Cảm giác bất lực khi ngồi bên ngoài cửa phòng cấp cứu là thứ khiến người ta khó thích ứng được. Bàn tay Tôn Diệc Quân run lên từng hồi. Chính bàn tay này đã ôm Đồng Lệ Giao không hề buông nơi, cho đến khi cánh cửa cấp cứu đóng lại. Vệt máu khô lại trên tay lại không phải là của anh mà chính là của cô ấy.
Anh thất thần tựa lưng vào ghế, trong lòng không ngừng run rẩy. Người đàn ông này chính là kẻ đầu đội trời chân đạp đất, người đã một mình gồng gánh Tôn thị lừ năm 18 tuổi, là người đứng đầu của thế lực ngầm, khiến người ta nghe tên thôi cũng thấy sợ. Thế nhưng giờ đây, anh ta lại vô cùng lo sợ, tựa như cảm giác khi nhận được điện thoại từ Lăng Ngạn Nhiên, báo rằng tính mạng Khả Thiên đang cực kỳ nguy hiểm vậy.
Trong lòng Tôn Diệc Quân dâng lên cảm giác dằn vặt và tự trách. Tất cả là do anh, nếu anh nói với cô sự thật sớm hơn, giá như anh không cố chấp muốn cô phải nhận ra mình, giá như…
Có quá nhiều lỗi lầm do anh gây nên, nếu Giao Giao có chuyện gì xảy ra thì anh sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình. Anh chỉ có một gia đình duy nhất, nơi đó có mẹ Hàn Tuyết, em gái Vũ Vũ và cô gái tên Đồng Lệ Giao này chính là người anh muốn cưới làm vợ. Thế nhưng anh không thể bảo vệ mẹ, cũng không thể bảo vệ Vũ Vũ chu toàn; giờ đây, chính tay anh lại làm Giao Giao tổn thương. Anh chính là kẻ nhu nhược và thất bại.
Tôn Khả Thiên vừa lúc xuất hiện, chứng kiến toàn bộ sự suy sụp của người đàn ông vốn luôn cao ngạo này. Biểu cảm ân hận và dằn vặt ấy khiến cô chẳng thể nào mở miệng trách mắng.
- Nói cho em nghe chuyện gì đã xảy ra, vì sao Giao Giao lại nói em hãy cứu lấy con của cô ấy? Câu hỏi của Tôn Khả Thiên tựa như sét đánh ngang tai. Tôn Diệc Quân suy sụp, run rẩy đưa bàn tay dính đầy máu lên trước mặt. Tâm can đau đớn như bị ai xé nát. Anh hướng đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Tôn Khả Thiên, giọng nói rưng rưng.
- Cô ấy mang thai sao? Tất cả là lỗi của anh.
Bàn tay siết chặt thành quyền, liên tục đập vào thành ngực, hận không thể đem bản thân mình xé thành trăm mảnh.
Thời gian trôi qua thật chậm, không khí nặng nề đè ép lồng ngực đến nỗi thở thôi cũng thấy khó khăn. Cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở, những giáo sư đầu ngành bước ra, mỗi người một biểu cảm.
- Bác sĩ ơi, tình trạng sức khỏe của cô Đồng Lệ Giao thế nào?
- Hiện tại đã cầm máu xong, tình trạng tương đối ổn định.
- Vậy còn đứa bé?
Ông ta khẽ nhìn qua người đàn ông bên cạnh, suýt chút nữa không nhận ra đây là người đã mời mình về đây làm việc.
- Hai đứa bé đã rất dũng cảm để ở lại cùng chúng ta. Tuy nhiên đừng để cô ấy phải chịu thêm đả kích gì nữa.
Tôn Diệc Quân và Khả Thiên cúi đầu cảm kích. Cảm ơn vì Đồng Lệ Giao không sao, hai đứa bé cũng bình an vô sự.
Vì chịu đả kích lớn nên Đồng Lệ Giao vẫn còn hôn mê. Cô được chuyển đến phòng VIP nhất của bệnh viện để theo dõi. Căn phòng này chính là nỗi ám ảnh đối với Tôn Khả Thiên, nên cô chỉ đứng ngoài mà không bước vào trong.
Những ngày tháng bị sang chấn tâm lý, tự hủy hoại mình, biết bao lần phải nhập cấp cứu trong tình trạng nguy hiểm, và lần gần nhất chính là hơn 2 tháng nằm chờ hồi phục sau khi bị tai nạn giao thông, tất cả đều là thứ đáng để quên đi.
Nhân lúc điều dưỡng và bác sĩ đang ở trong phòng để khám tổng quát lại cho Đồng Lệ Giao thì Tôn Diệc Quân ra ngoài hành lang, gặp Tôn Khả Thiên để trò chuyện.
- Anh đã định ngày hôm nay sẽ cầu hôn cô ấy, không ngờ... Có lẽ anh đã khiến cô ấy hiểu lầm rằng mình không muốn cô ấy mang thai, nên để bảo vệ đứa bé cô ấy đã phải bỏ trốn. Tất cả là lỗi của anh.
Tôn Khả Thiên thở dài, con người ta chẳng phải đều như vậy sao, phải đến lúc mất đi rồi mới biết trân trọng. Vì sao những gã đàn ông này luôn tự cho mình cái quyền dày vò người khác, rồi sau đó lại viện cớ không biết cách yêu để bào chữa cho cái sai của mình.
- Nếu em là Giao Giao, em sẽ mãi mãi không tha thứ cho anh. Đáng lẽ ra ngay từ đầu em không nên làm theo lời của anh, giấu cô ấy chuyện anh là Tôn Diệc Quân. Đàn ông các anh đều là kẻ khốn nạn. Phải đến mức nào thì Giao Giao mới bỏ hết tất cả mà mang theo đứa con chạy trốn, lúc cô ấy gọi điện, đã vô cùng tuyệt vọng.
Câu nói này như đang sát muối vào vết thương của Tôn Diệc Quân, cũng ngầm nhắc đến người đàn ông nào đó nữa.
- Em biết không, khoảnh khắc chờ đợi trước của phòng cấp cứu, anh như muốn phát điên, cảm giác tội lỗi bủa vây khiến anh muốn tự giết chết chính bản thân mình. Trước đây, khi người nằm trong căn phòng ấy là em, anh cũng đã từng đau đớn như vậy.
Tôn Khả Thiên lặng người, chưa bao giờ cô nghe thấy anh nói những lời này, cũng chưa bao giờ anh để cô nhìn thấy sự yếu đuối của mình. Thì ra sự cố chấp và ngu ngốc của cô đã khiến anh đau khổ như vậy.
Thật không ngờ, người luôn tỏ ra lãnh đạm và lạnh lùng như ác quỷ lại có lúc tự mình thốt ra những lời này. Cô biết anh rất yêu Giao Giao, chỉ vì hiểu lầm nên mới xảy ra cớ sự này. Hy vọng sau khi giải hết khúc mắc thì cả hai đều được hạnh phúc.
Trên giường bệnh, Đồng Lệ Giao nửa tỉnh nửa mê. Cô muốn mở mắt nhìn xung quanh, nhưng cố gắng như thế nào cũng không thể được, chỉ có thể nghe được tiếng nói chuyện qua lại của bác sĩ và điều dưỡng.
Vì đây là bệnh viện quốc tế, nhân viên y tế là những người đến từ các quốc gia khác nhau, nên ngôn ngữ sử dụng phổ biến là tiếng anh. Vì vậy nội dung cuộc trò chuyện giữa họ cô đều nghe và hiểu hết.
- Cô gái ấy thật tội nghiệp, đang hôn mê mà người nhà đã ký tờ cam kết, yêu cầu phải bỏ đi đứa bé trong bụng.
- Nhưng sức khỏe cô ấy quá yếu, nếu thực hiện phá thai nội khoa ngay bây giờ sẽ dẫn đến nguy hiểm tính mạng.
- Vậy đợi khi cô ấy tỉnh lại đi, dẫu sao… hazz…
Cuộc nói chuyện kết thúc, tiếng bước chân ngày một bé dần rồi mất hẳn, để lại một khoảng không yên tĩnh đáng sợ, tất cả chỉ có tiếng "tít tít" từ chiếc máy monitor theo dõi.
Người đàn ông đó thật tàn nhẫn, lại xuống tay với cốt nhục của chính mình. Thân làm mẹ mà cô lại không thể làm bất cứ điều gì để bảo vệ con của mình. Đồng Lệ Giao bất lực, chỉ muốn bật cười thật lớn. Nực cười thật, lúc cô mới được sinh ra thì bị mẹ bỏ rơi, bây giờ làm mẹ rồi thì lại phải giương mắt nhìn kẻ khác cướp đoạt mạng sống của con mình.
Ông trời ơi, ông có mắt không?
Đồng Lệ Giao cứ như vậy nằm hôn mê 2 ngày, đến sáng ngày thứ ba thì tỉnh lại. Cô có cảm giác như thời gian trôi qua thật dài. Việc đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là đưa tay sờ lên bụng mình. Liệu đứa bé ấy có còn…
Đang thất thần thì có hai điều dưỡng mở cửa bước vào. Một trong hai người ấy sau khi nhìn thấy cô đã tỉnh dậy thì vội vàng chạy đi tìm bác sĩ trưởng khoa. Người còn lại thì vui vẻ chào hỏi, kiểm tra lại dấu hiệu sinh tồn trước khi bác sĩ đến.
Đồng Lệ Giao lắc đầu, ngoại trừ việc lo sợ đứa bé đã không còn thì mọi thứ khác cô đều không quan tâm.
- Đứa bé trong bụng tôi thế nào rồi?
Cô lo lắng bám chặt lấy cánh tay người điều dưỡng hỏi, nhưng cô ta không trả lời, chỉ đỡ cô nằm lại xuống giường và nói chút nữa bác sĩ trưởng khoa sẽ đích thân đến và giải thích.
Giải thích gì chứ? Việc phá thai nội khoa mà anh ta yêu cầu hay sao?
Sau khi được điều dưỡng báo cáo lại thì bác sĩ trưởng khoa nhanh chóng có mặt, tiến hành thăm khám lại để đảm bảo sức khỏe của cô đã cải thiện.
- Sức khỏe của cô đã tương đối ổn định. Nếu đã tỉnh lại thì tôi sẽ cho y lệnh chuyển từ thuốc truyền sang thuốc uống vậy.
Đồng Lệ Giao giật nảy mình, trong đầu ngay lập tức nghĩ đến thuốc phá thai.
- Tôi không muốn uống thuốc, tôi muốn xuất viện.
Vị bác sĩ cẩn thận mở mắt kính, chầm chậm quan sát bệnh nhân của mình rồi âm thầm đánh giá. Bệnh nhân này lại là bác sĩ thực tập đang được giáo sư khoa ngoại tổng hợp hướng dẫn. Xem ra dù là bất cứ ai, khi nằm trên giường bệnh đều có phản ứng tâm lý như vậy, kể cả người bệnh ấy đang là một bác sĩ.
Trong cuộc đời làm bác sĩ của ông, có kiểu bệnh nhân nào mà chưa gặp qua, mà kiểu người không muốn uống thuốc này là nhiều nhất. Cô ấy là bác sĩ, ắt hẳn hiểu rõ bị bệnh thì phải uống thuốc, có lẽ muốn làm như vậy để được người nhà an ủi mà thôi.
- Uống thuốc sẽ tốt cho sức khỏe của cô hơn, hy vọng cô hợp tác điều trị để nhanh chóng được xuất viện.
