Văn Tầm Xuyên bưng hai tô cháo hải sản vừa được hâm nóng ra. Hạ Lâm Chu ngồi xếp bằng trên sàn nhà, ghé lên cái bàn nhỏ húp cháo, thuận miệng nói, “Anh bình thường ăn nhiều thế này sao không mập vậy?”
Văn Tầm Xuyên ngồi đối diện vừa ăn cháo vừa xem gì đó trên ipad, tai trái còn gắn một cái earphone, “Phần cậu ăn thật ra là mua cho chó.”
Hạ Lâm Chu khựng cái muỗng lại, quay đầu nhìn Xuân Mai đang ngồi chồm hổm bên cạnh rỏ nước dãi thèm thuồng, không chút lưu tình húp rột một muỗng cháo ngay trước mặt nó.
Văn Tầm Xuyên nhịn không được phải thay Xuân Mai mắng một câu, “Đồ đê tiện.”
Hạ Lâm Chu vui vẻ cười ha ha, lấy bát cơm của Xuân Mai vừa đổ nửa tô cháo cho nó vừa hỏi, “Buổi tối tôi ngủ ở đâu?”
“Sô pha.”
Hạ Lâm Chu nhìn sô pha ái ngại, “Hơi nhỏ á…”
Văn Tầm Xuyên gục gặc đầu, “Ờm, vậy ra khỏi tiểu khu, băng qua đường có cái công viên (*) chia giao thông thành hai luồng, đi vào đó 20m có sân nhảy lộ thiên.”
(*) Chỗ này không biết tả sao mà bạn nào ỏ HCM chắc biết, nó giống mấy công viên cây xanh trong thành phố như Hoàng Văn Thụ hay Gia Định ý.
Hạ Lâm Chu chả hiểu đầu cua tai nheo gì, ngẩn ngơ “A?” một cái.
Văn Tầm Xuyên lúc này mới chịu rời mắt khỏi ipad nhìn hắn, “Không phải cậu ngại sô pha nhỏ sao? Sân nhảy lộ thiên rộng lắm đó.”
Hạ Lâm Chu câm nín.
Nhưng im một chút hắn lại tò mò, “Mà có sân nhảy lộ thiên thật hả?”
“Ừ, mỗi ngày từ 8 đến 10 giờ tối đều có khiêu vũ party này nọ, cậu muốn quẩy thì mai đi thử.”
Hạ Lâm Chu hứng thú gật gật đầu. Thấy Văn Tầm Xuyên nãy giờ vẫn dán mắt vào ipad mặt không đổi sắc, hắn hỏi, “Này, anh đang xem gì thế?”
“Video”
“Video gì?”
“Video để ăn cơm.”
“Cái gì mà video để ăn cơm???”
Văn Tầm Xuyên ngẩng đầu nhìn hắn, “Cậu hỏi đủ chưa?”
“Tôi chỉ tò mò anh xem cái gì mà phải mang tai nghe thôi.” Hạ Lâm Chu chọc, “Video để ăn cơm à? Chắc tình thú lắm nhỉ?”
Văn Tầm Xuyên giơ tay rút jack tai nghe, âm thanh chuyển sang loa ngoài, “Giúp ta chiếu cố mẹ chồng của ông nội thứ bảy và bà ngoại thứ ba!”
“….. Rất tình thú.”
Ipad lại tiếp tục chạy bộ phim hài “Võ lâm ngoại truyện” (*). Hạ Lâm Chu bị lời thoại chọc cười lăn lộn, nhưng Văn Tầm Xuyên vẫn nhìn màn hình mặt cực kỳ vô cảm.
“Dây thần kinh hài của anh khó kích thích thật đó.”
Văn Tầm Xuyên vẫn không buồn ngẩng đầu, “Cậu xem đến lần thứ 8 thì cũng khó kích thích như tôi thôi.”
Hạ Lâm Chu suýt sặc cháo, “Vậy anh còn xem làm gì?”
Văn Tầm Xuyên xoay màn hình ipad về phía Hạ Lâm Chu, mặt không đổi sắc chỉ chỉ Yến Tiểu Lục (**), “Diễn viên này trông rất đẹp trai.”
“….”
(*) “Võ lâm ngoại truyện”, là tên một bộ phim hài võ hiệp ra mắt năm 2006, rất nổi tiếng. Câu chuyện xoay quanh một bà chủ quán trọ và những người cùng ở đây.
(**) Và đây là Yến Tiểu Lục……Gu trai của anh Xuyên mặn thiệt…..
Ăn cơm xong Văn Tầm Xuyên sai Hạ Lâm Chu mang chén bát vào bồn rửa, còn gã đi đến cạnh cửa sổ, sờ soạng trên tường một cái nút rồi ấn vào.
Miếng gỗ xếp dọc dưới cửa sổ chậm rãi nâng ngang lên đến khi hoàng toàn vuông góc với cửa. Hai miếng gỗ tuy không lớn được bằng một cái giường nhưng ngủ một mình vẫn dư sức.
Hạ Lâm Chu vừa từ bếp quay lên khiếp sợ khi thấy Văn Tầm Xuyên “hô biến” ra cái giường, hắn dựng ngón tay khen, “Xịn quá.”
Văn Tầm Xuyên lôi từ trong ngăn tủ ra một tấm nệm lót lên, rồi vào phòng ngủ lấy gối và chăn. Lúc quay ra gã đã thấy Hạ Lâm Chu nằm dài trên chiếc giường, chống khuỷu tay nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc quần đen bao lấy đôi chân dài thẳng tắp, vòng eo nhỏ săn chắc gọn gàng quấn quanh bởi chiếc dây nịt da, làm Văn Tầm Xuyên bỗng dưng nhớ đến lý do gã lắp đặt cái giường kia…
Lắc lắc đầu xua tan ý nghĩ kia, Văn Tầm Xuyên bước đến thả gối chăn xuống ngay đầu Hạ Lâm Chu. Hắn bị gối chăn đè, cười há há thò đầu ra,”Tôi biết sao anh làm cái gường kế cửa sổ rồi nè.”
Bị nhìn trúng tim đen Văn Tầm Xuyên vẫn không mảy may xấu hổ, thản nhiên nói, “Đúng rồi, làm tình chỗ này rất kích thích.”
Đầu Hạ Lâm Chu hiện lên một loạt hình ảnh 18+ nhấp nháy liên tục, hơi xấu hổ nói, “Đồ dâm dê.”
Văn Tầm Xuyên phớt lờ xoay người rời đi. Bỗng Hạ Lâm Chu lại hỏi với theo, “Anh có từng thử qua chỗ này với ai chưa?” Hắn cũng không biết hắn chỉ đang tò mò đơn thuần, hay bứt rứt vì gã đã dẫn người khác về nhà nữa.
Văn Tầm Xuyên quay đầu, “Sao? Cậu muốn thử à?”
Hạ Lâm Chu không ngờ gã hỏi trắng trợn như thế, lồng ngực bỗng dưng ngứa ngáy. Hắn nhỏm dậy ngồi trên giường nhìn Văn Tầm Xuyên, thản nhiên nói, “Muốn chứ.”
Văn Tầm Xuyên nhìn gương mặt hắn, chợt cảm giác như lúc gã gặp hắn lần đầu tiên ở quán bar ấy, cũng gương mặt khẽ hếch lên, đôi mắt nheo lại, cũng cái dáng vẻ ngạo nghễ của một đại thiếu gia ấy, dù thiếu gia bây giờ đã bị đuổi khỏi nhà chỉ biết đi ăn chực ở nhờ, nhưng vẫn cứ kiêu ngạo như thế.
Vẫn rất đẹp trai như thế.
Nếu không có Xuân Mai đột nhiên chồm lên giường nhỏ liếm mặt hắn, Văn Tầm Xuyên cũng cảm thấy gã sẽ ma xui quỷ khiến mà nói, “Vậy cứ thử xem.”
“Nhãi ranh tránh ra xem!” Hạ Lâm Chu cố gắng đẩy Xuân Mai ra khỏi người mình, ngẩng đầu nói với theo gã đang bước nhanh về phòng ngủ, “Này tôi muốn đó, tiếp theo làm gì?”
“Đi ngủ!” Văn Tầm Xuyên về phòng, dứt khoát đóng sầm cửa lại gài then nẹp khoá chắc chắn, mặc kệ Hạ Lâm Chu đang tru tréo bên ngoài, “Có phải anh chơi xỏ tôi đến nghiện rồi không hả??”
Hạ Lâm Chu vừa ôm trụ đầu Xuân Mai không cho nó liếm lung tung vừa chửi rủa Văn Tầm Xuyên bằng tất cả từ ngữ hắn biết. Chửi đã đời một hồi, Xuân Mai mới chịu “Quẩu” một tiếng nhảy xuống giường.
Hai mươi phút sau, Hạ Lâm Chu nằm dài trong bồn tắm mát xa, ngửa đầu lên nhìn lên màn hình chống thấm nước trước mặt đang phát phim “Võ Lâm ngoại truyện”.
Ha ha, đúng là Yến Tiểu Lục trông cũng đáng yêu thật.
—
Gu thẩm mỹ cũng có thể lây à…
—
À cái giường xếp ở cửa sổ nhà anh Xuyên na ná thế này.
—
Danh sách chương