Phong Tử An ôm theo Dương Tinh Vũ đi tiếp, đúng là đám người nhàm chán. Anh tưởng còn có thể gặp được kẻ máu mặt cơ đấy.

Đến cuối hành lang thì đã là hết đường rồi.

“Chú ơi.” Thiên Thiên chợt mở miệng gọi. Phong Tử An ngưng bước chân, nhìn xuống cô bé.

Cô bé liền chỉ tay vào cái cánh cửa của một gian phòng phía bên tay trái của Phong Tử An, ở phía trên cửa có treo một cái chuông gió được làm thủ công khá tinh xảo, vì là tầng trên cùng mà căn phong này lại ở cuối hành lang nên gió ở tầng thượng lùa vào làm chuông gió phát ra thanh âm leng keng nghe êm tai.

“Đây là nhà con.” Thiên Thiên nói.

Phong Tử An nhìn chiếc chuông gió đang đung đưa khẽ vang leng keng, anh cũng không nhìn lâu liền hỏi cô bé: “Chìa khoá mẹ con cầm sao?”

“Trong túi của mẹ con.” Cô bé hồn nhiên đáp, cũng không có nói là túi quần hay túi xách.

Phong Tử An bối rối, là túi quần hay túi xách, lỡ mà ở trên túi quần, anh chẳng lẽ phải thò tay vào túi quần của cô gái này sao? “Túi xách của mẹ con đâu?” Phong Tử An hỏi cô bé. Nhưng mà đáp án của cô bé làm Phong Tử An lại một lần nữa bối rối.

“Mami hay cầm chìa khoá bên người.” Nói rồi cô bé chỉ lên phía cặp đùi thon nhỏ của mẹ bé, “mẹ hay để ở đó.”

Phong Tử An hoá đá, quả nhiên như anh nghĩ mà, đắn đo vài giây, anh quyết định thò tay vào túi quần của Dương Tinh Vũ lấy chìa khoá, bằng không thì làm sao vào nhà được, nghĩ là làm, một tay anh ôm đỡ cô, một tay kia liền thò vào túi quần lấy chìa khoá.

Nhưng mà túi quần nào có nông, mà bàn tay anh chỉ vừa chạm đến trong túi quần thôi, anh liền thấy thân thể Dương Tinh Vũ co lại, cô run lên rõ ràng muốn phản kháng. Hai cặp chân mày mỏng nhíu lại. Vô cùng bài xích, cũng may là cô đang sốt, chẳng biết gì, nếu không cô thấy.

Vậy có khác gì anh đang sờ mó đùi của cô đâu chứ.

Đúng là cực hình, tình huống như vậy anh thề cả đời sẽ không lập lại nữa. Thật xấu hổ.

Cuối cùng dưới ánh mắt tò mò của cô bé Thiên Thiên, Phong Tử An cũng lấy ra được cái chìa khoá nhỏ xíu bằng ngón út. Cái chìa khoá nhìn qua rất đặc biệt. Không to như loại thông thường. Đó cũng là lý do vì sao bàn tay thon dài của anh khó khăn lắm mới lấy ra được.

Tra khoá vào, “tạch” một tiếng, cửa liền mở ra.

Phong Tử An ngạc nhiên khi nhìn đến bài trí bên trong. Rất sạch sẽ lại thoáng mát. Hơn nữa, gang màu bài trí nhìn qua vậy mà có phần giống sở thích của anh. Cô gái này thích màu tối giống anh.

Đi nhanh đến chiếc giường đặt gần cửa sổ, Phong Tử An đặt Dương Tinh Vũ nằm xuống, lúc này mới ngồi tại giường thở hắt ra. Thật mệt chết anh, bế một cô gái lâu như vậy còn mệt hơn anh tập luyện thân thể hai giờ.

Lúc này anh mới có thời gian nhìn xung quanh, đồ vật trong nhà bào trí không nhiều, một phòng khách, kế đó là chỗ phòng ngủ bên cạnh là toilet, nhìn ra ngoài cửa sổ còn có thể thấy toàn cảnh về đêm của tỉnh S.

Cô bé Thiên Thiên từ lúc vào nhà liền tự giác cất ba lô nhỏ đi, sau đó tự rửa mặt rồi mới tới chỗ Dương Tinh Vũ đang nằm, thấy cô bé đi tới, Phong Tử An nhìn bé con liền cảm thấy đáng thương, giả như hôm nay anh không đi theo, vậy thì con bé có thể chăm sóc mẹ nó sao?

“Chú ơi.” Thiên Thiên cúi đầu rất thấp nhỏ giọng gọi Phong Tử An.

“Con có chuyện gì?” Phong Tử An nhẹ giọng hỏi. Anh cũng không biết vì sao bản thân anh lại có thể nhẫn nại nghe và trả lời tất cả câu nói của cô bé này.

“Con đói, mẹ cũng đói.” Cô bé nói rất nhỏ, “mẹ còn bị sốt, sẽ không nấu ăn cho Thiên Thiên.”

Phong Tử An có chút ngẩn ra, cũng nghe rõ cô bé nói gì, nhưng mà anh biết nấu ăn sao. Bản thân anh cái gì cũng được chỉ có nấu ăn là không được, nếu có thì chỉ có cái gì cũng cho vào luộc.

Nếu mà một tổng tài lạnh lùng quyết đoán, cái gì cũng biết chỉ có nấu ăn là không biết như anh mà để cho mọi người ở đất Ninh Thành biết, khẳng định bọn họ cười rớt cả răng giả.

“Con tên là gì?” Phong Tử An hỏi.

“Thiên Thiên.” Cô bé nói, “con là Dương Thiên Thiên.”

Phong Tử An gật đầu, “được rồi, con muốn ăn gì?” Anh quyết định gọi đồ ăn ngoài.

“Thiên Thiên rất dễ ăn.” Cô bé cười ngoan ngoãn đáp.

Phong Tử An cũng không chần chừ liền gọi hai phần đồ ăn cao cấp ở nhà hàng bạn của anh, còn nói mang đến trong vòng nửa giờ đồng hồ.

Sau khi gọi đồ ăn rồi, anh mới nhớ đến Dương Tinh Vũ. Bị sốt thì sao có thể ăn cơm được. Lại nhìn quần áo của Dương Tinh Vũ, Phong Tử An liền đau đầu, phải thay đồ ướt ra, nhưng mà anh phải cởi kiểu gì, anh chỉ là người tốt qua đường thôi, khốn thật mà, một người đàn ông với một người phụ nữ, không có quan hệ yêu đương, chẳng phải vợ chồng, cởi đồ thay kiểu gì bây giờ.

Nhưng mà tối như vậy, ai sẽ giúp được anh, đêm nay anh bị định chắc là phải ngủ lại đây rồi.

Anh cái gì cũng làm qua, chỉ có chăm sóc phụ nữ là chưa bao giờ. Phong Tử An năm nay 29 tuổi, nhưng anh chưa bao giờ yêu đương với bất kỳ người phụ nữ nào. Chứ đừng nói là chăm sóc người ta.

Dương Tinh Vũ là người anh tiếp xúc đầu tiên.

“Thiên Thiên, con biết thay đồ cho mẹ sao?” Phong Tử An hỏi cô bé, nhưng anh nghĩ lại đúng ngớ ngẩn khi hỏi đứa bé hơn ba tuổi vấn đề này.

Nhưng mà cô bé vừa nghe anh hỏi, liền nhanh chóng chạy vào phòng, lấy quần áo của mẹ để sẵn trên giường rồi lại lon ton chạy ra, mắt to tròn đáng yêu rồi nhìn và đưa cho Phong Tử An rồi nói. “Chú thay cho mẹ, Thiên Thiên không nhìn.”

Dứt lời cô bé chạy tót vào phòng. Để lại Phong Tử An một mặt đực ra. Không biết làm gì cho phải, anh hôm nay thật sự gặp đại phiền phức.

Hơn nữa…

Cô bé này con gái cô ấy cũng vô tâm quá nhỉ, một câu liền bán đứng mẹ mình cho người ngoài…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện