Mấy ngày tiếp đó cô đi làm nhưng lại không nhận được thông báo nghỉ việc, cũng chẳng nhận được đơn kiện này càng làm càng khiến cô cảm thấy hoang mang. Nhiều lần gặp anh muốn hỏi nhưng thấy vẻ mặt lạnh tanh của anh rồi lại thôi. Nhưng sự tò mò trong lòng cô càng ngày càng lớn. Hôm nay cô quyết định phải hỏi cho rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện:
" Cốc.. cốc.. cốc.."
" Vào đi."
" Tổng giám đốc, đây là doanh thu của công ty trong tháng này. Mời anh xem qua."
" Cứ để đó, cô ra ngoài trước đi."
Anh không để ý cô, lại cuối mặt xuống làm việc nhưng qua vài phút sau vẫn không thấy tiếng mở đóng cửa. Anh ngước lên thì thấy cô đang nhìn anh với vẻ mặt khó xử.
" Cô còn có chuyện gì sao?" Anh nghi hoặc nhìn cô. Cô hít một hơi thật sâu rồi lại hỏi ngược lại chứ không trả lời câu hỏi của anh:
" Anh không đuổi việc tôi sao?"
" Cô muốn tôi đuổi vậy cô sao."
"..." Cô không nói gì mà chỉ lắc đầu một cái thật mạnh.
" Bên công ty kia không gửi đơn kiện hay cái gì không?"
" Cô muốn họ gửi tới công ty sao?"
"..." Cô lại càng lắc đầu kịch liệt.
" Ông đàn ông kia, ý tôi nói là giám đốc Chu bên đối tác đã chết chưa? À không phải ý tôi là có sao không?"
" Chưa chết, gần chết thôi." Nghe câu trả lời của anh, tim cô còn đập nhanh hơn lúc nhìn thấy cái body kia của anh. Nếu mà ông ta chết kiểu gì cô cũng phải đi tù. Cô đi tù rồi mẹ già con thơ ai lo cho đây.
" Vậy...bản hợp đồng kia có ký được không?"
" Cô nghĩ sao?"
"..." Cô hỏi câu này đúng là ngu mà. Ông ta nằm viện chưa biết sống chết thì làm sao kí được hợp đồng.
" Vậy tại sao, anh không hỏi tôi xem thử vì sao lại đâm ông ta." Cô lại tiếp tục hỏi anh.
" Vậy tôi không hỏi thì cô không nói được à? Bây giờ thì cô nói đi."
"..." Trán cô nổi đầy vạch đen." Không có gì, chỉ là ông ta hơi quá phận nên tôi mới đâm ông ta. Không biết cố ý gây thương tích đi tù mấy năm nhỉ?"
" Còn tùy nữa chứ, nếu ông ta không chết thì có thể là 7 năm, có thể 10 đến 20 năm còn ông ta mà chết hoặc quá nghiêm trọng thì tù chung thân."
" Biết vậy lúc đó tôi đâm cho ông ta thêm ít nhát rồi ăn cơm tù luôn cũng được."
" Hồ đồ, đâm người xong không biết hối cải chưa chết còn muốn đâm cho chết. Mấy ai được như cô!" Anh nói xong liền hừ nhẹ một tiếng. Cô biết mình nói lỡ lời không dám ho he gì chỉ dám im lặng rồi đi ra ngoài.
- - - - - - -
Đoản ( lượm)
" Thiên, cứu tao... A....a..."
Nguyệt Nhi ôm bụng mình, nhăn nhó nói.
" Đây, của mày."
Tử Thiên đưa cho cô một bịch bvs màu xanh, trông điệu bộ chẳng có gì là xấu hổ, ngược lại còn rất thản nhiên như đã quen với việc này.
Cô trố mắt nhìn hắn, môi mỏng mấp máy:
" Mày, sao lại có thứ này trong túi? "
Hắn nhếch môi cười, vuốt nhẹ mái tóc, nhún vai một cái:
" Thì tao cũng phải mang đi khi cần dùng chứ? "
" Nhưng mày làm gì có mà dùng? "
" Bậy nào, tao cũng là công túa mà!! "
Cô ôm bụng cười sằng sặc, có thằng bạn là thụ thật ra cũng rất vui đó chứ?
- ----
Hôm bữa, có đứa hỏi cô:
" Có tình bạn nào giữa trai và gái là thuần khiết không? "
Cô nghĩ nghĩ, xong lập tức gật đầu.
" Ai chứ? "
" Tao với Thiên nè? "
Con bạn cô bật cười thành tiếng, vuốt nhẹ vài lọn tóc rồi nói đầy vui vẻ:
" Ừ tao quên, hai bọn mày ' là chị em ' "
- -----
Hôm qua, đi mua sắm với Thiên, vào tiệm đồ nữ, toàn là nó lựa đồ cho cô chứ cô có phải động tay gì đâu.
Đang thay đồ, kéo dây áo bị mắc kẹt, cô kêu la gọi nó vào giúp đỡ:
" Thiên, kéo tao với..."
Chẳng hiểu sao hắn không ngần ngại mà đi vào, kéo áo váy cho cô rất thản nhiên, rồi lặng lẽ đi ra.
" Cảm ơn chị em tốt nha...~ "
Nhưng cô đâu biết rằng, khi đi ra khuôn mặt hắn đỏ chẳng khác gì trái cà chua!
- ----
Ăn cơm, cô ngồi nói chuyện phiếm với mẹ về việc tương lai sau này.
" Mẹ thấy thằng Thiên cũng được, hay sau này lấy nó đi? "
Cô bật cười ha hả, thản nhiên nói với bà:
" Mẹ à, nó là thụ! "
Bà nhếch môi cười thầm, thằng nhóc này tay nghề còn non lắm, làm sao qua mắt được bà? Muốn tán con gái bà nên giả thụ đúng không? Bà đây là tác giả ngôn tình 5 năm nghĩ gì mà lừa được?
- ------
Thế là sáng hôm sau, Thiên đến nhà cô chơi, mẹ cô đẩy cô xuống bếp nấu vài món, ngồi xích lại gần hỏi nhỏ:
" Nè Thiên, có phải cháu thích con cô đúng không? "
Hắn không nói không rằng, nhưng mặt đỏ ửng lên, xem ra rất ngại ngùng.
Bà mỉm cười, khoé mắt lộ lên vẻ tinh tường, đã bảo mà, bà đoán đố có sai bao giờ!
Được một lúc, Thiên mới e dè mở miệng:
" Sao bác biết...? "
" Dăm ba cái chuyện...."
Chưa kịp để bà nói hết câu, cậu đã buông ra một câu khiến bà cứng họng:
" Cháu thích anh trai của Nguyệt Nhi bác ạ! "
wattpad: MyTran117 đây là Wattpad bạn đăng truyện lên nha. Tui thấy hài nên đăng lên cùng các bạn xem.
" Cốc.. cốc.. cốc.."
" Vào đi."
" Tổng giám đốc, đây là doanh thu của công ty trong tháng này. Mời anh xem qua."
" Cứ để đó, cô ra ngoài trước đi."
Anh không để ý cô, lại cuối mặt xuống làm việc nhưng qua vài phút sau vẫn không thấy tiếng mở đóng cửa. Anh ngước lên thì thấy cô đang nhìn anh với vẻ mặt khó xử.
" Cô còn có chuyện gì sao?" Anh nghi hoặc nhìn cô. Cô hít một hơi thật sâu rồi lại hỏi ngược lại chứ không trả lời câu hỏi của anh:
" Anh không đuổi việc tôi sao?"
" Cô muốn tôi đuổi vậy cô sao."
"..." Cô không nói gì mà chỉ lắc đầu một cái thật mạnh.
" Bên công ty kia không gửi đơn kiện hay cái gì không?"
" Cô muốn họ gửi tới công ty sao?"
"..." Cô lại càng lắc đầu kịch liệt.
" Ông đàn ông kia, ý tôi nói là giám đốc Chu bên đối tác đã chết chưa? À không phải ý tôi là có sao không?"
" Chưa chết, gần chết thôi." Nghe câu trả lời của anh, tim cô còn đập nhanh hơn lúc nhìn thấy cái body kia của anh. Nếu mà ông ta chết kiểu gì cô cũng phải đi tù. Cô đi tù rồi mẹ già con thơ ai lo cho đây.
" Vậy...bản hợp đồng kia có ký được không?"
" Cô nghĩ sao?"
"..." Cô hỏi câu này đúng là ngu mà. Ông ta nằm viện chưa biết sống chết thì làm sao kí được hợp đồng.
" Vậy tại sao, anh không hỏi tôi xem thử vì sao lại đâm ông ta." Cô lại tiếp tục hỏi anh.
" Vậy tôi không hỏi thì cô không nói được à? Bây giờ thì cô nói đi."
"..." Trán cô nổi đầy vạch đen." Không có gì, chỉ là ông ta hơi quá phận nên tôi mới đâm ông ta. Không biết cố ý gây thương tích đi tù mấy năm nhỉ?"
" Còn tùy nữa chứ, nếu ông ta không chết thì có thể là 7 năm, có thể 10 đến 20 năm còn ông ta mà chết hoặc quá nghiêm trọng thì tù chung thân."
" Biết vậy lúc đó tôi đâm cho ông ta thêm ít nhát rồi ăn cơm tù luôn cũng được."
" Hồ đồ, đâm người xong không biết hối cải chưa chết còn muốn đâm cho chết. Mấy ai được như cô!" Anh nói xong liền hừ nhẹ một tiếng. Cô biết mình nói lỡ lời không dám ho he gì chỉ dám im lặng rồi đi ra ngoài.
- - - - - - -
Đoản ( lượm)
" Thiên, cứu tao... A....a..."
Nguyệt Nhi ôm bụng mình, nhăn nhó nói.
" Đây, của mày."
Tử Thiên đưa cho cô một bịch bvs màu xanh, trông điệu bộ chẳng có gì là xấu hổ, ngược lại còn rất thản nhiên như đã quen với việc này.
Cô trố mắt nhìn hắn, môi mỏng mấp máy:
" Mày, sao lại có thứ này trong túi? "
Hắn nhếch môi cười, vuốt nhẹ mái tóc, nhún vai một cái:
" Thì tao cũng phải mang đi khi cần dùng chứ? "
" Nhưng mày làm gì có mà dùng? "
" Bậy nào, tao cũng là công túa mà!! "
Cô ôm bụng cười sằng sặc, có thằng bạn là thụ thật ra cũng rất vui đó chứ?
- ----
Hôm bữa, có đứa hỏi cô:
" Có tình bạn nào giữa trai và gái là thuần khiết không? "
Cô nghĩ nghĩ, xong lập tức gật đầu.
" Ai chứ? "
" Tao với Thiên nè? "
Con bạn cô bật cười thành tiếng, vuốt nhẹ vài lọn tóc rồi nói đầy vui vẻ:
" Ừ tao quên, hai bọn mày ' là chị em ' "
- -----
Hôm qua, đi mua sắm với Thiên, vào tiệm đồ nữ, toàn là nó lựa đồ cho cô chứ cô có phải động tay gì đâu.
Đang thay đồ, kéo dây áo bị mắc kẹt, cô kêu la gọi nó vào giúp đỡ:
" Thiên, kéo tao với..."
Chẳng hiểu sao hắn không ngần ngại mà đi vào, kéo áo váy cho cô rất thản nhiên, rồi lặng lẽ đi ra.
" Cảm ơn chị em tốt nha...~ "
Nhưng cô đâu biết rằng, khi đi ra khuôn mặt hắn đỏ chẳng khác gì trái cà chua!
- ----
Ăn cơm, cô ngồi nói chuyện phiếm với mẹ về việc tương lai sau này.
" Mẹ thấy thằng Thiên cũng được, hay sau này lấy nó đi? "
Cô bật cười ha hả, thản nhiên nói với bà:
" Mẹ à, nó là thụ! "
Bà nhếch môi cười thầm, thằng nhóc này tay nghề còn non lắm, làm sao qua mắt được bà? Muốn tán con gái bà nên giả thụ đúng không? Bà đây là tác giả ngôn tình 5 năm nghĩ gì mà lừa được?
- ------
Thế là sáng hôm sau, Thiên đến nhà cô chơi, mẹ cô đẩy cô xuống bếp nấu vài món, ngồi xích lại gần hỏi nhỏ:
" Nè Thiên, có phải cháu thích con cô đúng không? "
Hắn không nói không rằng, nhưng mặt đỏ ửng lên, xem ra rất ngại ngùng.
Bà mỉm cười, khoé mắt lộ lên vẻ tinh tường, đã bảo mà, bà đoán đố có sai bao giờ!
Được một lúc, Thiên mới e dè mở miệng:
" Sao bác biết...? "
" Dăm ba cái chuyện...."
Chưa kịp để bà nói hết câu, cậu đã buông ra một câu khiến bà cứng họng:
" Cháu thích anh trai của Nguyệt Nhi bác ạ! "
wattpad: MyTran117 đây là Wattpad bạn đăng truyện lên nha. Tui thấy hài nên đăng lên cùng các bạn xem.
Danh sách chương