Người đàn ông tựa tiếu phi tiếu, vẫn mang một thân khí chất để nói chuyện với cô. Đồng Lệ Giao không hiểu rõ anh đang nghĩ gì, bởi vì cô không giỏi nắm bắt tâm lý giống như Khả Thiên. Tốt nhất mọi ý muốn nên được thể hiện bằng lời nói, chẳng cần phải đoán qua, đoán lại làm gì cho mệt.

- Tôi mới là người cần phải cảm ơn cô Đồng, vì cô đã chăm sóc em gái tôi khi em ấy lưu lạc ở đất nước khác. Cô cũng hiểu rõ những gì em ấy đã trải qua. Nhìn em ấy tỏ ra mạnh mẽ vậy thôi, nhưng tâm lý vẫn còn bị tổn thương nặng nề. Vì vậy, tôi rất mong cô Đồng vẫn tiếp tục ở bên cạnh giúp đỡ và làm bạn với Khả Thiên.

Tôn Diệc Quân thẳng thắn bày tỏ yêu cầu, giọng điệu cũng không còn ngang tàn và lãnh đạm như mọi khi. Cô có thể nhận ra, từ sâu trong đôi mắt kia chính là sự quan tâm và lo lắng.

Có một người anh trai quan tâm và chăm sóc mình như vậy, Khả Thiên thật may mắn.

- Anh không cần lo lắng, Khả Thiên là bạn của tôi, vậy nên tôi sẽ quan tâm cô ấy.

Tôn Diệc Quân nhướng người về phía trước, cảm giác như anh ta đang muốn gần cô thêm một chút. Mùi hương bạc hà theo sự chuyển động này mà lan tỏa đến khứu giác của cô.

- Tôi nghĩ Khả Thiên cũng rất muốn cô ở cùng con bé, nên tôi đã cho người dọn đồ của cô đến đây. Sáng sớm ngày mai, tất cả đồ đạc của cô sẽ được đặt ở trong phòng ngủ riêng. Phòng của cô đối diện với phòng của Khả Thiên, như vậy cả hai người sẽ dễ qua lại với nhau hơn.

Đồng Lệ Giao nhăn mày, tình huống gì đang xảy ra thế này. Anh ta lại dám tự quyết định mọi chuyện khi chưa hỏi qua ý kiến của cô. Cô đứng dậy, hai tay khoanh trước ngực, bực dọc cất lời.

- Này anh, tôi quan tâm, chăm sóc Khả Thiên vì cô ấy là bạn của tôi. Nhưng không có nghĩa anh có quyền quyết định cuộc sống của tôi như vậy. Tôi không đồng ý.

Tôn Diệc Quân không tỏ vẻ tức giận, vẫn giữ điệu bộ tựa tiếu phi tiếu ấy như đang khiêu khích sự kiên nhẫn của Đồng Lệ Giao.

- Ở lại đây và tiếp tục làm bạn với Khả Thiên, cô có thể xem đó là công việc làm thêm của mình. Tôi sẽ đầu tư cho quỹ học bổng của cô nhi viện 50.000 Đô la mỗi tháng, xem như đó là tiền thù lao của cô.

Đồng Lệ Giao đã bị gã đàn ông này hoàn toàn chọc tức. Cô không thể giữ nổi sự tôn trọng tối thiểu dành cho anh ta nữa rồi.

- Nếu anh không phải là anh trai của Khả Thiên thì tôi đã cho anh một cái tát, và sẽ không đứng đây nói chuyện tử tế như thế này đâu! Anh lấy tư cách gì mà dùng tiền để chà đạp mối quan hệ giữa tôi và Khả Thiên hả? Anh nghe cho rõ đây, đừng khiến tôi cảm thấy buồn nôn vì những hành động của mình!

Nói rồi Đồng Lệ Giao tức giận bỏ đi, trên khóe mi lấp lánh giọt nước mắt mặn chát.

Những lời nói của Tôn Diệc Quân cứ văng vẳng bên tai, khiến cả đêm Đồng Lệ Giao chẳng thể nào chợp mắt. Cô quay sang nhìn Tôn Khả Thiên, mặc dù đang ngủ nhưng mi tâm vẫn nhíu lại, đến cả bàn tay cũng nắm chặt lấy mền. Thỉnh thoảng lại cất tiếng gọi nhỏ, hình như là tên “Phong”. Đồng Lệ Giao đưa tay lên, chạm khẽ vào gò má gầy của cô ấy, trong lòng càng thêm nặng trĩu.

“Khả Thiên à, mình nên làm thế nào đây?”

Buổi sáng, Tôn Khả Thiên thức dậy, việc làm đầu tiên chính là ôm lấy cánh tay của Đồng Lệ Giao và nũng nịu.

