Không chồng mà lại có con sao? Cô ấy là mẹ đơn thân? Phong Tử An thật sự không đi tiếp, anh đứng lại đó, nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng vì sốt của Dương Tinh Vũ, rồi lại nhìn xuống cục sữa nhỏ phía dưới, cô bé đáng yêu như vậy, mà lại không có ba.

Nhưng mà khi biết được cô gái này là mẹ đơn thân, tim của anh như bị bóp nghẹn. Phải có bao nhiêu nghị lực thì mới có thể vượt qua dư luận cùng đàm tiếu.

Cô gái này sẽ không khó chịu vì những điều mà mọi người xung quanh nói sao, anh không biết nếu cô nghe được lời nói của cô ả kia, cô sẽ phản ứng thế nào, nhưng mà anh lúc này thật không thể nhịn được nữa, hôm nay đúng là một ngày khiến máu chó cũng phải sôi trào!

Phong Tử An xoay người đi tới trước mặt Khương Nhĩ, vóc người anh cao lớn so với cô ta và mấy tên thanh niên đi cùng hơn hẳn một cái đầu. Chiều cao 1m9 của anh không phải chỉ để làm màu.

Lập tức cả đám co lại, một tên thanh niên là bạn của Khương Nhĩ liền đứng chắn phía trước cô ta, “Này, anh định làm gì?”

“Ồ!” Phong Tử An liền nhếch miệng cười một cái, nụ cười vừa lạnh lẽo lại thập phần cuốn hút, lần đầu tiên có kẻ dám can đảm đứng trước mặt anh mà đặt câu hỏi với anh, đúng là hiếm thấy. Cũng khiến anh phải mở miệng ra, quả thật thú vị.

“Cậu can đảm đấy, nhưng mà cút qua một bên.” Phong Tử An trầm giọng nói.

“Không..tôi không cút.” Tên thanh niên kia lấy hết sức mà ra vẻ. Hắn đương nhiên không muốn mất mắt trước Khương Dĩnh bởi vì hắn thích cô ta. Mà Khương Dĩnh và tên thanh niên hồi nãy mắng Dương Tinh Vũ nào là chảnh choẹ, nào là không chồng mà có con lúc này mới biết thế nào là miệng không nên nói lời bẩn.

Nhìn xem, người đàn ông này đứng trước mặt bọn họ chỉ dùng ánh mắt và lời nói mà thôi đã khiến cả đám co rúm lại. Anh ta là quỷ sao?

Ai cũng sợ quỷ mà.

Phong Tử An nhìn từng người một, mà nhìn đến Khương Nhĩ, anh càng tức giận, cái miệng cô ả kia thật bẩn, hôm nay không dạy bảo thì không biết còn đi bêu xấu bao nhiêu người. Đúng rồi tốt nhất là cho cô ta câm luôn. Nhưng mà trước tiên phải giải quyết tên thanh niên đang cản lối anh đây nhỉ.

“Cút sang một bên.” Phong Tử An gằn giọng, ẩn nhẫn của anh chính là có giới hạn. Tên thanh niên kia hung hăng mà trừng mắt Phong Tử An, cũng chỉ là cao lớn chút thôi, hắn không tin bọn hắn từng này người lại không đánh lại anh ta.

“Anh mới là người nên cút, đừng hòng làm ẩu ở Cố Viên.” Hắn khí thế hung hăng nói, thấy Phong Tử An không nói tiếp, hắn cho là anh sợ hắn, liền sấn lên một bước, lớn giọng, “Cút khỏi đây.”

“Vậy sao?” Phong Tử An ôm chắc Dương Tinh Vũ, hai tay anh ôm người không sử dụng được, nhưng cặp chân dài của anh không phải để ăn chay. Lời vừa dứt chỉ thấy bóng anh nhoáng một cái nhanh như cắt tung ra một đạp.

“Ầm!”

Cả thân thể của tên thang niên bị đạp bay về phía sau, khiến cả đám người phía sau mất thăng bằng té cả ra thềm, đè cả lên nhau.

“Aaa..” Tên thanh niên vậy mà bị đạp cho hộc cả máu miệng. Vẫn cố nói, “Tôi…anh dám đánh người,…tôi..tôi… sẽ báo cảnh sát…anh chết chắc.” Hắn vừa nói vừa lau máu miệng.

Nhìn thảm vô cùng.

Đám thanh niên cả nam lẫn nữa lồm cồm bò dậy, xanh mét cả mặt đỡ tên kia đứng dậy, lùi hết cả lại xa xa chỗ Phong Tử An đang đứng. Bọn họ không nghĩ người đàn ông này lại dám ra tay đánh người ta hộc cả máu.

Phong Tử An cười lạnh, “Ồ, còn muốn báo cảnh sát.” Anh xoay người, chỉ để lại một câu, “Vậy thì báo đi, cứ nói với cảnh sát trưởng tỉnh S, cháu trai Phong Tử An ở Ninh Thành đến thăm ông ấy.”

Để lại một câu kia, Phong Tử An cúi người dịu giọng với cục sữa nhỏ vẫn đứng nép vào tường nãy giờ, cô bé thấy chú đẹp trai đánh người rồi, cô bé không biết vì sao chú đánh người, nhưng rõ ràng một điều là đám anh chị kia sai trước vì lấy đông hiếp ít. Chú đẹp trai chỉ có một mình thôi nha.

“Bé con, đi thôi.” Phong Tử An bước đi, cũng không quên gọi Thiên Thiên, thật là chắc doạ con bé sợ rồi. Lần sau trước mặt trẻ con không nên đánh người mà. Mất hình tượng quá. Cũng chỉ là đạp một cái nhẹ thôi. Anh không có bạo lực mà.

Cô bé Thiên Thiên vội chân ngắn chạy theo. Bỏ lại đám thanh niên vẫn còn đang bị doạ sợ. Tên đàn ông kia vừa nói gì, đánh người xong, còn mong người ta báo cảnh sát, hắn bị gì vậy?

Nhưng mà hắn hắn nói gì, Phong Tử An, cháu trai Phong Tử An sao, nhà họ Phong nổi tiếng ở Ninh Thành, cả đám chợt xanh hết cả mặt một lần nữa, người đàn ông kia là người thừa kế duy nhất của Phong thị, còn là cháu trai của cảnh sát trưởng đấy, cháu trai đấy, vậy thì bọn họ báo cảnh sát lại có ích gì?

Chỉ bị đạp một cái, liệu có được giải quyết không, còn nữa, chẳng lẽ cháu người ta có khuyết điểm, làm bác mà lại không bao che sao? Nực cười dĩ nhiên là có rồi.

Khương Nhĩ nhìn theo bóng dáng cao lớn của Phong Tử An, lại nhìn thấy anh ôm một cô gái, khồn nghi ngờ cô gái kia chính là Dương Tinh Vũ, thật đáng ghét con khốn kia lại câu được cậu chủ nhà họ Phong, đúng là đồ hồ ly mà.

Nhưng mà vậy thì đã sao? Đã biết được danh tính rồi, còn không thể tới tay sao? Phong Tử An sao, anh nhất định sẽ là của tôi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện