Hạ Lâm Chu bước vào nhà, nhìn thấy tình hình bên trong, đơ người vào giây rồi nghẹn ra một câu chửi,”Bà mẹ…”
Văn Tầm Xuyên bước tới cửa sổ định mở ra cho thông thoáng, thì thấy dưới sàn gần cửa vung vãi đầy bụi than xám và mảnh thuỷ tinh, cái gạt tàn thuốc để trên bàn bị con chó kéo xuống bể nát hết cả.
Gã thở dài, xoay người tiến tới gần Hạ Lâm Chu.
Hạ Lâm Chu thấy gã mặt mày sa sầm bước lại gần, tự động thối lui hai bước, “Này anh lại lên cơn gì đó hả?”
Văn Tầm Xuyên không thèm để ý đến hắn, gã ngồi xổm ôm con Collie nãy giờ vẫn tò mò xoắn xuýt bên chân Hạ Lâm Chu.
Hạ Lâm Chu xấu hổ cười hai tiếng, “Lầm trước lại không thấy nhà có chó, vừa mới nuôi à?”
Văn Tầm Xuyên kiểm tra chân cẳng mình mẩy Xuân Mai kỹ lưỡng, xác định nó không bị thương do mảnh thủy tinh gì mới thoáng yên lòng.
Thấy Văn Tầm Xuyên phớt lờ, Hạ Lâm Chu duỗi tay sờ đầu Xuân Mai, tìm chuyện để nói, “Không ngờ anh cũng rất có tình cảm đó nha. “
Văn Tầm Xuyên ngẩng đầu nhìn Hạ Lâm Chu, đột nhiên hỏi, “Thế nếu là cậu cậu sẽ làm thịt nó à?”
“…”
Văn Tầm Xuyên đứng lên, mệt mỏi nhìn toàn cảnh bãi lộn xộn, tính cả Hạ Lâm Chu. Gã không hy vọng gì lắm đại thiếu gia Hạ Lâm Chu sẽ phụ giúp được gì, mà gã cũng đã quá mệt để thu dọn, đành móc điện thoại gọi giúp việc theo giờ.
Buổi tối không dễ tìm giúp việc, gọi mãi mới có một người nhận, nhưng vừa thấy tình trạng căn phòng thi có thêm bao nhiêu tiền cũng không chịu dọn.
Không còn cách nào, Văn Tầm Xuyên chỉ có thể ráng căng da đầu, xắn tay áo tự mình làm.
Tên Hạ Lâm Chu vừa thề thốt sẽ phụ giúp này nọ quả không ngoài sở liệu của Văn Tầm Xuyên, một tên vô dụng. Lúc gã cầm hút bụi hút sạch thảm, hắn lấy khăn lông lau mặt của gã đi lau cửa sổ. Lúc gã đang lau sàn, quay đầu lại thì thấy một vết đen thùi rất nghệ trên mảng tường trắng do khăn lông dơ quẹt vào. Lúc gã đem tấm màn dính bẩn và gối sô pha dính nước tiểu Xuân Mai vào máy giặt, Hạ Lâm Chu đang cầm cái khăn lông chơi kéo co với nó.
Nhìn Hạ đại thiếu gia lúc đi học còn chưa hề trực nhật buổi nào cầm cái khăn lông thở dốc bên cửa sổ thở phì phò than mệt, Văn Tầm Xuyên ngứa mắt tiện tay cầm con gấu bông của Xuân Mai trong ổ chó ném vào đầu hắn.
“Ha!” Hạ Lâm Chu giơ tay bắt được, đắc ý nói, “Đánh lén thất bại.” Ngay lập tức hắn bị Xuân Mai chồm lên người đè xuống giành lại món đồ chơi.
Vô dụng cả đôi.
Quét tước vệ sinh xong xuôi Văn Tầm Xuyên sức cùng lực kiệt ngâm mình trong bồn tắm. Gã ở trong ấy gần cả tiếng đồng hồ, đến khi da chân da tay nhăn nheo lại hết như bà già mới chịu đi ra.
Hạ Lâm Chu đang lười biếng nằm trên sô pha xem TV, chán nản liên tục đổi kênh, nghe gã bước ra liền quay đầu dòm dòm.
Văn Tầm Xuyên mặc quần áo ở nhà rất quy củ, tay áo dài, quần dài, cổ áo cao đến cái xương quai xanh còn không lộ ra được. Duy chỉ có mái tóc ướt đang dính bết trên đầu còn nhìn ra được một chút gợi cảm.
Chậc.
Hạ Lâm Chu chán chết quay mặt đi, bình luận, “Anh ở nhà mặc còn kín đáo hơn đi bar nữa.”
Văn Tầm Xuyên lau tóc, liếc hắn một cái, “Tôi kín đáo hay hở hang cũng còn tùy vào người bên cạnh.”
Nói xong gã xoay người vào thư phòng lấy ra vài tờ giấy, cong chân đạp Hạ Lâm Chu đang nằm dài hết cả cái ghế sô pha một cái, “Tránh ra xíu coi.”
Hạ Lâm Chu miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, mặt chù ụ như con nít.
Văn Tầm Xuyên không thể hiểu được liếc một cái rồi đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn. Gã vừa đặt giấy bút lên bàn, còn chưa kịp mở miệng thì hắn đã nói trước, “Tôi cảm thấy hình như anh đang hiểu lầm tôi thì phải.”
“Cái gì?”
“Thật ra tôi rất thích hở hang.”
“???” Văn Tầm Xuyên quay đầu.
“Tuy rằng nhìn tôi rất đứng đắn, nhưng tôi rất ghét kín cổng cao tường.” Hạ Lâm Chu nhìn gã, cười cười, “Đều là đàn ông, chắc anh hiểu được.”
Văn Tầm Xuyên đột nhiên phát hiện gã đã sản sinh ra được chất chống miễn nhiễm với sự tự sướng tự luyến tự ái của Hạ Lâm Chu rồi, gã đảo tròng mắt, “Tôi nghĩ cậu mới là người đang hiểu lầm ở đây đó.”
(Ý anh Xuyên là Chu không đáng để ổng hở, mà Chu hiểu cmn sang thành Xuyên nghĩ mình không thích hở nên không hở =]]] ]
Gã cúi đầu đẩy tờ giấy lại trước mặt Hạ Lâm Chu, “Cậu đọc đi, nếu không có gì thì ký tên vào đây.”
“Tôi hiểu lầm cái gì?” Hạ Lâm Chu chuyển hướng sang tờ giấy trên bàn, “Còn này là cái gì?”
“Hợp đồng thuê nhà. Cậu cũng có thể coi đó đây là hợp đồng bán thân ngắn hạn.” Văn Tầm Xuyên nói, “Cậu có thể ở đây với tôi, nhưng tôi có điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Hạ Lâm Chu cầm hợp đồng trên bàn lên đọc thử. Tuy không có quy định bất hợp lý hay “cài cắm” lừa đảo gì trong đó, nhưng nội dung … hơi đặc biệt:
1. Bên B cần dắt chó đi dạo hai lần một ngày, từ 7h đến 8h30h sáng và tối.
2. Bên B cần cho chó ăn ba lần một ngày, chủ yếu là thức ăn khô cho chó, thỉnh thoảng bổ sung bằng pate đóng hộp và các món ăn có hàm lượng muối thấp.
3. Bên B cần tắm cho chó hai lần một tuần
4. Khi bên A không có mặt, bên B phải quản lý hành vi của chó, phòng bừa bộn phải được dọn sạch, các vật dụng bị hư hỏng phải được bồi thường theo giá niêm yết.
5. ……
Hạ Lâm Chu câm nín bỏ hợp đồng xuống, “Tiêu đề vậy mà ghi “Hợp đồng thuê nhà” à? Sao không để quách thành “Hợp đồng trông chó” luôn đi?”
Văn Tầm Xuyên mím môi, không nói gì chuyện lúc đầu bản hợp đồng này tên “hợp đồng trông chó” thật, nhưng gã cảm thấy thô thiển quá nên lúc in ra đã sửa lại.
Gã gõ gõ ngón tay vào phía dưới phần ký tên, “Đừng ý kiến ý cò, đồng ý thì ký đi.”
Hạ Lâm Chu đang chuẩn bị ký tên bỗng khựng lại, nhìn Văn Tầm Xuyên nói, “Tôi cũng có điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Tóc ướt của Văn Tầm Xuyên nhỏ xuống một giọt nước, lăn theo sườn mặt xuống dưới cằm, lóng lánh trong ánh đèn.
Hạ Lâm Chu nhìn theo giọt nước đến chiếc cổ thon dài của gã, thấy giọt nước thấm vào cổ áo, sẫm màu một góc vải.
“Bên A ở nhà chỉ được phép mặc đồ ngủ.”
“Cậu có thể biến khỏi đây.”
Hạ Lâm Chu cười há há, “Thôi mà, giỡn thôi mà.”
Hắn duỗi tay ký xoành xoạch ngay vào hợp đồng, xong quay sang nhìn Văn Tầm Xuyên, “Đơn giản vậy thôi đó hả? Nghĩ với tính cách này của anh còn phải thêm một mớ không được đụng chỗ này chạm chỗ kia…”
“À, đúng rồi, cảm ơn cậu đã nhắc.” Văn Tầm Xuyên lật ngay sang phụ lục bổ sung để trống ở cuối trang cầm bút viết, “Không cho động vào đồ trong thư phòng, không được vào phòng ngủ của tôi, không được sử dụng phòng tắm…”
“…”
—
Văn Tầm Xuyên bước tới cửa sổ định mở ra cho thông thoáng, thì thấy dưới sàn gần cửa vung vãi đầy bụi than xám và mảnh thuỷ tinh, cái gạt tàn thuốc để trên bàn bị con chó kéo xuống bể nát hết cả.
Gã thở dài, xoay người tiến tới gần Hạ Lâm Chu.
Hạ Lâm Chu thấy gã mặt mày sa sầm bước lại gần, tự động thối lui hai bước, “Này anh lại lên cơn gì đó hả?”
Văn Tầm Xuyên không thèm để ý đến hắn, gã ngồi xổm ôm con Collie nãy giờ vẫn tò mò xoắn xuýt bên chân Hạ Lâm Chu.
Hạ Lâm Chu xấu hổ cười hai tiếng, “Lầm trước lại không thấy nhà có chó, vừa mới nuôi à?”
Văn Tầm Xuyên kiểm tra chân cẳng mình mẩy Xuân Mai kỹ lưỡng, xác định nó không bị thương do mảnh thủy tinh gì mới thoáng yên lòng.
Thấy Văn Tầm Xuyên phớt lờ, Hạ Lâm Chu duỗi tay sờ đầu Xuân Mai, tìm chuyện để nói, “Không ngờ anh cũng rất có tình cảm đó nha. “
Văn Tầm Xuyên ngẩng đầu nhìn Hạ Lâm Chu, đột nhiên hỏi, “Thế nếu là cậu cậu sẽ làm thịt nó à?”
“…”
Văn Tầm Xuyên đứng lên, mệt mỏi nhìn toàn cảnh bãi lộn xộn, tính cả Hạ Lâm Chu. Gã không hy vọng gì lắm đại thiếu gia Hạ Lâm Chu sẽ phụ giúp được gì, mà gã cũng đã quá mệt để thu dọn, đành móc điện thoại gọi giúp việc theo giờ.
Buổi tối không dễ tìm giúp việc, gọi mãi mới có một người nhận, nhưng vừa thấy tình trạng căn phòng thi có thêm bao nhiêu tiền cũng không chịu dọn.
Không còn cách nào, Văn Tầm Xuyên chỉ có thể ráng căng da đầu, xắn tay áo tự mình làm.
Tên Hạ Lâm Chu vừa thề thốt sẽ phụ giúp này nọ quả không ngoài sở liệu của Văn Tầm Xuyên, một tên vô dụng. Lúc gã cầm hút bụi hút sạch thảm, hắn lấy khăn lông lau mặt của gã đi lau cửa sổ. Lúc gã đang lau sàn, quay đầu lại thì thấy một vết đen thùi rất nghệ trên mảng tường trắng do khăn lông dơ quẹt vào. Lúc gã đem tấm màn dính bẩn và gối sô pha dính nước tiểu Xuân Mai vào máy giặt, Hạ Lâm Chu đang cầm cái khăn lông chơi kéo co với nó.
Nhìn Hạ đại thiếu gia lúc đi học còn chưa hề trực nhật buổi nào cầm cái khăn lông thở dốc bên cửa sổ thở phì phò than mệt, Văn Tầm Xuyên ngứa mắt tiện tay cầm con gấu bông của Xuân Mai trong ổ chó ném vào đầu hắn.
“Ha!” Hạ Lâm Chu giơ tay bắt được, đắc ý nói, “Đánh lén thất bại.” Ngay lập tức hắn bị Xuân Mai chồm lên người đè xuống giành lại món đồ chơi.
Vô dụng cả đôi.
Quét tước vệ sinh xong xuôi Văn Tầm Xuyên sức cùng lực kiệt ngâm mình trong bồn tắm. Gã ở trong ấy gần cả tiếng đồng hồ, đến khi da chân da tay nhăn nheo lại hết như bà già mới chịu đi ra.
Hạ Lâm Chu đang lười biếng nằm trên sô pha xem TV, chán nản liên tục đổi kênh, nghe gã bước ra liền quay đầu dòm dòm.
Văn Tầm Xuyên mặc quần áo ở nhà rất quy củ, tay áo dài, quần dài, cổ áo cao đến cái xương quai xanh còn không lộ ra được. Duy chỉ có mái tóc ướt đang dính bết trên đầu còn nhìn ra được một chút gợi cảm.
Chậc.
Hạ Lâm Chu chán chết quay mặt đi, bình luận, “Anh ở nhà mặc còn kín đáo hơn đi bar nữa.”
Văn Tầm Xuyên lau tóc, liếc hắn một cái, “Tôi kín đáo hay hở hang cũng còn tùy vào người bên cạnh.”
Nói xong gã xoay người vào thư phòng lấy ra vài tờ giấy, cong chân đạp Hạ Lâm Chu đang nằm dài hết cả cái ghế sô pha một cái, “Tránh ra xíu coi.”
Hạ Lâm Chu miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, mặt chù ụ như con nít.
Văn Tầm Xuyên không thể hiểu được liếc một cái rồi đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn. Gã vừa đặt giấy bút lên bàn, còn chưa kịp mở miệng thì hắn đã nói trước, “Tôi cảm thấy hình như anh đang hiểu lầm tôi thì phải.”
“Cái gì?”
“Thật ra tôi rất thích hở hang.”
“???” Văn Tầm Xuyên quay đầu.
“Tuy rằng nhìn tôi rất đứng đắn, nhưng tôi rất ghét kín cổng cao tường.” Hạ Lâm Chu nhìn gã, cười cười, “Đều là đàn ông, chắc anh hiểu được.”
Văn Tầm Xuyên đột nhiên phát hiện gã đã sản sinh ra được chất chống miễn nhiễm với sự tự sướng tự luyến tự ái của Hạ Lâm Chu rồi, gã đảo tròng mắt, “Tôi nghĩ cậu mới là người đang hiểu lầm ở đây đó.”
(Ý anh Xuyên là Chu không đáng để ổng hở, mà Chu hiểu cmn sang thành Xuyên nghĩ mình không thích hở nên không hở =]]] ]
Gã cúi đầu đẩy tờ giấy lại trước mặt Hạ Lâm Chu, “Cậu đọc đi, nếu không có gì thì ký tên vào đây.”
“Tôi hiểu lầm cái gì?” Hạ Lâm Chu chuyển hướng sang tờ giấy trên bàn, “Còn này là cái gì?”
“Hợp đồng thuê nhà. Cậu cũng có thể coi đó đây là hợp đồng bán thân ngắn hạn.” Văn Tầm Xuyên nói, “Cậu có thể ở đây với tôi, nhưng tôi có điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Hạ Lâm Chu cầm hợp đồng trên bàn lên đọc thử. Tuy không có quy định bất hợp lý hay “cài cắm” lừa đảo gì trong đó, nhưng nội dung … hơi đặc biệt:
1. Bên B cần dắt chó đi dạo hai lần một ngày, từ 7h đến 8h30h sáng và tối.
2. Bên B cần cho chó ăn ba lần một ngày, chủ yếu là thức ăn khô cho chó, thỉnh thoảng bổ sung bằng pate đóng hộp và các món ăn có hàm lượng muối thấp.
3. Bên B cần tắm cho chó hai lần một tuần
4. Khi bên A không có mặt, bên B phải quản lý hành vi của chó, phòng bừa bộn phải được dọn sạch, các vật dụng bị hư hỏng phải được bồi thường theo giá niêm yết.
5. ……
Hạ Lâm Chu câm nín bỏ hợp đồng xuống, “Tiêu đề vậy mà ghi “Hợp đồng thuê nhà” à? Sao không để quách thành “Hợp đồng trông chó” luôn đi?”
Văn Tầm Xuyên mím môi, không nói gì chuyện lúc đầu bản hợp đồng này tên “hợp đồng trông chó” thật, nhưng gã cảm thấy thô thiển quá nên lúc in ra đã sửa lại.
Gã gõ gõ ngón tay vào phía dưới phần ký tên, “Đừng ý kiến ý cò, đồng ý thì ký đi.”
Hạ Lâm Chu đang chuẩn bị ký tên bỗng khựng lại, nhìn Văn Tầm Xuyên nói, “Tôi cũng có điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Tóc ướt của Văn Tầm Xuyên nhỏ xuống một giọt nước, lăn theo sườn mặt xuống dưới cằm, lóng lánh trong ánh đèn.
Hạ Lâm Chu nhìn theo giọt nước đến chiếc cổ thon dài của gã, thấy giọt nước thấm vào cổ áo, sẫm màu một góc vải.
“Bên A ở nhà chỉ được phép mặc đồ ngủ.”
“Cậu có thể biến khỏi đây.”
Hạ Lâm Chu cười há há, “Thôi mà, giỡn thôi mà.”
Hắn duỗi tay ký xoành xoạch ngay vào hợp đồng, xong quay sang nhìn Văn Tầm Xuyên, “Đơn giản vậy thôi đó hả? Nghĩ với tính cách này của anh còn phải thêm một mớ không được đụng chỗ này chạm chỗ kia…”
“À, đúng rồi, cảm ơn cậu đã nhắc.” Văn Tầm Xuyên lật ngay sang phụ lục bổ sung để trống ở cuối trang cầm bút viết, “Không cho động vào đồ trong thư phòng, không được vào phòng ngủ của tôi, không được sử dụng phòng tắm…”
“…”
—
Danh sách chương