Đồng Lệ Giao cố gắng né xa hắn một chút, rồi chửi một câu bằng tiếng mẹ đẻ để khiêu khích.
- Đúng là miệng chó không nhả được ngà voi.
Mặc dù không hiểu được ý nghĩa của câu nói này, nhưng với thái độ bài xích và khinh bỉ hiện rõ trên mặt Đồng Lệ Giao, hắn vẫn đoán được vài phần. Hắn đưa tay bóp lấy cằm Đồng Lệ Giao, nâng mặt cô lên ngang tầm mắt của mình. Làn da trắng trẻo, không tì vết càng khiến hắn động dục tâm.
Đứng sau lưng Đồng Lệ Giao, Tôn Khả Thiên không hề sợ hãi, chỉ âm thầm nghĩ cách làm sao để trì hoãn tình hình. Nếu anh Diệc Quân không thấy cô tại bữa tiệc, chắc chắn sẽ đi tìm. Tên khốn này mang theo súng, vậy nên có thể hắn sẽ biết những người có máu mặt trong thế lực ngầm ở đây.
Thập Nhất từng nói với cô rằng, trong tình thế cấp bách hãy nói ra cái tên “Thập Nhất Ma Quân”, nếu đối phương là người có thế lực ngầm thì khi nghe đến "Thập Nhất Ma Quân" sẽ phải kiêng nể vài phần. Nhưng cái tên này chỉ được sử dụng khi thực sự cần thiết.
- Thập Nhất Ma Quân, ông biết người này chứ? Tôn Khả Thiên cố tình dùng tiếng Ý để nói với hắn ta, vì không muốn Đồng Lệ Giao nghe được. Quả nhiên, vừa nghe thấy cái tên này sắc mặt hắn ta đã thay đổi, bàn tay đang giữ lấy cằm Đồng Lệ Giao tự động buông ra. Hắn ta cố gắng che giấu sự kiêng dè với cái tên này, nhưng vẫn không qua được ánh mắt Tôn Khả Thiên. Con người đột nhiên co lại, chứng tỏ hắn ta đang căng thẳng.
Hắn ta hạ tầm mắt, nhìn chằm chằm về phía Tôn Khả Thiên, rồi đánh giá cô một lượt. Trước sự suy xét gắt gao ấy, cô vẫn bình tĩnh, mang theo ngạo khí của nhị tiểu thư tập đoàn Milan mà áp đặt vào mi tâm của hắn. Miệng khẽ nhếch lên, lạnh lùng như một nữ hoàng.
Ở đất này, người có đủ can đảm nói ra cái tên của Tứ Đại Ma Quân không nhiều, đằng này lại là Thập Nhất Ma Quân, người đứng đầu trong số họ. Cái tên này đã biến mất khỏi giới giang hồ đã lâu, nhưng không thể nào xem thường được. Tuy nhiên, chỉ với một cái tên thì chưa đủ sức thuyết phục lắm. Hắn ta đưa tay vào trong túi áo, rút ra một khẩu súng.
Dưới ánh đèn của hồ bơi, hắn ta đưa khẩu súng lên và thổi nhẹ một cái vào họng súng.
- Đây là khẩu Px4 Storm mới nhất, nó sẽ trở nên đẹp hơi nếu được nhuộm máu của hai đại mỹ nhân.
Đối diện với họng súng lục lạnh băng, Tôn Khả Thiên không hề nao núng. Việc hắn ta phải lấy súng ra để đe dọa hai cô gái tay trói gà không chặt, chứng tỏ hắn ta đang yếu thế. Có thể hắn đang muốn xác nhận xem cô thực sự có mối liên hệ với Thập Nhất Ma Quân hay không.
Đồng Lệ Giao không hiểu rõ nội dung cuộc hội thoại giữa hắn ta và Tôn Khả Thiên, chỉ thấy hắn lấy súng ra, trong lòng liền hoảng hốt. Kỳ thực cô rất sợ hãi, nhưng vẫn đứng phía trước, giang hai tay ra để bảo vệ Khả Thiên.
- Tôi biết anh sẽ không dám nổ súng đâu, vì nơi đây chính là lãnh địa của đế chế Milan. Nếu chúng tôi đã có mặt tại buổi dạ tiệc này, chứng tỏ chúng tôi không phải là kẻ vô danh tiểu tốt để anh có thể giết hại bay bắt đi bất cứ lúc nào. Tôi nghĩ anh nên cất súng vào vị trí cũ và rời đi như chưa từng có chuyện xảy ra, đấy là cách giải quyết êm đẹp nhất.
Tôn Khả Thiên vừa nói vừa khoanh tay trước ngực, không thể hiện chút sợ hãi nào. Càng như thế càng khiến hắn ta có cảm giác cô không phải là người có thể đụng vào. Hắn ta cân nhắc lợi hại, cuối cùng cũng thu súng lại. Lời cô nói rất đúng, vừa rồi hắn ta chính là bị **** ***** lên não nên mới suy nghĩ nông cạn.
Trước khi bỏ đi, hắn ta còn không quên ban tặng cho Tôn Khả Thiên và Đồng Lệ Giao một cái nhìn cảnh cáo. Đợi khi hắn ta cùng đám người biến mất hẳn, Tôn Khả Thiên mới thở phào nhẹ nhõm. Đồng Lệ Giao sợ hãi, ngồi khụy xuống bờ hồ, tay run rẩy lau đi vầng mồ hôi nhễ nhại trên trán. Thấy vậy, Tôn Khả Thiên cũng ngồi xuống ôm lấy cô bạn, liên tục vỗ lưng an ủi, nói mọi chuyện đã qua rồi.
Tất cả những gì vừa xảy ra đều lọt vào tầm mắt của Tôn Diệc Quân. Ngay từ đầu, anh đã biết tên Tony khốn khiếp đó đang uy hiếp Tôn Khả Thiên và Đồng Lệ Giao. Xung quanh khu vực hồ bơi đã được bố trí rất nhiều tay súng tinh nhuệ, nếu tên Tony quá phận, thì mạng sống của hắn sẽ bị kết thúc ngay từ giây phút đó.
Tôn Diệc Quân không ra mặt vì muốn quan sát phản ứng của hai người. Trong tình thế nguy hiểm, con người ta mới bộc lộ bản chất thật. Khả Thiên đã bản lĩnh và kiên cường hơn trước, còn Giao Giao vẫn giữ bản tính lương thiện, nghĩa khí như ngày nào.
“Chặt hai tay của hắn cho chó ăn trước khi tiễn hắn xuống địa ngục”.
Khoảnh khắc Tony bước chân ra khỏi tòa nhà này, một bản án tử hình đã được ban xuống bởi kẻ có quyền lực tối cao – Tôn Diệc Quân.
Tôn Khả Thiên vỗ vai an ủi cô bạn nhưng cũng không quên buông lời quở trách.
- Vừa rồi nguy hiểm như vậy, vì sao cậu lại che chắn cho mình chứ, có biết như vậy rất nguy hiểm không. Lần sau không được làm như vậy nữa.
Đồng Lệ Giao vẫn còn sợ hãi, giọng điệu run run.
- Mình sẽ bảo vệ cậu, không phải như vậy rất ngầu sao…
Vừa nói, nước mắt lại tự nhiên chảy xuống, giọng nói run rẩy dần trở nên ngắt quãng.
- Mình… mình rất sợ Khả Thiên à, nhưng mình sợ cậu… cậu… gặp nguy hiểm hơn…
Cảnh tượng này khiến người đàn ông đứng phía xa kia bật cười. Đương nhiên anh sẽ không để cho kẻ nào động đến một sợi tóc trên người họ, vì đó là hai người con gái quan trọng nhất đối với anh ta. Trước đây, khi mới trở thành người cai quản sự nghiệp của cha, anh đã không đủ năng lực để bảo vệ cả hai, chỉ có thế che chở cho một trong hai người họ. Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã khác, anh có đầy đủ quyền lực và khả năng để bảo vệ họ.
Trải qua một phen sợ hãi, Tôn Khả Thiên không an tâm để Đồng Lệ Giao trở về ký túc xá, nhất quyết bắt cô về biệt thự cùng mình, chí ít là trong buổi tối hôm nay. Đồng Lệ Giao không còn cách nào khác ngoài cách gật đầu đồng ý. Cô cũng khá tò mò về cuộc sống của Khả Thiên sau khi được anh trai tìm thấy và đưa về Ý. Nói đến người anh trai này, Đồng Lệ Giao có chút tò mò, cũng nên nói lời chào hỏi xã giao.