Nói xong, ông ta quay ra phân phó với điều dưỡng bên cạnh.
- Cô đi theo tôi về phòng làm việc để lãnh thuốc theo y lệnh. Còn cô mau liên hệ với người nhà cô ấy đi.
Đồng Lệ Giao ngồi nép mình vào gọn một góc, hai tay ôm chặt lấy thân mình, như đang dùng chứt sức lực ít ỏi để bảo vệ bản thân và đứa trẻ. Điều dưỡng ra sức thuyết phục để cô nằm lại xuống giường, như vậy mới có thể thay băng vết thương ở trên tay được.
- Bác sĩ Đồng à, cô hãy bình tĩnh lại nào. Chúng tôi sẽ không làm gì tổn hại cho cô hết, nghe lời tôi, nằm xuống để tôi thay băng vết thương trên tay cho cô nhé.
Kỳ thực trên cánh tay cô đang được băng lại, có lẽ vì khi bỏ chạy vô tình đã đụng trúng vật gì đó nên bị thương. Dưới sự thuyết phục của điều dưỡng, Đồng Lệ Giao mới đồng ý nằm lại xuống giường cho cô ấy rửa vết thương.
- Cô Marry, tôi đã nằm đây bao lâu rồi.
Marry cẩn thận rửa sạch vết thương sao đó dùng gạc đắp kín lại, không quên tích cực trấn an tâm lý để cô ổn định hơn.
- Cô đã nằm đây hơn 2 ngày rồi. Người nhà cũng luôn ở bên cạnh cô trong suốt thời gian này, anh ấy mởi chỉ vừa rời đi một lúc thì cô tỉnh. Mà anh ta là ai vậy, chồng của cô hả?
Đồng Lệ Giao cười khổ, đến cả cô cũng chẳng biết anh ta là gì. Đối tác thể xác? Có thể là như vậy.
Tiếng bước chân ngoài hành lang vọng vào, cánh cửa phòng vừa mở ra, người điều dưỡng khi nãy đã mang thuốc quay lại theo y lệnh, bước theo sau chính là Tôn Diệc Quân.
- Bác sĩ Đồng, đã đến giờ uống thuốc rồi.
Anh thất thần tựa lưng vào ghế, trong lòng không ngừng run rẩy. Người đàn ông này chính là kẻ đầu đội trời chân đạp đất, người đã một mình gồng gánh Tôn thị lừ năm 18 tuổi, là người đứng đầu của thế lực ngầm, khiến người ta nghe tên thôi cũng thấy sợ. Thế nhưng giờ đây, anh ta lại vô cùng lo sợ, tựa như cảm giác khi nhận được điện thoại từ Lăng Ngạn Nhiên, báo rằng tính mạng Khả Thiên đang cực kỳ nguy hiểm vậy.
Trong lòng Tôn Diệc Quân dâng lên cảm giác dằn vặt và tự trách. Tất cả là do anh, nếu anh nói với cô sự thật sớm hơn, giá như anh không cố chấp muốn cô phải nhận ra mình, giá như…
Có quá nhiều lỗi lầm do anh gây nên, nếu Giao Giao có chuyện gì xảy ra thì anh sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình. Anh chỉ có một gia đình duy nhất, nơi đó có mẹ Hàn Tuyết, em gái Vũ Vũ và cô gái tên Đồng Lệ Giao này chính là người anh muốn cưới làm vợ. Thế nhưng anh không thể bảo vệ mẹ, cũng không thể bảo vệ Vũ Vũ chu toàn; giờ đây, chính tay anh lại làm Giao Giao tổn thương. Anh chính là kẻ nhu nhược và thất bại.
Tôn Khả Thiên vừa lúc xuất hiện, chứng kiến toàn bộ sự suy sụp của người đàn ông vốn luôn cao ngạo này. Biểu cảm ân hận và dằn vặt ấy khiến cô chẳng thể nào mở miệng trách mắng.
- Nói cho em nghe chuyện gì đã xảy ra, vì sao Giao Giao lại nói em hãy cứu lấy con của cô ấy? Câu hỏi của Tôn Khả Thiên tựa như sét đánh ngang tai. Tôn Diệc Quân suy sụp, run rẩy đưa bàn tay dính đầy máu lên trước mặt. Tâm can đau đớn như bị ai xé nát. Anh hướng đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Tôn Khả Thiên, giọng nói rưng rưng.
- Cô ấy mang thai sao? Tất cả là lỗi của anh.
Bàn tay siết chặt thành quyền, liên tục đập vào thành ngực, hận không thể đem bản thân mình xé thành trăm mảnh.
Thời gian trôi qua thật chậm, không khí nặng nề đè ép lồng ngực đến nỗi thở thôi cũng thấy khó khăn. Cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở, những giáo sư đầu ngành bước ra, mỗi người một biểu cảm.
- Bác sĩ ơi, tình trạng sức khỏe của cô Đồng Lệ Giao thế nào?
- Hiện tại đã cầm máu xong, tình trạng tương đối ổn định.
- Vậy còn đứa bé?
Ông ta khẽ nhìn qua người đàn ông bên cạnh, suýt chút nữa không nhận ra đây là người đã mời mình về đây làm việc.
- Hai đứa bé đã rất dũng cảm để ở lại cùng chúng ta. Tuy nhiên đừng để cô ấy phải chịu thêm đả kích gì nữa.
Tôn Diệc Quân và Khả Thiên cúi đầu cảm kích. Cảm ơn vì Đồng Lệ Giao không sao, hai đứa bé cũng bình an vô sự.
Vì chịu đả kích lớn nên Đồng Lệ Giao vẫn còn hôn mê. Cô được chuyển đến phòng VIP nhất của bệnh viện để theo dõi. Căn phòng này chính là nỗi ám ảnh đối với Tôn Khả Thiên, nên cô chỉ đứng ngoài mà không bước vào trong.
Những ngày tháng bị sang chấn tâm lý, tự hủy hoại mình, biết bao lần phải nhập cấp cứu trong tình trạng nguy hiểm, và lần gần nhất chính là hơn 2 tháng nằm chờ hồi phục sau khi bị tai nạn giao thông, tất cả đều là thứ đáng để quên đi.
Nhân lúc điều dưỡng và bác sĩ đang ở trong phòng để khám tổng quát lại cho Đồng Lệ Giao thì Tôn Diệc Quân ra ngoài hành lang, gặp Tôn Khả Thiên để trò chuyện.
- Anh đã định ngày hôm nay sẽ cầu hôn cô ấy, không ngờ... Có lẽ anh đã khiến cô ấy hiểu lầm rằng mình không muốn cô ấy mang thai, nên để bảo vệ đứa bé cô ấy đã phải bỏ trốn. Tất cả là lỗi của anh.
Tôn Khả Thiên thở dài, con người ta chẳng phải đều như vậy sao, phải đến lúc mất đi rồi mới biết trân trọng. Vì sao những gã đàn ông này luôn tự cho mình cái quyền dày vò người khác, rồi sau đó lại viện cớ không biết cách yêu để bào chữa cho cái sai của mình.
- Nếu em là Giao Giao, em sẽ mãi mãi không tha thứ cho anh. Đáng lẽ ra ngay từ đầu em không nên làm theo lời của anh, giấu cô ấy chuyện anh là Tôn Diệc Quân. Đàn ông các anh đều là kẻ khốn nạn. Phải đến mức nào thì Giao Giao mới bỏ hết tất cả mà mang theo đứa con chạy trốn, lúc cô ấy gọi điện, đã vô cùng tuyệt vọng.
Câu nói này như đang sát muối vào vết thương của Tôn Diệc Quân, cũng ngầm nhắc đến người đàn ông nào đó nữa.
- Em biết không, khoảnh khắc chờ đợi trước của phòng cấp cứu, anh như muốn phát điên, cảm giác tội lỗi bủa vây khiến anh muốn tự giết chết chính bản thân mình. Trước đây, khi người nằm trong căn phòng ấy là em, anh cũng đã từng đau đớn như vậy.
Tôn Khả Thiên lặng người, chưa bao giờ cô nghe thấy anh nói những lời này, cũng chưa bao giờ anh để cô nhìn thấy sự yếu đuối của mình. Thì ra sự cố chấp và ngu ngốc của cô đã khiến anh đau khổ như vậy.
Thật không ngờ, người luôn tỏ ra lãnh đạm và lạnh lùng như ác quỷ lại có lúc tự mình thốt ra những lời này. Cô biết anh rất yêu Giao Giao, chỉ vì hiểu lầm nên mới xảy ra cớ sự này. Hy vọng sau khi giải hết khúc mắc thì cả hai đều được hạnh phúc.
Trên giường bệnh, Đồng Lệ Giao nửa tỉnh nửa mê. Cô muốn mở mắt nhìn xung quanh, nhưng cố gắng như thế nào cũng không thể được, chỉ có thể nghe được tiếng nói chuyện qua lại của bác sĩ và điều dưỡng.
Vì đây là bệnh viện quốc tế, nhân viên y tế là những người đến từ các quốc gia khác nhau, nên ngôn ngữ sử dụng phổ biến là tiếng anh. Vì vậy nội dung cuộc trò chuyện giữa họ cô đều nghe và hiểu hết.
- Cô gái ấy thật tội nghiệp, đang hôn mê mà người nhà đã ký tờ cam kết, yêu cầu phải bỏ đi đứa bé trong bụng.
- Nhưng sức khỏe cô ấy quá yếu, nếu thực hiện phá thai nội khoa ngay bây giờ sẽ dẫn đến nguy hiểm tính mạng.
- Vậy đợi khi cô ấy tỉnh lại đi, dẫu sao… hazz…
Cuộc nói chuyện kết thúc, tiếng bước chân ngày một bé dần rồi mất hẳn, để lại một khoảng không yên tĩnh đáng sợ, tất cả chỉ có tiếng "tít tít" từ chiếc máy monitor theo dõi.
Người đàn ông đó thật tàn nhẫn, lại xuống tay với cốt nhục của chính mình. Thân làm mẹ mà cô lại không thể làm bất cứ điều gì để bảo vệ con của mình. Đồng Lệ Giao bất lực, chỉ muốn bật cười thật lớn. Nực cười thật, lúc cô mới được sinh ra thì bị mẹ bỏ rơi, bây giờ làm mẹ rồi thì lại phải giương mắt nhìn kẻ khác cướp đoạt mạng sống của con mình.
Ông trời ơi, ông có mắt không?
Đồng Lệ Giao cứ như vậy nằm hôn mê 2 ngày, đến sáng ngày thứ ba thì tỉnh lại. Cô có cảm giác như thời gian trôi qua thật dài. Việc đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là đưa tay sờ lên bụng mình. Liệu đứa bé ấy có còn…
Đang thất thần thì có hai điều dưỡng mở cửa bước vào. Một trong hai người ấy sau khi nhìn thấy cô đã tỉnh dậy thì vội vàng chạy đi tìm bác sĩ trưởng khoa. Người còn lại thì vui vẻ chào hỏi, kiểm tra lại dấu hiệu sinh tồn trước khi bác sĩ đến.
Đồng Lệ Giao lắc đầu, ngoại trừ việc lo sợ đứa bé đã không còn thì mọi thứ khác cô đều không quan tâm.
- Đứa bé trong bụng tôi thế nào rồi?
Cô lo lắng bám chặt lấy cánh tay người điều dưỡng hỏi, nhưng cô ta không trả lời, chỉ đỡ cô nằm lại xuống giường và nói chút nữa bác sĩ trưởng khoa sẽ đích thân đến và giải thích.
Giải thích gì chứ? Việc phá thai nội khoa mà anh ta yêu cầu hay sao?
Sau khi được điều dưỡng báo cáo lại thì bác sĩ trưởng khoa nhanh chóng có mặt, tiến hành thăm khám lại để đảm bảo sức khỏe của cô đã cải thiện.
- Sức khỏe của cô đã tương đối ổn định. Nếu đã tỉnh lại thì tôi sẽ cho y lệnh chuyển từ thuốc truyền sang thuốc uống vậy.
Đồng Lệ Giao giật nảy mình, trong đầu ngay lập tức nghĩ đến thuốc phá thai.
- Tôi không muốn uống thuốc, tôi muốn xuất viện.
Vị bác sĩ cẩn thận mở mắt kính, chầm chậm quan sát bệnh nhân của mình rồi âm thầm đánh giá. Bệnh nhân này lại là bác sĩ thực tập đang được giáo sư khoa ngoại tổng hợp hướng dẫn. Xem ra dù là bất cứ ai, khi nằm trên giường bệnh đều có phản ứng tâm lý như vậy, kể cả người bệnh ấy đang là một bác sĩ.
Trong cuộc đời làm bác sĩ của ông, có kiểu bệnh nhân nào mà chưa gặp qua, mà kiểu người không muốn uống thuốc này là nhiều nhất. Cô ấy là bác sĩ, ắt hẳn hiểu rõ bị bệnh thì phải uống thuốc, có lẽ muốn làm như vậy để được người nhà an ủi mà thôi.
- Uống thuốc sẽ tốt cho sức khỏe của cô hơn, hy vọng cô hợp tác điều trị để nhanh chóng được xuất viện.
Nói xong, ông ta quay ra phân phó với điều dưỡng bên cạnh.
- Cô đi theo tôi về phòng làm việc để lãnh thuốc theo y lệnh. Còn cô mau liên hệ với người nhà cô ấy đi.
Đồng Lệ Giao ngồi nép mình vào gọn một góc, hai tay ôm chặt lấy thân mình, như đang dùng chứt sức lực ít ỏi để bảo vệ bản thân và đứa trẻ. Điều dưỡng ra sức thuyết phục để cô nằm lại xuống giường, như vậy mới có thể thay băng vết thương ở trên tay được.
- Bác sĩ Đồng à, cô hãy bình tĩnh lại nào. Chúng tôi sẽ không làm gì tổn hại cho cô hết, nghe lời tôi, nằm xuống để tôi thay băng vết thương trên tay cho cô nhé.
Kỳ thực trên cánh tay cô đang được băng lại, có lẽ vì khi bỏ chạy vô tình đã đụng trúng vật gì đó nên bị thương. Dưới sự thuyết phục của điều dưỡng, Đồng Lệ Giao mới đồng ý nằm lại xuống giường cho cô ấy rửa vết thương.
- Cô Marry, tôi đã nằm đây bao lâu rồi.
Marry cẩn thận rửa sạch vết thương sao đó dùng gạc đắp kín lại, không quên tích cực trấn an tâm lý để cô ổn định hơn.
- Cô đã nằm đây hơn 2 ngày rồi. Người nhà cũng luôn ở bên cạnh cô trong suốt thời gian này, anh ấy mởi chỉ vừa rời đi một lúc thì cô tỉnh. Mà anh ta là ai vậy, chồng của cô hả?
Đồng Lệ Giao cười khổ, đến cả cô cũng chẳng biết anh ta là gì. Đối tác thể xác? Có thể là như vậy.
Tiếng bước chân ngoài hành lang vọng vào, cánh cửa phòng vừa mở ra, người điều dưỡng khi nãy đã mang thuốc quay lại theo y lệnh, bước theo sau chính là Tôn Diệc Quân.
- Bác sĩ Đồng, đã đến giờ uống thuốc rồi.
Danh sách chương