- Giao Giao à, có cậu ở đây thật tốt biết mấy. Cả đời này mình ở vậy với cậu được không.

Đồng Lệ Giao thở dài, nếu như phát giác đêm qua Khả Thiên đã gọi tên “Phong” trong lúc ngủ thì sẽ thế nào nhỉ. Thế nhưng cô không nói ra, bởi vì cô biết đó là điều tối kỵ hiện tại của Khả Thiên.

- Đương nhiên là được. Cậu quên rồi à, mình là chồng cậu đấy nhé.

Hồi ở cô nhi viện, cả hai vẫn hay nói giỡn mình là vợ chồng của nhau. Một câu nói này của Đồng Lệ Giao chứng tỏ cô đã đưa ra lựa chọn.

Tình bạn này là thứ quan trọng nhất đối với Đồng Lệ Giao, không thứ gì có thể thay đổi, cũng không ai có thể chia cắt.

Tôn Khả Thiên dẫn Đồng Lệ Giao xuống ăn sáng, ăn xong thì cô sẽ phải đến công ty làm việc, và Giao Giao cũng phải đến trường học. Đồ ăn sáng đã được chuẩn bị đầy đủ, điều khác biệt nhất so với trước đây là sự có mặt của chủ nhân căn biệt thự này.

Tôn Khả Thiên liếc mắt, nhìn qua nhân vật hiếm khi xuất hiện tại bàn ăn buổi sáng với thái độ ngờ vực, kèm theo vài câu nói vu vơ.

- Chẳng biết có cơn gió nào khiến anh tôi có mặt tại đây nữa.

Tôn Diệc Quân tỏ vẻ như không hề quan tâm đến câu nói của Tôn Khả Thiên, tiếp dục dồn sự chú ý của mình vào chiếc trứng ốp la trên dĩa.

Đồng Lệ Giao ngại ngùng ngồi xuống bàn dùng bữa, nhưng chưa kịp động vào đồ ăn thì điện thoại có cuộc gọi đến, là của giáo sư hướng dẫn. Sau khi tắt máy, trên mặt cô hiện rõ vẻ vội vã.

- Giáo sư vừa gọi cho mình, nói ở phòng cấp cứu hiện đang có một ca mổ đặc biệt, muốn mình đến tham gia phụ mổ để học hỏi thêm kinh nghiệm. Mình phải đi ngay bây giờ, hẹn gặp lại cậu sau nhé Khả Thiên.

Đồng Lệ Giao đứng lên, toan mang theo túi xách để rời khỏi thì bị Tôn Diệc Quân gọi lại.

- Ăn sáng đi, tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện.

Đồng Lệ Giao đứng yên như chết lặng, có điên mới đồng ý đề nghị này.

- Không cần câu, tôi tự bắt taxi là được rồi.

- Cô định mổ cho người bệnh trong tình trạng này sao? Từ đầu đến cuối, Tôn Diệc Quân không ngẩng đầu nhìn lên, chỉ chăm chú vào phần ăn sáng của mình. Ý tứ của anh ta rất rõ ràng, bác sĩ phải ăn uống đầy đủ mới đảm bảo được thể lực của mình trong suốt ca mổ kéo dài. Đồng Lệ Giao hiểu rõ điều đó, nhưng vì cảm thấy không tự nhiên khi ngồi ăn chung với anh ta nên mới tìm cớ rời đi.

Tôn Khả Thiên cũng tán thành với ý kiến của Tôn Diệc Quân, vội vàng lên tiếng.

- Đúng rồi đó Giao Giao, cậu nên ăn sáng trước đã, sẽ không bị trễ giờ đâu. Anh trai mình mà cầm lái thì chưa đầy 10 phút cậu đã có mặt tại bệnh viện rồi.

Trong tình thế này, Đồng Lệ Giao không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi ăn hết bữa sáng và ngồi trên xe của Tôn Diệc Quân đến bệnh viện. Bầu không khí trong xe có chút không thoải mái, nên Đồng Lệ Giao giữ im lặng suốt chặng đường.

- Tôi xin lỗi vì hôm qua đã nói những lời đó, mong cô Đồng đừng để bụng.

Đồng Lệ Giao nhíu mày, mắt liếc ngang qua bên ấy, tỏ vẻ nghi ngờ. Cô không thể tin được mình vừa nghe thấy lời xin lỗi từ một tên điên mà lại hay tự luyến.

- Đương nhiên tôi sẽ không vì lời nói của anh mà bỏ rơi Khả Thiên. Anh biết không, tôi là chồng cô ấy đấy!