Càng về đến gần biệt thự, Đồng Lệ Giao càng thấy có gì đó bất ổn. Chắc hẳn vì đoạn đường này khá quen thuộc, vì cô đã có khoảng thời gian một tháng đưa cơm đến biệt thự này mỗi buổi chiều. Khi xe ô tô đi thẳng vào bên trong, rồi được Tôn Khả Thiên dắt vào sảnh chính, Đồng Lệ Giao mới biết biệt thự sa hoa này chính là nơi Tôn Khả Thiên sinh sống.
Có nằm mơ cũng không thể ngờ được, người bạn cùng sống chung cuộc sống khổ cực với mình ở cô nhi viện, bây giờ lại sống ở một nơi sa hoa như cung điện thế này. Đồng Lệ Giao có chút khó chấp nhận, bởi vì rào cản nằm ở sự khác biệt quá lớn giữa một đứa trẻ ở cô nhi viện và một thiên kim tiểu thư giàu có.
Từ lúc bước vào biệt thự này, Đồng Lệ Giao kiệm lời hơn hẳn. Cô có cảm giác giữa mình và Tôn Khả Thiên đang hình thành một bức tường vô hình. Dường như hai người họ đã ở hai thế giới khác nhau rồi.
Tôn Khả Thiên hiểu rõ Đồng Lệ Giao khó mà chấp nhận hết mọi chuyện, đợi đến khi thích hợp, cô sẽ kể cho cô ấy nghe tất cả. Sau này Giao Giao đã có cô là gia đình, và còn có cả anh Diệc Quân nữa, cô tin là như thế.
Đồng Lệ Giao ngồi giữa căn phòng lớn xa lạ, cảm giác khó thở nơi lồng ngực ngày càng rõ rệt, có lẽ cô chưa thích nghi được mọi chuyện, hoặc là do cảm giác mình không thuộc về nơi này.
- Khả Thiên à, mình có thể ra ngoài hoa viên để hít thở khí trời một chút được không.
Tôn Khả Thiên nắm tay Đồng Lệ Giao, trong lòng có chút lo lắng.
- Cậu có cần mình đi cùng không?
- Không cần đâu, cậu cứ làm việc đi. Mình chỉ ra ngoài một xíu rồi quay lại thôi.
Nói xong Đồng Lệ Giao quay người rời đi. Cảm giác ngoài hoa viên giúp cô bớt ngộp hơn một chút. Cô khẽ ngước mắt lên bầu trời, tìm kiếm những ngôi sao thân thuộc, nhưng chẳng thấy ngôi sao nào quen mắt cả. Tất cả chúng đều lạ lẫm, như con người và cảnh vật nơi đây vậy.
Việc gặp lại Khả Thiên khiến cô rất vui, thâm chí vui đến mức cả đêm không ngủ được. Nhưng bây giờ cô ấy đã ở một vị trí khác, là người giàu có và ở tầng lớp thượng lưu, liệu mối quan hệ này có thể kéo dài bao lâu khi sự khác biệt về thân thế của hai người quá lớn.
Một tiếng thở dài hòa tan vào đêm tối. Đồng Lệ Giao nhắm mắt để chờ đợi câu trả lời từ hư không, nhưng đổi lại chỉ có mỗi tiếng thở khẽ của bản thân mình.
- Trời về đêm sẽ có sương, không tốt cho sức khỏe.
Giọng nói cất lên giữa khoảng không tĩnh lặng khiến Đồng Lệ Giao giật mình mở mắt. Khuôn mặt người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt kéo theo vài giây đứng hình. Thực ra từ lúc theo Khả Thiên bước vào căn biệt thự này, cô đã tờ mờ đoán ra mối quan hệ giữa Khả Thiên và anh ta, tức người đàn ông tên Vincent Ton này. Anh ta là chủ tịch của Milan, đồng nghĩa với việc Tôn Khả Thiên chính là tiểu thư danh giá của nơi này. Thế mới nói sự khác biệt về gia cảnh của cô và Khả Thiên là vô cùng lớn.
- Tôi chỉ ở đây một chút rồi sẽ vào thôi. Cảm ơn anh đã lo lắng.
Tôn Diệc Quân ngồi xuống chiếc ghế đối diện Đồng Lệ Giao, phong thái vô cùng uy nghiêm và tao nhã.
- Cô không bất ngờ khi gặp tôi ở đây sao?
Đồng Lệ Giao mỉm cười bất đắc di, rồi trả lời thẳng thắn.
- Bất ngờ gì chứ, chỉ có kẻ ngốc mới không đoán ra anh là anh trai của Khả Thiên. Do lúc trước có hiểu lầm nên tôi đã mạo phạm, rất xin lỗi anh.
- Đúng là miệng chó không nhả được ngà voi.
Mặc dù không hiểu được ý nghĩa của câu nói này, nhưng với thái độ bài xích và khinh bỉ hiện rõ trên mặt Đồng Lệ Giao, hắn vẫn đoán được vài phần. Hắn đưa tay bóp lấy cằm Đồng Lệ Giao, nâng mặt cô lên ngang tầm mắt của mình. Làn da trắng trẻo, không tì vết càng khiến hắn động dục tâm.
Đứng sau lưng Đồng Lệ Giao, Tôn Khả Thiên không hề sợ hãi, chỉ âm thầm nghĩ cách làm sao để trì hoãn tình hình. Nếu anh Diệc Quân không thấy cô tại bữa tiệc, chắc chắn sẽ đi tìm. Tên khốn này mang theo súng, vậy nên có thể hắn sẽ biết những người có máu mặt trong thế lực ngầm ở đây.
Thập Nhất từng nói với cô rằng, trong tình thế cấp bách hãy nói ra cái tên “Thập Nhất Ma Quân”, nếu đối phương là người có thế lực ngầm thì khi nghe đến "Thập Nhất Ma Quân" sẽ phải kiêng nể vài phần. Nhưng cái tên này chỉ được sử dụng khi thực sự cần thiết.
- Thập Nhất Ma Quân, ông biết người này chứ? Tôn Khả Thiên cố tình dùng tiếng Ý để nói với hắn ta, vì không muốn Đồng Lệ Giao nghe được. Quả nhiên, vừa nghe thấy cái tên này sắc mặt hắn ta đã thay đổi, bàn tay đang giữ lấy cằm Đồng Lệ Giao tự động buông ra. Hắn ta cố gắng che giấu sự kiêng dè với cái tên này, nhưng vẫn không qua được ánh mắt Tôn Khả Thiên. Con người đột nhiên co lại, chứng tỏ hắn ta đang căng thẳng.
Hắn ta hạ tầm mắt, nhìn chằm chằm về phía Tôn Khả Thiên, rồi đánh giá cô một lượt. Trước sự suy xét gắt gao ấy, cô vẫn bình tĩnh, mang theo ngạo khí của nhị tiểu thư tập đoàn Milan mà áp đặt vào mi tâm của hắn. Miệng khẽ nhếch lên, lạnh lùng như một nữ hoàng.
Ở đất này, người có đủ can đảm nói ra cái tên của Tứ Đại Ma Quân không nhiều, đằng này lại là Thập Nhất Ma Quân, người đứng đầu trong số họ. Cái tên này đã biến mất khỏi giới giang hồ đã lâu, nhưng không thể nào xem thường được. Tuy nhiên, chỉ với một cái tên thì chưa đủ sức thuyết phục lắm. Hắn ta đưa tay vào trong túi áo, rút ra một khẩu súng.
Dưới ánh đèn của hồ bơi, hắn ta đưa khẩu súng lên và thổi nhẹ một cái vào họng súng.
- Đây là khẩu Px4 Storm mới nhất, nó sẽ trở nên đẹp hơi nếu được nhuộm máu của hai đại mỹ nhân.
Đối diện với họng súng lục lạnh băng, Tôn Khả Thiên không hề nao núng. Việc hắn ta phải lấy súng ra để đe dọa hai cô gái tay trói gà không chặt, chứng tỏ hắn ta đang yếu thế. Có thể hắn đang muốn xác nhận xem cô thực sự có mối liên hệ với Thập Nhất Ma Quân hay không.
Đồng Lệ Giao không hiểu rõ nội dung cuộc hội thoại giữa hắn ta và Tôn Khả Thiên, chỉ thấy hắn lấy súng ra, trong lòng liền hoảng hốt. Kỳ thực cô rất sợ hãi, nhưng vẫn đứng phía trước, giang hai tay ra để bảo vệ Khả Thiên.
- Tôi biết anh sẽ không dám nổ súng đâu, vì nơi đây chính là lãnh địa của đế chế Milan. Nếu chúng tôi đã có mặt tại buổi dạ tiệc này, chứng tỏ chúng tôi không phải là kẻ vô danh tiểu tốt để anh có thể giết hại bay bắt đi bất cứ lúc nào. Tôi nghĩ anh nên cất súng vào vị trí cũ và rời đi như chưa từng có chuyện xảy ra, đấy là cách giải quyết êm đẹp nhất.
Tôn Khả Thiên vừa nói vừa khoanh tay trước ngực, không thể hiện chút sợ hãi nào. Càng như thế càng khiến hắn ta có cảm giác cô không phải là người có thể đụng vào. Hắn ta cân nhắc lợi hại, cuối cùng cũng thu súng lại. Lời cô nói rất đúng, vừa rồi hắn ta chính là bị **** ***** lên não nên mới suy nghĩ nông cạn.
Trước khi bỏ đi, hắn ta còn không quên ban tặng cho Tôn Khả Thiên và Đồng Lệ Giao một cái nhìn cảnh cáo. Đợi khi hắn ta cùng đám người biến mất hẳn, Tôn Khả Thiên mới thở phào nhẹ nhõm. Đồng Lệ Giao sợ hãi, ngồi khụy xuống bờ hồ, tay run rẩy lau đi vầng mồ hôi nhễ nhại trên trán. Thấy vậy, Tôn Khả Thiên cũng ngồi xuống ôm lấy cô bạn, liên tục vỗ lưng an ủi, nói mọi chuyện đã qua rồi.
Tất cả những gì vừa xảy ra đều lọt vào tầm mắt của Tôn Diệc Quân. Ngay từ đầu, anh đã biết tên Tony khốn khiếp đó đang uy hiếp Tôn Khả Thiên và Đồng Lệ Giao. Xung quanh khu vực hồ bơi đã được bố trí rất nhiều tay súng tinh nhuệ, nếu tên Tony quá phận, thì mạng sống của hắn sẽ bị kết thúc ngay từ giây phút đó.
Tôn Diệc Quân không ra mặt vì muốn quan sát phản ứng của hai người. Trong tình thế nguy hiểm, con người ta mới bộc lộ bản chất thật. Khả Thiên đã bản lĩnh và kiên cường hơn trước, còn Giao Giao vẫn giữ bản tính lương thiện, nghĩa khí như ngày nào.
“Chặt hai tay của hắn cho chó ăn trước khi tiễn hắn xuống địa ngục”.
Khoảnh khắc Tony bước chân ra khỏi tòa nhà này, một bản án tử hình đã được ban xuống bởi kẻ có quyền lực tối cao – Tôn Diệc Quân.
Tôn Khả Thiên vỗ vai an ủi cô bạn nhưng cũng không quên buông lời quở trách.
- Vừa rồi nguy hiểm như vậy, vì sao cậu lại che chắn cho mình chứ, có biết như vậy rất nguy hiểm không. Lần sau không được làm như vậy nữa.
Đồng Lệ Giao vẫn còn sợ hãi, giọng điệu run run.
- Mình sẽ bảo vệ cậu, không phải như vậy rất ngầu sao…
Vừa nói, nước mắt lại tự nhiên chảy xuống, giọng nói run rẩy dần trở nên ngắt quãng.
- Mình… mình rất sợ Khả Thiên à, nhưng mình sợ cậu… cậu… gặp nguy hiểm hơn…
Cảnh tượng này khiến người đàn ông đứng phía xa kia bật cười. Đương nhiên anh sẽ không để cho kẻ nào động đến một sợi tóc trên người họ, vì đó là hai người con gái quan trọng nhất đối với anh ta. Trước đây, khi mới trở thành người cai quản sự nghiệp của cha, anh đã không đủ năng lực để bảo vệ cả hai, chỉ có thế che chở cho một trong hai người họ. Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã khác, anh có đầy đủ quyền lực và khả năng để bảo vệ họ.
Trải qua một phen sợ hãi, Tôn Khả Thiên không an tâm để Đồng Lệ Giao trở về ký túc xá, nhất quyết bắt cô về biệt thự cùng mình, chí ít là trong buổi tối hôm nay. Đồng Lệ Giao không còn cách nào khác ngoài cách gật đầu đồng ý. Cô cũng khá tò mò về cuộc sống của Khả Thiên sau khi được anh trai tìm thấy và đưa về Ý. Nói đến người anh trai này, Đồng Lệ Giao có chút tò mò, cũng nên nói lời chào hỏi xã giao.
Càng về đến gần biệt thự, Đồng Lệ Giao càng thấy có gì đó bất ổn. Chắc hẳn vì đoạn đường này khá quen thuộc, vì cô đã có khoảng thời gian một tháng đưa cơm đến biệt thự này mỗi buổi chiều. Khi xe ô tô đi thẳng vào bên trong, rồi được Tôn Khả Thiên dắt vào sảnh chính, Đồng Lệ Giao mới biết biệt thự sa hoa này chính là nơi Tôn Khả Thiên sinh sống.
Có nằm mơ cũng không thể ngờ được, người bạn cùng sống chung cuộc sống khổ cực với mình ở cô nhi viện, bây giờ lại sống ở một nơi sa hoa như cung điện thế này. Đồng Lệ Giao có chút khó chấp nhận, bởi vì rào cản nằm ở sự khác biệt quá lớn giữa một đứa trẻ ở cô nhi viện và một thiên kim tiểu thư giàu có.
Từ lúc bước vào biệt thự này, Đồng Lệ Giao kiệm lời hơn hẳn. Cô có cảm giác giữa mình và Tôn Khả Thiên đang hình thành một bức tường vô hình. Dường như hai người họ đã ở hai thế giới khác nhau rồi.
Tôn Khả Thiên hiểu rõ Đồng Lệ Giao khó mà chấp nhận hết mọi chuyện, đợi đến khi thích hợp, cô sẽ kể cho cô ấy nghe tất cả. Sau này Giao Giao đã có cô là gia đình, và còn có cả anh Diệc Quân nữa, cô tin là như thế.
Đồng Lệ Giao ngồi giữa căn phòng lớn xa lạ, cảm giác khó thở nơi lồng ngực ngày càng rõ rệt, có lẽ cô chưa thích nghi được mọi chuyện, hoặc là do cảm giác mình không thuộc về nơi này.
- Khả Thiên à, mình có thể ra ngoài hoa viên để hít thở khí trời một chút được không.
Tôn Khả Thiên nắm tay Đồng Lệ Giao, trong lòng có chút lo lắng.
- Cậu có cần mình đi cùng không?
- Không cần đâu, cậu cứ làm việc đi. Mình chỉ ra ngoài một xíu rồi quay lại thôi.
Nói xong Đồng Lệ Giao quay người rời đi. Cảm giác ngoài hoa viên giúp cô bớt ngộp hơn một chút. Cô khẽ ngước mắt lên bầu trời, tìm kiếm những ngôi sao thân thuộc, nhưng chẳng thấy ngôi sao nào quen mắt cả. Tất cả chúng đều lạ lẫm, như con người và cảnh vật nơi đây vậy.
Việc gặp lại Khả Thiên khiến cô rất vui, thâm chí vui đến mức cả đêm không ngủ được. Nhưng bây giờ cô ấy đã ở một vị trí khác, là người giàu có và ở tầng lớp thượng lưu, liệu mối quan hệ này có thể kéo dài bao lâu khi sự khác biệt về thân thế của hai người quá lớn.
Một tiếng thở dài hòa tan vào đêm tối. Đồng Lệ Giao nhắm mắt để chờ đợi câu trả lời từ hư không, nhưng đổi lại chỉ có mỗi tiếng thở khẽ của bản thân mình.
- Trời về đêm sẽ có sương, không tốt cho sức khỏe.
Giọng nói cất lên giữa khoảng không tĩnh lặng khiến Đồng Lệ Giao giật mình mở mắt. Khuôn mặt người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt kéo theo vài giây đứng hình. Thực ra từ lúc theo Khả Thiên bước vào căn biệt thự này, cô đã tờ mờ đoán ra mối quan hệ giữa Khả Thiên và anh ta, tức người đàn ông tên Vincent Ton này. Anh ta là chủ tịch của Milan, đồng nghĩa với việc Tôn Khả Thiên chính là tiểu thư danh giá của nơi này. Thế mới nói sự khác biệt về gia cảnh của cô và Khả Thiên là vô cùng lớn.
- Tôi chỉ ở đây một chút rồi sẽ vào thôi. Cảm ơn anh đã lo lắng.
Tôn Diệc Quân ngồi xuống chiếc ghế đối diện Đồng Lệ Giao, phong thái vô cùng uy nghiêm và tao nhã.
- Cô không bất ngờ khi gặp tôi ở đây sao?
Đồng Lệ Giao mỉm cười bất đắc di, rồi trả lời thẳng thắn.
- Bất ngờ gì chứ, chỉ có kẻ ngốc mới không đoán ra anh là anh trai của Khả Thiên. Do lúc trước có hiểu lầm nên tôi đã mạo phạm, rất xin lỗi anh.
Danh sách chương