông xuất hiện?
- Không hiểu!
Hạng Thanh Ngưu lắc đầu.
- Ý của ta là, có thể tìm được đáp án ở đây. Nếu ta không đoán sai, trong chỗ trống của giai đoạn lịch sử kia, từng có người siêu việt thời đại này tới đây xây dựng Đại Luân Tự. Ta không đoán ra vì sao, có lẽ là một hoài niệm?
- Ngươi đã đoán đúng.
Thanh âm phát ra từ Đại Luân Tự, rất nhỏ, nhưng rất rõ ràng.
- Sau khi diệt thế, những người thoát được trở về nơi này, bọn họ muốn biết nơi này liệu có còn sinh tồn được không. Sau khi phát hiện tầm ảnh hưởng của diệt thế đã yếu bớt, bọn họ liền dựng Đại Luân Tự ở đây. Sau đó bọn họ bắt đầu bắt một số người trở về để nghiên cứu, thử sáng tạo ra một hướng phát triển mới. Bọn họ xây dựng Đại Luân Tự ở đây, là muốn tạo một kiến trúc khiến người người kính sợ.
Thanh âm rất bình thản, nhưng Phương Giải nghe ra có cảm tình trong đó.
Cho nên Phương Giải giật mình.
- Ngươi đã thành tinh rồi à?
Phương Giải hỏi.
Thanh âm cười cười:
- Có lẽ vì bị diệt thế hù sợ, cho nên bọn họ cảm thấy tiếp tục phát triển như vậy thì kết cục vẫn giống nhau. Vì vậy một số thành phần cấp tiến trong bọn họ rời khỏi ngôi nhà mới mà bọn họ tìm được để về đây tiến hành thí nghiệm điên cuồng, ý đồ khai thác tiềm lực của con người, thay thế cho khoa học kỹ thuật.
- Ngươi thì sao?
Phương Giải hỏi:
- Ngươi là thứ may mắn còn tồn tại sau diệt thế, hay là thứ do những kẻ điên kia lưu lại?
Thanh âm đáp:
- Tất nhiên là cái thứ nhất. Nhưng bọn họ phát hiện ra ta còn có thể sử dụng, liền lưu lại trong người ta rất nhiều thứ.
- Nói cho cùng, ngươi vẫn là một bộ máy được lập trình.
Phương Giải thở dài.
- Thì ta vốn đâu phải là người.
Thanh âm dường như có chút tiếc nuối.
- Ngươi đang ở đây chờ ta?
Phương Giải hỏi.
Thanh âm trầm mặc một lúc rồi hỏi lại:
- Trước khi tới đây ngươi đã từng nghe thấy thanh âm của ta?
Phương Giải gật đầu:
- Đúng vậy.
Thanh âm trầm mặc một lúc rồi đáp:
- Kỳ thực chính ta cũng không biết mình đang chờ đợi cái gì, tuy nhiên một khi đã trùng hợp như vậy, vậy thì ngươi chính là người mà ta chờ. Đối với ta mà nói, sự tồn tại của ngươi không liên quan tới ta, Mà đối với ngươi mà nói, sự tồn tại của ta rất là quan trọng.
- Bởi vì…ta biết lai lịch của ngươi.
…
…
Phương Giải tiến vào đại điện Đại Luân Minh Vương, nhìn chùa miếu đã đổ nát này.
- Vì sao ngươi lại muốn đi tìm chân tướng?
Thanh âm càng trở nên rõ ràng, giống như vang ở bên tai Phương Giải. Phương Giải ngẩng đầu nhìn, tìm thấy cái phát ra thanh âm ở một góc. Đương nhiên, vật này chỉ là một trong nhiều cái. Có lẽ lúc mới xây dựng kiến trúc này đã có rất nhiều thứ như vậy, nhằm gửi đi thanh âm.
Không đợi Phương Giải trả lời, thanh âm nói tiếp:
- Trải qua phân tích, đáp án đưa ra trái với hành vi của ngươi. Phân tích của ta, ngươi là một người bình tĩnh khiến người ta sợ hãi, cho nên ngươi sẽ không làm chuyện điên rồ. Hiện tại ngươi đã trở thành chủ nhân của Trung Nguyên, ngươi có địa vị tuyệt đối, nên không cần phải mạo hiểm. Tính cách của ngươi đáng ra không nên quyết định như vậy.
- Vì sao ngươi cho rằng ta tới đây là mạo hiểm?
Phương Giải hỏi.
Thanh âm đáp:
- Bởi vì ngay cả Tang Loạn cũng chết ở nơi này. So với hắn mà nói, tu vị hiện tại của ngươi không tính là cái gì.
Phương Giải lắc đầu:
- Vì sao ta không tin Tang Loạn đã chết?
Thanh âm biến mất.
Phương Giải cười cười, đẩy cửa đi vào điện Đại Luân Minh Vương.
Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là ngai vàng hoa sen tượng trưng cho địa vị tối cao vô thượng của Đại Luân Minh Vương. Chẳng qua ngai vàng này đã sụp đổ rồi. Trong đại diện có đầy dấu vết của nội kình lưu lại, hơn nữa dấu vết khác nhau, chừng tỏ nơi này đã có nhiều trận chiến.
- Chắc hẳn Tang Loạn đã đại khai sát giới trong này.
Vẻ mặt của Phương Giải đầy tự tin.
- Vì sao ngươi cho rằng Tang Loạn chưa chết?
Thanh âm lần nữa xuất hiện.
Phương Giải cười càng thêm rực rỡ:
- Ta có xác định đâu, ta chỉ hoài nghi. Nhưng ngươi vừa hỏi ta như vậy, ta liền xác định Tang Loạn chưa chết.
Thanh âm có chút ảo não:
- Con người quả nhiên là sinh vật giảo hoạt nhất.
- Ngươi đưa Tang Loạn đi đâu rồi?
Phương Giải lại hỏi.
Thanh âm đáp:
- Chẳng đưa đi đâu cả. Hắn vẫn luôn chờ ở chỗ này.
Phương Giải gật đầu:
- Nếu những phỏng đoán của ta là sự thật, vậy thì ta tin lời của ngươi. Bởi vì nếu đổi là ta, ta cũng sẽ chờ ở nơi này.
- Ngươi chờ cái gì?
Thanh âm hỏi.
Phương Giải nói:
- Chờ để làm một chuyện mà Tang Loạn muốn làm nhất.
Thanh âm không nhịn được nói tục:
- Con mẹ nó, các ngươi đều là kẻ điên.
Phương Giải lắc đầu:
- Khác nhau…ta điên hơn hắn.
Danh sách chương