Cô khẳng định một câu chắc nịch, trong lời nói rõ ràng còn vài phần tức giận, nhưng cũng rất chân thành. Tuy nhiên, Tôn Diệc Quân lại cảm thấy không vui trong lòng.

- Cô sao có thể là chồng của con bé được?

Đồng Lệ Giao bật cười.

- Ha! Anh bị ngốc à. Lúc còn ở cô nhi viện, chúng tôi hay xưng hô như vậy để đùa giỡn nhau thôi. Anh không nghĩ đó là hành động lệch lạc giới tính đó chứ?

Biết rõ Đồng Lệ Giao đang cố tình nói mỉa, nhưng Tôn Diệc Quân lại không phản bác. Chỉ âm thầm nghĩ trong lòng, tốt nhất là như thế.

- À này, tôi đồng ý ở lại là vì Khả Thiên, chứ không phải vì tiền bạc hay quyền lực của nhà anh. Thế nên anh đừng mang tiền ra để sỉ nhục tôi. Hiểu chưa?

- Cô thừa biết ý của tôi không phải như thế. Chỉ vì cô nhi viện đối với tôi và Khả Thiên giống như gia đình vậy.

Nghe được những lời này, trong lòng Đồng Lệ Giao cũng nguôi ngoai đi phần nào, ánh mắt nhìn Tôn Diệc Quân cũng bớt khắc nghiệt hơn một chút.

Quãng thời gian tiếp theo chính là những ngày gà bay chó nhảy. Cặp đôi song sát ngày nào ở cô nhi viện nay đã có dịp hội tụ. Thỉnh thoảng họ lại đem Tôn Diệc Quân ra nói xấu sau lưng, còn gì vui vẻ bằng. Người ta nói, mối quan hệ giữa hai người sẽ càng trở nên thân thiết hơn nếu họ có chung kẻ thù. Thật vậy, mỗi khi nói xấu con người này, cả hai có thể tíu tít nói chuyện thâu đêm suốt sáng.

...........

Lăng Ngạn Nhiên vừa phải trải qua ca phẫu thuật dài nên đã thấm mệt. Anh trở về phòng làm việc, muốn nghỉ ngơi một chút. Vừa ngả lưng vào ghế, đã chú ý đến một phong thư nhỏ kẹp dưới sấp tài liệu của mình. Có lẽ thư ký đã kẹp vào đấy trong lúc anh đang ở trong phòng phẫu thuật.

Lăng Ngạn Nhiên mở phong thư ra xem, chỉ thấy bên trong có một tấm ảnh. Anh đột nhiên ngồi thẳng dậy, dùng hai tay run rẩy của mình để cầm nó thật vững. Không ngờ đó chính là ảnh của Tôn Khả Thiên với nụ cười rạng rỡ.

Lăng Ngạn Nhiên cười ngây dại, khóe mắt đã đỏ từ bao giờ. Ba năm nay, anh vẫn kiên trì chờ đợi tin tức về cô. Mỗi ngày qua đi, sự hy vọng càng ít dần, thậm chí có lúc anh tưởng cô đã chết thật.

Giây phút Lăng Ngạn Nhiên nhận cuộc gọi cuối cùng của người đàn ông bí ẩn, anh ta đã yêu cầu anh phải tuyên bố cô đã chết, và không được tiết lộ chuyện này cho bất kỳ ai. Nếu không anh ta sẽ giấu cô mãi mãi, mà không ai có thể tìm kiếm, hay điều tra bất kỳ manh mối gì.

Lăng Ngạn Nhiên đã phải đánh đổi với một điều kiện, anh sẽ tuyên bố cô đã chết, ngược lại anh ta cũng phải cho anh biết tung tích của cô, kể cả cô còn sống hay đã chết.

Nhưng người đàn ông đó đã từ chối và nói chỉ có thể gửi một bước ảnh để báo rằng cô vẫn sống tốt, còn nếu không nhận được ảnh, nghĩa là cô đã chết sau ca phẫu thuật. Lúc ấy, tuy rằng cô đã thoát khỏi tình huống ngàn cân treo sợi tóc, nhưng sức khỏe vẫn chưa ổn định, có thể nguy kịch bất cứ lúc nào.

Ba măm ròng rã, cuối cùng Lăng Ngạn Nhiên cũng chờ được bức ảnh này. Một giọt nước mắt rơi vào nụ cười của cô, Lăng Ngạn Nhiên nhanh tay lau khô, vì sợ nước mắt của mình sẽ làm hỏng bức ảnh vô giá này. Anh không cần biết tung tích của cô, chỉ cần biết cô vẫn bình an vô sự là quá đủ rồi.

“Khả Thiên, cảm ơn vì em vẫn còn sống, cảm ơn em vì đã mạnh mẽ như vậy”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện